• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm khuya thanh vắng, trên bầu trời Đế Đô.

Trận chiến kinh hoàng chỉ kéo dài chưa đầy một tuần hương nhưng đã khiến bao người phải run sợ và kinh hãi. Hai bên giao tranh đều có sức mạnh phi thường, nó khủng khiếp đến mức có thể hủy thiên diệt địa. Nếu không phải Diệp Đế vẫn đang trong trạng thái Long Chiến Bào, có lẽ ai cũng nghĩ rằng đây chỉ là một cơn ác mộng không thật.

Trong khi sợ hãi vẫn còn vương vấn, lòng người lại dâng trào lên một cảm xúc mãnh liệt khác, đó là sự kính phục và tôn sùng. Diệp Đế là vị thần bảo hộ của Càn Nguyên Vương Triều, là bức tường vững chắc nhất trong tâm trí bọn họ.

“Diệp Đế, Diệp Đế, Diệp Đế.”

Tiếng gọi nhỏ nhẹ bỗng nhiên lan truyền khắp Đế Đô, ngày càng nhiều người cùng hòa giọng vào tiếng gọi ấy, từ một người đến hai người rồi đến hàng nghìn hàng triệu người cuồng nhiệt hô vang, khiến nó trở thành một sự kiện chưa từng có trong lịch sử của Càn Nguyên Vương Triều.

Trong sân viện Hàn Duyên Cung, đám người Diệp Hàn đều cảm thấy xúc động, nắm chặt hai bàn tay của mình lại rồi nhìn lên bầu trời, nơi có một người đang tỏa sáng như một vì sao. Đó là người mà bọn họ yêu mến và tôn kính nhất.

Sau một hồi, hoàng thượng bước xuống Hàn Duyên Cung, nụ cười ấm áp trên môi, ánh mắt quét qua mọi người như muốn ghi nhớ từng khuôn mặt. Giọng nói dịu dàng vang lên: “Xin lỗi, đã khiến mọi ngươi phải lo lắng.”

Nụ cười của hoàng thượng như một tia nắng ấm áp xuyên qua lớp sương mù lạnh lẽo, làm tan chảy trái tim của hoàng tổ mẫu: “Lão đại, con lại để mình bị thương rồi, vết thương có nghiêm trọng không?” Hoàng tổ mẫu trong dáng dấp thiếu nữ nhìn hoàng thượng với ánh mắt đầy yêu thương, vừa nói vừa nhẹ nhàng dùng chiếc khăn tay lau đi những vết máu ở khóe miệng.

Nếu là ở thời gian trước, khung cảnh mẫu tử thiêng liêng này chắc chắn sẽ làm cho bao nhiêu người nhìn vào mà cảm động đến rơi lệ, nhưng ở thời điểm này nó lại khiến mọi người cảm thấy bối rối, không biết phải làm sao. Nếu có người ngoài không rõ tình hình mà nhìn thấy khung cảnh này, chắc hẳn sẽ nghĩ rằng hoàng thượng là tên trâu già thích ngặm cỏ non, chuẩn bị có thêm một vị hoàng quý phi xinh đẹp được thêm vào trong hậu cung.

“Khụ! Khụ! Khụ!”

Hoàng thượng cũng cảm thấy có chút ngại ngùng vì tình huống này, hắn liền ho khan một cái rồi chuyển sang nói chủ đề khác: “Mẫu thân và mọi ngươi có ai bị thương gì không?”

Hoàng tổ mẫu cảm giác bầu không khí có vẻ hơi xấu hổ, liền cười khúc khích một tiếng rồi nói: “Mọi ngươi đều bình an vô sự, tất cả đều là nhờ công của Hàn nhi. Nếu không có nó, một người chưa tu luyện như lão bà này, không chết thì cũng bị phế còn nửa cái mạng.”

Mặc dù được ngợi khen nhưng Diệp Hàn vẻ mặt lại rất bình tĩnh và tự nhiên đáp lại, không hề tỏ ra xấu hổ hay khiêm tốn: “Hoàng tổ mẫu quá khen rồi, đây chỉ là chút tài lẻ mà thôi.” Nghe thấy lời nói của Diệp Hàn, mọi người đều bật cười thảnh thơi, không khí tràn ngập sự vui mừng và gần gũi.

Sau một lúc, khi mọi người đã bình tâm lại, lúc này thái tử mới bước lên hỏi: “Phụ hoàng, lão nhân kia là kẻ nào? Người và lão có quen biết gì sao? Sao người lại có thù hận sâu đậm với lão như vậy?”

“Đúng thế, lão đại, con có chuyện gì với hắn sao?” Hoàng tổ mẫu cũng đứng bên cạnh nhíu mày hỏi.

Mọi người đều dõi theo ánh mắt của thái tử mà hướng về phía hoàng thượng, bọn họ cũng rất tò mò về người kia. Hắn là ai? Từ đâu tới? Sao lại có sức mạnh khủng khiếp như vậy? Cái hố đen cuốn hắn đi là cái gì? Hàng tá câu hỏi hóc búa mà bọn họ muốn một câu trả lời.

Nghe câu hỏi của thái tử, nhìn vào ánh mắt chăm chú của mọi người, hoàng thượng lúc này cũng suy tư sâu sắc, ánh mắt nghiêm nghị. Hắn thở dài một cái rồi nói: “Trẫm cũng không biết hắn là ai, nhưng trẫm chắc chắn rằng hắn đến từ tiên giới, và có lẽ là một vị Chân Tiên.”

“Nói chính xác, hắn là một vị Chân Tiên trung kỳ.” Diệp Hàn đứng bên cạnh bổ sung.

“Gì . . . gì cơ! Tiên . . . Tiên Nhân? Điều này làm sao có thể xảy ra? Tiên nhân làm sao có thể xuất hiện ở Thiên Nguyên Đại Lục?” Tam hoàng cô là người phản ứng mạnh nhất trong số mọi người, khi nghe đến chữ tiên nhân gương mặt cô lập tức biến sắc vì kinh hãi và lo lắng. Cô không ngừng run lẩy bẩy, liên tục lui về phía sau.

Khi thấy tam hoàng cô sợ hãi và hoảng loạn như vậy, Diệp Hàn cũng cảm thấy lạ. Cho dù một vị tiên nhân xuất hiện ở Thiên Nguyên Đại Lục là một chuyện vô cùng phi lý và khó tin, nhưng tam hoàng cô không đến nỗi phải sợ như vậy chứ.

Lúc này, hoàng thượng cảm nhận được sự sợ hãi và lo lắng của tam hoàng muội thì thở dài, hắn lên tiếng an ủi: “Muội yên tâm, lão nhân kia không phải là kẻ thù của tam muội phu. Mà lão kia là kẻ suýt nữa đã giết chết Chính nhi, chính vì vậy ta với lão mới có một trận sống mái.”

Diệp Hàn nghe hoàng thượng nói xong, rồi nhìn thấy tam hoàng cô thở dài như thoát khỏi ác mộng. Hắn cảm thấy có gì đó không ổn, liền hỏi: “Phụ hoàng, tam hoàng cô sao lại sợ hãi khi nghe đến tiên nhân? Chuyện gì đã xảy ra với tam cô trượng?”

“Chuyện này rất dài dòng và phức tạp, khi nào có thời gian trẫm sẽ kể cho con nghe sau.” Hoàng thượng ánh mắt đầy tiếc nuối và đau lòng, khoát tay nói.

Không chỉ Diệp Hàn mà bát công chúa và thất công chúa đều cảm thấy bồn chồn và khó chịu, khi mà họ khao khát biết sự thật nhưng hoàng thượng lại nói đợi đến lúc khác. Họ cảm thấy như có hàng vạn con kiến đang chọc vào lòng của họ, khiến họ khó chịu không yên.

Diệp Hàn vừa muốn hỏi thêm, nhưng lúc này tứ hoàng tử nói lên một câu khiến hắn phải quan tâm mà quay sang nhìn: “Lão nhân kia quá đáng sợ, phụ hoàng có kim long nhập thể cũng không làm gì được hắn. Nếu không có cái hố đen kia hút hắn vào, thì chúng ta chắc chắn sẽ gặp họa lớn.”

Ánh mắt hoang mang lo lắng lộ rõ trên khuôn mặt của mọi người, hoàng thượng cười khẽ, ánh mắt gửi gắm sự an ủi nói: “Mọi ngươi đừng lo lắng quá về chuyện người tiên giới có thể vào được đại lục chúng ta, bọn họ cũng không phải là vô địch. Sức mạnh của bọn họ bị giới hạn ở bán tiên cảnh, nếu họ dám phá luật thì sẽ bị thiên đạo trục xuất.”

“Thiên đạo! Trục xuất!”

Khi mọi vấn đề được giải thích rõ ngọn ngành thì mọi người đều cảm thấy yên lòng hơn, nếu những tên tiên nhân kia có thể tự do ra vào đại lục mà không bị hạn chế sức mạnh, thì bọn họ sẽ không còn nơi dung thân mất.

Câu chuyện Diệp Đế đụng độ với một lão nhân bí ẩn khiến cho mọi người tại Đế Đô tý nữa thì ngỏm củ tỏi cả lũ, đã được lan truyền chóng mặt trên bookchat và khu thế giới. Tin tức mới ra đã kích thích sự hứng thú và tò mò của mọi người, nhưng họ không thể tìm thấy bất kỳ video nào trên trang xem video và video giả tưởng, họ liền đổ xô vào các bài viết và các hội nhóm để xin video Diệp Đế chiến đấu.

“Có ai ở Đế Đô mà ghi lại được cảnh Diệp Đế đánh nhau không? Nhanh chóng up lên cho các huynh đệ chiêm ngưỡng cái nào.”

“Lưu gia đại thiếu đâu rồi! Làm ơn up lên cho mọi người xem cái coi.”

“Lưu đại thiếu, Lưu đại thiếu . . .”

“Lưu đại thiếu, Lưu đại thiếu . …”

Vô số bài đăng gắn tag tên của hắn vào, mong muốn hắn có thể thấu hiểu được lòng mong ước của mọi người, mong muốn hắn có thể up một cái video để làm dịu đi sự tò mò của họ. Còn tại sao họ lại nhắm vào hắn, đơn giản là vì hắn đã trở thành một trong những người nổi tiếng trên bookchat, với vai trò là người sở hữu nhiều ảnh và video kinh điển nhất mà không ai có được.

Còn lý do tại sao hắn có thể có những tấm ảnh và video của các đại năng hoặc yêu thú cao cấp đánh nhau, đó là do một sở thích kỳ quái của hắn. Hắn dùng phần lớn thời gian, để nghiên cứu cách nâng cấp chiếc smart phone của mình, để có thể chụp ảnh quay video từ xa có chất lượng cao nhất.

Bây giờ trong các dịp triển lãm smart phone, thì smart phone của hắn luôn vượt trội hơn các loại khác về khả năng chụp và quay video. Hắn có thể ghi lại được những hình ảnh và âm thanh rõ nét, sống động và chân thực trong phạm vi vài dặm xung quanh.

Chính vì vậy hắn là người duy nhất có khả năng quay lại cảnh Diệp Đế đánh nhau, nên bọn họ đều mong chờ video đăng lên từ hắn. Nhưng mà bọn họ đâu có biết, vì lúc đó hắn quá mải mê xem trận chiến kịch liệt mà quên mất cả việc quay video lại. Bây giờ hắn chỉ biết ngồi trong phòng, đọc các bình luận tràn ngập sự thất vọng và tức giận, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.

“Ta, ta bây giờ phải làm sao! Phải làm sao bây giờ?”

Trong lúc hắn đang bối rối không biết xử lý ra sao, thì một phép màu đã xảy ra. Tài khoản hệ thống của triều đình bất ngờ đăng lên một video ghi lại toàn bộ cuộc đối đầu giữa Diệp Đế và lão nhân. Hắn nhìn thấy hình ảnh Diệp Đế đang tung hoành trên màn hình, cảm thấy may mắn và nhẹ nhõm trong lòng.

“Cảm tạ hệ thống cảm tạ triều đình, nếu không có video này ta e rằng sau này đi đâu gặp ai cũng sẽ bị người đòi đánh đòi giết. Đúng là làm người nổi tiếng không dễ chút nào mà.”

Hắn đã có dịp ngắm nhìn Diệp Đế trực tiếp chiến đấu, nên hắn không còn hứng thú với video 2D nữa. Hắn nhanh chóng truy cập vào Video giả tưởng, nơi có thể cho hắn trải nghiệm cảm giác như đang ở trong cuộc chiến. Mặc dù giá cả có hơi mắc một tý, nhưng hắn cũng không tiếc.

Vừa mới vào Video giả tưởng, hắn đã thấy một đám người đông nghịt. Hắn biết rằng họ đều là những kẻ giàu có như hắn, vì chỉ có như vậy mới có linh thạch để chi trả được chi phí xem video. Những người bình thường không dám lãng phí linh thạch vào những thứ không cần thiết như vậy đâu.

Nhưng khi nhìn lên giá niêm yết thì ngay cả họ cũng đều phải thốt lên kinh ngạc, mười nghìn hoa hồng tương đương với một linh thạch trung phẩm cho một lượt xem video, đó là một số tiền không hề nhỏ chút nào. Nhưng với bọn họ nó cũng không phải là một vấn đề quá lớn, vì họ hiểu rằng video này quá đặc biệt, nếu không xem ở đây thì chẳng biết ở đâu có thể tìm thấy nữa.

Lưu đại thiếu vội vàng thanh toán rồi bước vào tinh cầu để xem video, cảm giác như mình đang ở trong cuộc chiến, nhưng lại không phải chịu bất kỳ áp lực nào. Hắn thấy video này còn hấp dẫn hơn nhiều so với lúc hắn xem trực tiếp. Lúc đó hắn còn phải lo ngại về tính mạng, về an toàn của mình và mọi người, làm sao có thể như bây giờ, có thể thoải mái tận hưởng những pha hành động mãn nhãn.

Hắn cảm thấy rất hài lòng với video này, một linh thạch trung phẩm là một giá cả cực kỳ hợp lý cho một video tuyệt vời như vậy. Đúng lúc hắn định rời khỏi tinh cầu, thì đột nhiên một cô bé xinh xắn như búp bê hiện ra trước mặt hắn. Hắn không kịp phản ứng gì, chỉ biết lùi lại vài bước vì hoảng sợ.

“Ngươi . . . ngươi là ai, tại sao lại xuất hiện trong này.”

Cô bé xinh xắn nhìn thấy phản ứng của hắn, cười khúc khích và nói: “Chủ nhân đừng sợ, ta là tinh linh của hệ thống bookchat mà chủ nhân đang dùng. Từ giờ trở đi, ta sẽ là người hỗ trợ chủ nhân trong việc sử dụng các tính năng mới của bookchat.”

Lưu đại thiếu nghe cô bé nói vậy, cũng cảm thấy yên tâm hơn phần nào. Hắn bắt đầu chú ý nhìn kỹ cô bé, muốn biết rõ hơn về người gọi mình là chủ nhân này.

Cô bé chỉ cao tầm hai mươi tấc, diện một bộ váy xanh lá cây ngắn cũn cỡn, kết hợp với một chiếc áo choàng trắng mỏng manh. Gương mặt cô nhỏ xinh, có sống mũi cao và đôi môi hồng, đôi mắt xanh biếc to tròn nhìn rất trong sáng và tinh nghịch, kết hợp với mái tóc vàng óng được buộc cao trên đầu, tạo nên một hình ảnh cực kỳ đáng yêu. Điều khiến Lưu đại thiếu ngạc nhiên nhất là sau lưng cô là một đôi cánh trắng như tuyết, nó giống như cánh bướm vậy. Khi cô bay lượn, nó có thể phát ra ánh sáng lung linh.

Hắn không giấu được sự hào hứng và tò mò hỏi: “Tinh linh, ngươi tên gì? Có phải mỗi booker đều có một tinh linh riêng như ngươi không?”

“Đúng vậy chủ nhân, mỗi booker đều có một tinh linh như vậy hỗ trợ, ngài có thể tùy ý đặt cho ta một cái tên mà ngài thích.”

“Thật à? Ta phải suy nghĩ một chút mới được. À, ta đã nghĩ ra rồi. Từ giờ trở đi, ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Linh.”

Người tự xưng là tinh linh hệ thống nghe xong cái tên thì tý nữa thì té từ trên trời rơi xuống, người đâu mà đặt một cái tên đơn giản như vậy chứ, nhưng mà với tư cách là một thực tập tinh linh cô vẫn nở một nụ cười duyên dáng nói: “Tiểu Linh rất vui được gặp chủ nhân. Nếu chủ nhân có điều gì thắc mắc về bookchat, xin cứ hỏi Tiểu Linh.”

“Vậy câu hỏi đầu tiên, ngươi là chủng tộc nào? Ngươi không giống như một tác phẩm của hệ thống! Ngươi có cảm xúc và tư duy như một con người vậy!”

Tiểu Linh bay quanh hắn một vòng thì mỉm cười hỏi: “Ngài muốn biết sao?”

“Đương nhiên rồi.” Lưu đại thiếu liếc mắt nhìn Tiểu Linh, gật đầu khẳng định.

“Bí mật! Hi Hi.” Nói xong cô nở một nụ cười thật tươi.

Hắn nghe vậy thì ngã ngửa trên mặt đất, không tin được vào câu trả lời của tiểu Linh, ngươi không muốn nói lại còn giả bộ muốn nói, thật là bực mình: “Vậy, ngươi xuất hiện ở đây chắc chắn có lý do gì đó mới phải. Nếu không thì ngươi cũng không cần phải hiện ra trước mặt ta.”

“Bingo. Chủ nhân đã trả lời chính xác, nhưng sẽ không có phần thưởng cho câu trả lời này.”

Lưu đại thiếu nghe vậy thì khóe miệng co giật một cái, hắn khẳng định đây là một thực thể sống chứ không phải là một con bot do hệ thống tạo ra, nó quá vô sỉ: “Nói đi, bookchat có tính năng gì mới?”

“Chủ nhân đừng vội vàng, tiểu Linh có một điều bất ngờ muốn nói cho chủ nhân biết.”

“Nói vấn đề chính.”

Tiểu Linh liếc hắn một cái rồi tiếp tục nói: “Nếu chủ nhân chỉ xem video giả tưởng ở chế độ mặc định, chủ nhân chỉ có thể cảm nhận được một ít áp lực do hệ thống diễn hóa ra. Nhưng nếu dùng một triệu hoa hồng để bật công năng chân thực của video giả tưởng Diệp Đế chiến đấu, chủ nhân sẽ được trải nghiệm toàn bộ cảm giác của ở thời điểm diễn ra, từ khí tức đến áp lực pháp tắc thiên địa. Thậm chí nếu chủ nhân vô tình bị linh khí hay sóng sung kích tấn công đến chết, chủ nhân cũng sẽ chịu ảnh hưởng như thật.”

Lưu đại thiếu nghe xong liền giật mình, mắt chữ A mồm chữ O nhìn vào tiểu Linh. Hắn không thể tin được video giả tưởng lại có thể có thêm một công năng đáng sợ như vậy. Nhưng hắn cũng không dại gì mà liều mạng thử ngay, hắn nhanh chóng hỏi lại: “Nếu ta xem video mà bị chết thì sao? Ta có bị ảnh hưởng gì không?”

“Đó là một câu hỏi rất thông minh, nếu chủ nhân xem video mà vô tình bị đánh chết thì sẽ bị mất một phần tinh thần lực. Đó là phần tinh thần lực dùng để tạo ra thân thể ảo cho chủ nhân trong video giả tưởng. Nhưng chủ nhân đừng lo lắng, ngài chỉ cần nghỉ ngơi và điều hòa một vài ngày là sẽ phục hồi như cũ mà thôi.”

Hắn nghe xong thì cảm thấy yên lòng, nếu chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày mà được trải nghiệm một công năng tuyệt vời như vậy thì rất đáng. Hắn quyết định thử sức với chức năng mới của bookchat, hắn bảo tiểu Linh lập tức cho mình trải nghiệm video của Diệp Đế. Nói xong, hắn liền trả một triệu hoa hồng cho hệ thống.

“Tiểu Linh khuyên chủ nhân nên tránh xa khu vực chiến đấu một chút, nếu không chưa kịp trải nghiệm chức năng mới thì chủ nhân đã bị tiêu diệt rồi. Đó sẽ là một lãng phí cho một viên linh thạch thượng phẩm.”

Lưu đại thiếu nghe vậy thì cũng gật đầu đồng ý, nếu mà chưa kịp thưởng thức video mà đã bị chết oan chết uổng thì thật không đáng, chính vì vậy hắn rút lui về phía sau khoảng nửa dặm rồi dừng chân: “Khoảng cách này chắc là an toàn rồi. Tiểu Linh hãy kích hoạt chế độ chân thực.”

“Chủ nhân, ta thấy ngài nên lùi thêm vài dặm cho chắc.” Tiểu Linh vẫn bay quanh quẩn xung quanh hắn, lại tiếp tục khuyên bảo.

“Không cần, với tu vi Hợp Thể kỳ của ta thì khoảng cách này là an toàn rồi.” Hắn trả lời với giọng kiên quyết, không muốn nghe thêm bất cứ điều gì.

Tiểu Linh thấy vậy thì cũng không nói gì nữa, chỉ cười khúc khích một tiếng, một nụ cười trái ngược với khuôn mặt thiên thần của mình, rồi cô nhanh chóng kích hoạt chế độ chân thực.

Khi chế độ chân thực vừa được kích hoạt, Lưu đại thiếu cảm thấy một sự biến đổi lớn so với trước đây. Hắn đã có thể cảm nhận được linh khí, ánh trăng sáng trong đêm tối, khí tức của vạn vật xunng quanh, nếu không phải hắn đã biết mình đang ở trong video giả tưởng thì hắn có lẽ còn không thể phân biệt được nơi nào là thế giới thật nơi nào là thế giới ảo.

Đang lúc hắn còn đang mơ màng thì một tiếng nổ lớn vang lên, hắn chưa kịp phản ứng gì, chưa kịp kêu gào hay thốt lên đau khổ, thì khi mở mắt ra hắn đã thấy đang ở trong phòng của mình rồi.

“Đau . . . đau . . . đau, chuyện gì đã xảy ra, có phải là do vụ nổ kia không. Mình đã lùi xa cuộc chiến đó hơn nửa dặm rồi mà vẫn bị năng lượng tỏa ra đập chết. Tiểu Linh khốn nạn, rõ ràng nó biết ở khoảng cách đó mình vẫn sẽ bị chết oan mà không thèm cảnh báo mình, lãng phí ngay một viên linh thạch thượng phẩm.”

“Đó là do chủ nhân không chịu nghe lời khuyên của tiểu Linh mà thôi.” Bỗng nhiên một âm thanh vọng lên khiến hắn giật mình, hắn ngẳng mặt lên liền nhìn thấy Tiểu Linh vừa nói vừa cười đùa bay xung quanh.

“Ngươi . . . ngươi cũng có thể xuất hiện ngoài đây.” Lưu đại thiếu vừa nói vừa tỏ ra sợ hãi, việc này đã vượt quá khả năng nhận thức của hắn rồi.

Lưu đại thiếu không phải là người duy nhất cảm thấy như vậy, mà hàng tỷ người đang sử dụng smart phone cũng có những phản ứng giống hắn, kinh ngạc, hân hoan, phấn khích thậm chí kích động.

“Smart phone muôn năm, Triều đình muôn năm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK