“Cửu u.”
Âm thanh của Diệp Hàn vừa vang lên, một người toàn thân mặc hắc bào liền xuất hiện quỳ gối cung kính đằng sau lưng hắn. Chiếc áo bào màu đen tuyền che phủ từ đầu tới chân, chỉ để lộ một đôi mắt ra ngoài, đôi mắt phát ra ánh sáng xanh lam lạnh lẽo như băng tuyết. Mỗi cử chỉ hành động của tên hắc y nhân đều toát lên một sức mạnh vô hình, khiến không khí trong khu vực trở nên ngột ngạt và ảm đạm.
Diệp Hàn xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống xuống tên hắc y nhân.
Lúc mới mua về, Cửu U chỉ là một con khôi lỗi bán tiên kỳ không có linh hồn, chỉ biết nghe lời Diệp Hàn mà thực hiện các mệnh lệnh. Nhưng nhờ vào sự thông minh và sáng tạo của Diệp Hàn, hắn đã nghĩ ra cách dùng linh hồn giả để thay thế cho linh hồn thiếu sót, giúp nó có được ý thức và cảm xúc.
Bây giờ, Cửu U đã trở nên khác biệt rất nhiều, không còn vẻ vô tri vô giác như trước, mà đã có được sự hoàn thiện và sinh động, đã có thể tự chủ hành động một cách độc lập.
Không phải hắn không muốn mua một con khôi lỗi hoàn chỉnh như con người, chẳng qua nó quá đắt, hơn vài nghìn tỷ đổi một con bán tiên kỳ không có tiềm năng tăng trưởng, thật sự không đáng.
“Hơn một trăm hai mươi tỷ điểm tích lũy, ta thật sự là một thiên tài mà.”
“Ha ha ha.”
Thương Hy nhìn thấy khuôn mặt của ký chủ nhà mình rạng rỡ như hoa nở, trong lòng không khỏi khinh bỉ cằn nhằn: “Ký chủ đúng là tự cao tự đại, nếu không có khống hồn thuật cùng thuật luyện khôi lỗi đỉnh cấp, thì mười ký chủ cũng không thể làm nên trò trống.”
“Khụ!”
“Thương Hy, ngươi có cần thiết phải vạch trần như vậy không?” Diệp Hàn ho một tiếng, phá tan bầu không khí ngượng ngùng.
Hắn cúi đầu, nhìn xuống người đang quỳ dưới đất, gọi to: “Cửu U.”
“Đây là giả ma đan, ngươi ăn nó vào sau đó đi giết chết con thất dực cổ ma điêu, đóng giả hắn trà trộn vào hang ổ của ma tộc, tìm kiếm tung tích ma thai mang về đây.”
“Vâng.” Cửu U vung tay lên nhận lấy viên đan dược, lập tức biến mất trong không gian.
Nhìn bóng lưng Cửu U vừa biến mất, khuôn mặt Diệp Hàn trở nên u ám: “Thất dực cổ ma điêu, dám truy giết huynh trưởng của ta, vậy ta sẽ để cho ngươi nếm trải cảm giác sống không bằng chết.”
Sắp xếp xong mọi việc, Diệp Hàn mở lại Vô Tự Tiên Thư ra theo dõi tình hình, chiếc linh chu trở theo đám người Văn Thế Bảo đã an toàn đi vào Đế Đô, nhưng một số chiếc linh chu khác thì không được may mắn như vậy.
Triều đình tổng cộng phái đi ba mươi hai chiếc linh chu hướng về ba mươi hai châu, nhưng hiện tại an toàn về đến Đế Đô chỉ còn có mười sáu chiếc, những chiếc khác gần như toàn quân bị diệt, bao gồm cả đám thiên tài.
Đúng lúc này, smart phone của Diệp Hàn vang lên, hắn không chần chừ lập tức nghe máy.
Giọng của tiểu lý tử phẫn nộ vang lên: “Điện hạ, thật không ngờ lần này ma tộc lại chơi lớn như vậy, phái tổng cộng hơn mười sáu bán tiên kỳ, cùng hơn một trăm độ kiếp kỳ. Dạ hành chỉ kịp thời ứng cứu mười sáu chiếc, những chiếc có bán tiên kỳ của ma tộc chỉ huy thì Dạ Hành gần như toàn diệt.”
Nói xong, tiểu lý tử liền đưa ra một bảng danh sách, trên đó hiển thị rõ ràng tình hình của mỗi chiếc linh chu từ các châu. Những chiếc linh chu an toàn có màu xanh, những chiếc linh chu bị tấn công gây ra tổn thất có màu đỏ, những chiếc linh chu bị diệt có màu đen.
Tiểu lý tử cắn răng nói: “Điện hạ, chúng ta không thể để cho ma tộc tiếp tục làm loạn như vậy được, mời ngài cử hai vị đại nhân đi tiêu diệt toàn bộ hang ổ của ma tộc.”
“Chuyện này, ta tự mình có tính toán, vất vả cho ngươi rồi, lui xuống nghỉ ngơi đi.” Căn dặn tiểu lý tử vài câu, Diệp Hàn liền tắt máy.
“Tổn thất gần một nửa, đám ma tộc chết tiệt này.” Mắng xong một câu Diệp Hàn hít một hơi thật dài để có thể bình tĩnh lại.
“Tuy ma tộc lần này hành động lớn như vậy, nhưng chắc chắn không muốn đối đầu trực tiếp với nhân tộc vào lúc này, chỉ có mười sáu tên bán tiên kỳ, nếu muốn chống lại nhân tộc chỉ có con đường chết. Vì vậy, theo suy đoán của ta, chắc chắn chúng sẽ lại ẩn núp một thời gian.”
“Cửu U cần phải nhanh chóng tìm được lối vào của ma tộc, như vậy mới có thể triệt để ngăn chặn ma tộc tiến vào đại lục.”
“Ký chủ, với thực lực hiện tại của Thiên Nguyên Đại Lục không cần lo lắng quá đến vấn đề ma tộc, dù có đến bao nhiêu bán tiên thì cũng không thể đỡ được một kích của Diệp Đế, vì vậy Thương Hy kiến nghị ngài giữ lại lối vào của ma tộc, nó có thể giúp ích cho ngài.”
“Giữ lại có ích gì?”
“Chỉ cần Cửu U tiến vào tổng đàn ma tộc, chiếm được ma thai, phá hủy lối vào kết nối với Thiên Nguyên Đại Lục, thì chúng ta có thể tổng tiến quân một mẻ tiêu diệt ma tộc, đồng thời phá hủy kế hoạch của bọn chúng. Như vậy, không phải là một kế hoạch hoàn hảo sao?” Diệp Hàn với ánh mắt nghi ngờ hỏi.
Trên bảng điều khiển hệ thống, Thương Hy không đáp lại mà chỉ mở ra một đoạn hình ảnh, trong đó hiện lên hơn hai chục con trùng đang liên tục đoạt mạng lẫn nhau, chúng cắn xé nhau đến khi chỉ còn lại một con duy nhất thì hình ảnh dừng lại.
Xem đến đây, trong đầu Diệp Hàn đột nhiên lóe lên một suy nghĩ: “Ý ngươi là? Ma thai cắn nuốt?”
“Vâng!”
"Nếu một ma thai có thể nuốt chửng được nhiều ma thai khác, thì càng hấp thụ được nhiều ma khí bản nguyên, tiềm lực càng to lớn. Dù đây là phương pháp nguy hiểm và cực đoạn đối với ma tộc, nhưng lại có thể tạo ra một ma thai tuyệt đỉnh cho huynh trưởng của ngài.
“Đây là bí thuật cấm kỵ của cả ma giới lẫn tiên giới, gọi là "Thiên Địa Càn Khôn."
“Nhưng chúng ta làm sao kiếm được nhiều ma thai như vậy?”
Suy nghĩ một chút Diệp Hàn đột nhiên hét lên: “Gậy ông đập lưng ông, tìm cách thu hút lượng ma thai gửi đến Thiên Nguyên Đại Lục?”
Thương Hy nghe vậy thì mỉm cười gật đầu nghĩ: “Tuy chọn sai đối tượng, nhưng tên ký chủ này thiên tuệ cũng không thua kém là bao, có lẽ sự nhầm lẫn năm xưa lại là việc tốt.”
“Lên dùng cách gì để thu hút lượng ma thai gửi đến? Thương Hy ngươi có đề xuất gì không?”
“Suối nguồn sinh mệnh tại Dao Trì của Tây Vương Mẫu, có khả năng nâng cao tiềm lực của tất cả sinh mệnh chưa được ra đời, rất được tiên tộc và thần thú tộc yêu thích.”
“Suối nguồn sinh mệnh? Giá cả?” Diệp Hàn không nói nhiều lập tức hỏi giá.
“Năm trăm tỷ điểm tích lũy, hàng sài một tháng sẽ bị thu hồi.”
Diệp Hàn nghe vậy liền hét lên một tiếng: “Năm trăm tỷ một tháng, sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi.”
“Ký chủ, năm trăm tỷ mà muốn sở hữu suối nguồn sinh mệnh, ngài đang nằm mơ à. Đó là bảo vật trấn tộc của tiên tộc và thần tộc đấy, ngài nghĩ nó có rẻ không?” Thương Hy liếc mắt khinh thường nói.
“Ta chỉ đùa chút thôi, ha ha ha.”
“Kế hoạch hoàn hảo, chắc chắn cá lớn sẽ cắn câu.” Diệp Hàn nở một nụ cười gian xảo nhìn về viên linh ngọc trước mắt.
“Địa sát.”
“Có thuộc hạ.” Không có người, chỉ có âm thanh vang lên trong động phủ.
“Ngươi cầm viên linh ngọc không gian này, liên hệ cùng với Cửu U, trong ứng ngoại hợp diễn một vở kịch thật hay cho đám ma tộc xem giúp ta.”
“Tuân lệnh.”
Hai bán tiên kỳ khôi lỗi, tiêu tốn hon hai trăm năm mươi tỷ điểm tích lũy, suối nguồn sinh mệnh hơn năm trăm tỷ điểm tích lũy, hiện tại ta lại trở thành nghèo dớt mùng tơi rồi.
“Ngài vẫn còn hơn hai trăm tỷ.”
Diệp Hàn thở dài lắc đầu: “Hai trăm tỷ bây giờ đối với ta chẳng khác nào muối bỏ biển cả, là hạt cát trong sa mạc.”
Đột nhiên, Diệp Hàn cảm nhận được hai luồng hơi thở bên ngoài cửa động phủ.
“Là phụ hoàng, cùng mẫu hậu.”
Phụ hoàng đến tìm hắn, hắn còn có thể lý giải, nhưng còn mẫu hậu, chẳng lẽ mẫu hậu cũng đã biết chuyện? Diệp Hàn không do dự, liền bước đến mở cửa động phủ, vừa mở ra đã thấy khuôn mặt đau khổ, nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt.
“Hạo nhi . . . Hạo nhi.” Hoàng hậu vừa thấy mở cửa liền phi một mạch đến bên giường ngọc nắm chặt tay thái tử đang nằm thoi thóp.
“Hạo nhi con tỉnh lại nhìn mẫu hậu một cái đi. Hạo nhi, Hạo nhi.”
Diệp Đế lúc này cũng thở dài đi đến bên cạnh, bàn tay vỗ lên vai hoàng hậu an ủi: “Nếu không tìm được ma thai, trẫm sẽ cố gắng tách một phần linh hồn ra, cùng lắm trở lại thành một người bình thường bắt đầu tu luyện lại là được.”
“Nhưng cách này quá cực đoan, tỷ lệ thành công chỉ có ba thành.” Hắn lắc đầu thở dài, vừa nãy hắn đã chạy tới tàng thư lâu lật tung đống văn tự từ thời thượng cổ, chỉ có thể tìm ra được một biện pháp như vậy.
“Nếu Hạo nhi có vấn đề gì, trẫm thề sẽ xé xác từng tên ma tộc ra thành trăm mảnh, báo thù cho Hạo nhi.”
Tấm lòng của phụ mẫu trong thiên hạ luôn cao quý và vô thượng, Diệp Hàn tiến lên nắm lấy bàn tay của hai người rồi an ủi: “Phụ hoàng mẫu hậu, hai người không cần lo lắng cho huynh trưởng, nhi thần đã có chút tin tức về ma thai rồi.”
Hoàng hậu vừa nghe vậy khuôn mặt lập tức kích động, dùng bàn tay còn lại nắm lấy tay Diệp Hàn hỏi vội vàng: “Hàn nhi, việc này . . . việc này là thật.”
Diệp Đế khuôn mặt cũng kích động nắm chặt lấy bàn tay của Diệp Hàn hỏi: “Ma thai giờ đang ở đâu, con nói cho trẫm biết, trậm lập tức đi lấy về.”
“Dù có phải lên núi đao, xuống trảo dầu cũng không thể ngăn cản bước chân của trẫm.”
Diệp Hàn thấy vậy chỉ biết cười khổ: “Phụ hoàng mẫu hậu, nhi thần đã có sắp xếp rồi, đảm bảo sẽ trả lại cho hai người một huynh trưởng đầy đủ lành lặn và khỏe mạnh.”
“Chuyện này . . . chuyện này, không phải trẫm không tin con, nhưng chuyện này liên quan đến sinh mệnh huynh trưởng con, trẫm . . . trẫm thật sự không yên lòng.”
“Hài.” Nhìn khuôn mặt của hai người, Diệp Hàn đành kể tất cả mọi kế hoạch sắp xếp trước mắt cho phụ mẫu nghe. Nếu không, chỉ sợ hai người trong khoảng thời gian tới sẽ luôn sống trong sợ hãi và lo lắng.
“Phụ hoàng tạm thời án binh bất động, không lên động đến đám ma tộc, tránh đánh rắn động cỏ.”
Hai người ngồi nghe kế hoạch của Diệp Hàn đều cực kỳ kinh ngạc, bố cục hoàn hảo không một kẽ hở, không khỏi cảm thán. “Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy.”
“Đúng rồi tiểu cửu, đám người đeo mặt lạ ngày hôm nay cứu viện linh chu, đánh tan ma tộc, cứu về một nửa đám thiên tài là người của con.”
Diệp Hàn cười gượng, khuôn mặt quay đi chỗ khác nói: “Phụ hoàng người đang nói gì vậy, nhi thần không biết gì cả.”
“Ha ha ha. Trẫm hiểu trẫm hiểu.” Nói xong Diệp Đế cười một cái thật to.
“Nhưng mà không được tận tay giết đám ma tộc, khiến lòng trẫm thật khó chịu. Mười sáu chiếc linh chu mang theo niềm hy vọng của triều ta lại bị bọn chúng diệt sạch, thật đáng hận mà.”
“Tổn thất lần này, thực sự là lớn.” Nhắc đến đây, hắn lại đau lòng không thôi.
“Phụ hoàng, người cần phải nhẫn nhịn, việc nhỏ không nhịn sẽ làm hỏng đại sự. Hiện tại tiên ma hai giới chưa giao tranh, Thiên Nguyên Đại Lục chúng ta không thể đắc tội ma giới, nếu không hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.”