Sau khi Hàn Duyên Cung bị hoàng tổ mẫu tàn phá không còn gì nguyên vẹn, Diệp Hàn quyết định xây dựng lại tẩm cung của mình theo phong cách Demacia. Hắn đã chi ra hơn mười hai triệu điểm tích lũy để đổi lấy những công trình kiến trúc thu nhỏ, sao chép lại tẩm cung của hắn với tỷ lệ chính xác.
Diệp Hàn đứng trước cửa lối vào, xoa xoa cằm, nhìn quanh tẩm cung của mình với ánh mắt hài lòng. “Đúng là tiền nào của nấy, cái này mới gọi là hoành tráng, không phải dạng vừa đâu.”
“Thật là đẹp tuyệt vời. Linh Nhi chưa từng thấy một công trình kiến trúc nào có thể vĩ đại và hào hùng như thế này cả.” Cô đứng bên cạnh không khỏi trợn tròn mắt, ngưỡng mộ nhìn về phía tòa lâu đài ở giữa tẩm cung.
Bát công chúa, tiểu lý tử và mấy cung nữ thái dám đều đồng thanh khen ngợi, bị hấp dẫn bởi lối kiến trúc tuyệt mỹ này. Trước mắt họ là một cái hồ xinh xắn, giữa hồ có một cây cầu dẫn đến cửa vào tòa lâu đài. Phía sau tòa lâu đài là một thác nước róc rách, tạo nên một bức tranh hoàn hảo.
Tiểu Ly đứng im lặng, xoa xoa đầu, tự nói thì thầm với chính mình: “Hừm, sao tòa kiến trúc này có vẻ quen thuộc nhỉ? Ta nhớ trong ký ức truyền thừa có một nơi giống như thế này mà.” Diệp Hàn nghe được lời nói của nó cười khẽ trong lòng. “Chắc chắn ngươi quen là đúng rồi, vì đây chính là nơi mà tổ tiên của ngươi đã từng thống trị mà.”
Bát công chúa bỗng hét to làm Diệp Hàn giật mình quay lại: “Tỷ đã quyết định rồi, từ mai tỷ sẽ chuyển đến đây ở. Cửu đệ, đệ có phản đối gì không?” Bát công chúa phình phá, trợn mắt, giơ tay về phía Diệp Hàn nói. Nhưng mà hỏi là hỏi cho có lệ, ngay sau đó cô lấy smart phone ra gọi cho tổng quản tẩm cung của mình, bảo mọi người dọn dẹp hết đồ đạc và chuyển sang tẩm cung của Diệp Hàn.
Quyết định đột ngột của bát công chúa khiến mọi người đều kinh ngạc, chỉ có Diệp Hàn là khóe miệng co giật giật một cái, trong lòng thầm than. “Hắn chưa kịp đồng ý đã bị hoàng tỷ quyết định hộ rồi, nhưng nhìn thấy khuôn mặt của hoàng tỷ thì hắn cũng chỉ biết im lặng.”
Và rồi tòa lâu đài của Diệp Hàn bỗng chốc đông vui hơn với một đám người mới. Diệp Hàn nhìn thấy bộ ba siêu quậy đang vui vẻ chạy nhảy khắp nơi, cười nói thăm thẳm, không khỏi thở dài. Hắn quay đi, bước về phòng ngủ của mình, muốn ngủ một giấc. Nhưng khi hắn vừa mới nằm xuống giường thì một âm thanh ngọt ngào vọng vào tai hắn, làm cho hắn bừng tỉnh, không còn chút buồn ngủ nào.
“Ký chủ, điểm tích lũy của ngài đã vượt quá mười nghìn tỷ điểm và còn tiếp tục tăng nhanh.” Thương Hy cũng không khỏi kinh ngạc khi nhìn vào con số này. Cô nhớ rõ hôm qua hắn mới đạt được hơn một nghìn tỷ điểm tích lũy mà sao chỉ qua một đêm mà nó lại tăng vọt lên như vậy.
“Thương Hy, ngươi nói cái gì? Hơn mười nghìn tỷ điểm tích lũy? Đây là, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Diệp Hàn mặt sáng lên phấn khởi, hỏi vội vàng. Hắn không thể không kích động cho được, hơn mười nghìn tỷ điểm là một con số khổng lồ, nếu như vậy thì hắn chỉ còn cách mục tiêu gần tám mươi nghìn tỷ một chút nữa mà thôi.
“Ừm, ký chủ điểm tích lũy đều do lượt xem từ công năng chân thật của video giả tưởng Diệp Đế đánh nhau với tên lão già kia mà ra.”
“Điều này . . . Thật là khó hiểu. Một linh thạch thượng phẩm là một khoản chi tiêu không nhỏ, người ta có thể chịu bỏ ra một đến hai viên để xem là cùng lắm rồi, nhưng sao lượt xem lại càng ngày càng tăng vậy? Linh thạch là viên sỏi đá ngoài đường không có giá trị à?”
Thương Hy nghe vậy thì lắc đầu không biết, dù sao cô cũng chỉ có một chút quyền hạn kiểm tra thông qua Vô Tự Tiên Thư mà thôi, cô cũng không thể biết được tâm tư suy nghĩ của bọn họ như thế nào. “Ký chủ có thể lên bookchat kiểm tra xem sao? Chắc có thể tìm được vài thông tin hữu ích có thể giải đáp thắc mắc của ngài.”
Việc đầu tiên mà Diệp Hàn nghĩ đến chính là lên tài khoản “Hóng Dưa Bookchat”, bởi vì một sự kiện lớn như thế này thì không có lý do gì mà bọn họ lại không đưa tin cả.
“Một tin vui cực kỳ bất ngờ cho tất cả mọi người ở Nam Bộ Châu và Thiên Nguyên Đại Lục, tin đồn rằng video giả tưởng có công năng chân thật, có thể giúp người xem cảm ngộ và có khả năng lĩnh ngộ được kiếm ý là sự thật. Thánh tử của Thiên Nguyên Kiếm Phái đã ngộ được Huyết Nguyệt kiếm ý nhờ xem video Diệp Đế đại chiến với lão già cũng là thật.”
Sau khi đọc xong tin này, hắn nhanh chóng tìm kiếm video của thánh tử Thiên Nguyên Kiếm Phái. Quả nhiên có một số video ghi lại cảnh một thanh niên dùng chiêu thức huyết nguyệt để chiến đấu với yêu thú. Dù video chất lượng kém và cách xa nhưng Diệp Hàn vẫn nhận ra đó là chiêu thức của lão già khi đấu với phụ hoàng. Từ đó hắn có thể kết luận được lý do mà mọi người mê mẩn xem video là vì hy vọng có thể lĩnh ngộ được kiếm ý.
Hắn nhanh chóng mở Vô Tự Tiên Thư lên hỏi: “Công năng chân thật của video giả tưởng có thể giúp mọi người cảm ngộ và lĩnh hội được thần thông võ kỹ trong đó à?”
Một dòng chữ xuất hiện trên trang giấy “ Có thể.” Diệp Hàn đọc được đáp án này, cảm thấy vô cùng kinh ngạc và bất ngờ. Hắn không ngờ rằng công năng mà hắn thêm vào video lại có hiệu quả đến thế. “Nếu vậy thì một viên linh thạch thượng phẩm có phải là quá rẻ cho bọn họ không? Ta nên tăng giá lên chứ nhỉ.”
Thương Hy nghe Diệp Hàn lẩm nhẩm thì giễu cợt: “Ký chủ thật tham lam, lại còn đòi tăng giá nữa chứ?”
“Ồ! Thương Hy ngươi đừng nói như vậy, ta chỉ là lo lắng cho cái đại lục này mà thôi. Nếu giá quá rẻ thì ai cũng xem được video và lĩnh ngộ được kiếm ý thì sẽ rất nguy hiểm. Dù chỉ là bán tiên nhưng một kiếm chém ra có thể đảo lộn thiên địa, mọi người sẽ không ngừng chiến tranh cướp đoạt, thi thể nằm khắp nơi. Nếu vậy, thì ta không phải là kẻ gây ra tai ương cho thiên hạ sao.”
“Ký chủ nghĩ kiếm ý là rau cải trắng đầy đường nói có là có, nói lĩnh ngộ là lĩnh ngộ được sao? Quan trọng là mỗi video chỉ có hơn một nén hương thôi, nếu không lĩnh ngộ được gì trong thời gian đó thì không phải là bọn họ đã lãng phí một linh thạch thượng phẩm cho ký chủ sao.” Nói xong còn khinh bỉ nhìn Diệp Hàn một cái.
“Ta cũng chỉ vì muốn suy nghĩ cho mọi người thôi, nếu vậy thì cứ để nguyên giá một linh thạch thượng phẩm đi.” Hắn nói xong thì không ngừng xoa tay khuôn mặt cười vô sỉ nói.
Thương Hy(•_•)
Trong khi Diệp Hàn đang say sưa mộng mị thì ngoài kia lại đang rộn ràng và náo nhiệt, ở các quán trà tửu lâu mọi người đang háo hức tranh luận về việc ai sẽ là người may mắn tiếp theo lĩnh ngộ được huyết nguyệt kiếm ý.
“Các huynh đệ thấy sao, chỉ cần bỏ ra một linh thạch thượng phẩm mà có thể lĩnh ngộ được kiếm ý, cái giá này quá hời rồi.” Một tên đại hán cao to nốc một ngụm rượu rồi cười ha hả nói.
Tên trung niên mặt sẹo bên cạnh nghe vậy thì nổi giận uống sạch cả bình rượu rồi quát lên: “Ực ực ực, nếu lão tử có nhiều linh thạch như vậy thì nhất định lĩnh ngộ được kiếm ý. Bọn công tử ca thánh tử thánh nữ ngu ngốc, có nhiều linh thạch mà cũng không lĩnh ngộ được gì.” Hắn nói xong lại cầm một bình khác uống, định chửi tiếp thì tên mắt chột nghe thế liền tái mặt đứng dậy bịt miệng tên mặt sẹo lại không cho hắn nói nữa: “Đây là Đế Đô, ngươi muốn chết cũng đừng kéo huynh đệ chúng ta xuống.” Lúc này, trung niên mặt sẹo cảm nhận được hàng chục hàng trăm ánh mắt sát khí đang nhìn về phía mình thì lập tức run sợ, hắn biết mình đã nói sai, đã xúc phạm đến những người không nên xúc phạm, hắn liền để linh thạch lại trên bàn mau chóng cùng bọn họ rút khỏi Thiên Hương Lầu thoát khỏi Đế Đô.
Ở một nơi xa xôi, nơi cách xa khỏi thành trấn phồn hoa, nơi chỉ có bình yên của làng quê và tình người. Lúc này, Vạn tiểu Lam vừa mới kết thúc quá trình bế quan đột phá đến luyện khí tứ trọng thiên, ở nơi này với tuổi của cô mà có thể đạt được cảnh giới như vậy cũng là một thiên tài không ai sánh kịp rồi.
Cô vừa bước ra khỏi cửa liền nhìn thấy gia gia mình rồi vui mừng hò lên: “Gia gia tôn nữ đã đột phá thành công rồi, tôn nữ đã lên đến luyện khí trung kỳ rồi.” Cô cười rạng rỡ chạy về phía gia gia của mình đang ngồi ở gốc cây cổ thụ cùng mọi người.
“Chào tộc trưởng gia gia, chào Lâm gia gia v.v…”
Mọi người nghe vậy đều cười vang, ánh mắt yêu mến nhìn về phía cô gái trước mặt mình: “Tiểu Lam chính là thiên tài của thôn chúng ta, mới mười bốn tuổi mà đã lên tới luyện khí trung kỳ rồi.” Lão tộc trưởng vừa vuốt râu vừa cười hân hoan nói.
“Tộc trưởng gia gia nói quá, Tiểu Lam còn phải học hỏi Tình Nhi tỷ rất nhiều.” Cô được mọi người khen ngợi thì lập tức cười tít mắt không có chút gì gọi là ngại ngùng cả. “À, Tiểu Lam mới nhớ ra, tộc trưởng gia gia Tình Nhi tỷ ở đâu vậy, chẳng lẽ tỷ ấy và mọi người đã vào rừng hái linh dược rồi.” Cô quan sát xung quanh một vòng rồi hỏi.
“Phải rồi, con bế quan đột phá lên nên không vào bookchat, nên không biết gì cả, Tình Nhi và mọi người bây giờ đều vào thế giới giả tưởng lĩnh ngộ kiếm ý rồi.”
“Lĩnh ngộ kiếm ý?” Cô ngạc nhiên nhìn mọi người không hiểu, bookchat cũng có thể lĩnh ngộ kiếm ý sao.
Sau khi được gia gia và tộc trưởng giải thích kỹ càng về tinh linh bookchat và công năng thần kỳ của video giả tưởng, cô rốt cuộc cũng hiểu chuyện gì xảy ra. Cô vừa nhìn thấy tinh linh của mình thì cực kỳ thích thú nói: “Đáng yêu quá đi.”
“Tiểu Lam, phần thưởng cuộc thi lần trước rất phong phú, con có thể dùng nó để lĩnh ngộ kiếm ý! Nếu lĩnh ngộ được thì sẽ rất có lợi cho con đường tu luyện sau này của mình.” Gia gia nhìn thấy tôn nữ của mình đang chơi đùa với tinh linh thì cười nói.
Cô nghe gia gia của mình nói như vậy thì nghĩ cũng đúng, đống linh thạch trong tài khoản của cô nếu không dùng thì chỉ để xem phim, nếu có thể dùng nó để lĩnh ngộ kiếm ý thì sẽ tốt hơn. Sau khi nghe gia gia và mọi người chia sẻ những kinh nghiệm và những sai lầm cần tránh thì cô lập tức quay trở lại trong phòng của mình, ngồi khoanh chân trên giường.
“Lam Lam, muội nghĩ tỷ có thể lĩnh ngộ kiếm ý được không?” Cô hỏi người bạn bé nhỏ trước mắt.
“Chủ nhân cứ thử xem sao, dù sao chủ nhân cũng có rất nhiều linh thạch, nếu không lĩnh ngộ được cũng không sao, phải không.”
Sau khi được Lam Lam động viên, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn không còn áp lực như trước nữa, cô nhanh chóng lấy ra smart phone vào video giả tưởng, cô bất ngờ vì thấy quá đông người đang trò chuyện, đông đến nỗi cô không thể dùng tinh thần lực để đếm nổi.
“Chủ nhân, đây chỉ là những người từ Nam bộ Châu mà thôi, do quá đông người truy cập nên hệ thống đã phát sinh nhiều chuyện, chính vì vậy đã chia video giả tưởng thành năm khu vực khác nhau tương ứng với năm châu.” Lam Lam bay bên cạnh thấy chủ nhân của mình hoài nghi liền lên tiếng giải thích.
“Lượng người thật là đông.” Cô lẩm nhẩm một chút rồi tiến thẳng vào tinh cầu video của Diệp Đế, dù sao thì có thể lĩnh hội kiếm ý không đông mới là chuyện lạ.
Sau khi xem xong video ở chế độ bình thường cô không khỏi kinh ngạc, hai người này quá mạnh quá mạnh, mạnh hơn cả sức tưởng tượng của cô. Nhưng cô không xem lại video nữa mà lui ra khoảng mười dặm để bật công năng chân thật, dù sao mục đích cô đến đây là để lĩnh ngộ kiếm ý chứ không phải để xem cho vui.
“Lam Lam lập tức bật công năng chân thực.”
“Vâng, chế độ chân thực đã được bật.”
Ngay lúc này, Tiểu Lam lập tức cảm nhận được một sự khác biệt rõ rệt: “Thật kinh ngạc, đây chính là sự kỳ diệu của công năng mới sao? Trong khi cô vẫn còn đắm chìm trong sự hưng phấn thì một tiếng nổ “Bùm . . .” khiến cô giật mình, mất thăng bằng mà rơi thẳng xuống đất.
“Chủ nhân chủ nhân, đây chỉ là thế giới giả tưởng thôi, người không cần hoảng sợ đến vậy đâu.” Lam Lam vừa bay theo vừa lo lắng hô to.
“Phù, dọa ta hết cả hồn.” Cô thở hắt ra một hơi rồi nhìn lên bầu trời, ngay lập tức một cái hố đen như ma mị không ngừng hút cô vào đó, một cối xay linh hồn liên tục khiến linh hồn cô đau đớn mà hét lên, trước khi ý thức tan vỡ cô chỉ nghe được vài chữ “Chủ nhân…chủ nhân…”
Khi vừa mở mắt ra thì cô dã thấy mình ở trong phòng, một trận đau đớn như xé nát linh hồn khiến cô phải thốt lên: “Đau . . . đau . . . đau đầu quá . . .” Cô vừa la vừa dùng hai tay ôm đầu mà lăn lộn khắp nơi trên giường.
“Chủ nhân đừng lo, cơn đau chỉ kéo dài một lúc rồi sẽ hết thôi, đây chính là cảm giác do cỗ máy xay linh hồn mang lại.” Lam Lam không ngừng bay xung quanh động viên.
Cô từ từ mở mắt sau khi cơn đau tan biến, cảm thấy mình vẫn còn sống, nhưng không khỏi rùng mình khi hồi tưởng lại. “Hố đen là cái gì thế này? Tại sao nó lại đáng sợ đến thế?”