• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Hàn nhìn vào đống vật phẩm trên mặt đất, không khỏi hồi hộp và phấn khởi. Tất cả vật phẩm này, đều là những thứ hắn chuẩn bị gửi về phàm giới cho đám người Diệu Ánh. Từ trong giới chỉ, nhanh chóng lấy ra chiếc smart phone, mở ứng dụng bookchat, tìm đến cái tên quen thuộc Diệp Diệu Ánh.

Ở một nơi xa xôi tại phàm giới, Lam Tinh, ba giờ sáng tại ký túc xá của học viện Thiên Thần. Bốn cô gái xinh đẹp đang say sưa trong giấc ngủ, trên chiếc giường rộng rãi.

Bỗng nhiên, một tiếng chuông kỳ lạ vang lên trong phòng, làm xao động không khí yên lặng. Tiếng chuông vang không ngừng, khiến bốn người dần tỉnh giấc, cảm thấy phiền toái.

“Tên điên nào gọi điện vào lúc này? Không biết người ta đang ngủ sao?” Hoa Văn Cơ càu nhàu một câu, với tay ra để tắt máy.

“Không đúng! Là nhạc chuông của bookchat! Diệp Hàn ca ca!”

“Diệu Ánh, Diệp Hàn ca ca gọi, bà có nghe máy không!” Hoa Văn Cơ nhìn vào màn hình điện thoại, thấy cái tên Diệp Hàn hiện lên liền lay cánh tay của Diệp Diệu Ánh, nhắc nhở.

“Anh trai?”

Diệp Diệu Ánh không hiểu vì sao anh trai lại gọi cô vào lúc này, nhưng cô vẫn từ từ ngồi dậy, với tay lấy chiếc điện thoại từ tay Hoa Văn Cơ, bấm nút nghe.

Nói với giọng khó chịu: “Anh trai, anh làm gì vậy? Anh có biết bây giờ là mấy giờ không? Những người tu chân như các anh, không cần ngủ à?” Vừa nói xong, Diệp Diệu Ánh liền ngáp một cái thật dài.

Nhưng trước khi Diệp Hàn kịp trả lời, một hiện tượng kỳ lạ xảy ra.

Giữa không gian phòng, xuất hiện một khe hở như một cánh cửa. Khe hở phát ra ánh sáng lung linh như những ngôi sao, rất đẹp mắt. Từ trong khe hở, rơi xuống một thùng gỗ khá to, có chữ “tặng Diệu Ánh và mọi người” viết trên nắp.

“Ầm.” Âm thanh va chạm từ chiếc thùng gỗ với mặt sàn nhà vang lên.

Hai người Diệp Diệu Ánh và Hoa Văn Cơ hoàn toàn sửng sốt quay sang nhìn nhau, đôi mắt tròn xoe, miệng há hốc, không thể tin vào mắt mình.

“Đây là? Phép thuật?”

Trong khi đó, từ chiếc điện thoại, tiếng Diệp Hàn vang lên rất phấn khích.

“Diệu Ánh, em đã thấy thùng gỗ chưa? Trong đó là những vật phẩm tu chân mà anh đã chuẩn bị cho em và mọi người. Dù chưa thể giúp mọi người tu tiên ngay được, nhưng nếu dùng những vật phẩm này, em và mọi người có thể sống lâu hơn vài trăm tuổi.”

“Vài trăm tuổi?”

Hoa Văn Cơ lập tức ngồi dậy, hưng phấn kích động vì những lời nói của Diệp Hàn. Trước đó, cô và mọi người đều biết Diệp Hàn ca ca đang tu tiên tại một nơi gọi là Thiên Nguyên Đại Lục. Nhưng đến hiện tại, chứng kiến ca ca gửi những vật phẩm tu tiên về Lam Tinh khiến cô không khỏi thổn thức.

“Vật phẩm tu tiên? Thật không thể tin được!” Hoa Văn Cơ thì thầm.

Diệp Diệu Ánh cũng rất phấn khích, nhanh chóng bật đèn sáng, để có thể nhìn rõ hơn về phía cái thùng gỗ.

Ánh sáng chiếu khắp phòng, làm cho hai người còn lại, Công Tôn Nhã và Lục Vân Anh, tỉnh giấc.

“Diệu Ánh, bà đang làm cái gì vậy? Đang ngủ, bà tự nhiên bật đèn lên làm gì? Công Tôn Nhã xoa xoa hai mắt, ngáp một cái ngồi dậy.

“Anh trai ta vừa gửi cho chúng ta một số vật phẩm tu tiên. Nhã Nhã, Vân Anh hai bà nhìn kìa, là cái thùng gỗ ở giữa phòng.” Diệp Diệu Ánh chỉ tay về phía cái thùng gỗ, nói với giọng hồi hộp.

Nghe đến bốn từ “vật phẩm tu tiên”, Lục Vân Anh đang chùm chăn ngủ không kìm được sự tò mò. Nhanh chóng ngồi dậy, kéo chăn ra khỏi người.

Đôi mắt sáng lên, nói: “Vật phẩm tu tiên? Thật à? Đó là những gì? Chúng có thể dùng nó để làm gì?” Nói xong, liền đứng dậy khỏi giường, chạy về phía cái thùng gỗ.

“Thùng lớn như vậy, chắc chắn bên trong chứa rất nhiều đồ vật.”

Diệp Diệu Ánh, Công Tôn Nhã, Hoa Văn Cơ ba người nghe Lục Vân Anh nói vậy cũng không kìm được sự tò mò, lập tức ngồi dậy đi bên cạnh chiếc thùng gỗ.

Bốn cô gái cùng nhau nâng nắp thùng lên, khi nắp thùng vừa được mở ra, những vật phẩm bên trong đều được sắp xếp gọn gàng.

Ở trên cùng, là một bức họa lớn, khung gỗ đen, bề mặt phủ lớp bạc. Ở dưới bức họa, là vài chai thủy tinh trong suốt, chứa đựng những viên đan dược màu xanh lá cây. Ở bên cạnh những chai thủy tinh, là một đống hạt nhỏ như viên bi. Ở dưới cùng của đáy thùng gỗ, là hàng loạt các viên tinh thạch màu tím to như nắm tay của trẻ con.

Trong khi bốn cô gái đang ngỡ ngàng trước những vật phẩm, tiếng Diệp Hàn lại vang lên từ chiếc điện thoại: “Diệu Ánh, anh sẽ lần lượt giải thích cho em biết về công dụng của chúng.”

“Đầu tiên là một bức Sơn Hải Đồ, một vật phẩm có thể giúp tăng cường linh hồn. Thứ hai là Tẩy Tủy Đan, đan dược này có thể giúp thanh lọc cơ thể. Thứ ba là Ngọc Giản, có thể tiếp thu công pháp một cách nhanh chóng. Cuối cùng, đó là Linh Thạch, bên trong ẩn chứa linh khí tinh khiết.”

“Tẩy tủy đan, có công dụng thần kỳ như vậy sao?” Hoa Văn Cơ cúi xuống cầm một chai thủy tinh lên, lắc lắc hỏi.

Diệp Hàn nghe vậy thì bật cười: “Cũng không có gì đặc biệt, tẩy tủy đan chỉ là một loại đan dược cấp thấp, giúp đám người vừa mới luyện khí trúc cơ thanh lọc cơ thể, loại bỏ những tạp chất độc hại. Mỗi người chỉ cần ăn một viên, sẽ có thể thoát thai hoán cốt.”

“Được rồi, trong quá trình dùng tẩy tủy đan sẽ xuất hiện một số cảnh tượng nhạy cảm, ta tắt máy trước, sau khi bốn người các muội dùng đan dược xong thì gọi lại cho ta.” Diệp Hàn nói xong liền lập tức tắt máy.

“Nhạy cảm cái gì, chẳng qua chỉ là nuốt viên đan dược mà thôi, hắn cũng không phải chưa từng nhìn thấy thân thể của nữ nhân, lại còn đòi học thanh cao thoát tục.”

Âm thanh quen thuộc vang lên khiến bốn người vui mừng, người này không ai khác chính là Thương Hy tỷ tỷ.

Lúc này, Lục Vân Anh không thể kiềm chế được khát vọng của mình, liền với tay lấy một chai thủy tinh chứa Tẩy Tủy Đan. Khi nắp chai vừa được mở ra, những viên đan dược tỏa ra một hương thơm dịu nhẹ, làm cho người ngửi vào cảm thấy sảng khoái.

Không ngần ngại, cô lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng, nuốt xuống.

Chưa kịp phản ứng, cảm giác đau đớn bất ngờ tấn công toàn bộ cơ thể. Một ngọn lửa màu xanh nhạt bùng nổ từ phía phần bụng, lan ra khắp lục phủ ngũ tạng, kinh mạch. Bộ đồ ngủ đang mặc trên người cũng bị cháy thành tro bụi, để lộ ra làn da đen sì. Cả cơ thể Lục Vân Anh như bị hoá thành than, không có chỗ nào lành lặn.

Ngọn lửa không ngừng thiêu đốt khiến Lục Vân Anh không thể chịu nổi, hét lên thất thanh.

“Aaa . . .” Âm thanh của Lục Vân Anh vang lên khiến tam nữ giật mình khiếp sợ, lo lắng không ngừng.

“Các ngươi đừng quá lo lắng, Vân Anh sẽ không chết đâu. Đây chỉ là một quá trình cần thiết để thanh lọc cơ thể, tẩy gân phạt tủy. Sau khi qua khỏi quá trình này, cơ thể của Vân Anh sẽ được tái sinh, thân thể sẽ được cải thiện rất nhiều.” Thương Hy nói với giọng bình thản.

Công Tôn Nhã nhìn Lục Vân Anh đang gào thét, thân thể đen như than, không khỏi rùng mình nói với giọng run run: “Tẩy gân phạt tủy như thế này . . . thì cũng quá điên cuồng đi. Nếu không có Thương Hy tỷ tỷ ở đây, chắc ta không dám dùng Tẩy Tủy Đan đâu.”

Thương Hy lắc đầu, cười khẽ: “Tu tiên nào có đơn giản, muốn nghịch thiên, muốn vượt qua sinh tử, muốn đạt đến đỉnh cao, thì phải chịu đựng nhiều khổ ải. Tẩy gân phạt tủy chỉ là một thử thách nhỏ bé không đáng nhắc đến.”

Ba người nghe vậy đều gật đầu, ánh mắt nhìn lại Lục Vân Anh.

Dù máy điều hòa vẫn đang bật, không khí trong phòng lúc này vẫn trở lên nóng bức, ngột ngạt, mùi hôi thối cùng mùi khét nồng nặc.

Đám người Diệu Ánh không ngừng lùi xa, che mũi, để tránh bị ngạt thở.

Mất một tiếng đồng hồ dài đằng đẵng, Lục Vân Anh cuối cùng cũng không còn kêu gào nữa, hỏa khí trên người cũng dần dần tắt đi.

Bây giờ, nhìn Lục Vân Anh nằm yên trên sàn nhà, trông như một xác chết bị cháy rụi khiến người khác không khỏi đau lòng.

Nhưng đột nhiên, một điều kỳ diệu xảy ra.

Cái đầu trọc lốc của Lục Vân Anh rơi ra một mảng da chết đen xì, ngay sau đó mọc ra một bộ mái tóc mới dài đến ngang lưng, óng ả và đen mượt. Trên thân thể, những vết da cháy khét cũng bắt đầu bong ra, để lộ một làn da mới, trắng nõn mịn màng.

Ba người Diệp Diệu Ánh vừa mừng vừa lo, liền tiến lại gần giúp cô loại bỏ những mảnh da chết còn sót lại trên cơ thể, để cho làn da mới được thoáng khí.

Chỉ trong chốc lát, mấy người đã giải quyết xong.

Một Lục Vân Anh mới hiện ra trước mắt, làn da trắng như ngà, sờ vào lạnh lẽo và mềm mại như da em bé. Khuôn mặt vốn đã xinh xắn lại càng trở lên mịn màng, đôi mắt long lanh, sống mũi cao, môi hồng. Lúc này, trông cô như một thiên thần xuống trần.

“Vân Anh, bà cảm thấy thân thể bây giờ như thế nào?” Diệp Diệu Ánh không ngừng sờ lắn khắp cơ thể của Lục Vân Anh hỏi.

“Ta?”

“Lúc này ta cảm giác thân thể mình cực kỳ thoải mái và nhẹ nhõm, như là . . . mới được tái sinh một lần nữa vậy.” Lục Vân Anh đứng dậy, không ngừng nhảy lên nhảy xuống, cử động thân thể để chứng minh.

“Thật kỳ diệu.”

Diệp Diệu Ánh, Hoa Văn Cơ, Công Tôn Nhã cũng không chần chừ, lần lượt lấy một viên Tẩy Tủy Đan cho vào miệng, nuốt xuống.

Ngay lập tức, ba người cũng được Tẩy Tủy Đan thanh lọc cơ thể, khiến họ không ngừng kêu la, rên rỉ, phát ra những âm thanh nghe kích thích vô cùng. Trong một tiếng đồng hồ, họ trải qua một quá trình vô cùng đau đớn. Đến khi hoàn thành quá trình, cả ba đều trở lên băng thanh ngọc khiết.

“Thật không ngờ, tẩy tủy đan của tu chân giới hiệu quả lại kinh khủng như vậy.” Hoa Văn Cơ cảm khái lên tiếng.

Công Tôn Nhã cúi xuống nhìn thân thể mình cũng không ngừng gật đầu tán đồng: “Cảm giác thoải mái này, sướng không thể tả.”

Trong lúc mọi người đang hưng phấn kiểm tra thân thể mình, Diệp Diệu Ánh vẻ mặt tò mò đi đến bên thùng gỗ cầm bức họa lên hỏi: “Theo giải thích của anh trai, bức họa này có thể rèn luyện linh hồn? Thương Hy tỷ, linh hồn là cái thứ gì?”

“Linh hồn là một khái niệm khó diễn tả bằng lời nói, sau khi mọi người bước vào con đường tu luyện, sẽ tự cảm nhận được.” Nói xong, liền vung tay, phát ra một luồng khí về phía bức họa. Bức họa từ từ nổi lên, mở ra và treo ở giữa không trung.

Thương Hy hét lên một tiếng: “Tập trung tinh thần, nhìn vào bức họa.”

Cả bốn người mặc dù không hiểu, nhưng nghe Thương Hy nhắc nhở đều làm theo.

Vừa nhìn vào bức họa, ngay lập tức linh hồn của mấy người bị hút vào một không gian khác, một không gian tương ứng với cảnh sơn hải trong bức họa. Trước mắt là một vùng núi tràn đầy hoa thơm chim hót, dưới chân là bốn chiếc bồ đoàn. Mặc dù không có ai chỉ đạo nhưng bốn người vẫn tự động ngồi xuống và nhắm mắt.

Vừa ngồi xuống, âm kinh liền bắt đầu vang vọng lên trong đầu.

Một phút sau, khi mọi người mở mắt ra, liền nhận ra mình đã quay trở lại căn phòng ký túc xá, lúc này vẫn đang đứng trước mặt bức họa.

“Hô.”

“Sao đột nhiên ta cảm thấy đầu óc trở lên thoải mái và dễ chịu, không còn cảm giác mệt mỏi do bị thiếu ngủ nữa.” Hoa Văn Cơ nói với giọng phấn khởi.

Diệp Diệu Ánh cũng tán đồng nói: “Muội cũng vậy, cảm thấy đầu óc như được gột rửa, nhẹ nhàng và bay bổng.”

“Nhưng sao thời gian lại ngắn như vậy? Cảm giác mới ngồi xuống chưa được bao lâu, đã phải quay trở lại hiện thực rồi. Liệu có phải bức Sơn Hải Đồ, bị giới hạn thời gian sử dụng không?” Lục Vân Anh nhìn về phía Thương Hy nói với giọng nghi ngờ.

“Vì linh hồn của các ngươi quá yếu ớt, không thể chịu được rèn luyện đến từ âm kinh, nếu cưỡng ép ở lại có thể bị nổ tung mà chết.”

Thương Hy giải thích xong liền vung tay thu lại bức họa, cất lại vào trong cái thùng gỗ.

Lúc này, Công Tôn Nhã cầm một viên Ngọc Giản lên, đặt gần mắt cố gắng nhìn vào bên trong, hỏi: “Mấy viên ngọc giản này, làm như nào để đọc được nội dung bên trong?”

Thương Hy cười nói: “Nhỏ máu nhận chủ.”

“Nhỏ máu nhận chủ? Dùng cách khác được không? Ta sợ đau.” Lục Vân Anh nghe thấy phải cắt tay lấy máu liền mếu máo nói.

“Hết cách, ai bảo các ngươi không có tinh thần lực, không thể vào tàng thư lâu lựa chọn công pháp, chỉ có thể sử dụng cách cổ lỗ sĩ như vậy thôi.” Thương Hy vừa nói vừa nhún vai lắc đầu.

Tứ nữ nhìn nhau một cái rồi thở sâu, lấy dũng khí, cắn vào đầu ngón tay, làm cho máu chảy ra. Mỗi người lấy một viên Ngọc Giản, nhỏ một giọt máu vào. Ngay lập tức, viên Ngọc Giản phát ra một ánh sáng xanh lam, chiếu vào đầu óc.

“Hô . . .” Sau một lúc, tứ nữ thở ra một hơi, mở mắt ra. Quay sang nhìn nhau, ánh mắt đều tràn đầy sự kinh ngạc và thán phục.

“Kỳ diệu, thật sự quá kỳ diệu.” Diệp Diệu Ánh cả kinh kêu lên.

Đứng một bên, Hoa Văn Cơ trầm tư suy nghĩ một chút, lên tiếng hỏi: “Các muội có cảm thấy, Diệp Hàn ca ca gửi thiếu cái gì đó cho chúng ta không?”

“Thiếu cái gì? Ba người nghi hoặc đồng thanh lên tiếng.

“Trong ngọc giản có ghi, muốn luyện thể thì bước đầu tiên chính là sử dụng các loại linh dược khác nhau phối trộn thành dược dịnh để ngâm mình.”

“Như vậy, linh dược hay dược dịch của chúng ta đâu?”

Nghe Hoa Văn Cơ phân tích, ba người còn lại liền sững sờ.

“Dược dịch!”

Bốn người nhanh chóng cúi xuống thùng gỗ tìm kiếm, sau một lúc lâu vẫn không thấy có thứ mình cần tìm liền buồn bực.

“Không có dược dịch thì làm sao có thể thối thể được.”

Diệp Diệu Ánh phàn nàn một câu, cầm điện thoại lên đang định gọi cho anh trai, liền nghe thấy Thương Hy nhắc nhở: “Bốn người các ngươi, nếu không muốn bị tên tiểu tử thối kia chiếm tiện nghi, tốt nhất lên mặc y phục vào rồi hã gọi.”

Bốn cặp mắt liếc nhau một cái, tứ nữ cười tủm tỉm đi về phía tủ lấy y phục ra mặc tạm, sau đó liền gọi điện thoại cho Diệp Hàn.

“Thế nào, hiệu quả của tẩy tủy đan tốt chứ?” Diệp Hàn vừa nghe máy liền mỉm cười hỏi.

“Anh trai, anh quên gửi dược dịch rồi, không có dược dịch thì tụi em làm sao thối thể được.” Diệp Diệu Ánh trách móc.

“Dược dịch?”

“A . . .! Anh nhớ rồi, trong bước đầu tiên của luyện thể chính là thối thể, anh quên mất không có chuẩn bị dược dịch.” Diệp Hàn xấu hổ cười cười trả lời.

Diệp Diệu Ánh nhìn khuôn mặt xấu hổ không đáng tin cậy của anh trai mình liền lắc đầu, sau từng đấy năm tính cách vẫn không thay đổi chút nào.

Nhưng cô vẫn nở nụ cười ngọt ngào nói: “Thế bây giờ anh gửi luôn cho tụi em nha.”

“Chắc phải chờ thêm một thời gian nữa, lúc nào anh gửi được thì sẽ thông báo trước cho em và mọi người.”

Tứ nữ nghe vậy đều có chút thất vọng, nhưng đều cố gắng gật đầu cười gượng.

Đầu dây điện thoại bên kia, Diệp Hàn chỉ biết thở dài, nhìn lên bầu trời mắng một câu: “Thiên đạo chết tiệt, gửi có một chút đồ, làm gì mà căng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK