Hàn Duyên cung.
Sau khi vượt qua cơn ác mộng đầy kinh hoàng, không khí bỗng trở lên nhẹ nhàng và thoải mái hơn, tiếng cười nói rộn ràng khắp nơi, như thể mọi người vừa thoát khỏi móng vuốt của tử thần. Họ cảm thấy thần kinh bị quặn đến giới hạn, nếu phải chịu đựng mấy lần nữa chắc bọn họ sẽ nằm xuống mà chết mất.
Dù đã giải quyết xong chuyện của ngũ hoàng tử, nhưng mà bí ẩn về cây thần thụ thì vẫn còn đó. Mọi người đều nhìn về phía Diệp Hàn với ánh mắt tò mò và đòi hỏi một lời giải thích từ hắn, dù sao bốn thần quả có thể sinh ra được bốn thần thể đó.
“Tiểu cửu, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cây thần thụ?”
“Phụ hoàng, chuyện này . . .”
Diệp Hàn cảm thấy đầu óc như nổ tung khi nhìn vào ánh mắt đầy nghi vấn của mọi người, hắn không thể nào tiết lộ là mình đã trao đổi nó với hệ thống để có Đế Ấn và Đế Sách cho phụ hoàng. Hệ thống là bí mật lớn nhất của hắn, không thể để ai biết được.
Vì vậy, phải bịa ra vài lời giải thích hợp lý để làm cho bọn họ tin tưởng, hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Phụ hoàng, cây thần thụ đó đã tự có ý thức và linh hồn rồi, nhi thần không còn khả năng kiểm soát nó được nữa. Nó đã lợi dụng một khoảnh khắc lơ là của nhi thần mà trốn vào không gian mất tiêu rồi.”
Mọi người đều cảm thấy tiếc nuối khi nghe lời giải thích của Diệp Hàn, nhưng mà đã là ý trời thì chỉ có thể chấp nhận mà thôi, nếu không phải của mình có cưỡng cầu cũng không có được.
Lúc này, trên bầu trời của hoàng cung, đột nhiên một vết nứt đen kịt như một vết cắt sâu xuất hiện. Vết nứt đó như một lỗ thủng kết nối hai thế giới khác nhau, từ trong vết nứt đó một bóng người từ từ bước ra.
Dù bầu trời đã tối đen như mực, chỉ có ánh trăng mờ nhạt chiếu rọi, nhưng bọn họ vẫn nhìn rõ người vừa bước ra từ vết nứt không gian. Đó là một lão nhân, toàn thân tỏa ra một khí tức đầy mục nát và tang thương. Hắn mặc một bộ y phục màu xanh lam đã cũ và rách nát, nhưng lại cho người ta một cảm giác có sức sống kỳ lạ và kiên cường.
Lão cao khoảng một thước sáu tấc, gầy gò và lưng còng, làn da khô xạm và nhăn nheo không còn sức sống, khuôn mặt tràn đầy nếm nhăn theo biến cố của năm tháng cùng đôi mắt sâu thẳm như muốn xuyên thấu vạn vật.
Ban đầu họ chỉ cho rằng lão nhân này dùng Thiên Lý Truyền Tống Phù, một loại phù có thể truyền tống xa hàng trăm vạn dặm, lên ngẫu nhiên bị truyền tống đến trên bầu trời Đế Đô. Nhưng khi bọn họ cẩn thận cảm nhận, họ lại phát hiện ra một điều kỳ lạ. Không có một chút dấu vết của không gian trận pháp nào ở đây, tức là lão nhân này không cần dùng trận pháp để truyền tống.
Thái tử nhìn lên lão nhân trên không mà khẽ nhăn mày: “Phụ hoàng, nhi thần không thể cảm nhận được bất kỳ pháp tắc không gian nào bao quanh người lão. Vậy hắn làm sao lại có thể đi qua vết nứt không gian kia?”
“Vậy chỉ có một khả năng duy nhất, đó là người này quá mạnh hắn mạnh đến mức có thể xé toạc không gian để di chuyển đến đây.” Hoàng tổ mẫu đứng trầm tư suy nghĩ, cố gắng vận dụng ký ức đã ngủ quên nói.
Nhị hoàng tử nghe vậy thì cực kỳ kinh ngạc mà kêu lên: “Xé toạc không gian để di chuyển? Điều này sao có thể tin được, đừng nói là bán tiên cho dù là phụ hoàng cũng chỉ là tạo ra những lỗ hổng không gian loạn lưu mà thôi!”
Diệp Hàn nhìn về phía nhị hoàng huynh mỉm cười giải thích: “Nếu hắn mạnh hơn bán tiên, thậm chí là phụ hoàng thì sao.”
“Chuyện này . . . chuyện này . . .” Nhị hoàng tử ngập ngừng, không biết nói gì.
“Nhưng lão nhân này thật kỳ quái, sao lại không có một chút linh khí nào tỏa ra từ người lão vậy? Không phải là lão đã tu luyện đến cảnh giới cao siêu, hay là lão đã bị hao tổn hết linh khí rồi chứ?” Tứ hoàng tử nhìn lão nhân với ánh mắt tò mò, không khỏi thắc mắc.
Mọi người nghe thấy vậy, liền đưa mắt lên nhìn, quả nhiên họ cũng không thể cảm nhận được chút linh khí nào từ người lão. Họ tự hỏi rằng, dù là pháp thuật ẩn tức có cao siêu đến đâu, cũng không thể làm cho linh khí trong cơ thể ẩn giấu một cách hoàn mỹ như vậy được.
Vậy thì chỉ có hai khả năng, một là lão nhân này chỉ là một kẻ phàm không hề có pháp lực nào, nhưng điều đó quá vô lý. Vì vậy, khả năng thứ hai là người này tu luyện bằng một loại khí khác không phải là linh khí.
“Cũng có khả năng lão đến từ một giới khác! Không phải là người của Linh giới chúng ta! Vì vậy chúng ta không thể cảm nhận được linh khí của lão.”
“Cái gì? Giới khác?”
Mọi người đều kinh ngạc thốt lên nhìn về phía Diệp Hàn, họ chưa bao giờ nghe nói về sự tồn tại của giới khác ngoài ba giới mà họ biết là phàm giới, linh giới và tiên giới. Lúc này, bọn họ đều đổ dồn ánh nhìn về phía hoàng thượng, hy vọng có thể được giải đáp những thắc mắc trong lòng.
Bất ngờ, một luồng năng lượng mạnh mẽ bùng phát trên người hoàng thượng, làm cho đế khí quanh thân hắn như trở thành một cơn sóng dữ. Luồng đế khí xé toạc không gian phi thẳng lên bầu trời, gọi tới khí vận kim long. Nghe thấy tiếng gọi của chủ nhân, nó rống lên một tiếng vang trời, rồi lao xuống nhanh như chớp, nhập vào thân thể của hoàng thượng.
Một cảnh tượng kỳ diệu lại diễn ra, những lân phiến màu vàng kim lần lượt mọc ra từ người hoàng thượng, nó bao bọc từ ngực đến tay chân rồi cuối cùng là toàn thân, hình thành một bộ long chiến bào uy nghi. Sau đó, một cây trường thương hiện ra trong tay hắn, lúc này nhìn hắn mới giống một đế vương thực thụ.
Trong khi mọi người đang bối rối không hiểu chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên hoàng thượng gào thét vang lên: “Tên khốn kiếp, chính ngươi là kẻ muốn sát hại nhi tử của trẫm, chuẩn bị nộp mạng đi.”
Hắn vọt thẳng thân thể lên không trung, một thương quét ra mang theo hư ảnh kim long phát ra những tiếng long gầm nhắm thẳng về phía lão nhân, những nơi trường thương đi qua không gian đều bị xé toạc, lộ ra một đường không gian hỗn loạn khiến cho người ta lại một lần nữa rùng mình.
Lão nhân nhìn về phía Diệp Đế lộ ra một nụ cười quỷ dị, nhếch môi lên khinh thường: “Một con kiến hôi ngông cuồng.”
Lão không trách không né mà chỉ có giơ một bàn tay lên nhằm ngăn chặn một thương đang lao tới.
“Bùm, bùm, bùmmm . . .”
Tiếng nổ ầm ầm vang lên khi hai nguồn sức mạnh khổng lồ chạm vào nhau, làm cho không gian rung chuyển, từ vụ nổ đã tạo ra một luồng ánh sáng rực rỡ như một cột sáng trời giáng, khiến mọi người phải nhắm mắt vì chói. Bọn họ cảm thấy một nhiệt độ nóng bỏng từ luồng ánh sáng đó, như thể đang bị thiêu đốt vậy.
Một loạt sóng xung kích năng lượng lan tỏa ra bốn phía, bên dưới Đế Đô hàng loạt phòng ốc đã bị phá hủy nổ thành nhiều mảnh nhỏ. Mọi người đều kinh hoàng nhìn lên bầu trời, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Họ cảm thấy một sức ép khủng khiếp từ trên cao đè xuống, khiến cho họ khó thở và cực kỳ khó chịu.
Diệp Hàn nhìn thấy cảnh này không khỏi rùng mình, cũng may khi cuộc chiến vừa bùng nổ hắn đã nhanh chóng khai mở toàn bộ trận pháp mạnh nhất mà hắn có được, nếu không thì một luyện khí kỳ yếu ớt như hắn không chết thì cũng bị thương nặng.
Khi luồng ánh sáng dần tắt đi Diệp Hàn đưa mắt lên nhìn, một cảnh tượng khủng khiếp khiến hắn không bao giờ quên. Một lỗ đen u ám lộ ra, nó phóng ra những tia sét bất thường về tứ phía, những tiếng kêu ma quỷ bắt đầu vang lên, hắn còn mơ hồ nhìn thấy những cảnh tượng ghê rợn như đang ở trong địa ngục.
Hắn cảm thấy linh hồn của mình bị kéo vào lỗ đen kia, như bị một lực hút khủng khiếp không thể chống cự. Hắn cố gắng vùng vẫy, nhưng càng vùng càng bị cuốn sâu hơn. Hắn không thể kêu gào, không thể nhìn thấy gì, chỉ còn lại một cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng.
Đúng lúc này một âm thanh bốp chát vang lên: “Bốp bốp bốp.”
Cảm giác đau nhói truyền đến từ gáy khiến Diệp Hàn bừng tỉnh, lúc này hắn mới thấy toàn thân ướt sũng mồ hôi, hắn thở gấp ngồi co rúm trên mặt đất mà chân tay vẫn còn run rẩy. Hắn nhìn quanh một vòng, mới phát hiện ra mình đã trở về hiện tại, đã thoát khỏi cái hố đen đáng sợ kia.
Thái tử nhìn thấy hắn đã tỉnh lại rồi nhìn quanh gào to: “Tất cả mọi người không được nhìn trực tiếp vào trong cái hố đen.”
Không chỉ riêng Diệp Hàn, dù là nguyên anh hay hợp thể kỳ nhìn vào đó cũng bị cảm giác như bị hút mất linh hồn, nếu không có người bên cạnh gọi lại thì không biết sẽ gặp phải chuyện gì.
Mất một lúc sau Diệp Hàn mới hoàn hồn lại, hắn liền đưa ánh mắt cảm ơn về phía thái tử, nếu không phải hắn kịp đánh thức hắn, có lẽ hôm nay hắn sẽ trở thành một cái xác không hồn rồi. Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, rút kinh nghiệm không nhìn vào cái hố đen nữa, lúc này hắn bỗng phát hiện phụ hoàng sau một thương khốc liệt kia đã bị thương nặng, miệng đầy máu, khí tức uể oải.
Bên kia, lão nhân cũng không tốt hơn là mấy, gương mặt tái mét như giấy, miệng vẫn còn chảy máu. Điều khiến Diệp Hàn kinh hãi nhất là bàn tay của lão giả đã bị nghiền nát, máu từ đó chảy ra như suối, đỏ rực một mảnh bầu trời.
Lão nhân nhìn xuống bàn tay của mình, nơi da thịt bị xé nát và máu đỏ tươi không ngừng chảy ra. Nhưng khuôn mặt hắn không biểu lộ sự đau đớn hay sợ hãi, dường như vết thương ở tay không phải là vấn đề quá lớn với hắn vậy.
“Làm sao một kẻ yếu đuối như kiến hôi ở Linh giới lại có thể phát huy được sức mạnh vượt trội của Chân tiên? Lão phu đã nhìn đi nhìn lại mà không thấy một chút tiên khí nào từ thân thể hắn. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn vừa nói xong liền ngước mắt nhìn thẳng vào Diệp Đế, ánh mắt sắc bén như dao. Diệp Đế cũng không hề né tránh, đáp trả bằng ánh mắt kiêu ngạo và lạnh lùng. Hai người như hai con báo đối diện nhau, không ai chịu khuất phục.
Diệp Đế nghe thấy lão nhân lẩm bẩm một mình như vậy, thì nhếch mép cười nói: “Ngươi, muốn biết sao?”
“Hừ! Không cần ngươi nói, lão phu tự có cách bắt ngươi phải nói.”
Lúc này, bên tay trái của hắn đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm, thanh kiếm vừa ra chưa làm bất kỳ hành động gì mà không gian xung quanh nó đã bị vỡ vụn.
Hắn vung kiếm lên cao, chỉa về phía bầu trời. Một đường kiếm khí lạnh lùng cắt ngang không gian, tạo ra một vết thương hình trăng khuyết. Từ thân thể hắn bốc lên một luồng kiếm khí đỏ rực, như một ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt. Cơn bão kiếm khí kinh hoàng quấn quanh hắn, khiến cho không khí trở nên nặng nề và ngột ngạt.
Diệp Hàn nhìn chằm chằm vào màn trình diễn kinh khủng này, trong lòng không khỏi run rẩy. Hắn quay đầu nhìn về phía phụ hoàng, không biết người có thể đối phó được với một kiếm như vậy không. Hắn có cảm giác một kiếm này nếu chém xuống thì có thể cắt Nam Bộ Châu làm đôi chứ không phải chuyện đùa.
“Thương Hy, nhanh lên, nhanh lên, phải tìm ra cách gì đó chứ. Nếu để cho hắn chém xuống một kiếm này thì đừng nói là phụ hoàng ngay cả ta và mọi người đều sẽ tan thành mây khói.”
“Ký chủ, Thương Hy cũng bó tay rồi, không có cách nào cứu vãn được. Chỉ có thể cầu mong ký chủ may mắn thoát khỏi tai ương này mà thôi.”
Diệp Hàn cảm thấy thất vọng, nguồn hy vọng cuối cùng của mình cũng không thể giúp được gì. Hắn chỉ có thể ngước mắt lên trời, mong cho phụ hoàng có thể cầm cự lại một nhát chém này. Không chỉ riêng hắn, mà cả Đế Đô đều im lặng nhìn vào thanh kiếm kia, tất cả niềm tin và hi vọng của họ đều giao phó cho Diệp Đế.
Bỗng nhiên, lão nhân gầm vang lên một tiếng: “Con kiến hôi, ngươi còn không mau chết đi cho lão phu.”
Âm thanh vừa phát ra như một luồng sung kích đánh thẳng vào linh hồn, khiến toàn bộ mọi người trọng thương không ngừng ho ra máu, một số người tu vi thấp có thể bị chấn ngất ngay tại chỗ.
Những người còn tỉnh táo thì tiếp tục dòm lên bầu trời, ánh mắt của họ lập tức co rụt lại. Một luồng kiếm khí tạo thành hình huyết nguyệt được phóng ra từ lưỡi kiếm của lão nhân đó, nó không gây ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng như vậy nó lại càng đáng sợ hơn. Luồng kiếm khí không phải là xoắn nát không gian như những gì Diệp Đế đã làm, mà là nuốt chửng toàn bộ pháp tắc thiên địa, không gian như trở về với hỗn độn một khoảng không hư vô u ám.
Mọi người nhìn vào cảnh tượng kinh hoàng này, trong lòng không còn một chút hy vọng. Họ nghĩ rằng đây là hồi kết của mọi chuyện, là lúc mà một thiên tài hiếm có trong ngàn năm bị hủy diệt, là lúc mà Càn Nguyên Vương Triều bị lụi tàn, là lúc mà họ cùng nhau bị xoá sổ khỏi trang sử.
“Ta không muốn chết, ta không muốn chết, ai đó cứu ta với.”
“Thiên a, địa a, đây là sức mạnh gì thế này? Là tiên nhân xuất hiện sao?”
“Đây là ác mộng, đây phải là ác mộng. Xin hãy để cho con thức dậy.”
Nhưng mà có vẻ như trời cao không tuyệt đường người, khi mà mọi người nhắm mắt chờ đợi hắc bạch vô thường đến dước xuống địa ngục. Đột nhiên trên bầu trời, một cái hố đen to lớn bất chợt hiện ra, nó phát ra một cơn lốc xoáy khủng khiếp không ngừng hút lấy kiếm khí và lão nhân vào trong đó.
“Không . . . không . . . không . . .”
Mọi người chỉ kịp chớp mắt một cái, đã thấy lão nhân biến mất trong lỗ đen. Tiếng hét thảm thiết của hắn vang vọng trong tai bọn họ, khiến họ cảm thấy lạnh sống lưng.
Còn Diệp Đế thì cũng đứng ngây người, hắn đã dồn hết tinh hoa vào một thương này để sẵn sàng nghênh đón một kiếm kia, nhưng lão nhân đột nhiên bị lỗ đen hút mất.
“Rốt cuộc chuyện này là sao?”
Trong khi hắn vẫn đang hoang mang thì một âm thanh vang lên trong đầu hắn: “Đây là lời cảnh cáo lần thứ nhất, không được phép sử dụng sức mạnh vượt quá bán tiên để chiến đấu, nếu tái phạm sẽ bị trục xuất khỏi Thiên Nguyên Đại Lục, ngay lập tức.”
“Trục xuất khỏi Thiên Nguyên Đại Lục?”
Hắn bất chợt tự nhận ra, cuối cùng cũng hiểu được lý do tại sao lão nhân kia lại bị lỗ đen nuốt đi. Hóa ra là thiên đạo đã can thiệp, ngươi có thể tự do phô diễn sức mạnh của một bán tiên, nhưng nếu như vượt qua mức chân tiên thì sẽ bị thiên đạo đày ải.
Lúc này, bầu trời dần trở lại bình thường, những vết nứt không gian biến mất, cái hố đen địa ngục cũng dần biến mờ như chưa hề xuất hiện. Trên bầu trời, chỉ còn lại Diệp Đế mặc long chiến bào đứng lặng lẽ một mình trên đó.
Diệp Hàn nhìn một màn như này không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà hắn vẫn nghi hoặc không hiểu chuyện gì vừa nảy ra.
“Thương Hy, lão giả đã đi đâu, và lỗ đen hút mất lão giả vừa rồi là chuyện gì xảy ra?”
“Ký chủ theo như Thương Hy phỏng đoán thì lão giả có thể bị thiên đạo của thế giới này xóa bỏ.”
“Thiên đạo? Bị xóa bỏ?”
“Ký chủ, mỗi giới đều có một ranh giới sức mạnh tối đa, nếu như vượt qua sẽ bị đuổi khỏi thế giới đó mãi mãi. Phụ hoàng của ngài đã là Nhân Vương chạm tới giới hạn của thế giới này, mà lão già kia còn mạnh hơn nhiều, nhưng hắn lại không tuân thủ theo ý chí của thiên đạo, nên đương nhiên sẽ bị loại bỏ vĩnh viễn rồi.”
“Thế tại sao phụ hoàng.” Diệp Hàn lập tức đưa ra nghi hoặc trong lòng nhìn Thương Hy hỏi.
“Ký chủ, lão nhân kia chỉ là một người ngoại lai, trong khi đó phụ hoàng của ngài sinh ra và trưởng thành ở Thiên Nguyên Đại Lục, nên tất nhiên sẽ được thiên đạo chiếu cố.”
Diệp Hàn nghe xong thì cũng gật gù như đã hiểu: “Thương Hy, vậy bây giờ ngươi đã có thể xác nhận được nguồn gốc của lão nhân này chưa?”
“Vâng, qua sức mạnh lão nhân đó thể hiện, Thương Hy có thể khẳng định hắn đến từ một nơi có cấp bậc sinh mệnh cao nhất trong thế giới này, và hắn chính là một Chân Tiên trung kỳ.”
“Chân Tiên trung kỳ, bảo sao hắn còn mạnh hơn cả phụ hoàng khi hợp thể, nếu thiên đạo không ra tay thì chắc chắn thế giới này sẽ bị hủy diệt trong tay lão.”
“Ký chủ, đó chính là trách nhiệm của thiên đạo, nếu như nó không can thiệp thì bản thân nó cũng sẽ bị trách phạt.”
Diệp Hàn ngẩng mặt lên nhìn phụ hoàng không khỏi thở dài. Người từ Tiên giới đã có thể xâm nhập vào Thiên Nguyên Đại Lục, tình hình càng ngày càng rối rắm, không biết tương lai sẽ ra sao nữa.