• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong một phòng khách rộng lớn, một nam tử tuấn tú nằm trên giường bằng ngọc bích, một tay tay cầm quả đào tiên một tay cầm smart phone.

Diệp Hàn không ngừng lướt bookchat trong tay, hỏi: “Thương Hy, ta đã bế quan được bao lâu rồi?”

“Ba ngày.”

“Mới có ba ngày? Bây giờ ra ngoài chắc là không ổn, tốt nhất là nằm đây vừa bổ sung linh dịch vừa xem cuộc thi tuyển chọn học viên cho học viện chiến thần.” Vừa nói vừa cắn một miếng quả đào tiên, nước ngọt chảy ra khóe miệng.

“Ký chủ, cuộc thi đã kết thúc từ hôm qua rồi.”

“Kết thúc rồi? Nhanh như vậy sao?”

“Ngài có thể xem lại video.”

“Xem trực tiếp mới thú vị, xem lại thì còn gì gọi là hay nữa.” Diệp Hàn vừa nói vừa lắc đầu.

Thương Hy cười nhún vai: “Thế thì hết cách.”

Diệp Hàn ngồi nghĩ một chút, liền hỏi tiếp: “Thương Hy ngươi nghĩ với tu vi trúc cơ viên mãn cùng Thần Tượng Trấn Ngục Kinh, ta có thể dùng Vô Tự Tiên Thư liên lạc về phàm giới được không?”

“Thương Hy cũng không rõ, nhưng ngài có thể thử lại một lần.”

“Thử!” Diệp Hàn nhìn Vô Tự Tiên Thư trên tay mà lòng đầy cảm xúc.

Từ khi có Vô Tự Tiên Thư, hắn rất muốn liên lạc với phàm giới, nơi đời trước hắn sinh ra và lớn lên.

Nhưng mỗi lần hắn dùng Vô Tự Tiên Thư để phát tín hiệu, thì đều phải chịu một áp lực phụ tải cực lớn, như có một bàn tay khổng lồ muốn nghiền nát hắn. Không hiểu tại sao thiên đạo cần làm như vậy, hắn có thể tùy ý dùng Vô Tự Tiên Thư lấy dữ liệu hạ giới, nhưng khi muốn nói chuyện với người phàm, lại bị thiên đạo cản trở.

Mặc dù phàm giới là một giới không có linh khí, không có tu luyện, không có trường sinh bất lão. Nhưng ở nơi đó lại có những điều khiến hắn nhớ nhung và luyến tiếc.

Hắn rất muốn biết, sau mười năm họ ra sao? Cuộc sống như thế nào? Mọi người có khỏe không?

“Vô Tự Tiên Thư, hiện tại ta có thể liên lạc về phàm giới được không?” Hỏi thì hỏi, hắn cũng không ôm quá nhiều hy vọng. Lúc trước hắn đã hỏi nhiều lần, dù là tu vi kim đan hay nguyên anh cũng không thể kết nối về phàm giói. Bây giờ, hắn mới chỉ là trúc cơ kỳ, sợ là khó có thể gánh được thiên địa pháp tắc đè xuống.

“Có thể! Tuy nhiên, chỉ có thể thông qua pháp bảo, không thể liên lạc được trực tiếp.”

Đọc dòng chữ trên trang sách, khiến Diệp Hàn không tin vào mắt mình. Theo suy đoán của hắn, Vô Tự Tiên Thư sẽ nói không thể, hoặc rất khó khăn, hoặc cần đạt đến một tu vi nào đó. Hiện tại, Vô Tự Tiên Thư lại nói có thể, chỉ cần thông qua pháp bảo liên lạc.

“Điều . . . điều này là thật? Như vậy nó có ý nghĩa gì?”

Như vậy, chẳng phải nói hắn có thể tùy ý liên lạc về phàm giới, có thể gặp lại những người thân, những người bằng hữu yêu quý.

Diệp Hàn ngay lập tức ngồi dậy kích động như điên, hét lên không ngừng. Hắn cảm thấy tim đập nhanh, máu sôi sùng sục, linh lực không ngừng động đậy.

Thương Hy nhìn chủ nhân của mình không khỏi thở dài lắc đầu. Từ lúc mười năm tuổi Diệp Hàn đã bị đưa đến Thiên Nguyên Đại Lục, tính cả hai đời thì cũng mới chỉ có hơn hai mươi năm tuổi. Theo góc nhìn của cô thì Diệp Hàn vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành, khó tránh khỏi cảm xúc không được bình thường.

Diệp Hàn khuôn mặt hưng phấn, ánh mắt long lanh lên tiếng nói: “Vô Tự Tiên Thư, lập tức kết nối ứng dụng bookchat đến thiết bị điện thoại của một cô gái hai mươi tuổi tên là Diệp Diệu Ánh, là muội muội của ta ở Lam Tinh.”

Chưa hưng phấn được bao lâu, hắn liền cảm nhận được một luồng áp lực pháp tắc thiên địa không ngừng ép xuống. Nó như một ngọn núi lớn đè lên ngực, khiến hắn cực liệt khó thở.

“Cũng may từ sau khi tu luyện Thần Tượng Trấn Ngục Kinh, cơ thể của lão tử cực kỳ mạnh mẽ, nên chỉ có bị trọng thương.”

“Bà trằn thiên đạo chết tiệt.”

Mắng xong một câu, Diệp Hàn tiếp tục chờ đợi, sau một hồi dài hắn cuối cùng cũng chờ đợi được bốn chữ: “Kết nối thành công.”

Cùng lúc đó, ở Lam Tinh, một thành phố nhộn nhịp mang tên Thiên An, có một học viện Thiên Thần là một trong những ngôi trường nữ sinh danh tiếng nhất thủ phủ Thiên Hòa.

Đây chính là ngôi trường mà Diệp Diệu Ánh đang theo học.

Tại thư viện của học viện Thiên An, một công trình kiến trúc tuyệt mỹ, được xây dựng theo phong cách trung cổ. Trong thư viện có hàng vạn cuốn sách và bản ghi chép về các lĩnh vực khác nhau từ văn hóa, lịch sử, triết học.

Không khí nơi này tràn đầy thanh tịnh, người ra người vào đều nhẹ nhàng không phát ra tiếng động, dù có nói chuyện cũng đều là khẽ hé môi thì thầm với nhau.

Ở góc xa của thư viện, có một thiếu nữ đang ngồi bên chiếc bàn gỗ hương. Cô có khuôn mặt xinh đẹp, thân hình mảnh vai, da trắng như ngọc, mái tóc óng mượt. Ánh mắt đang chăm chú lật từng trang sách để đọc, không để ý đến bất kỳ điều gì xung quanh.

Cô gái này chính là sinh viên năm hai của học viện Thiên Thần, tên là Diệp Diệu Ánh.

Trong học viện, Diệu Ánh là một trong những học bá đứng đầu của học viện, được nhiều giáo sư và bạn học kính nể. Bên ngoài trường, Diệp Diệu Ánh cũng không kém phần nổi tiếng. Cô là một trong những tiểu thư danh giá của Diệp gia tại thành phố Thiên An.

Lúc này, có một tiếng tinh tinh vang lên từ chiếc điện thoại được đặt trên bàn. Cô chỉ khẽ liếc sang nhìn một cái, tiếp tục quay lại đọc sách mà không hề quan tâm đến thông báo.

Trong lúc Diệu Ánh đang chú ý đọc sách thì chiếc điện thoại lại vang lên cuộc gọi, lại còn phát ra âm thanh kỳ quái, gì mà chủ nhân có người gọi, chủ nhân có người gọi hãy nhanh nhanh nghe máy. Âm thanh kỳ quái này khiến cô không khỏi nhíu mày, vì cô nhớ mình chưa từng cài đặt một nhạc chuông như vậy.

Diệp Diệu Ánh đang nghi hoặc vì âm thanh từ điện thoại, thì có một thiếu nữ nhẹ nhàng đi đến bên cạnh. Đó là Hoa Văn Cơ, học tỷ năm ba của Diệu Ánh, một trong bốn người bạn thân ở chung phòng trong ký túc xá.

Hoa Văn Cơ nhìn về chiếc điện thoại trên bàn nghi hoặc hỏi: “Tiểu Ánh, sao muội lại đổi nhạc chuông khó nghe như vậy?”

“Cơ tỷ, muội cũng không rõ ràng lắm. Có thể là do một ứng dụng mạng xã hội nào đó đã thay đổi nhạc chuông.” Diệp Diệu Ánh vừa nói vừa lắc đầu, từ từ đưa đôi bàn tay mềm mại trắng nõn của mình lên cầm lấy điện thoại và tắt máy.

Trong khi đó tại đầu dây bên kia điện thoại, Diệp Hàn đang ngóng chờ nhìn vào màn hình, nhưng mãi một lúc lâu vẫn không thấy có người bắt máy.

“Chắc là tiểu Diệp Ánh có việc bận lên tắt máy, không sao đợi đến chiều tối ta sẽ gọi lại. Ta lên để lại một tin nhắn cho nó, khi nó đọc được chắc chắn sẽ gọi lại cho ta.”

Nhưng Diệp Hàn đâu có biết, để tránh người khác làm phiền, Diệp Diệu Ánh đã cho tất cả các thông báo của các ứng dụng mạng xã hội vào thư mục rác không thể hiển thị.

Tám giờ tối tại ký túc xá tầng hai, phòng 201.

Lục Vân Anh, một cô gái tóc ngắn ngang vai, thân hình mảnh mai, đôi mắt sắc sảo. Cô đang nằm nghịch điện thoại của Diệp Diệu Ánh.

“Diệu Ánh, bà nói hôm nay điện thoại của bà có nhạc chuông bị thay đổi, nhưng ta vào cài đặt có thấy thay đổi nhạc chuông đâu?”

Diệu Ánh nghe vậy lắc đầu trả lời: “Cái đó ta cũng không biết, cơ tỷ cũng thử gọi nhiều lần nhưng không ra được cái nhạc chuông kỳ quái lúc trưa.”

“Hay là hai người các ngươi nghe nhầm?”Lại thêm một cô nàng với thân hình nóng bỏng, khoác áo ngủ mỏng manh, đầu vẫn còn hơi nước đi ra từ phòng tắm.

Hoa Văn Cơ nhìn thấy cô nàng như vậy, không khỏi trách mắng: “Công Tôn Nhã, tỷ nói bao nhiêu lần với muội rồi, mỗi lần tắm xong đều phải lau khô người, mặc quần áo xong mới được phép ra ngoài.”

“Cơ tỷ, ký túc xá chúng ta bảo an rất nghiêm, không có mấy tên đàn ông thối làm phiền, tỷ cứ để cho Nhã tỷ thoải mái đi.”

“Lục Vân Anh, cả muội nữa, đừng lúc nào cũng chỉ biết nghịch điện thoại.”

Lục Vân Anh nghe vậy liền dụt đầu lè lưỡi, không dám lên tiếng hỗ trợ.

Đúng lúc này, âm thanh của tiếng chuông kỳ quái lại vang lên khiến bốn nữ cực kỳ bất ngờ. Một giọng nói của nam thanh niên phát ra từ điện thoại: “Chủ nhân có người gọi, chủ nhân có người gọi, hãy nhanh nhanh nghe máy.”

Bốn nữ ngây người tám mắt nhìn nhau, cúi đầu nhìn xuống màn hình điện thoại.

“Thật sự có âm thanh kỳ quái này, khó nghe chết đi được.” Lục Vân Anh bĩu môi khinh thường.

“Diệu Ánh, hay bà nghe thử đi, nhìn ảnh avata có vẻ là một anh chàng đẹp trai đó, có thể anh chàng này đang theo đuổi bà thì sao.” Nói xong không chờ ba người còn lại phản ứng, Công Tôn Nhã đưa đột bàn tay giật lấy chiếc điện thoại nhấn nút nghe.

Một âm trẻ trung của một thanh niên hưng phấn vang lên: “Tiểu Diệp Ánh rốt cuộc muội cũng nghe máy rồi, muội có khỏe không, cha mẹ có khỏe không?”

Bầu không khí đột nhiên lặng ngắt như tờ, ngay lập tức là những tiếng cười oanh oanh yến yến vang vọng khắp cả phòng.

“Ta năm nay đã gần hai mươi mốt tuổi rồi, lần đầu tiên chứng kiến được màn tán gái bá đạo như vậy, lại còn biết quan tâm đến cả cha mẹ vợ tương lai nữa.”

“Ha ha ha.” Lục Vân Anh cười không khép được miệng, cười đến nỗi chảy cả nước mắt ra ngoài.

Bốn người cười sảng khoái một hồi, Công Tôn Nhã liếc qua màn hình điện thoại, ngạc nhiên khi thấy cuộc gọi vẫn chưa kết thúc. Cô bỗng phát hiện ra có nút chuyển sang cuộc gọi video call, liền nhanh tay bấm vào để xem ai là người dám tán tỉnh bà cô Diệu Ánh, lại còn bằng phương pháp báo đạo như thế.

Khi màn hình bật sáng, lộ ra một gương mặt đẹp trai ngời ngời, da trắng như ngọc, nét mặt sắc sảo đang ngồi trên chiếc ghế.

“Thiên sắc…thiên sắc vô song! Ngay cả đại soái Vương Lực Hoành cũng chỉ có thể quỳ xuống cầu xin một cái nhìn của hắn.” Nói xong, nàng lại tiếp tục hướng ánh mắt ngưỡng mộ vào bóng hình tuấn tú bên trong màn hình.

Đám người Diệp Diệu Ánh nhìn thấy Công Tôn Nhã mắt long lanh như ngọc, biểu tình mơ màng, liền đoán cô nàng đã chuyển sang chế độ xem hình ảnh. Hoa Văn Cơ cùng Lục Vân Anh cũng không khỏi tò mò muốn biết, rốt cuộc là vị thiếu gia tuấn tú nhà nào lại có thể khiến cho tỷ muội thân thiết của mình say đắm đến mức như vậy.

Nhưng thật đáng tiếc, hai người chưa kịp nhìn rõ được khuôn mặt thì Diệp Diệu Anh đã nhanh tay giật lại được chiếc điện thoại và ấn ngay nút tắt nguồn. Màn hình biến màu đen, cuộc gọi liền kết thúc, chỉ để lại một mảnh không khí im lặng.

“Diệu Ánh, ngươi làm cái gì vậy, chúng ta còn chưa được nhìn rõ dung nhan của hắn mà.” Nói xong, Lục Vân Anh vươn tay về phía trước để giành lại điện thoại. Nhưng Diệp Diệu Anh đã kịp né tránh, cất điện thoại vào trong ngực.

Hai người còn lại thấy thế cũng vội vàng lao lên tranh đoạt, một người muốn tiếp tục ngắm dung nhan của người thanh niên, một người muốn xem xem rốt cuộc hắn có gì đặc biệt.

Người ta thường nói ba người đánh một không chết cũng bị bầm dập, một người giữ hai tay một người cướp bảo bối một người kéo áo, cảnh tượng náo nhiệt như vậy tiếc là không có ai chứng kiến. Nếu có ai đó nhìn thấy, chắc chắn sẽ phải chết vì mất máu mũi quá nhiều.

“Họ là ai?”

“Họ là bốn vị tiên nữ xinh đẹp nhất trong học viện Thiên An, mỗi người đều có tài năng và sắc đẹp phi phàm.”

Sau một lúc vật lộn, cuối cùng Diệp Diệu Ánh cũng phải gật đầu nhận thua.

Ngồi một bên, Diệp Diệu Anh thấy ba người đang cười tủm tỉm mở điện thoại lên thì bực mình nói: “Ba người đúng là đồ mê trai, không thèm để ý đến ba người nữa.” Nói xong, cô lấy quyển sách ở trên giá sách cạnh đầu giường xuống đọc.

Nhưng không biết có phải thực sự đọc sách không, mà đôi mắt cô nàng cứ lén lén lút lút sau quyển sách nhìn về phía ba người đang háo hức ở cuối giường. Trong lòng cô cũng không khỏi tò mò muốn biết rốt cuộc hắn có gì mà khiến cho Công Tôn Nhã say đắm như vậy.

Một lúc lâu sau ba người mở hết các ứng dụng video call lên để kiểm tra lịch sử cuộc gọi, nhưng đều không thấy cuộc gọi gần nhất.

“Không biết tiểu Diệu Anh của chúng ta dùng ứng dụng nào để gọi cho trai vậy.” Ba người quay lại nhìn Diệp Diệu Anh rồi cười khúc khích khiến nàng sợ hãi, không ngừng kêu lên: “Ba người các ngươi đang muốn làm gì?”

Không một lời đáp lại, bốn nữ nhân lại một lần nữa đấu đá với nhau trên giường.

“Diệp Ánh, bà có nói ra không, nếu không đừng mong yên ổn với ba ngươi chúng ta.” Công Tôn Nhã liên tục đe dọa nói. Tay phải dơ lên lấy một cây gậy bông, không ngừng vung vẩy. “Nếu bà còn ngoan cố không khai, ta sẽ dùng cây gậy bông này làm cho bà mất ngủ cả đêm.”

Hai người còn lại cũng cười tà hưởng ứng theo, không ngừng gật gù tán thành.

Nhưng khi thấy thái độ thành khẩn không dấu diếm của Diệp Diệu Ánh, ba người lại có chút nghi ngờ.

“Tiểu Diệp Ánh, muội thật sự không biết.” Hoa Văn Cơ hỏi lại một lần nữa.

“Muội cam đoan với tỷ và hai người là muội không biết.” Diệp Diệu Ánh khuôn mặt nghiêm túc nhìn về ba người đang ngồi trước mặt nói.

Lúc này, Lục Vân Anh nghĩ đến cái gì đó liền hét lên: “Hay là ứng dụng bookchat?”

“Bookchat? Nghe tên thôi cũng biết là đọc sách rồi, làm sao mà là ứng dụng call video được.” Lục Văn Cơ lên tiếng phản bác.

“Bookchat? Muội nhớ là đâu có tải xuống ứng dụng này? Diệp Diệu Ánh nghi hoặc lấy lại điện thoại nhìn vào màn hình. Trên màn hình quả thật có thêm một ứng dụng nữa tên là bookchat, ảnh nền cũng giống hệt biểu tượng facebook, chỉ có thay chữ F thành chữ B mà thôi.

Không hiểu do duyên phận hay do trời định khiến Diệu Ánh ấn vào ứng dụng, khi ứng dụng được mở lên ba người còn lại đều kinh ngạc, không phải là ứng dụng đọc sách như họ nghĩ mà là một ứng dụng mạng xã hội rất giống với mạng xã hội facebook mà họ đang dùng hiện tại.

“Cái này là lừa đảo trắng trợn, lại còn mạo danh, để tên logo khiến người khác nhầm lẫn. Không được, ta phải lên bảng xếp hạng của cửa hàng ứng dụng đánh giá một sao cho cái ứng dụng chết tiệt này mới được.” Nói xong Lục Vân Anh liền lấy điện thoại của mình, mở ứng dụng cửa hàng lên gõ từ bookchat. Một loạt biểu tượng hiện ra trước mắt, nhưng không có một biểu tượng nào có hình dạng giống như trên điện thoại của Diệp Diệu Anh.

“Kỳ lạ, không có ứng dụng bookchat nào tương tự?”

“Cơ tỷ, Nhã nhã, hai người lên cửa hàng tìm thử ứng dụng bookchat này xem nào, ta không có tìm thấy nó.”

Ba người nghe vậy cũng đều hoài nghi, làm gì có chuyện không có trên cửa hàng ứng dụng, nếu không có thì làm sao có thể tải xuống máy được. Nhưng đến lượt ba người tìm kiếm, quả nhiên đều tìm không ra, ngay cả điện thoại của Diệp Diệu Anh cũng không còn.

Bốn người nhìn nhau với ánh mắt sửng sốt.

“Không lẽ…không lẽ chúng ta gặp ma?” Lục Vân Anh nói với giọng run rẩy.

“Muội đừng nói nhảm, bây giờ là năm nào rồi mà còn tin vào mấy chuyện tâm linh nhảm nhí như vậy.” Hoa Văn Cơ cố gắng trấn an mọi người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK