• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yên tĩnh, không một tiếng động.

Trận pháp vừa được giải trừ, mọi người đều khó khăn mà đứng dậy, gương mặt lúc này đều phảng phất nhiều cảm xúc, có người lạnh lùng, có người than thở, có người kính trọng.

Diệp Hàn nhìn xuống bầu không khí xấu hổ, liền lên tiếng: “Các bạn học có thể nghỉ nghơi một lát, chúng ta sẽ sớm bắt đầu phân ban cho các học viện.” Khuôn mặt hắn hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng và bình tĩnh.

Chuyện mọi người căng thẳng và lo lắng cuối cùng vẫn phải đến, phân ban a. Không ai biết cửu điện hạ sẽ dựa vào tiêu chí nào để phân ban. Ai cũng không muốn rơi vào ban tầm thường, mà đều muốn vào được ban yêu nghiệt hoặc ít nhất là ban thiên tài.

“Xếp ban, đến rồi, đến rồi, nếu ta vào ban tầm thường, chắc chắn lão cha sẽ đập gãy chân ta mất.”

“Không biết cửu điện hạ phân ban theo tiêu chí nào?”

“Chắc là dựa vào tuổi tác, tu vi, nồng độ linh lực như mấy tông môn hay làm khi tuyển chọn đệ tử.”

“Đoán mò làm cái gì, cửu điện hạ đang ở ngay trên kia, lên hỏi thẳng là xong.” Một tên thanh niên béo ục ịch của học viện quân đoàn hô lớn. Ngay lập tức, hắn liền chen ngang lên hàng đầu, đứng trước Diệp Hàn cười hì hì hỏi: “Cửu điện hạ, ngài dùng cách nào để phân ban vậy.”

Thân hình béo ú, khuôn mặt tươi cười như phật tịnh độ làm cho Diệp Hàn chớp mắt không ngừng. Liên tục nhìn từ tiểu lý tử sang người thanh niên mập mạp, càng nhìn càng thấy giống nhau như đúc.

“Chắc chắn có vấn đề.”

Nếu không một người ba mươi tám tuổi, ngũ hành linh, trúc cơ sơ kỳ làm sao có thể vào được học viện quân đoàn.

“Tiểu lý tử.” Diệp Hàn liếc nhìn hắn một cái.

“Khụ!”

“Điện hạ, đây là tên đệ đệ vô năng của nô tài.” Nói xong liền dở cái bộ mặt cười hì hì nịnh nọt.

Nhìn khuôn mặt đang cười hì hì của tiểu lý tử và tên thanh niên bên dưới, Diệp Hàn không biết lên khóc hay lên cười. Đến bây giờ hắn mới biết tên tiểu lý tử này còn có một đệ đệ, không biết tên này còn có tiểu muội biểu ca gì đó trong đám học viên của học viện quân đoàn không.

“Ài.”

Lắc đầu một cái để loại bỏ mấy suy nghĩ vớ vẩn, Diệp Hàn lấy ra một cái tháp, ném nó về phía không trung ở giữa sân. Hành động này của hắn làm cho đám học viên hoảng sợ, vội vàng chạy ra khỏi khu vực cái tháp rơi xuống.

Ban đầu chỉ là một cái tháp nhỏ, dần dần càng trở nên to lớn và đứng sừng sững ở giữa sân.

Một đại tháp hiện ra trước mắt mọi người, tháp có mười tầng, toàn bộ thân tháp màu vàng lấp lánh, đáy tháp có bốn cánh cửa ra vào, bốn phía của tháp từ hư không xuất hiện bốn màn hình giống như của smart phone nhưng lại lớn hơn trăm lần.

“Một tòa tháp, chẳng nhẽ leo tháp để phân ban.”

“Khả năng là vậy.”

“Các bạn học không cần phải đoán mò, từ bây giờ trở đi, ba học viện sẽ dùng phương pháp leo tháp để xếp ban lớp. Leo được tầng một đến tầng ba sẽ vào lớp tầm thường, từ tầng ba đến tầng sáu là lớp thiên tài, từ tầng sáu đến tầng chín là lớp tuyệt thế thiên tài, trèo được lên tầng mười là lớp yêu nghiệt.”

Diệp Hàn vẫy tay lên, trước mặt tất cả mọi người liền hiện ra một viên ngọc bài hình chữ nhật có màu xanh lá.

“Đây là ngọc bài thân phận, mọi người leo tháp đến tầng nào thì ngọc bài sẽ hiển thị tầng đó, biểu thị thân phận địa vị của mỗi người trong học viện.”

Nói xong, hắn liền cười khẽ nhìn xuống đám học viên, mong đợi người đầu tiên leo tháp.

Trên quảng trường ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đám học viên đều đứng chôn chân tại chỗ, không ai dám là người đầu tiên leo tháp. Không ai rõ trong tháp có gì, phải vượt qua những gì, nếu không may xảy chân bị đưa xuống ban tầm thường thì quá nhục nhã.

Không khí đang tĩnh lặng, một tiếng hô vang lên khiến mọi người chú ý.

Người đệ đệ của tiểu lý tử cười hì hì xung phong là người đầu tiên vượt tháp, ngay lập tức bầu không khí căng thẳng tại quảng trường cũng được giải tỏa.

Tên béo vừa đi vào cửa đông của đại tháp, ngọc bài thân phận của hắn như thẻ thông hành để lại tại cửa, còn thân thể tiến vào bên trong. Trên màn hình lớn của đại tháp, từ màu đen xì chuyển sang dạng video sống động. Màn hình hiện lên một tên thanh niên béo ú đang đứng trên võ đài, góc phải trên cùng màn hình hiện đầy đủ thông tin.

[Họ tên: Chư Đại Năng

Giới tính: Nam

Tuổi: 38

Tu vi: Trúc cơ sơ kỳ]

Khi thông tin xuất hiện, không khí tại quảng trường có chút cổ quái, mọi người đều hoài nghi nhìn về phía Diệp Hàn.

“Thiên tư này cũng quá kém đi.”

“Đúng vậy, ba mươi tám tuổi mới có trúc cơ sơ kỳ.”

“Khả năng góp mặt cho đủ quân số.”

Tiếng đàm luận vang lên trong tai Diệp Hàn khiến hắn không khỏi lắc đầu, ánh mắt liếc sang tên tiểu lý tử đang giả cười ngu ngơ. Một buổi lễ trọng đại như vậy, lại bị hai huynh đệ nhà này biến thành trò hề. “Tiểu lý tử, ngươi đợi đó cho ta, khi nào về tẩm cung ta sẽ cho ngươi biết tay.”

Mắng xong một câu, Diệp Hàn quay lại nhìn về phía đại tháp.

Trên màn hình, Chư Đại Năng đang ngẩn người đọc các quy định thì đột nhiên có một tên họ Chư khác xuất hiện. Hai tên họ Chư y trang như nhau, từ thân hình khuôn mặt đến nụ cười, chỉ khác một điểm là tên họ Chư mới xuất hiện có làn da đồng cổ.

Tên họ Chư có làn da màu đồng cổ vừa xuất hiện, không như lẽ thường chào hỏi trước khi thi đấu, nó liền tung một cú đấm cực mạnh về phía Chư Đại Năng. Khoảng cách giữa hai người chỉ có hai thước, tốc độ ra đòn lại quá nhanh làm cho Chư Đại Năng không kịp đề phòng, bị trúng một phát vào bụng không ngừng lùi về sau.

“Ngươi . . . Không nói võ đức.”

Chư Đại Năng chưa kịp lấy lại tinh thần liền thấy tên họ Chư đồng cổ giơ tay phải ra trước, năm ngón tay siết chặt thành nắm đấm, một luồng linh khí kim hệ ngưng tụ trong lòng bàn tay.

“Tốc diệt.”

Hắn gào lên một tiếng, hai chân vừa động đã tức thì tới bên Chư Đại Năng, đưa ra một cú đấm cực nặng vào ngực.

Một cú đấm trời giáng, Chư Đại Năng không còn chút sức lực ngã lăn trên sàn. Khi hắn mở mắt ra, đã ở ngoài cửa đông của đại tháp, ngọc bài thân phận cũng rơi xuống tay, trên đó có thêm một dòng chữ ban sơ cấp, leo tháp tầng một.

“Chư Đại Năng này thật là một tên cực phẩm, tầng tháp đầu tiên cũng không qua được.”

“Ha ha ha.”

“Học viên của học viện quân đoàn thì chỉ có như thế thôi.”

“Nhưng sao leo tháp tầng một, lại là hai tên họ Chư đấm với nhau?”

“Đồ ngu, như vậy còn không đoán ra, leo tháp tầng một là phải đấu với chính bản thân mình. Đánh với người khác thì dễ, đánh với chính mình mới là khó, không ai hiểu mình hơn chính mình.

“Công pháp võ kỹ, sở trường sở đoản của mình đối phương đều rõ, nhưng chúng ta lại không biết gì về đối phương. Hứa huynh, có vẻ leo tháp không đơn giản như chúng ta tưởng.” Một tên thanh niên tuấn tú đứng cạnh Hứa Xuyên nhăn mày nhìn về phía đại tháp nói.

Lúc này, khuôn mặt Hứa Xuyên cực kỳ âm trầm u ám, những gì người khác nói hắn đều hiểu được. Thường ngày hắn hay tự mãn với người khác về tốc độ tu luyện, khả năng lĩnh ngộ và thành thạo võ kỹ pháp thuật, nhưng đến hiện tại phải đấu với chính bản thân mình, hắn lại có chút không tự tin.

Chiêu thức ‘Tốc Diệt’ kia hắn cũng từng tu luyện, dù chỉ là huyền giai sơ kỳ, nhưng ưu thế ở tốc độ và sức mạnh bùng nổ, thời điểm tên họ Chư đồng cổ ra chiêu, hắn cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng, nếu là hắn ở vị trí đó, có thể tránh được hay không cũng còn chưa biết.

Trong khi Hứa Xuyên đang đấu tranh đạo tâm, những học viên khác của học viện quân đoàn liên tục từng người thử leo tháp. Nhưng đáng tiếc, cho đến giờ vẫn chưa có ai thành công vượt qua tầng một để lên tầng hai.

Bắt đầu có người hoài nghi kêu gào, liệu cửu điện hạ có phải cố tình giở trò làm khó bọn họ, nếu không đến một người leo lên được tầng thứ hai cũng không có.

“Mấy tên này mà cũng được gọi là thiên tài, ta chỉ cần vẩy một cái vẫy tay cũng có thể leo lên tầng mười.” Diệp Ly đứng cùng tam nữ khuôn mặt bĩu môi khinh thường.

Vạn Tình Nhi nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Leo tháp này không phải là chuyện đơn giản, chỉ khi nào hiểu rõ bản thân, phát huy tối đa điểm mạnh và hạn chế điểm yếu. Đồng thời phải tu luyện võ kỹ, công pháp đến viên mãn, và kết hợp chúng một cách nhuần nhuyễn, nếu không khó có thể vượt qua được dù chỉ là tầng thứ nhất.”

“Nếu là biểu tỷ, biểu tỷ nghĩ mình có khả năng vượt tháp không?” Vạn Tiểu Lam quay mặt sang hỏi.

“Có thể, nhưng không dễ dàng.”

“Chúng ta không cần phải đoán mò, chờ khi về tẩm cung, bảo điện hạ cho chúng ta một cái đại tháp để thử sức là biết rõ.” Linh Nhi mỉm cười lên tiếng.

Đột nhiên, đám học viên phía dưới la hét cuồng nhiệt khiến mấy người chú ý.

Đèn tầng hai của đại tháp sáng lên, điều này có nghĩa là có người vượt qua tầng một, bước chân vào tầng hai. Nhưng khi nhìn qua màn hình, tình trạng của người thanh niên này quá thê thảm, vào được tầng hai cũng chỉ dựa vào may mắn.

Vừa bước vào tầng hai, thanh niên này liền thấy hai bóng dáng giống y như hắn đang nở nụ cười đứng nhìn. Nhiệm vụ ở tầng này cũng tương tự như tầng một, vượt qua hai người trước mắt.

“Đùa à.” Thanh niên chỉ biết lắc đầu cười khổ, chờ đợi bị đá ra ngoài.

Đúng như hắn nghĩ, chỉ trong vòng ba giây, hắn đã bị hai bản phân thân của mình đánh cho tơi tả rồi đuổi ra khỏi tháp.

“Ực!”

“Chơi vậy thì ai chơi lại, một người đã khó đối phó rồi, lại còn hai người nữa thì sao đánh nổi.”

“Nhưng ít ra cũng còn hi vọng, đã có người vượt qua tầng một, như vậy chúng ta cũng không phải là không thể.”

Có một người thành công, mọi người bắt đầu hào hứng và cuồng nhiệt, động lực trèo tháp cũng tăng lên đột biến. Ngày càng nhiều người leo được lên tầng hai, thậm chí đã có một hắc mã thắp sáng đèn của tầng ba.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK