Tiểu Lam nằm trên giường, run rẩy nhớ lại cảm giác kinh hoàng khi linh hồn bị một cái máy xay thịt vô tình vô tâm nghiền nát thành hàng ngàn mảnh vụn. Cô cố gắng vùng vẫy, nhưng càng chống cự lại càng bị hút sâu vào cái hố đen không đáy. Cảm giác đó chỉ kéo dài vài giây, nhưng trong lòng cô như trải qua hàng nghìn thế kỷ. “Lam Lam, cái hố đen đó là cái gì mà khủng khiếp đến thế?”
“Chủ nhân, cái hố đen đó không đơn thuần là một khe hở mà là một cánh cổng kết nối tới địa ngục sâu thẳm. Khi ngài nhìn vào, ngài sẽ phải chịu đựng bất kỳ sự tra tấn nào trong mười tám tầng địa ngục. Và đây cũng là một cơ hội quý báu để ngài rèn luyện ý chí và linh hồn vững chắc.”
“Ực, cách rèn luyện như thế này cũng quá khắc nghiệt và điên cuồng đi.” Nói xong cô chậm rãi đứng dậy, cảm nhận sự đau đớn đến từ linh hồn. Cô ngồi xuống, đặt hai tay lên đan điền, bắt đầu ngồi thiền.
Lam Lam nhìn chủ nhân ngồi thiền thì cảm thấy bối rối, không hiểu chủ nhân đang làm gì, vì cô không thấy có bất kỳ chút linh khí nào chuyển động xung quanh. Bay lượn một vòng quanh chủ nhân, tìm kiếm dấu hiệu bất thường, nhưng vẫn không phát hiện ra gì. Cô nghĩ mãi không ra, quyết định lấy chiếc smart phone mimi ảo của mình ra gọi cho đại trưởng lão. Sau một hồi chờ đợi, một giọng nói ngọt ngào và dịu dàng vang lên từ smart phone: “Kai, con có việc gì mà gọi cho ta?”
"Đại trưởng lão, con có một thắc mắc. Nếu một người ngồi kiết già, tay kết ấn ở đan điền, nhưng lại không phải là đang tu luyện vì con không thấy linh khí nào chuyển động, vậy thì người đó đang làm gì?
Đầu dây bên kia đại trưởng lão nhíu mày suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Có một khả năng duy nhất đó là người đó đang minh tưởng, tu luyện linh hồn.”
“Minh tưởng?” Lam Lam nghe vậy, kinh ngạc hỏi lại.
“Đúng vậy, pháp môn minh tưởng của nhân loại không phải không tồn tại, chỉ là rất hiếm thấy mà thôi. Con không nhận ra được cũng là bình thường.”
Cô nghe xong lời của đại trưởng lão, trong lòng càng thêm tò mò về chủ nhân của mình. Người này không những sở hữu tiên linh căn, mà còn có pháp môn minh tưởng. Hơn nữa, cô cũng không hiểu được trận pháp bảo vệ thôn này là gì, vì nó quá kỳ bí và khó nhận biết. Thôn này chắc chắn ẩn chứa một bí mật gì đó lớn lao, mà người dân ở đây cũng không hề hay biết. Trong khi Lam Lam đang suy nghĩ mông lung, bỗng nghe một tiếng thở dài từ phía giường. Cô quay đầu nhìn thấy cô gái đang ngồi minh tưởng mở mắt ra, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc. “Sao lại như thế, linh hồn của chủ nhân sao lại hồi phục nhanh đến thế. Chủ nhân mới chỉ minh tưởng chưa đầy một tuần trà mà linh hồn đã khôi phục như ban đầu, thậm chí còn mạnh mẽ hơn nhiều. Đây chính là công dụng thần kỳ của pháp môn minh tưởng sao?”
Mặc dù vẫn còn nhiều nghi hoặc nhưng cô vui vẻ đập cánh bay lượn quanh nói. “Chủ nhân, ngài đã hồi phục bình thường rồi.”
“Đúng rồi, ta đã không còn vấn đề gì nữa. Lam Lam, chúng ta mau vào video giả tưởng tiếp đi. Lần này ta sẽ chú ý, không mắc lại mấy lỗi cơ bản như vậy nữa đâu.” Cô nói xong, không để ý đến sự phản ứng của tiểu tinh linh mà truy cập vào video giả tưởng.
“Thật là . . .” Lam Lam lẩm bẩm một câu rồi cũng theo sau.
“Chủ nhân, chúng ta hãy bắt đầu từ khoảng cách mười dặm, rồi từ từ tiến gần lại. Như vậy, người sẽ có thể thích nghi dần với sóng linh lực do va chạm của hai người họ tạo ra. Chỉ cần người có thể đến gần hai hoặc ba dặm là người sẽ có thể cảm nhận được kiếm ý tràn ngập và có hy vọng lĩnh ngộ được chúng.”
“Ừm.” Tiểu Lam nghe vậy thì gật đầu, bắt đầu hành trình lĩnh ngộ kiếm ý của mình. Nhưng cô không biết rằng mình đã đánh giá quá cao bản thân. Khi mới tiến được một dặm, thì đã không chịu nổi luồng linh khí mạnh mẽ và bị nghiền nát thành bánh thịt vụn. Dù sao thì tu vi của cô cũng chỉ ở luyện khí tứ trọng thiên mà thôi. Khi vừa mở mắt, liền nhận ra mình đã trở về phòng. “Phù, khoảng cách còn hơn chín dặm mà đã bị chết rồi, nếu là ở thế giới thật mà gặp cuộc chiến như vậy thì ta chắc chắn không sống sót được.” Cô nói xong, thở dài nhẹ nhõm, tay vỗ vỗ bộ ngực căng tròn của mình để an ủi bản thân. Dù sao thì cũng đã trải qua một lần chết rồi, không còn cảm giác sợ hãi như lần đầu nữa. Cứ như vậy, sau khi chết thì trở lại đời thực ngồi minh tưởng, rồi lại chết rồi lại ngồi minh tưởng, Tiểu Lam cũng không rõ là mình đã chết bao nhiêu lần nữa, nhưng mà cũng có một tín hiệu tích cực là cô đã tiến gần đến được cuộc chiến khoảng năm dặm, chỉ cần cố gắng tiến gần lại được thêm hai dặm nữa là cô có thể đạt đến vị trí lĩnh ngộ được kiếm ý rồi.
“Chủ nhân cố gắng lên, đây cũng là một cách rèn luyện linh hồn cực kỳ hiệu quả.”
“Nghe ngươi nói thì ta mới nhận ra, ta thấy mình có gì đó khác thường trong những ngày qua, tốc độ tu luyện và khoảng cách tinh thần lực gia tăng đáng kinh ngạc.”
Lam Lam bay lượn bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ: “Tăng lên là đương nhiên rồi, có ai mà dùng linh thạch như chủ nhân cơ chứ. Chỉ vài ngày mà đã hao hụt hàng chục nghìn linh thạch thượng phẩm. Nếu linh hồn không tiến bộ thì mới quái lạ.”
Lúc này, Tiểu Lam yên lặng đứng trên không trung, hai mắt nhắm nghiền, hít thở đều đặn. Cô hít vào một hơi thật sâu, thở ra một hơi thật dài, làm cho vòng một căng tròn của cô cứ phồng lên rồi xẹp xuống một cách đều đặn. Cô điều chỉnh tinh thần đến trạng thái tối ưu, rồi nói to: “Lam Lam, lập tức mở công năng chân thực.”
“Vâng!”
Công năng vừa mở lên thì cô bước từng bước từng bước tiến về phía trước, mặc kệ cho những luồng linh khí va chạm vào thân thể, nhất là tiếng thét của lão nhân khi phát ra, nó cứ như từng lớp từng lớp sóng thần không ngừng vỗ vào linh hồn của cô vậy. Nhưng có vẻ như sau bao lần cố gắng, thì giờ đây với khoảng cách gần bốn dặm cô đã có thể trụ lại được mới tiếng hét khủng bố, mặc dù trông cô lúc này cực kỳ thê thảm. Ngay sau tiếng hét là một trận huyết kiếm khí bùng nổ quanh người lão nhân rồi lan tỏa ra bốn phía chung quanh, Tiểu Lam ngay lập tức cảm nhận được hàng ngàn hàng vạn nhát kiếm nhỏ như cánh ve không ngừng xuyên qua thân thể “Aaaaa. . .”
Lam Lam nhìn thấy chủ nhân bị kiếm khí cắt nát thân thể thành trăm ngàn mảnh nhỏ, không khỏi thở dài: “Thất bại rồi.” Khi cô quay trở lại phòng, định nói gì đó, nhưng lại bị một cảnh tượng làm cho sững sờ. Chủ nhân không nằm trên giường như mọi khi, mà đang ngồi kết ấn trên không. Trước mặt cô, một thanh huyết kiếm mờ ảo hiện ra, lúc biến mất lúc xuất hiện. Lam Lam há hốc miệng kinh ngạc: “Không thể tin được, đây . . . đây là sơ nhập kiếm ý sao?” Ánh mắt chăm chú vào thanh huyết kiếm trước mặt, nhưng khi cô nhìn thấy thanh kiếm dần biến mất và chủ nhân cũng đã rời khỏi trạng thái cảm ngộ thì biết chủ nhân đã thất bại rồi, thật đáng tiếc chỉ còn thiếu một chút nữa là đã có thể thành công rồi.
“Chủ nhân quả là thiên phú kỳ tài, chỉ trong vài ngày đã sắp bước vào trạng thái sơ nhập kiếm khí rồi.”
“Haizz, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi, nhưng bước cuối cùng này như có một màn chắn cực kỳ vững chắc vậy, không làm sao có thể vượt qua được. Lam Lam ngươi có biết là tại sao không?” Khuôn mặt trầm tư vừa suy nghĩ vừa hỏi.
“Đó là bởi vì tiểu Lam không có kiếm, cũng không cảm nhận được kiếm, trong tâm cũng không tồn tại kiếm, chính vì vậy mà không thể hoàn thành được sơ nhập kiếm ý.” Đúng lúc này, một thanh âm bên ngoài phòng vang khiến hai người kinh ngạc.
Tiểu Lam nghe thấy tiếng gọi quen thuộc từ phía cánh cửa, liền quay đầu lại. Một bóng dáng già nua, tóc râu pha sương pha tuyết đang dựa vào một cây gậy gỗ chậm rãi bước tới. Gương mặt lão nhân nở nụ cười rạng rỡ, toả ra khí chất hiền lành và thân mật. Tiểu Lam cảm nhận được sự ấm áp và an toàn từ lão nhân, không kìm được lòng vui mừng. Cô nhảy xuống giường, chạy vụt tới ôm lấy cánh tay lão, nói vui vẻ: “Diệp gia gia, ngài đến lúc nào vậy.”
Lão nhân cười ha hả, vỗ nhẹ bàn tay cô gái bên cạnh: “Ta mới đến được một lúc thôi mà.” Ánh mắt lão nhân dõi theo cô gái, đầy yêu thương và âu yếm.
“Vậy Diệp gia gia, những gì ngài nói là sao vậy? Con không hiểu gì cả.” Tiểu Lam còn thò lưỡi ra, gãi đầu như một đứa trẻ tinh nghịch.
“Ha ha, chúng ta cùng đi ra ngoài, chờ Tình Nhi đến thì lão sẽ nói một thể.” Nói xong thì vui vẻ chống gậy cùng tiểu Lam và tinh linh đi ra sân viện trước cửa nhà. Hai người ngồi chưa được bao lâu thì gia gia, tộc trưởng gia gia và Tình Nhi tỷ cũng bước đến, mọi người đều vui vẻ ngồi xuống bàn đá.
Tiểu Lam háo hức hỏi: “Diệp gia gia, linh kiếm là gì? Kiếm trong tâm là gì?” Cô gái nhìn lão nhân với ánh mắt trông mong, trong lòng rất muốn hiểu rõ.
Lão nhân nhìn thấy hai cô gái cực kỳ nghiêm túc nhìn về phía mình thì vuốt râu mỉm cười từ tốn nói: “Muốn lĩnh ngộ kiếm khí thì trước tiên phải hiểu thế nào là kiếm, và phải hình thành cho mình kiếm tâm, chỉ có khi nào có được kiếm tâm thì mới có thể hoàn toàn lĩnh ngộ được kiếm ý.”
“Vậy Diệp gia gia, thế nào gọi là kiếm tâm.” Tình Nhi bên cạnh nghiêm túc suy nghĩ hỏi.
“Kiếm Tâm được gọi là Tâm Kiếm vì nó không phải là vật chất để nắm bắt và nghiên cứu như một tế bào hay một viên sỏi. Nhưng không có Tâm kiếm thì thanh kiếm chỉ là vô nghĩa và vô tri giác. Trong tâm có kiếm, thì kiếm chính là Tâm.” Nói xong còn không ngừng liếc mắt về phía cô gái tên Tình nhi mà mỉm cười.
“Trong tâm có kiếm, trong kiếm có tâm. Tâm kiếp hợp nhất, ta chính là kiếm, kiếm chính là ta.” Tình nhi vừa lẩm nhẩm vài câu thì nhắm mắt ngồi khoanh chân kiết già kết ấn pháp trước đan điền. Một cảnh tượng diễn ra khiến mọi người đều phải kinh ngạc, xung quanh cô bắt đầu xuất hiện những cơn gió cuồng phong khiến mọi người không khỏi lùi lại phía sau. Trong cơn gió lốc đó bắt đầu lờ mờ hình thành những thanh kiếm mỏng như cánh ve không ngừng quay xung quanh, chúng ẩn lấp trong đám gió thoát ẩn thoát hiện. Khi chúng quét qua chiếc bà đá lập tức chiếc bàn không một tiếng động nứt làm hai nửa, khiến mọi người cực kỳ kinh ngạc thốt lên: “Kinh khủng vậy sao.”
Lão nhân đứng thẳng, hai tay chắp sau lưng. Nhìn cảnh tượng trước mắt mà cười khẽ: “Chính xác, Kiếm tâm sơ hiện, Kiếm Ý hình thành.”