“Oa! Tình nhi tỷ, tỷ đã có thể lĩnh ngộ được hoàn toàn kiếm ý rồi sao? Tỷ thật lợi hại!” Mặt cô sáng lên như mặt trời, đôi mắt long lanh ngưỡng mộ nhìn về phía biểu tỷ của mình, đôi tay mềm mại vỗ liên hồi, nói với giọng vui vẻ.
Nghe biểu muội của mình nói vậy mà cười duyên dáng, nói ra những lời động viên ngọt ngào như tiếng hót của chim sơn ca: “Tiểu Lam, muội cứ tiếp tục tu luyện chăm chỉ, sớm muộn gì muội cũng sẽ lĩnh ngộ được kiếm ý như tỷ thôi.” Nói xong, cô vung tay phải trắng nõn như ngọc ra trước mặt, một thanh kiếm thanh phong mỏng manh như sợi tơ xoay vòng vòng trong lòng bàn tay, tỏa ra ánh sáng rực rỡ cho mọi người chiêm ngưỡng.
Tiểu Lam không khỏi hứng thú khi thấy màn trình diễn này, liền đi tới bên cạnh nhìn kỹ vào Thanh Phong kiếm đang xoay trong bàn tay mà nói toáng lên. “Tình Nhi tỷ, sao tỷ lĩnh ngộ được Thanh Phong kiếm ý mà không phải Huyết Nguyệt kiếm ý? Lúc nãy khi muội chuẩn bị hình thành kiếm ý thì cũng là Huyết Nguyệt kiếm ý mà?” Cô ngước mắt lên đôi mắt tròn xoe, vẻ mặt tò mò và ngạc nhiên.
“Tiểu Lam, kiếm ý hay thương ý đao ý thì có muôn hình vạn loại, con không nên bắt chước ý của người khác, mà hãy tìm ra ý của chính bản thân mình. Kiếm ý chỉ là hình thức bên ngoài, tâm kiếm mới là bản chất bên trong. Chỉ khi tâm kiếm và kiếm ý hợp nhất, con mới có thể đạt đến đỉnh cao của luyện kiếm.” Diệp lão đứng bên ngoài vuốt râu nhìn về phía hai cô nhóc cười nói một cách trìu mến.
“Vậy ra là thế!” Nói thì thào một câu, rồi cô cúi đầu ánh mắt chăm chăm vào thanh phong kiếm đang xoay vòng trong bàn tay của biểu tỷ, mắt sáng lên một tia suy ngẫm.
Lúc này, lão nhân nhìn hai người với ánh mắt suy tư, bỗng nói ra một lời đề nghị: “Hai đứa có thiên phú rất cao, nếu ở lại đây thì quá phí phạm. Nếu hai đứa muốn, có thể theo lão vào cung, ở đó có những đại năng tu luyện có hệ thống công pháp đầy đủ, chỉ có như vậy mới có thể phát triển được hết tài năng của mình. Tình Nhi và Tiểu Lam, hai đứa nghĩ sao?”
“Vào cung, Diệp lão chuyện này . . .” Tộc trưởng nghe vậy thì vừa mừng vừa lo nhìn hai cô tôn nữ của mình, mừng là vì Đế Đô là nơi có điều kiện tu luyện tốt nhất, lo là vì hai cô bé này quen ở thôn quê chẳng biết gì về thế giới bên ngoài, không rõ được lòng dạ người thiện ác. Còn Tiểu Lam đứng bên cạnh thì cũng rất phấn khích, mặt cô vừa mong chờ vừa bồn chồn vừa lo âu nhìn qua lại giữa gia gia và Diệp lão, “Chuyện này, chuyện này . . .” Bây giờ trong lòng cô rất khao khát được ra khỏi làng để khám phá thế giới bên ngoài, gặp gỡ kết bạn với nhiều bằng hữu mới.
“Ha ha, mọi người không cần lo lắng, Hoàng cung Đế Đô không hề máu lạnh hay đấu đá như mọi người nghĩ đâu, với lại trong hoàng cung còn có bát công chúa và cửu hoàng tử và nhiều người khác cũng chạc tuổi hai đứa lên không sợ cô đơn buồn tẻ và lạc lõng. Quan trọng là hai đứa muốn về thăm gia gia và mọi người trong thôn bất kỳ lúc nào, chỉ cần ngồi linh chu mất một ngày cả đi cả về mà thôi.”
Lão tộc trưởng nghe vậy thì cũng an tâm phần nào, nhìn về phía hai cô tôn nữ của mình hỏi: “Tiểu Lam, Tình Nhi hai đứa thấy sao?”
Tiểu Lam là người tính tình ngây thơ, không lo không nghĩ. Nghe Diệp gia gia nói như vậy, cô liền mắt sáng lên, vui vẻ đồng ý. Còn Tình Nhi là người tính tình thận trọng, không dễ dàng tin tưởng. Cô nhìn vào khuôn mặt mỉm cười phúc hậu của Diệp gia gia, rồi nhìn sang gia gia của mình. Sau một hồi suy nghĩ, cô mới khẽ gật đầu, bày tỏ sự đồng ý.
Sau khi nhận được sự đồng ý của hai người, lão nhân cười ha hả một tiếng rồi mang ra nhiều đồ ăn ngon lành như thịt yêu thú, rượu quý hiếm, hoa quả để cùng mọi người tiệc tùng và chia tay. Dù biết hai người có thể về thăm mọi người lúc nào cũng được, nhưng cũng không bằng việc thường xuyên gặp gỡ trực tiếp, nên không khỏi có nhiều tiếng khóc lóc bịn rịn. Mất gần một ngày để mọi người liên hoan tiệc chia tay, thì ba người ngồi lên Linh chu phi thẳng một mạch từ Rừng rậm sâm lâm. Trên đường đi, hai cô bé vô cùng phấn khích nhìn quanh mọi thứ, đặc biệt là khi bay qua các Đại thành bọn họ đều dừng lại để khám phá sự mới lạ cho thỏa sự tò mò, chính vì vậy mà mất gần hai ngày bọn họ mới nhìn thấy Đế Đô.
“Oa! Đây chính là Đế Đô, tiên thành lớn nhất Càn Nguyên Vương Triều sao?” Tiểu Lam đứng trên không trung nhìn xuống một khung cảnh hùng vĩ mà không ngừng cảm thán. Tòa tiên thành rộng lớn đến nỗi cô không thể nhìn hết được, tường thành cao chót vót đến cả trăm trượng. Mặc dù cô đã từng nhìn qua trong group chát nhưng nó không thể sánh bằng khi được chứng kiến tận mắt.
“Diệp gia gia, không phải không được phép bay trên bầu trời Đế Đô sao?” Tình Nhi nhìn Linh chu vẫn bay qua cổng thành mà không hiểu nổi, điều này trái ngược với những gì cô nghe nói, nếu ai mà vi phạm sẽ trực tiếp bị ngũ mã phanh thây. “Đúng vậy đúng vậy Diệp gia gia, chúng ta bay như thế này có nguy hiểm không? Tiểu Lam mới đến Đế Đô lần đầu, không muốn chết sớm như vậy đâu.” Diệp Lão nhìn ánh mắt lo lắng của hai người thì cười ha ha một tiếng rồi nói: “Lão hình như chưa nói rõ cho hai người biết nhỉ, lão chính là Đại trưởng lão của Diệp gia, đồng thời cũng là cậu của đương kim bệ hạ, người Diệp gia ngồi Linh chu vào Đế Đô không cần phải xuống đi bộ như người khác.” Nói xong lão còn không ngừng vuốt râu đắc ý nhìn về phía hai người.
“Thật . . . thật sao? Chúng ta lại quen biết một đại lão như vậy của Càn Nguyên Vương Triều, nếu thế sẽ còn ai ở Đế Đô dám khi dễ chúng ta nữa.” Tiểu Lam mắt sáng lên như mặt trời, hưng phấn hò reo. Nhưng khác với Tiểu Lam vui mừng không kềm chế được, Tình Nhi lại có vẻ nghiêm túc và lo ngại nhìn về phía lão nhân hỏi: “Diệp lão, ngài thật sự là người hoàng tộc?”
Lão nhân nhìn thấy khuôn mặt của Tình Nhi bắt đầu có vẻ lo lắng, nhíu mày như muốn hỏi rõ. Lão nhân không hề bực bội, ngược lại còn mỉm cười thân thiện, nói với giọng dịu dàng: “Con không cần phải lo lắng, hoàng tộc chúng ta luôn tuân theo chính sách chiêu hiền đãi sĩ, khuyến khích nhân tài. Ta thấy hai đứa có thiên phú cao mà không được phát huy thì rất tiếc. Nếu con và Tiểu Lam muốn ở lại trong thôn thì ta vẫn chỉ là một lão già từ Đế Đô mà thôi.” Nghe vậy thì Tình Nhi cũng giảm bớt căng thẳng và lo lắng trong lòng, dù sao hoàng tộc Diệp gia cũng là gia tộc uy danh trong giới tu chân, luôn tuân theo đạo lý quang minh, ghét ác như thù, và được dân chúng kính trọng yêu mến.
“Tình nhi tỷ, tỷ quá lo lắng rồi, Diệp gia gia sẽ không hại chúng ta đâu.” Nói xong thì chạy về phía lão nhân cầm cánh tay gương mặt làm lũng cười. Hai người nhìn cảnh này thì lập tức cười vang một tiếng, bầu không khí cũng được loại bỏ sự nặng nề và căng thẳng. Trong khi mọi người vẫn đang vui vẻ thảo luận về khung cảnh Đế Đô thì Linh chu bắt đầu từ từ hạ xuống trước cửa hoàng cung, ba người bước xuống linh chu, trước mắt họ chính là cổng Hoàng cung hùng vĩ, như một ranh giới phân chia hai thế giới khác biệt.
“Diệp gia gia, bây giờ chúng ta đi đâu? Có phải đi gặp đương kim hoàng thượng không?” Tiểu Lam ánh mắt nhìn về phía cánh cổng mà hưng phấn hỏi.
“Không! Lão sẽ nói chuyện với hoàng thượng sau, bây giờ chúng ta đi đến chỗ của cửu hoàng tử, sau này trở đi hai đứa sẽ ở lại tại Hàn Duyên Cung.” Nói xong thì lão đi đầu dẫn hai người đi qua cánh cửa đi vào hoàng cung.
Trong khi đó, Tình Nhi nghe xong thì lập tức nhíu mày nghi hoặc, tại sao lại ở cùng tẩm cung của hoàng tử, điều này chắc chắn có gì mờ ám, nghĩ vậy cô liền hỏi: “Diệp gia gia, người sao lại cho bọn con ở tại tẩm cung của một vị hoàng tử? Điều này có phải là vi phạm quy củ lễ nghĩa không?”
Diệp lão liếc nhìn Tình nhi và Tiểu Lam một cái rồi mỉm cười không nói gì,, nhưng trong đầu lại có những suy khác “hai đưa nhỏ này không hơn tuổi Hàn nhi là mấy, lại có thiên phú trác tuyệt cực kỳ thích hợp làm cháu dâu của ta, ha ha.”
Diệp Hàn đang ngồi thư thái dưới mái đình bên bờ hồ, nhìn vào tầng tầng lớp lớp sóng nước. Bỗng nhiên hắn hắt hơi một cái rõ to, xoa xoa mũi, cảm thấy có chút khó chịu. Hắn tự lẩm bẩm một mình: “Không biết có ai đang nhớ ta hay nói xấu ta vậy.” Trong khi đó Tiểu Lý tử đi tới bên cạnh, ngồi xuống bàn đá, rót một cốc trà rồi cẩm lên uống một ngụm, nhìn Diệp Hàn, nói: “Điện hạ, yến tiệc đã được chuẩn bị xong rồi. Mọi người cũng đã tề tựu đông đủ, bao giờ thì chúng ta bắt đầu khai tiệc?”
Tiểu Ly ngồi bên cạnh đang nghịch smart phone liếc mắt sang nhìn một cái rồi hỏi: “Đúng rồi Diệp Hàn, hôm nay có chuyện gì sao mà ngươi lại tổ chức yến tiếc phô trương như vậy chứ. Không giống tính kẹt xỉ ki bo của ngươi chút nào cả.”
Diệp Hàn đang nhấm nháp ly trà nghe vậy không kịp nuốt liền phun ra một mạch, phun thẳng vào mặt của tiểu lý tử đang ngồi đối diện. Cái gì mà ki bo cái gì mà kẹt xỉ, hắn đang định lên tiếng giải thích cho rõ ràng thì bỗng nghe tiếng bước chân vang lên ngoài cổng tẩm cung. Hắn quay đầu nhìn ra, liền thấy ba bóng người bước vào. Người đi đầu là một lão nhân râu tóc bạc phơ như tuyết, lưng còng chống gậy như một cây thông già, hắn chính là Diệp gia gia, đại trưởng lão của gia tộc. Còn hai cô gái đi phía sau thì đều là những mỹ nhân thiên hạ, gương mặt xinh đẹp như hoa, da trắng như ngọc, mái tóc dài óng ả như lụa. Hai cô gái này có tuổi đời khác nhau, một cô gái khoảng mười bốn tuổi, dáng người thanh mảnh như liễu yếu đào tơ, ánh mắt trong veo như nước suối. Một cô gái khoảng mười sáu tuổi, dáng người nở nang như hoa mai nở rộ, ánh mắt quyến rũ như rượu nồng.
“Quả nhiên, một người mang Kiếm Tâm Thông Linh, một người mang hậu thiên Âm Dương Thần Thể chưa kích hoạt.” Ánh mắt Diệp Hàn lóe lên tia sáng kỳ lạ, nhìn chằm chằm vào hai người con gái đang đi vào. Tiểu Ly bên cạnh nhìn thấy vậy liền bĩu môi khinh thường nói: “Xem kìa xem kìa, nhìn thấy gái là sáng mắt lên, khuôn mặt thì dâm dê đê tiện. Quả nhiên nam nhân thì không ai tốt lành gì cả.”
Diệp Hàn nghe vậy thì khóe miệng khẽ co giật giật một cái rồi nói: “Sau này hai người họ cũng sẽ giống ngươi và Linh Nhi, đều sẽ ở tại đây tu hành.”
Buổi yến tiệc tẩy trần ban đầu còn mang nhiều bỡ ngỡ và e dè, nhưng dần dần đã trở nên ấm cúng và thân mật. Không khí cũng trở lên lãng mạn và vui vẻ hơn, tiếng cười đùa cũng vang lên khắp tẩm cung. Cứ như thế, tẩm cung của Diệp Hàn đã đón nhận thêm hai thành viên mới vào đại gia đình của mình.