• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm, Diệp Hàn như mọi ngày đi thỉnh an mẫu hậu, người hắn luôn yêu thương và tôn kính nhất.

Đang trên đường trở về, khi chỉ cách tẩm cung còn vài bước chân hắn bỗng nghe tiếng la hét như trời sập trong tẩm cung.

Linh Nhi, cô nương xinh đẹp nhưng tính tình nóng nảy, đang liên tục kêu tiểu Lý Tử đuổi theo bắt giúp một con gà đang chạy loạn xạ.

“Lý tổng quản, nhanh lên! Bắt giùm Linh Nhi con gà chết tiệt kia!”

“Nó đã ăn trộm miếng ngọc bội của Linh Nhi!”

“Chết tiệt! Tại sao con gà con này lại chạy nhanh như vậy?”

“Hỏa mama, con gà chạy nhanh quá, nhà ta không đuổi kịp nó!”

“Chỉ cần Lý tổng quản bắt được nó, Linh Nhi chắc chắn làm một nồi canh gà hầm với linh chi cho mọi người.”

Nghe thấy Linh Nhi nói canh gà hầm thì tiểu lý tử hai mắt lại sáng lên như hai viên ngọc, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh, nói.

“Được rồi, được rồi, ta sẽ cố hết sức.”

“Nhưng Hỏa mama, con linh kê này có vẻ không đơn giản đâu.”

“Trên đầu nó có một chùm lông đỏ rực như ngọn lửa, và một bộ lông màu vàng óng ánh.”

“Nó có lẽ là hậu duệ của một con yêu thú hay linh thú cao cấp nào đó.”

“Yêu thú? Linh thú?”

“Linh Nhi không quan tâm!”

“Dù nó là yêu thú hay thần thú cũng không thoát khỏi tay Linh Nhi đâu!”

“Linh Nhi sẽ hầm nó với nấm và linh chi, chắc chắn sẽ ngon tuyệt cú mèo!”

“Mau đuổi theo nó!”

“Đừng để nó chạy mất!”

Tiếng người la, tiếng gà kêu rít vang trời, khiến cả Hàn Duyên Cung chấn động.

Diệp Hàn thấy có gì không ổn liền vội vàng chạy vào, chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen lượn lờ nhảy qua nhảy lại trên không.

Hắn liền nhận ra đó chính là thiên vỹ kê, con gà đặc biệt mà hắn may mắn rút được từ hệ thống thương thành.

Hắn mừng rỡ khi thấy Thiên vỹ kê tỉnh lại, phải mất gần hai tháng để nó có thể hấp thu hết năng lượng có trong vỏ trứng.

Sau khi hấp thu năng lượng từ vỏ trứng, nó đã biến đổi hoàn toàn so với hai tháng trước.

Lúc mới nở, nó như là một tên nhà quê ăn mặc tùy tiện, nhưng bây giờ nó đã trở thành một quý tộc ăn mặc sang trọng và lịch lãm.

Nhưng tại sao Thiên Vỹ Kê vừa mới tỉnh lại đã bị Linh Nhi và tiểu lý tử đuổi bắt, Diệp Hàn nghi hoặc nhìn bọn họ.

Lúc này, Linh Nhi thấy thiên vỹ kê bay lên nóc nhà liền la lên.

“Nó ở trên nóc nhà, nó ở trên nóc nhà.”

Tiểu Lý Tử cũng vội vàng đuổi theo để bắt lại con gà quái dị.

Nhưng thiên vỹ kê rất lanh lợi và khôn khéo, nó bay lượn qua lại trong tẩm cung, né tránh những vật dụng được sắp xếp gọn gàng.

Nó còn cố tình kêu to để khiêu khích Linh Nhi và Tiểu Lý Tử.

Tiểu Lý Tử cảm thấy vô cùng tức giận và xấu hổ, không ngờ một con gà nhỏ bé lại có thể chọc tức một nguyên anh sơ kỳ như hắn.

Tiểu lý tử cố gắng bắt nó bằng mọi cách, nhưng nó luôn thoát khỏi tầm với, không những thế hắn còn nghe thấy tiếng kêu của nó như là tiếng cười nhạo.

“Con gà khốn kiếp! Đừng để cho ta bắt được! Ta sẽ vặt sạch lông của mi cho biết mùi!”

“Kê kê kê!”

Tiểu lý tử và linh nhi càng nghe càng tức giận sùi bọt mép.

Một lúc sau nhiều đồ vật trong tẩm cung bị đổ ngổn ngang, hai người vẫn đang đuổi theo thiên vỹ kê mà không bắt được.

Diệp Hàn cười ha hả khi nhìn Thiên Vỹ Kê làm loạn cả tẩm cung.

Hắn liền nhanh chóng ra hiệu cho thiên vỹ kê bay về phía mình.

Thiên vỹ kê nhìn thấy Diệp Hàn liền vui mừng kêu chiếp một tiếng liền bay về phía hắn.

Nó đậu nhẹ nhàng trên vai và ngoáy đầu nhìn về phía hai người một béo một gầy đang cố bắt nó bằng một tiếng kêu khinh bỉ.

Linh Nhi và Tiểu Lý Tử thấy vậy liền dừng lại nghi hoặc nhìn về phía Diệp Hàn.

“Điện hạ, ngài quen nó sao?”

“Hahah.”

“Nó là thú cưng ta mới nuôi.”

“Khi nó vừa nở ra thì cần phải ngủ một thời gian để tiêu hóa năng lượng trong vỏ trứng, nên ta chưa có dịp giới thiệu nó với các ngươi.”

Tiểu lý tử và Linh Nhi nghe vậy thì gật đầu, trong lòng vẫn tức giận con gà khốn nạn kia nhưng cũng bất lực, bởi nó là thú cưng của điện hạ mà.

“Linh Nhi tại sao tiểu Kê vừa mới tỉnh lại các ngươi liền đuổi bắt nó vậy, không phải muốn đem nó làm thịt nướng đấy chứ.”

Nghe thấy Diệp Hàn gọi mình là tiểu kê, thiên vỹ kê liền không ngừng phản đối.

“Kê kê kê.”

Diệp Hàn nghe vậy thì cười ha hả.

“Này, ngươi cũng thích cái tên tiểu Kê à, vậy từ nay về sau gọi ngươi là tiểu kê.”

Diệp Hàn không để ý sự phản kháng của thiên vỹ kê mà quyết định đặt tên cho nó là tiểu Kê.

Linh Nhi nghe thấy con gà kia tên là tiểu Kê thì cười nghiêng ngả, đây gọi là cười trên sự đau khổ của người khác.

Tiểu lý tử bên cạnh cũng muốn cười theo, nhưng nhìn vào ánh mắt của Diệp Hàn thì hắn cười không nổi, đúng là trọng nữ khinh thái dám mà.

Hắn thấy bầu không khí có chút xấu hổ liền hỏi.

“Điện hạ, đây là loài linh kê gì mà nó lại có thể lợi hại được như vậy?”

“Nó có vẻ không giống như một con linh kê thông thường.”

“Dù nô tài là nguyên anh cảnh cũng không thể đuổi kịp và bắt được nó.”

Diệp Hàn nghe vậy thì nhìn vào tiểu Kê đang bực tức khoanh chân ngồi trên vai hắn rồi nói.

“Đây là hậu duệ thần thú Thiên Vỹ Kê.”

“Lên dù nó mới chỉ là con non, nhưng cũng không phải là một nguyên anh kỳ như ngươi có thể bắt được.”

“Bản năng thần thông của nó là “Thiên Hống” có thể phát ra tiếng gáy vang trời, khiến cho muôn loài kinh sợ.”

“Cũng may nó chưa thần thục được “Thiên Hống”, nếu không hai người các ngươi cũng không còn lành lặn mà đứng đây.”

Linh Nhi và Tiểu Lý Tử nghe thấy điều đó liền kinh ngạc và khiếp sợ.

“Nó, thật…thật là thần thú.”

“Nhưng sao nhìn nó từ đầu đến chân cũng không thấy nó có điểm gì giống thần thú vậy.”

Linh Nhi đi một vòng quanh tiểu Kê rồi nghi hoặc hỏi.

Diệp Hàn nghe vậy thì ho khan một tiếng, nhìn đi chỗ khác nói.

“Có thể do nó là con non thần thú chưa trưởng thành nên các ngươi không nhìn ra được vẻ uy nghiêm của nó, điều này cũng không có gì lạ.”

“Là như vậy sao.” Linh Nhi vẫn hơi nghi ngờ hỏi

Diệp Hàn không muốn tiếp tục bàn luận về chủ đề này nữa liền nói.

“Tiểu lý tử, bình thường thì yêu thú cần đạt đến cảnh giới nào mới có thể hóa hình thành người?”

“Điện hạ, yêu thú thường phải từ kim đan kỳ trở lên mới có khả năng hóa hình, nếu yêu thú có huyết mạch cao quý thì cảnh giới yêu cầu càng khắt khe, có khi phải độ kiếp kỳ mới có thể hóa hình được.”

“Nếu không muốn chờ đến khi đột phá cảnh giới mới có thể hóa hình thì có thể sử dụng ngay hóa hình thảo là có thể hóa hình ngay lập tức.”

“Nếu không muốn đợi đến khi tu luyện đến cảnh giới nhất định mới có thể hóa hình, thì có thể dùng hóa hình thảo, yêu thú có thể ngay lập tức hóa hình thành người.”

Diệp Hàn nghe vậy thì trầm tư suy nghĩ, nếu tiểu kê có thể hóa hình luôn thì rất tốt cho nó, vừa có thể tăng lên tốc độ tu luyện, lại có thể hạn chế đi được một số phiền phức.

Quyết định vậy Diệp Hàn liền lập tức gọi Thương Hy tìm kiếm thông tin về hóa hình thảo.

“Ký chủ, trong thương thành bây giờ có hai loại hóa hình thảo là linh dược hóa hình thảo và tiên dược hóa hình thảo, ký chủ muốn mua loại nào.”

Diệp Hàn nghe vậy không lập tức chọn mua ngay mà hỏi.

“Tiên dược hóa hình thảo có giá bao nhiêu điểm tích lũy.”

“Ký chủ, tiên dược hóa hình thảo thì có giá là 1.246.794.721.452.496( tương đương 1.246.794 tiên thạch hạ phẩm. sau này nếu là tiên dược, tiên đan v.v… mình sẽ để nó ở dạng tiên thạch cho số đỡ dài nha. 1000 linh thạch cực phẩm = 1 viên tiên thạch hạ phẩm)

Diệp Hàn hàn nghe vậy thì hít một ngụm khí lạnh, liền hỏi.

“Thế còn linh dược hóa hình thì sao.”

“Linh dược hóa hình thì nó rẻ hơn rất nhiều, giá của mỗi cây linh dược là 1.200.000 điểm tích lũy.”

“Thương Hy, sao giá nó lại chênh lệch nhau nhiều nhiều đến như vậy.”

“Tiền nào của đấy thưa ký chủ, linh dược chỉ đơn giản là hóa hình thành người, còn tiên thảo là biến đổi bản chất lột xác thành người.”

Diệp Hàn nghe vậy thì gật đầu, chắc chắn hắn chỉ có thể mua linh dược hóa hình thôi, còn tiên dược muốn mua thì chỉ có nằm mơ thôi.

Hiện tại hơn một triệu điểm tích lũy đối với hắn không còn là vấn đề.

Doanh số bán smart phone ngày càng tăng vọt, nhiều khi còn thiếu hàng.

Ngoài ra, còn có rất nhiều người sẵn sàng trả tiền để mua tài khoản thương hiệu của bookchat.

“Thương Hy lập tức mua cho ta một cây linh dược hóa hình thảo.”

Trong khi Diệp Hàn đang nói chuyện với Thương Hy về hóa hình thảo thì Linh Nhi và tiểu lý tử đang nhìn chằm chằm vào Diệp Hàn.

Họ không hiểu điện hạ nhà mình đang suy nghĩ gì mà im lặng suốt một hồi lâu.

Linh Nhi thấy Diệp Hàn không nói gì, trong lòng lo nghĩ.

Cô định bước lên hỏi thăm điện hạ xem có chuyện gì không, nhưng chưa kịp nói ra lời thì Diệp Hàn mỉm cười nói.

“Xin lỗi các ngươi, ta vừa rồi có chút việc phải suy nghĩ.”

“Điện hạ, người suy nghĩ cái gì mà trầm tư lâu thế.”

Linh Nhi tò mò nhìn Diệp Hàn hỏi.

Diệp Hàn không nói gì mà bất ngờ mở tay ra, trên tay hắn hiện ra một cây linh dược khiến mọi người ngạc nhiên.

“Điện hạ ngài định làm gì với cây linh dược này?”

“Các ngươi có nhận ra đây là cây linh dược gì không?” Diệp Hàn cười hỏi

Linh Nhi và tiểu lý tử nhìn nhau rồi đều lắc đầu, bày tỏ mình không biết.

Diệp Hàn thấy vậy liền cười nói.

“Đây là hóa hình thảo.”

Nghe vậy, hai người cùng kinh hô: “Hóa, hóa hình thảo!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK