“Quan Quân người nói xem lên làm thế nào để cứu đại quản gia đây.”
Với ánh mắt đầy lo âu, cậu thiếu niên không ngừng đi qua đi lại bên cạnh lão giả đang nằm bất động trên nền đất. Lúc này, khuôn mặt của lão giả đã bị bầm tím khắp nơi, hơi thở ngắn ngủi như sắp tắt.
Người trung niên tên Quan Quân liếc mắt nhìn thiếu niên và trả lời: "Đại công tử, đây là độc của thất tử xà yêu cấp hai. Mặc dù thực lực nó không cao, nhưng độc tính của nó lại rất mạnh. Chỉ có luyện đan đại sư thất phẩm trở lên mới có thể cứu được." Sau khi nói xong, hắn ta lập tức lấy ra hai cục bông và nhét chúng vào lỗ tai rồi quay lưng đi một hướng khác, không quan tâm đến công tử của mình nữa.
"Ôi, đại quản gia thật là mệnh khổ. Trước khi nhắm mắt xuôi tay, cũng không thể hoàn thành xong được việc quan trọng của nhân sinh."
"Ông... ông... xin cứu... cứu..." Giọng nói yếu ớt của lão già vọng ra, cố gắng truyền đạt vài câu cầu cứu.
“Lão thấy đấy, không phải ta không muốn cứu lão, mà là ta không có giải dược a. Bây giờ, chúng ta chỉ còn hy vọng vào một phép màu, một kỳ tích, một viên giải độc từ trên trời rơi xuống mới có thể cứu được lão thôi.”
"Nhưng điều này... liệu có thể không?"
"Đại quản gia, công tử ta chỉ có thể làm giúp lão một việc cuối cùng, đó là rửa qua thân thể cho lão bằng dòng nước mát để lão ra đi một cách thanh thản." Vạn Thế Bảo lắc đầu, thở dài và quay người đi về phía bờ hồ.
Trong khi thiếu niên bước về phía bờ hồ để múc nước, lão giả nằm dưới mặt đất nghe được lời thì thầm của đại công tử nhà mình, biết chắc rằng mình sẽ được cứu. Lão cố gắng nở một nụ cười thật lớn, để chúc mừng.
Đúng lúc đó, từ trên bầu trời, một vật hình tròn nhỏ giống như trứng chim cút rơi xuống. Vật này lại rơi chính xác vào miệng của lão giả đang há mồm dưới đất.
"Ực."
“Tạ ơn trời đất, tạ ơn trời đất cuối cùng ta cũng có thể sống rồi, sống rồi.” Lão giả, sau khi được giải dược, ngay lập tức ngồi dậy, mắt ngập nước và không ngừng dập đầu xuống đất trong niềm vui sung sướng.
Tiếng kêu khóc lóc cùng tiếng dập đầu lập tức thu hút sự chú ý Vạn Thế Bảo, hắn lập tức quay đầu liền chứng kiến đại quản gia đã tỉnh lại thì vui mừng, lập tức vất giỏ trúc đang chứa nước xuống chạy đến bên cạnh lão.
"Đại quản gia, thật là một kỳ tích! Tưởng chừng như lão sắp chết, nhưng lại có thể sống lại."
Trước khi thiếu niên kịp nói tiếp, đại quản gia ngay lập tức đến và bịt miệng của hắn lại. Sau đó, lão giả nhanh chóng lấy hai cái nút từ trong giới chỉ của mình và nắp kín hai lỗ tai. Lúc này hắn mới thở dài nhẹ nhõm.
Hắn đã dạo qua quỷ môn quan một vòng rồi, hắn không muốn xuống đó uống trà đánh cờ với mấy tên âm binh nữa đâu.
Vạn Thế Bảo nhìn thấy hành động kỳ lạ của lão giả thì không thể không hỏi: "Đại quản gia, ngài đây là..."
Mặc dù không thể nghe bằng tai, nhưng qua tinh thần lực lão giả vẫn có thể hiểu đại công tử đang muốn hỏi cái gì, liền nở nụ cười nịnh nọt nói: "Không có gì đâu, công tử. Xin đừng để ý đến những chuyện vớ vẩn này."
“Lão gia sai lão nô đi tìm ngài trở về, Tàng Thư Lâu chuẩn bị khai mở rồi.”
“Lão gia và phu nhân nói nhất định sẽ tìm được một hệ thống tu luyện phù hợp với ngài.”
“Phụ thân với mẫu thân thật là, người làm nhi tử như ta lúc nào cũng phải để hai người họ lo lắng, thật là đáng buồn đáng trách.” Vạn Thế Bảo than thở.
“Được rồi, Quan Quân chúng ta lập tức lên đường khởi hành về phủ thôi.” Vạn Thế Bảo nói xong liền quay người rời đi đến bên cạnh Xích Vân Điêu.
Nhưng sau vài bước đi, Vạn Thế Bảo không thấy Quan Quân phản ứng gì, hắn lại hét to: "Quan Quân!" Nhưng vẫn không có phản ứng nào, hắn vẫn đứng yên đó mà khoanh tay.
“Công tử công tử, để ta.”
Đại quản gia vừa nói vừa nhanh chóng bay đến đằng sau lưng, định đá vào mông của tên trung niên. Hắn xoay người, duỗi chân phải ra phía sau, tập trung tu vi vào bàn chân. Nhưng khi chân của hắn còn cách mông của tên trung niên chừng một gang tay, hắn bỗng cảm thấy một cỗ lực lượng vô hình phản chấn lại, khiến cho hắn không ngừng lùi lại phía sau.
“Đại quản gia, ngươi có biết ngụy quân tử là gì không? Chính là hành vi đánh lén sau lưng người khác như ngươi vừa làm. Ngươi nên học hỏi công tử nhà mình, quang minh lỗi lạc, không sợ trời không sợ đất.” Nói xong hắn liền xoay người, mặc kệ hai người đang kinh ngạc mà nhún một phát nhảy thẳng lên lưng của tọa kỵ phi hành.
Hồ Vân Lai cách thành Vĩnh An khoảng hơn mười dặm về phía đông, ba người ngồi Xích Vân Điêu bay khoảng tầm mười năm phút liền thấy một đại thành to lớn hiện ra trước mắt. Thành Vĩnh An, là một trong những thành lớn nhất của Vĩnh An huyện.
Thành Vĩnh An có bốn đại gia tộc lục phẩm trấn giữ, trong đó Văn gia là gia tộc lục phẩm trấn giữ ở cổng tây, nổi tiếng với một vị nguyên anh kỳ tài ba, là trụ cột của gia tộc. Phủ đệ của Văn gia nằm sát cổng tây, rộng lớn và xa hoa, là nơi ba người muốn đến.
Ba người vừa đi qua cổng phủ, liền bị ánh mắt của hàng chục người nhìn chằm chằm. Nhưng không phải là nhìn họ, mà là nhìn vào những chiếc smart phone trong tay.
“Đại quản gia bọn họ . . .”
“Đại công tử, không thể trách được bọn họ, biết đâu trong đám người này mai sau sẽ có người trở thành rồng thành phượng trong loài người cũng không biết chừng.”
“Lão nói cũng có lý, đi chúng ta đến đại sảnh, chắc chắn phụ mẫu và muội muội ta đều đang tập trung ở đó.”
Chỉ mất vài bước chân, ba người đã tiến tới một tòa phủ đệ: “Mẫu thân phụ thân, muội muội ta trở về rồi.”
Người chưa bước vào đại sảnh thì âm thanh đã vọng lên rồi, âm thanh khiến ba người đang ngồi uống trà giật thót mình đứng dậy. Không một động tác thừa, ba người lập tức lấy đồ bịt tai để che đi lỗ tai của mình. Đây là cách duy nhất để khắc chế miệng quạ đen, chỉ cần không nghe được lời hắn nói thì mọi thứ đều vô hiệu.
“Bảo nhi con trở về đúng lúc lắm, Tàng Thư lâu của triều đình đúng thật là tiên bảo của thế gian, trong đó có muôn hình vạn trạng công pháp võ kỹ.” Lý thị mẫu thân của Vạn Thái Bảo tiến lên lôi kéo cánh tay của nhi tử bảo bối của mình nói.
“Thế Bảo, ta và mẫu thân con đã tìm thấy được một số hệ thống tu luyện độc lạ, con thử xem có thể nhập môn được không.” Văn Thanh Gia nói xong liền truyền một đống tin tức về các bước cần thực hiện tu luyện vào đầu của nhi tử.
Nhưng thật đáng tiếc, sau hơn một canh giờ hấp thụ và tu luyện thử cuối cùng hắn vẫn không thể nhập môn được bất kỳ hệ thống tu luyện nào.
“Phụ thân mẫu thân, hài nhi thật vô dụng, lãng phí tài nguyên của gia tộc mà vẫn không làm lên được trò trống gì.” Vừa nói hắn liền quỳ xuống trước mặt hai người không ngừng nhận lỗi.
“Mau mau đứng lên, con là bảo bối tâm can của mẫu thân, sao có thể là đại phế vật được, chúng ta tiếp tục tìm kiếm hệ thống tu luyên khác cho con.”
“Hài! Nếu không được thì tuyển chọn một số hệ thống tu luyện hạng trung đi. Chỉ cần có thể tu luyện là tốt rồi.” Văn Thanh Gia vừa nói vừa lắc đầu thở dài.
Khi mọi người đều đang buồn phiền thì một âm thanh trong trẻo vang lên như ngân nga, Văn Gia Hân vui mừng nói: “Phụ thân mẫu thân hai người xem, ca ca hình như rất thích hợp với hệ thống tu luyện này.” Nói xong cô chạy đến bên cạnh ôm lấy cánh tay phụ thân, đưa smart phone cho hắn xem màn hình.”
“Cửu Tự Châm Ngôn.”
“Hệ thống không phân chia cấp bặc, người tu luyện theo hệ thống này chỉ cần tu luyên thành công chín chữ: Lâm Binh Môn Giả Giải Trận Liệt Tại Thiên. Mỗi chữ sẽ được phân thành nhập môn, tiểu thành, đại thành, viên mãn và cuối cùng là vô cực.”
“Điều kiện bắt buộc để có thể tu luyện: Tu nhân khai khẩu, thiên địa tòng chi.”
Vạn Thanh Gia đọc xong hướng dẫn và yêu cầu tu luyện, trong lòng vui sướng như điên. Hắn vội vàng đứng dậy, mắt sáng như đèn, nói với phu nhân của mình: “Bà nó à, hệ thống này quá tuyệt vời rồi. Hệ thống này sinh ra chính là dành cho Bảo nhi.”
“Con ta không phải phế vật, con ta là thiên tài trong thiên tài.” Nói xong hắn ngửa đầu lên trời, cười ha hả, tiếng cười vang xa khắp nơi.
“Tốt! Tốt quá rồi, như vậy ca ca không còn là phế vật nữa rồi, chờ ca ca tu luyện thành công thì có thể dạy dỗ cho đám đáng ghét kia một trận.”
Vạn Thế Bảo nhìn phụ thân và muội muội đang kích động trước mắt, chỉ cần vừa mở miệng ra là một câu phế vật, hai câu đại phế vật thì lập tức khuôn mặt co cóp lại. “Rốt cuộc là các ngươi là đang giúp ta, hay là mắng chửi ta vậy.”
Lý thị nghe hai phụ tử nói cũng cực kỳ hưng phấn: “Mau, lập tức mua cho Bảo Nhi tu luyện thử.”
Sau khi một đống tin tức và pháp môn tu hành được truyền vào đầu Vạn Thế Bảo, mọi người thấy hắn khoanh chân ngồi xuống, hai tay bắt ấn trước ngực, nhắm mắt lại, bắt đầu tu luyện.
“Phu quân liệu lần này có được không?”
“Được được, nhất định sẽ được.”
“Nhưng mà đã hơn một canh giờ rồi vẫn chưa thấy có động tĩnh gì.”
Lý thị vừa nói xong, thì ba người bất ngờ cảm nhận được một hiện tượng bất thường. Một luồng linh khí nhỏ nhẹ nhàng bao quanh thân thể của Vạn Thế Bảo, không ngừng biến đổi màu sắc. Ban đầu là màu xanh lá cây, sau đó chuyển sang màu đỏ rực. Tiếp theo là màu vàng óng, rồi là màu trắng bạc đến cuối cùng là màu xanh dương. Sau khi hoàn thành một vòng tuần hoàn, luồng linh khí lại quay về màu xanh lá cây, bắt đầu vòng mới.
Năm loại linh khí theo ngũ hành vẫn đang xoay quanh thân thể của Vạn Thế Bảo. Bỗng nhiên, hắn mở miệng nói một tiếng: “Lâm”.
Ngay lập tức một sợi linh khí màu xanh lá cây, chính là mộc linh khí, như có ý thức phóng vào cơ thể của hắn. Sau đó, sợi linh khí lại thoát ra, mang theo một ít tạp chất của thân thể. Nó cứ như vậy lặp đi lặp lại, không ngừng hấp thu và phân phối linh khí.
“Phụ thân, mẫu thân có phải ca ca thành công rồi đúng không?”
“Phu quân, Bảo nhi nó thật sự có thể tu hành rồi, thật sự có thể tu hành rồi.”
Người đàn ông trung niên vẫn đứng đó nhưng không nói gì, vẫn cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh. Nhưng từ đôi mắt đỏ ngầu, đôi bản tay nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh không ngừng nổi lên. Toàn thân thì run lên như bị cơn lạnh, nhưng thực ra là do cảm xúc quá sôi sục.
Hai người nhìn thấy hắn như vậy, đều có thể khẳng định một điều hắn đang rất hưng phấn, kích động, sung sướng, niềm hạnh phúc vô bờ.
Mặc dù cũng rất kích động, nhưng khi nhìn thấy một sợi linh khí thì đại quản gia không khỏi nghi ngờ: “Lão gia, sao chỉ có một sợi linh khí màu xanh lá cây, mỏng như sợi tơ, vào ra cơ thể của hắn? Tốc độ này chậm quá, kém hơn cả Lưu Gia Hân, phế vật luyện khí kỳ.””
“Khụ! Không sao không sao, tu luyện được là tốt rồi là tốt rồi.” Văn Thanh Gia mỉm cười nói.
Mất gần hai canh giờ chờ đợi, cuối cùng Vạn Thế Bảo cũng chấm dứt quá trình tu luyện, khi hắn vừa mở mắt ra liền kích động đứng dậy hô to: “Ta thành công rồi, cuối cùng ta cũng có thể bước chân vào con đường tu hành rồi.”
“Phụ thân mẫu thân, hài nhi làm được rồi, làm được rồi.”
“Ha ha ha.”
Khi nghe được lời khẳng định từ chính miệng của nhi tử, Văn Thanh Gia lại tiếp tục ngửa mặt lên trời cười to.
Ngày hôm nay có thể chính là ngày mà hắn ta được cười nhiều nhất và cười một cách sảng khoái đến như vậy.
“Nhưng.”
“Lão gia, tại sao đại công tử sau khi tu luyện xong cũng không có gì thay đổi vậy, vẫn chỉ là một phàm nhân, có khác chắc là đẹp trai hơn trắng trẻo hơn.” Đại quản gia lại tiếp tục hỏi.
“Hình như đúng như lời quản gia nói, ta cũng không hề cảm nhận được một chút tu vi nào của Bảo nhi.”
“Chuyện này . . . là sao?” Lý thị lập tức lên tiếng lo lắng hỏi.
“Mẫu thân phụ thân và mọi người không cần lo lắng, đây chính là điểm lợi hại của hệ thống tu luyện này.”
“Cửu Tự Chân Ngôn không có phân biệt thành các cấp độ tu luyện như các hệ thống khác, mà chỉ tập trung tu luyện chín chữ như được giới thiệu trên Tàng Thư Lâu.”
“Chữ đầu tiên là Lâm, nhi thần có thể điều khiển linh khí trong thiên địa không ngừng cọ rửa và tôi luyện thể chất kinh mạch như giai đoạn luyện khí kỳ. Nhưng do nhi thần không có linh căn lên không cần phải giữ lại linh khí trong cơ thể, chính vì vậy sau mỗi lần tu luyện linh khí sẽ tự động trở lại thiên địa.”
“Vậy trong quá trình chiến đấu thì sao?” Quan Quân đứng yên lặng từ nãy đến giờ, phát hiện nghi vấn liền lên tiếng.
“Như mọi người đã biết, khi sử dụng pháp thuật hay võ kỹ thì cần phải có linh lực duy trì, nếu một khi dùng hết thì cần phải ngồi xuống thổ nạp để hồi phục.”
“Nhưng.”
“Đối với nhi tử thì không, chỉ cần nơi đó còn có linh khí thì nhi tử có thể sử dụng sinh sinh bất diệt, không bao giờ cạn kiệt linh lực.”
“Theo như ý của công tử, ta có thể tóm tắt lại thành một câu, Thiên Địa là Linh Căn, Linh khí trời đất là linh lực.”
“Đúng không?”
“Vậy tám chữ còn lại chắc chắn cũng không kém?” Quan Quân lại tiếp tục lên tiếng hỏi.
Văn Thế Bảo gật đầu kích động tiếp tục nói: “Chữ Binh là sử dụng Linh khí tạo ra các vũ khí và áo giáp chiến đấu.”
“Chữ Môn là mở ra thiên môn quan rèn luyện ý chí tinh thần.”
“Chữ Giả có thể giúp người tu hành biến hóa thành vạn vật như ý muốn.”
“Chữ Giải thì có thể nhìn thấu mọi pháp tắc quy luật trong thiên địa.”
“Chữ Trận là sử dụng thiên địa linh khí làm cơ sở để thiết lập các trận pháp.”
“Chữ Liệt giúp bản thân tăng cường gấp nhiều lần sức mạnh, tốc độ, phản xạ, khả năng chịu đựng… trong một khoảng thời gian ngắn.”
“Chữ Tại có thể làm làm chậm lại hoặc làm nhanh lên hoặc quay ngược lại hoặc nhảy qua lại giữa các khoảnh khắc trong không gian và thời gian.”
“Chữ Thiên giúp nhi tử có thể liên kết với thiên địa và vạn vật.”
Bầu không khí trong đại sảnh lúc này cực kỳ im lặng, chỉ còn có một âm thanh hưng phấn của một thiếu niên không ngừng vang lên.