• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thời lượng một canh giờ, cuộc thi chính thức bắt đầu.”

Vệ quản gia hô to ra hiệu bắt đầu, nhưng hơn một trăm hai mươi năm người tham gia thi đấu vẫn đứng yên không di chuyển. Ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không có ai dám ra tay trước. Không ai muốn làm kẻ dẫn đầu, cuộc thi này cực kỳ quan trọng, nó quyết định đến tương lai của mỗi người, nên không ai muốn bất cẩn.

Văn Thế Bảo lúc này cũng đứng yên tại rìa mép đài, khuôn mặt mỉm cười nhìn những người còn lại. Hắn cũng không vội vã ra tay, mà muốn chơi đùa một chút.

Hắn liếc qua võ đài, hơn một trăm người dự thi, hắn thấy có điều gì đó không ổn, tại sao người của Ngọc gia cùng Đông Phương gia không có tham gia thi đấu.

“Chẳng nhẽ, hai nhà này biết mình không thể nào dành được giải nhất, lên từ chối tham gia!”

Hắn ngẩng đầu lên nhìn mấy người trên khán đài, nhìn nụ cười của Đông Phương bá bá, nhìn Lan cô cô đứng bên cạnh tên thanh niên bí ẩn, khiến hắn có linh cảm không tốt. Hắn có thể đoán được tám đến chín phần có gian tình mờ ám ở đây.

Còn về phía Ngọc gia chủ đang khom lưng nịnh nọt, chắc là đang chạy chọt xin đi cửa sau.

“Hài! Thật không ngờ giữa thanh thiên bạch nhật như vậy mà vẫn để chuyện này xảy ra, đợi lúc nào ta gặp được Diệp Đế nhất định sẽ tố cáo chuyện này với ngài ấy mới được.”

Trên võ đài, mọi người vẫn đứng im lặng, nhưng sau hơn mười phút, có một số người không thể nhịn được nữa, bắt đầu ra tay với những người xung quanh mình. Muốn nhanh chóng loại bỏ những đối thủ yếu hơn, để giành được cơ hội vào vòng trong.

Ngay lập tức, võ đài trở nên náo nhiệt, tiếng giao tranh không ngừng vang lên.

Lúc này, nhóm người Khương gia, nhìn về phía Văn Thế Bảo với ánh mắt đầy bất thiện, Khương Võ nhị công tử liếm liếm hai mép môi, nhìn về Văn Thế Bảo như nhìn con mồi.

Khương Văn nhìn Văn Thế Bảo, ánh mắt âm hàn, giọng nói lạnh như băng: “Nhị đệ, mang theo một số huynh đệ xử lý tên quạ đen này trước, trong tứ đại gia tộc thì Đông Phương gia cùng Ngọc gia không có tham gia, vậy chỉ cần loại bỏ Văn gia, vị trí thứ nhất chắc chắn là của chúng ta.”

“Đại ca yên tâm giao hắn cho ta, lúc ở cửa ta đã sai người thăm dò thực lực của hắn, hắn đến bây giờ vẫn chỉ là một tên phàm nhân mà thôi. Đệ có thể dễ dàng bóp chết hắn, như bóp một con kiến.” Nói xong còn không quên đưa thanh đại đao cầm trong tay lên liếm qua đầu lưỡi cười khà khà.

“Cẩn thận, sư tử vồ mồi vẫn cần phải dùng hết sức, một chiêu ra tay tất sát khiến đám giám khảo không kịp trở tay.”

“Vâng, đại ca.”

Sau khi nhận được lệnh của Khương Văn, Khương Võ liền dẫn theo năm tên chó săn cầm đại đao nhảy nhót đi từng bước về phía Văn Thế Bảo, đi cùng với năm người là năm luồng sát khí cùng với những nụ cười dữ tợn như ác ma.

Sáu người chỉ cách Văn Thế Bảo hơn ba thước, thì bỗng nhiên tăng tốc vô cùng nhanh, dùng đao pháp tấn công về phía người thanh niên. Ngay lập tức sáu người hợp thành một lục hợp tổ trận hoàn hảo, bao vây Văn Thế Bảo, buộc hắn phải đối mặt với sáu nhát đao không thể né tránh.

“Cuồng phong trảm.”

“Văn Thế Bảo ta xem ngươi có thể chốn đi chỗ nào.”

“Chết đi cho ta.” Vừa nói hắn vừa hét lên cười điên cuồng như một con dã thú săn mồi trong đêm.

Trên khán đài khu vực dành cho khách quý, nhìn thấy tình cảnh Văn Thế Bảo bị vây công, Văn Gia Hân lo lắng đứng dậy hét lên một tiếng.

“Ca ca . . .”

Lưỡi đao chỉ còn cách Văn Thế Bảo đúng một phân nhưng vẫn không thấy hắn có một chút động tác gì gọi là chống cự, mọi người đều cho rằng hắn chết chắc rồi.

Một trúc cơ kỳ cùng năm người luyện khí kỳ viên mãn hợp trận vây công thì dù có là trúc cơ kỳ trung phẩm cũng có thể đánh một trận. Huống hồ bây giờ quạ đen phế vật ngay cả phòng ngự linh khí cũng không điều động, thì chỉ có chờ chết mà thôi.

Nhưng điều mà mọi người mong đợi không xảy ra, sáu thanh đại đao cùng chém xuống đều chỉ chém trống không, khiến sáu người mất thăng bằng mà đụng đầu vào nhau.

“Chuyện gì xảy ra, tên Văn Thế Bảo này né tránh kiểu gì?”

“Rõ ràng lúc đấy ta đã nhìn rõ ánh đao của Khương Võ đã cứa vào sợi tóc của Văn Thế Bảo, theo lý dù có là kim đan kỳ cũng khó có tốc độ nhanh như vậy để tránh thoát.”

Đám khán giả ở dưới võ đài nhìn một màn này cực kỳ ngây ngốc và khó tin, nhưng ngay sau đó là những tiếng hò reo cổ vũ cuồng nhiệt.

“Hay.’

“Cố lên, cố lên.”

Trong khi bên dưới không khí cuồng nhiệt thì trên võ đài không khí lại căng thẳng đến nghẹt thở, Văn Thế Bảo xuất hiện đằng sau lưng đám người Khương Võ, hai tay chắp sau lưng mỉm cười đùa cợt: “Khương nhị công tử, chưa ăn cơm sao? Tại sao tốc độ lại chậm như con rùa bò vậy?”

Nghe được âm thanh bỡn cợt đằng sau lưng khiến Khương Võ khuôn mặt nóng bừng bừng, hét lên nói: “Quạ đen khốn kiếp, ngươi dám diễu cợt ta.”

Khương Võ không chút do dự, từ trong bàn tay trái hắn bỗng nhiên phát ra ánh sáng lóe lên, một thanh đao khác xuất hiện, giống hệt thanh đao đang cầm trên tay phải. Hắn liền nắm chặt hai thanh đao, ghép chúng lại thành một cây đao dài gấp đôi, rồi vung lên cao. Trong không khí, linh lực của hắn như một vòng cung lớn, quấn quanh hai đầu đao, tỏa ra ánh sáng rực rỡ như mặt trời.

“Đao Quang Nhật Nguyệt.”

Hắn gầm thét một tiếng, xoay người một vòng tròn, rồi chém xuống với tốc độ kinh người. Hai nhát đao liên tiếp như hai tia chớp, hướng thẳng về phía Văn Thế Bảo, không muốn cho hắn có bất kỳ cơ hội né tránh.

Nhìn hai nhát đao kinh khủng của Khương Võ, Văn Thế Bảo không hề sợ hãi mà còn có vẻ khinh thường. Hắn mỉm cười một tiếng, nói: “Đao Quang Nhật Nguyệt? Ta cũng có biết dùng đao pháp này.”

Nói xong hắn vung tay, từ trong hư không đột nhiên xuất hiện ra một thanh đao bạc, rực sáng như nguyệt quang. Hắn nhanh chóng cầm lấy thanh đao, rồi đưa lên trước mặt. Trong ánh sáng của thanh đao, hắn như một vị thần chiến tranh, uy nghiêm và oai hùng. Hắn cũng xoay người một vòng tròn, rồi chém hai nhát đao liên tiếp, tạo ra hai vòng cung lớn, màu bạc như nguyệt quang.

“Bùm bùm.”

Hai nhát đao của Văn Thế Bảo gặp phải hai nhát đao của Khương Võ, phát ra tiếng nổ lớn, khiến không khí rung chuyển, bụi đá mù mịt.

“Cái này ta gọi là bản nâng cấp Nguyệt Quang Phong Đao.”

“Thế nào? Lợi hại không?”

Khương Văn đứng ở xa quan chiến, nhìn thấy Văn Thế Bảo dùng chiêu thức tương tự để đối kháng với Đao Quang Nhật Nguyệt của Khương Võ, mặt hắn biến sắc.

Nói với giọng lạnh như băng: “Làm sao có chuyện này, tên quạ đen này làm sao biết được Đao Quang Nhật Nguyệt trảm, kỹ thuật bí truyền của gia tộc, hơn nữa còn biến tấu ra Nguyệt Quang Phong Đao, uy lực còn vượt trội hơn một chút.” Hắn quay đầu lại, nhìn về phía những người em trong gia tộc đứng sau lưng hắn, hỏi: “Là ai trong các ngươi, làm chuyện này?”

Một đệ tử trong gia tộc Khương phủ lên tiếng, với giọng run run: “Đại . . . đại công tử, chuyện này quả thật không thể tin được! Chúng ta tu luyện Đao Quang Nhật Nguyệt trảm đều phải thề trước thiên đạo, không bao giờ để lộ ra bên ngoài, nếu không sẽ bị thiên đạo trừng phạt.”

“Vì vậy, chắc chắn không phải là người trong Khương phủ chúng ta tiết lộ ra ngoài.”

Khương Văn nghe vậy, mặt hắn càng thêm tức giận: “Vậy theo ý ngươi, hắn chỉ cần nhìn một lần cũng có thể học được Đao Quang Nhật Nguyệt trảm?”

“Cái này . . . cái này chúng ta cũng không chắc.” Người đệ tử đó đáp, với giọng sợ hãi.

Không chỉ Khương Văn, mà cả những trưởng lão của Khương gia đang ngồi trên ghế cao ở khán đài cũng đều kinh ngạc đứng dậy. Không thể tin được tên Văn Thế Bảo này lại có thể dùng được Đao Quang Nhật Nguyệt, mà còn dùng thành thạo hơn cả Khương Võ.

“Chiêu thức này do tên Văn Thiếu Bảo sử dụng, đường linh lực chạy trong kinh mạch còn trơn tru hơn cả chúng ta, thời gian ngưng tụ đao kỹ cũng ngắn hơn một nửa.” Một trưởng lão của Khương gia nói với giọng run run.

“Các ngươi có nhận ra một điều không? Khi tên này tung ra đao kỹ, trong người hắn bỗng nhiên có linh lực, nhưng sau khi chém xong, bây giờ nhìn hắn lại không khác gì một kẻ phàm nhân.”

“Chuyện này, chuyện này rốt cuộc là sao?”

Khác với thái độ của các vị trưởng lão, Khương gia chủ lúc này vẫn ngồi im lặng, đôi mắt âm hàn nhìn chằm chằm vào Vạn Thế Bảo.

Sau hai nhát đao không làm được gì, lại còn bị đối thủ dùng chính võ kỹ của mình để đối đầu với mình khiến Khương Võ không còn kiềm chế được nữa. Lúc này hắn đã trở lên điên cuồng, hét lên một tiếng, vác đao phi nhanh về phía Văn Thế Bảo, muốn dùng sức mạnh tuyệt đối để đánh bại đối phương.

Nhưng lại một lần nữa, khi thanh đại đao sắp chạm vào người Văn Thế Bảo, hắn lại biến mất như không khí, khiến cho hắn chém trượt vào không trung.

Văn Thế Bảo lại xuất hiện ở một vị trí khác, mỉm cười nhìn về phía Khương Võ. Âm thanh chế nhạo lại tiếp tục vang lên: “Khương Võ, ngươi hôm nay có uống sữa mẹ không, sao lại yếu đuối như vậy?” Hắn còn không quên giơ tay, thách thức.

Âm thanh châm chọc của Văn Thế Bảo không ngừng truyền vào tai Khương Võ, càng khiến hắn thêm phẫn nộ, những sợi máu đỏ không ngừng chảy ra từ khóe mắt.

“A . . .” Hắn gào thét một tiếng, rồi lại dùng thanh đại đao điên cuồng lao về phía Văn Thế Bảo, không ngừng chém bổ. Mỗi nhát đao đều mang theo sức mạnh của một trúc cơ sơ kỳ, như muốn chém nát đối phương thành nhiều mảnh.

Khương Võ bị Văn Thế Bảo chọc tức đến nỗi mất hết bình tĩnh, trông hắn bây giờ không còn là một công tử anh tuấn như đầu cuộc thi, mà đã trở thành một con thú hoang, chỉ biết sát phạt.

Đột nhiên Khương Võ dừng lại, trong tay hắn xuất hiện một viên huyết đan, nó không ngừng tỏa ra sát khí lạnh lùng. Khi hắn định nuốt vào để tăng cường sức mạnh, liền bị một bàn tay nắm chặt, ngăn cản động tác của hắn.

Một giọng nói quát tháo lạnh lùng vang lên: “Khương Võ, ngươi còn muốn làm ô nhục Khương gia sao?”

Tiếng quát của Khương Văn như một đòn trời giáng, khiến Khương Võ dần tỉnh lại, nhìn vào viên huyết đan mà rùng mình. Nếu không có đại ca kịp thời ngăn cản, chắc chắn hắn sẽ làm ra chuyện khó lòng xoay xở cho cả gia tộc.

“Đại ca, ta . . . tại ta không kiềm chế được bản thân.”

Văn Thế Bảo lại cười khẩy nhìn về phía Khương Võ, nói với giọng khiêu khích: “Khương Võ, viên đan dược ngon lành như vậy, sao ngươi không nuốt nó xuống?”

Tiếng nói của hắn như tiếng chuông của ác ma, không ngừng vang lên bên tai của hai huynh đệ nhà họ Khương. Khuôn mặt của Khương Văn vẫn lạnh như băng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Văn Thế Bảo, một bàn tay nâng lên cầm lấy viên đan dược mà nghiền nát thành bụi.

Nhìn hành động dứt khoát không ngừng của Khương Văn, Văn Thế Bảo lại lắc đầu thở dài lên tiếng: “Thật đáng tiếc cho một viên bạo huyết đan tứ phẩm.”

“Đáng tiếc đáng tiếc.”

“Câm miệng.” Khương Văn quát một tiếng, rồi từ trong giới chỉ hắn lấy ra một thanh kiếm, đầu kiếm hướng xuống đất, huyết khí xung quanh người hắn bắt đầu dâng lên.

Những thí sinh xung quanh thấy tình hình giữa hai bên càng ngày càng căng thẳng thì không ngừng lùi về phía sau, tránh xa trung tâm võ đài.

“Các ngươi nói xem, ai sẽ là người chiến thắng, Khương đại công tử hay Văn đại công tử.”

“Khó nói lắm, Khương đại công tử là trúc cơ trung kỳ mạnh hơn nhị công tử gấp nhiều lần. Trong khi đó nhìn Văn công tử như một phàm nhân nhưng lại có thế bón hành cho nhị công tử, lên kèo này khó phân thắng bại.”

“Xem kìa, nhìn chiêu thức của Khương đại công tử quen quen, hình như là huyết nguyệt kiếm ý.” Một tên thí sinh hét to sợ hãi.

“Thật không ngờ, Khương đại công tử lại có thể lĩnh hội được kiếm ý! Trận này coi như phân thắng bại rồi, Khương đại công thử nắm chắc tám phần chiến thắng rồi.”

Những người khác nghe thấy lời người thanh niên phân tích thì cũng gật đầu đồng ý.

Ở trung tâm võ đài, huyết khí không ngừng mạnh mẽ và bao bọc toàn thân Khương Văn. Hắn từ từ nâng kiếm lên vẽ một vòng tròn trên không, rồi dừng lại khi đầu kiếm chỉ thiên, toàn bộ huyết khí đều hội tụ về phía thanh kiếm.

Khương Văn cười âm hiểm một tiếng, nhìn về phía Văn Thế Bảo, gào thét một tiếng: “Nhật Nguyệt Kiếm Trảm.”

Hắn vung một nhát kiếm, ngay lập tức một đạo kiếm khí hình bán nguyệt bay thẳng về phía Văn Thế Bảo, trên đường đi, tiếng hú của sói quỷ không ngừng vọng lên, những viên đá trên võ đài cũng bị nó chẻ làm hai, để lại một vết cắt thật sâu.

Đứng ở vị trí đối diện, Văn Thế Bảo vẫn đứng yên không động, cảm nhận một luồng huyết kiếm khủng khiếp không ngừng lao về phía mình với tốc độ chóng mặt. Khuôn mặt vẫn mỉm cười, bờ môi khẽ hấp háy nói một chữ “Trận.”

Ngay khi huyết kiếm chém đến trước mặt hắn, khi nó chỉ cách đầu hắn có năm phân thì lập tức biến mất.

Nhìn cảnh tưởng này mọi người đều sững sờ nghi hoặc không hiểu, “rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra, đạo huyết kiếm đâu.”

“Cẩn thận.” Một tiếng hét to từ phía khán đài khiến đám người dự thi không khỏi giật mình.

Từ bốn góc của võ đài, lần lượt xuất hiện bốn đạo huyết kiếm bay ra. Không biết có phải là sự trùng hợp hay cố ý, mà bốn đạo huyết kiếm này đều nhắm thẳng đến những người của Khương gia. Những người này vì quá bất ngờ, không kịp tránh né huyết kiếm, lên đều bị cắt thành nhiều mảnh.

Trong đó có Khương Võ, mặc dù phản ứng nhanh nhưng vì quá bất ngờ lên hắn cũng phải trả giá bằng một cánh tay phải.

“A . . . Tay của ta.” Tiếng hét đau đớn như bị chọc tiết của hắn không ngừng vang lên khắp quảng trường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK