Càn Nguyên Vương Triều lịch năm thứ 520, bookchat lịch năm thứ nhất.
Tài khoản thương hiệu của triều đình có đăng một bài viết trên bookchat khiến cả Tu Chân Giới chấn động và phấn khích.
“Chào mừng mọi người đến với siêu võng internet!”
“Triều đình xin trân trọng thông báo tổ chức cuộc thi Tu Chân Giới Lịch Lãm năm đầu tiên cho tất cả mọi người cùng tham gia.”
“Cuộc thi sẽ có hai hạng mục là quý Ông lịch lãm và quý Bà lịch lãm. Hai hạng mục này sẽ diễn ra đồng thời với nhau.”
“Thể lệ cuộc thi rất đơn giản, mọi người chỉ cần đăng một ảnh đẹp nhất của mình lên bookchat, ai có nhiều người bình chọn nhất thì sẽ dành chiến thắng.”
“Để tránh tình trạng spam bình chọn, mỗi người chỉ có thể dùng hoa hồng để tham gia bình chọn.”
“Mỗi linh thạch hạ phẩm sẽ đổi được một trăm bông hoa hồng, và số lượng bình chọn sẽ không giới hạn.”
“Phần thưởng của người chiến thắng và chín người đứng đầu cuộc thi là một nghìn linh thạch thượng phẩm và trích năm mươi phần trăm từ quỹ mà tất cả mọi người tham gia bình chọn.”
“Cuộc thi sẽ bắt đầu vào ngày mai và sẽ kéo dài trong một tuần, các vị đạo hữu hãy tham gia luôn thôi nào, còn chần chờ gì nữa.”
“Bật bí cho các vị một tin, trang chủ bookchat sẽ có thêm một mục mới là Quý ông lịch lãm và quý bà lịch lãm.”
“Trong mục này, mọi người có thể xem được top mười có số hoa hồng nhiều nhất trong suốt cuộc thi, và sẽ được cập nhật liên tục theo thời gian thực cho đến khi cuộc thi kết thúc.”
“Hình ảnh của những người chiến thắng sẽ được hiển thị trên trang chủ cho đến khi cuộc thi mới bắt đầu vào năm tiếp theo.”
Ngay sau khi bài viết được đăng lên bookchat, nó đã gây ra một cơn sóng lớn trong Tu Chân Giới.
Hàng trăm triệu tu sĩ đều bị thu hút bởi cuộc thi Tu Chân Giới Lịch Lãm.
Một số người thì háo hức muốn tham gia cho vui, một số người thì tò mò muốn xem những người khác thể hiện ra sao, một số người thì chỉ nghĩ muốn kiếm linh thạch.
Trên bookchat, tất cả mọi người đều bắt đầu bàn tán xôn xao về cuộc thi này.
“Wow, cuộc thi này quá hấp dẫn rồi. Tại hạ phải chuẩn bị ngay một bộ y phục lịch lãm để tham gia thôi."
“Tại hạ không quan tâm đến cuộc thi này lắm. Tại hạ chỉ muốn xem những người khác đăng ảnh lên sẽ như thế nào. Có lẽ sẽ có nhiều cảnh tượng hài hước và kỳ quái lắm. Hắc hắc"
"Các vị, tiểu đệ nghĩ cuộc thi này là một cơ hội tốt để kiếm linh thạch. Tiểu đệ sẽ dùng linh thạch để mua hoa hồng và bình chọn cho chính mình. Như vậy, tiểu đệ sẽ có cơ hội dành được phần thưởng lớn."
Những bài viết như thế, những câu bình luận như thế đều thu hút mọi người mà vào thảo luận.
Ở một chỗ cách xa những nơi sầm uất của các tiên thành phường thị, có một ngôi làng nhỏ xinh đẹp mang tên Thôn Vạn Phúc.
Nơi đây là một nơi hẻo lánh, nằm sát bên Rừng Sâm Lâm, là một nơi nguy hiểm, có nhiều yêu thú và độc dược.
Chính vì vậy, rất ít tu sĩ sẽ đến nơi này.
Vạn Tiểu Lam là một cô gái xinh đẹp và thông minh, sống cùng với gia gia của mình tại thôn Vạn Phúc.
Mong muốn lớn nhất của cô là trở thành một tu sĩ mạnh mẽ, để rời khỏi thôn Vạn Phúc đi khám phá thế giới bên ngoài.
Cô muốn gặp gỡ những người bằng hữu mới, học hỏi những điều mới lạ, và tìm kiếm những chuyến phiêu lưu thú vị.
Tuy nhiên, cô không có cơ hội để thực hiện ước mơ của mình.
Do cách trở về địa lý, đường đi lại khó khăn, mà bây giờ tu vi của cô mới chỉ là luyện khí cấp hai, chỉ một con yêu thú cấp một cũng có thể táp chết cô rồi.
Mọi người chỉ có thể dùng những loại dược liệu hái được trong rừng Sâm Lâm để trao đổi tài nguyên tu luyện với những đội buôn đi ngang qua.
Dù có những đội buôn đến thôn để mua bán linh dược tài nguyên, tại sao mọi người không theo nhóm đội buôn ra ngoài.
Không phải mọi người người không nghĩ đến mà vì các đội buôn nhất quyết không muốn mang thôn làng theo, bởi vì chính họ cũng không chắc chắn có thể sống sót trở về hay không, huống chi là bảo vệ mọi người.
Chính vì bị cô lập lên mọi người không có quá nhiều tài nguyên để tu luyện, không chỉ cô mà hầu hết người dân trong thôn chỉ có tu vi luyện khí kỳ mà thôi, lên muốn rời khỏi thôn là điều không thể.
Hôm nay vẫn như thường lệ, cô ngồi bên ngoài sân cùng gia gia của mình uống trà lướt bookchat trên chiếc smart phone.
Cô đã dùng mấy cây lich dược quý của mình để đổi lấy chiếc smart phone với các đội buôn, và không chỉ mình cô, mà cả thôn làng đều có smart phone.
Nhờ có smart phone, cuộc sống của bọn họ trở nên sinh động hơn, và họ cũng biết được nhiều điều về thế giới bên ngoài hơn.
Trong khi đang xem bản tin như mọi ngày, cười đùa với các bình luận hài hước, cô bắt gặp bài viết của triều đình về cuộc thi Lịch Lãm Tu Chân Giới.
“Wow, gia gia ngài xem bài đăng mới nhất của triều đình đi, bọn họ mới thông báo tổ chức cái cuộc thi lịch lãm gì gì ấy.”
“hahah, có gì đâu mà coi, ngày nào mà chả có một số người tổ chức một vài cuộc thi lẻ tẻ linh tinh, triều đình chắc cũng tham gia góp vui thôi.”
“Vậy gia gia người nói xem chúng ta có lên tham gia cuộc thi Tu chân giới lịch lãm do triều đình tổ chức không?”
“Biết đâu chúng ta lại đạt được một số phần thưởng nào đó thì sao, gia gia chúng ta cũng tham gia cho vui nha.”
Cô nũng nịu nói với gia gia của mình, đồng thời kéo lấy tay áo của ông với đôi mắt long lanh.
Lão giả cười khổ nhếch mép, nói. “Được rồi được rồi, con đừng kéo nữa, Lão già ta sắp bị con kéo đứt tay rồi này, cuộc thi này cũng chẳng có gì to tát, ngày mai con muốn tham gia thì cứ tham gia đi.”
Tiểu Lam nghe vậy thì vui sướng chuẩn bị cho cuộc thi, cô xem lại các bức ảnh của mình trong smart phone, thì cô tìm thấy một bức ảnh mà cô nhớ mãi không quên, một kỷ niệm mà cô khó có thể quên được.
Đó là trong một lần cô cùng gia gia đi vào rừng rậm Sâm Lâm, cô bất ngờ nhìn thấy một loại cây lạ lẫm tỏa ánh sáng lung linh giữa bóng tối rừng rậm, cảnh tượng đó thật kỳ diệu thật khiến người ta xao động.
Chính vì vậy cô đã nhờ gia gia của mình chụp cho mình một tấm ảnh cô đứng bên cạnh cái cây đó với một bộ áo trắng tinh khôi, tóc dài buông xõa trên vai, khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ, đôi mắt sáng ngời, và nụ cười rạng rỡ.
Tiểu Lam nhìn kỹ tấm ảnh, đây có lẽ là tấm ảnh mà cô yêu thích nhất trong số các tấm ảnh của mình, cô rất mong chờ ngày mai để đăng nó lên, không biết phản ứng của mọi người sẽ ra sao khi nhìn thấy nó.
Trong khi tu chân giới náo nhiệt hào hứng chờ đợi cuộc thi, thì nhân vật chính của chúng ta là Diệp Hàn cũng không được bình yên, các tỷ tỷ, mẫu hậu rồi các vị mẫu phi v.v. đều liên tục gọi điện khiến hắn đành phải ngắt kết nối smart phone.
Không những thế hắn còn phải lẻn ra khỏi hoàng cung đến một nơi bí mật mà chỉ có hắn mới biết, nếu không thì ba tên quậy phá quấy rối kia sẽ làm hắn điên đầu lên luôn, hắn thật là tên hoàng tử xui xẻo nhất mà.
Còn lý do tại sao ư, tất cả bọn họ đều có chung ý đồ muốn Diệp Hàn giúp bọn họ tăng số hoa hồng của mình lên để có thể giành giải nhất cuộc thi.
Với tư cách một vị quân tử làm việc ngay thẳng đầu đội trời chân đạp đất làm sao hắn có thể làm ra những việc bỉ ổi như vậy chứ đúng không, đấy là những gì hắn nói với mọi người.
Còn thật ra là hắn lo ảnh hưởng đến uy tín của cuộc thi, sẽ không ai còn bỏ linh thạch để mua hoa hồng bình chọn nữa, hắn sẽ mất một khoản linh thạch khổng lồ đó nha.
Ở nơi xa xa nào đó hắn ngửa mặt lên bầu trời thở dài:“Đau đầu, đau đầu, không ai có thể hiểu được nỗi khổ tâm của hắn.”
Đêm nay, ánh lửa đèn đuốc pháp bảo rực rỡ soi sáng khắp nơi từ tiên thành đến phường thị, từ thôn trấn đến làng xóm.
Tất cả mọi người đều vui vẻ chụp những tấm ảnh lung linh mà mình cho là đẹp nhất, để kịp đăng lên cuộc thi vào ngày hôm sau.
Bọn họ nói đăng ảnh vào ngày mai để có lợi thế, nhưng Diệp Hàn không hiểu tại sao lại vội vã như vậy trong khi cuộc thi kéo dài sáu ngày.
Đọc bài viết của bọn họ xong, Diệp Hàn chỉ biết bó tay toàn tập.
Tuy nhiên không phải ai cũng háo hức muốn tham gia cuộc thi, nhất là những người đứng đầu các gia tộc, thế lực lớn, bọn họ khịt mũi coi thường, không quan tâm.
Trong phủ tể tướng, ánh đèn vẫn còn sáng, hai bóng người đang ngồi bên bàn thảo luận sôi nổi.
Chủ đề của cuộc thảo luận không phải là chiến tranh hay dân sự, mà là luyện chế những smart phone smart phone đời mới.
Bỗng nhiên, tiếng động vang lên khiến hai người đang tập trung thảo luận liền giật mình.
Cánh cửa phòng được đẩy ra từ bên ngoài.
Một người con gái có mái tóc dài óng ả, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt long lanh như sao, thân hình thướt tha, diện một bộ áo da thú đỏ rực, khoe trọn vòng một căng tròn và vòng eo thon gọn bước vào.
“Gia gia phụ thân, ngày mai hai người nhất định phải giúp nữ nhi, hai người nhất định phải dùng nhiều hoa hồng bầu chọn cho nữ nhi, để có thể đạt được giải nhất.
Ngọc Thanh Phong nhi thấy tôn nữ của mình như vậy, lập tức liền vui vẻ cười ha ha nói.
“Diệp Nhi của gia gia hãy yên tâm, dù là đập nồi dìm thuyền hay bán cả phủ tể tướng gia gia cũng sẽ bầu chọn cho con được gải nhất.”
Ngọc Thanh Diệp nghe gia gia nói thì vui như nở hoa, nói cảm ơn rồi liền rời thư phòng tiếp tục đi vận động tranh cử cho cuộc thi.
Còn Ngọc Lưu Dung thì đứng đó, khóe miệng giật giật một cái, muốn nói cái gì đó nhưng không đủ dũng khí đứng ra.
Không chỉ riêng phủ tể tướng, mà các nơi khác cũng đang diễn ra cảnh tượng tương tự.
Những người tham gia cuộc thi đều cố gắng lôi kéo những người thân quen của để họ dùng hoa hồng bình chọn cho mình.
Ai cũng muốn chiến thắng trong cuộc thi lần này.
Như vậy lại một đêm nữa không được yên tĩnh, mọi người đều háo hức mong chờ cuộc thi sẽ bắt đầu vào ngày mai.