[Họ Tên: Văn Thế Bảo
Giới tính: Nam
Tuổi: 15
Tu vi: ?]
“Văn Thế Bảo là ai? Từ trước đến nay, chưa từng nghe thấy tên tuổi của hắn trong giới tu chân.”
“Một thiên tài như vậy, thiên cơ các không thể không biết. Nhưng hắn lại không hề xuất hiện trong danh sách thiên tài của Nam Bộ Châu mà Thiên Cơ Các công bố mỗi năm.”
“Hắn là người ngoại đạo sao?”
Điều này khiến cho nhiều người cảm thấy hoài nghi.
Những lời bàn tán xôn xao vang lên khắp quảng trường, mọi người đều tò mò về thân thế của người thiếu niên mang tên Văn Thế Bảo.
Tính đến hiện tại, đã có mấy nghìn người bước vào tòa tháp, nhưng chỉ có duy nhất một con hắc mã này vượt qua cửa thứ hai mà lại còn một cách thản nhiên, dù phải đối mặt với hai tên đồng cổ một lúc cũng không tốn quá nhiều sức.
Tầng thứ ba không nằm ngoài dự đoán của mọi người, ba tên Văn Thế Bảo có làn da đồng cổ. Nhưng không dừng lại ở đơn đấu như tầng hai, mà ở tầng này ba tên đồng cổ lại tấn công cùng một lúc, bọn chúng có sự phối hợp với nhau rất ăn ý, không để lộ chút lỗ hổng.
Chính vì vậy, Văn Thế Bảo có chút chật vật.
Tuy nhiên sau một canh giờ chiến đấu, cuối cùng hắn cũng có thể vượt qua tầng ba bước sang tầng thứ tư. Việc này đồng nghĩa với việc hắn chính thức gia nhập ban thiên tài của học viện chiến thần, được hưởng những quyền lợi và danh vọng vượt bậc so với những người khác.
“Ngoài hoàng thượng, còn có người khác tu luyện được cửu tự chân ngôn.” Vạn Tình Nhi nhìn Văn Thế Bảo cau mày lên tiếng.
“Ngươi làm sao biết hắn tu cửu tự chân ngôn?” Diệp Ly hoài nghi.
“Mọi người có nhìn thấy trận văn khắc trên binh khí của hắn không? Trận văn này tuy đơn giản nhưng lại có phần giống trận văn trên Ngịch Thiên Kiếm, mà Nghịch Thiên Kiếm lại là binh khí do thiên địa hợp lại mà thành, thiên đạo gia trì.”
“Hắn chỉ là một kẻ bình thường không có bối cảnh. Nhưng lại có thể sử dụng nhiều loại vũ khí cấp cao, như kiếm, thương, cung, phi tiêu… Trùng hợp trong cửu tự chân ngôn có một chữ ‘Binh’, có thể sử dụng linh khí thành vũ khí, có thể tạo ra vô số vũ khí theo ý muốn.”
“Lên ta suy đoán, người này có khả năng tu luyện cửu tự chân ngôn.”
“Cửu tự chân ngôn? Chẳng phải chỉ có đế vương vâng mệnh trời mới có thể tu luyện được thôi sao? Một người phàm như vậy . . . Chẳng lẽ người này cũng có số mệnh đế vương.” Linh Nhi giật mình kinh ngạc thốt lên một tiếng.
“Ha ha ha.”
“Các muội đang nghĩ gì vậy?” Diệp Hàn và tiểu lý tử đi đến bên cạnh tứ nữ hỏi.
“Điện hạ, hắn . . .”
Không chờ Vạn Tiểu Lam nói hết câu, Diệp Hàn liền lắc đầu cười nói: “Tu luyện cửu tự chân ngôn không cần thiết phải là đế vương.”
“Cửu tự chân ngôn được chia thành hậu thiên và tiên thiên.”
“Hậu thiên? Tiên thiên?” Chúng nữ kinh ngạc thốt lên.
“Phải.”
Diệp Hàn tiếp tục giải thích: “Tiên thiên là người được thiên đạo điểm chọn khai khẩu, có tinh hoa thiên địa trong người, độ phù hợp với đại đạo là tuyệt đối.”
“Hậu thiên là như ta và phụ hoàng, có thể tu luyện, nhưng cảm nhận và điều khiển linh khí, cảm ngộ đại đạo không đầy bảy thành.”
“Thì ra là vậy.”
“Không cần ngưỡng mộ, đợi về lại tẩm cung ta sẽ khai khẩu cho các muội, như vậy mấy người các muội sẽ có thể tu luyện được cửu tự chân ngôn.” Diệp Hàn nhìn năm người, cười cười lắc đầu.
Năm người vui mừng kích động khi nghe Diệp Hàn nói. Thiên hạ chỉ biết cửu tự chân ngôn là công pháp tu luyện, nhưng không mấy ai rõ bí mật của nó.
Theo trong điển tịch mà mấy người đã đọc tại ‘Thiên Thư Các’, cửu tự chân ngôn chính là một pháp môn tu luyện hoàn mỹ, một môn công pháp cấp thần tiếp cận đạo kinh.
“Tu luyện đến viên mãn, nhục thân có thể thành thánh, linh hồn trở lên bất diệt dù chỉ một sợi linh hồn cũng có thể trùng sinh.”
Pháp môn này còn có thể đồng tu cùng pháp môn tu tiên, không những không xung đột mà còn bổ trợ cho nhau.
Cửu tự chân ngôn hoàn mỹ như vậy, ai mà không muốn tu luyện.
Diệp Hàn mỉm cười gật đầu: “Ngàn vạn lượng vàng, mua một nụ cười của mỹ nhân cũng đáng.”
Trong khi mấy người Diệp Hàn đang nói chuyện nhân sinh, trên quảng trường lúc này cực kỳ náo nhiệt, tiếng hô tiếng hò vang lên điên cuồng.
“Đám nữ nhân này điên rồi sao?”
“Chỉ là leo lên tầng bốn thôi, cần gì phải cuồng nhiệt như vậy.”
“Nếu ngươi có khuôn mặt tiêu sái lẫn thiên tư ngút trời, lại có thể leo lên được tầng bốn của đại tháp, chắc chắn nữ nhân chúng ta cũng sẽ tôn sùng ngươi.” Một nữ nhân bên cạnh khinh bỉ đáp trả.
“Ta . . .” Tên thanh niên chỉ biết câm nín.
Bảo hắn trèo lên tầng bốn, đừng nói là tầng bốn, ngay cả tầng một hắn cũng chưa chắc có thể vượt qua được nữa là.
“Ài! Người so với người, tức chết người mà.”
Bên ngoài náo nhiệt bao nhiêu, trong đại tháp lại căng thẳng bấy nhiêu.
Trên võ đài, Văn Thế Bảo ngạc nhiên nhìn tên đồng cổ trước mặt.
Theo tư duy logic của một người bình thường thì tầng thứ tư sẽ phải là bốn người, mỗi tầng tăng lên sẽ tăng thêm một người đối chiến. Hắn lập tức đề cao cảnh giác, quan sát bốn phía xung quanh võ đài. Nếu hắn suy nghĩ là đúng, có thể ba người còn lại đang ẩn náu trong không gian, bọn chúng có thể tập kích hắn bất kỳ lúc nào.
Nhưng chờ lúc lâu vẫn không thấy gì lạ, ngoài tên da đồng cổ kia. Hắn không tìm thấy hơi thở của bất kỳ người nào khác, khiến hắn không khỏi hoài nghi.
“Ngươi không cần phải tìm, ở tầng bốn chỉ có một mình ta.”
Văn Thế Bảo giật mình khi nghe tên đồng cổ nói chuyện, hắn không tin vào tai mình liền hỏi lại: “Ngươi có thể mở miệng nói chuyện?”
“Từ tầng bốn trở đi, chúng ta đều có ý thức của riêng mình.”
“Ý thức tự chủ.” Văn Thế Bảo lẩm bẩm.
Tầng ba là một đánh ba, nhưng đó chỉ là khôi lỗi không có ý thức, chỉ cần khéo léo cùng với sử dụng nhiều mẹo vặt là có thể thủ thắng. Hiện tại tầng bốn khôi lỗi thật sự có ý thức, như vậy sẽ không dễ đối phó.
Khuôn mặt của Văn Thế Bảo bắt đầu trở lên nghiêm túc, không còn dáng vẻ bông đùa như ba tầng đầu.
“Bắt đầu.” Đột nhiên một tiếng hô từ hư không vang lên.
Lúc này hắn mới biết, tên kia không phải có ý tốt gì, chẳng qua là phải chờ thông báo mới được phép bắt đầu chiến đấu.
“Quy tắc so với ba tầng đầu, hoàn toàn khác biệt.”
Ngay khi âm thanh bắt đầu vang lên, Văn Thế Bảo lập tức suy nghĩ đối sách chiến đấu. Tầng này chắc chắn hắn sẽ phải dùng hết sức, nếu không thì có thể bị xảy chân bất cứ lúc nào.
Văn Thế Bảo lập tức vận dụng chữ ‘Binh’, dùng linh khí thiên địa để tạo ra vũ khí. Trước mặt hắn xuất hiện một thanh trường thương dài một thước sáu, toàn thân phát ra ánh kim lấp lánh. Thanh trường thương trên tay không ngừng vung vẩy, làm động tác chuẩn bị cho một trận ác chiến.
Phía đối diện, tên đồng cổ cũng làm hành động tương tự, nhưng không dừng lại ở một thanh. Sau lưng hắn, hàng nghìn thanh trường thương như rừng rậm không ngừng xuất hiện, tất cả đều hướng mũi thương lên trời.
Nhếch mép cười một tiếng, vẫy tay nhẹ nhàng. Lập tức, hàng nghìn thanh trường thương bay vụt về phía Văn Thế Bảo.
Hàng nghìn thanh trường thương lao đến như những mũi tên, âm thanh vù vù không ngừng truyền đến bên tai.
“Ngọa tào! Mở đầu đã dùng sát chiêu rồi.” Văn Thế Bảo kêu lên một tiếng thô tục.
Hắn nhanh chóng vung thanh trường thương trong tay lên, từ một thanh liền biến thành một trăm thanh, tạo ra một hàng rào để chống lại sự tấn công của đối phương.
“Đinh . . . đinh . . . đinh.” Âm thanh binh khí va chạm vang lên không ngừng.
Nhưng sau một hồi, càng đánh Văn Thế Bảo càng thất thế.
Một nghìn so với một trăm, sức mạnh hai bên quá chênh lệch. Văn Thế Bảo chỉ có thể liên tục né tránh, điều khiển các thanh trường thương không ngừng phòng thủ, mà không có bất kỳ cơ hội nào để phản công.
Tên đồng cổ thấy thế lại càng hung hăng hơn, không ngừng dùng linh khí ra những thanh trường thương mới.
Võ đài nhanh chóng biến thành một chiến trường khốc liệt.
“Tên này đã tu luyện chữ ‘Binh’ đến tiểu thành, đồng thời lĩnh ngộ thương ý hơn ta rất nhiều. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn ta sẽ thua không thể nghi ngờ.”
“Không thể tiếp tục như vậy nữa!” Văn Thế Bảo thầm nghĩ trong lòng.
Hắn quyết định dùng một chiêu bạo liệt, chấp nhận linh khí phản phệ để thoát khỏi thương trận của đối phương.
“Bạo!” Hắn hét lên một tiếng.
“Bùm . . . bùm . . . bùm.” Một trăm thanh trường thương bất ngờ nổ tung, tạo ra một vụ nổ lớn.
Ánh sáng chói lóa, tiếng nổ ầm ầm.
Nhân cơ hội rối loạn, Văn Thế Bảo không ngừng lui lại về phía sau.
Hành động dứt khoát của Văn Thế Bảo khiến cho tên đồng cổ khá bất ngờ, nhưng ngay lập tức hắn nở một nụ cười ma mị.
Đôi môi của hắn không ngừng hấp háy.
“Không tốt!”. Văn Thế Bảo lập tức hô to một tiếng.
Vội vàng tạo ra một bộ áo giáp và một trận pháp để bảo vệ bản thân, nhưng mọi thứ đã quá trễ.
Khi hắn quay đầu lại, nhìn thấy một trăm thanh trường thương đã bị phá hủy lúc trước bây giờ đã hồi phục nguyên vẹn, từng thanh từng thanh không ngừng xuất hiện ngay bên cạnh.
“Bùm…” Một tiếng nổ lớn vang lên.
Hắn bị kép kẹp giữa hai lực lượng khổng lồ.
Một bên là linh khí phản phệ bạo loạn trong cơ thể, do hắn kích hoạt bạo nổ vũ khí. Một bên là năng lượng bạo nổ từ vũ khí bên ngoài, luồng năng lượng phát ra những luồng ánh sáng chói lóa, xuyên thủng mọi vật thể trên đường đi.
Văn Thế Bảo không thể kịp phòng ngự, một luồng năng lượng khổng lồ gấp mười lần so với trước đó không ngừng trùng kích vào thân thể. Hắn bị hất văng lên cao, rồi đâm mạnh vào bức tường chắn của lôi đài, cú va chạm tạo ra một tiếng rền vang.
“Ực!” Nằm dưới đất, máu liên tục ứa ra từ miệng, từng ngụm từng ngụm.
Không thể né tránh hay chống đỡ được, chỉ có thể cảm nhận sự đau đớn lan tỏa khắp toàn thân.
“Tư tưởng chiến đấu là tốt, nhưng phải xem đối thủ của mình là ai.”
“Kinh nghiệm chiến đấu, quá kém.”
Tên đồng cổ cười nhạt một tiếng, lập tức cho hàng nghìn cây trường thương hợp nhất thành một cây thương khổng lồ. Vẫy nhẹ tay một cái, trường thương liền biến mất, khi nó xuất hiện đã ngay sát ngực Văn Thế Bảo không cho hắn bất kỳ khả năng chống đỡ.
“Xoẹt. . .” Một tiếng vang lên, trường thương xuyên qua ngực phá hủy toàn bộ thân thể, máu me bay tung tóe.
“Kết thúc.”
Một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên, màn hình bên ngoài lập tức trở lại màu đen.
Văn Thế Bảo liền xuất hiện bên ngoài cửa lỗi vào, khuôn mặt vẫn còn tái mét vì sợ hãi, cảm giác tử vong, sự đau đớn do thân thể bị xé nát làm cho hắn vẫn chưa thể hoàn hồn.
“Thời gian đảo ngược ba giây mười năm tích tắc, trận pháp dịch chuyển không gian, trận pháp phóng đại, mọi thứ kết hợp quá hoàn hảo.” Văn Thế Bảo không ngừng run rẩy lẩm bẩm.
Không chỉ riêng Văn Thế Bảo, mà cả quảng trường lúc này đều chìm trong yên lặng, chỉ nghe thấy những nhịp tim đập nhanh không ngừng gia tốc.
“Chuyện gì vừa xảy ra? Có ai giải thích giúp ta không.”
Câu hỏi vọng ra, nhưng không ai đáp lại, tất cả mọi người đều im lặng tưởng tượng lại quá trình chiến đấu kinh khủng vừa rồi.
“Mạnh! Thật sự quá mạnh!”