Bước vào trong pháp trận, ánh sáng dâng lên bốn phía, bóng dáng Vân Phong từ từ biến mất trong nơi này. Lúc nàng trở về lại chỗ cũ, Ngao Kim và mắt đào hoa vẫn đang ngươi đuổi ta trốn, chẳng qua Ngao Kim đang đuổi tên mắt đào hoa chạy, mắt đào hoa đang chạy lại thấy Vân Phong, lập tức nhào người tới.
“Tiểu mỹ nhân, ngươi ra ngoài rồi.”
Tay của tên mắt đào hoa rơi vào khoảng không, Vân Phong đã bị một cánh tay khác kéo ra. Khúc Lam Y nhìn qua trên dưới toàn thân Vân Phong, sau khi xác định không có một chút thương tổn nào thì mới lộ ra ý cười, Vân Phong cũng cho hắn một nụ cười khẽ. Trong nháy mắt Nhục Cầu nhìn thấy Vân Phong, thân thể nhỏ bé lấy tốc độ như một viên đạn vọt sang đây, đứng trên vai Vân Phong, thân thể mềm như nhung dùng sức cọ lên mặt Vân Phong, khiến Vân Phong có chút ngứa.
Vân Phong chọc chọc thân thể của Nhục Cầu: “Đừng có cọ nữa, ngứa quá.” Nhục Cầu nghe lời không cọ nữa, cặp mắt to đáng yêu nhìn Vân Phong, bên trong tràn ngập lo lắng. Mắt đào hoa ở bên cạnh nhìn thấy suýt nữa đã cắn nát lưỡi, tốc độ biến sắc của vật nhỏ kia đúng là rất nhanh.
“Không có việc gì là tốt rồi!” Ngao Kim đi tới, vươn tay xoa đầu Vân Phong vài cái. Vân Phong hơi có chút xấu hổ, tuy nhiên cũng không tránh đi.
“Ba người bọn họ đâu rồi?” Vân Phong nhìn thấy trận pháp ở một bên còn có ba người Gia Nhĩ đã biến mất. Ngao Kim gật đầu, mắt đào hoa ở bên cạnh cười ha ha: “Ba tên kia thấy ngươi không có ở đây, lập tức bị doạ đến vỡ mật mà chạy, chỉ sợ hai người bọn hắn đại khai sát giới thôi.”
Vân Phong cười cười, tính tình hai người Ngao Kim và Khúc Lam Y đều không tốt, Ngao Kim biểu hiện ra bên ngoài, nhưng Khúc Lam Y lại giấu bên trong. Nếu nàng là ba người kia thì cũng sẽ quyết định như vậy: “Chúng ta cũng ra ngoài thôi.”
Ngao Kim và Khúc Lam Y không hỏi gì, mắt đào hoa tò mò định hỏi, nhưng ngẫm lại cuối cùng cũng không mở miệng, ba người đều biết nhất định Vân Phong đã trải qua cái gì đó, nhưng Vân Phong không nói đến một chữ đã chứng minh nàng không muốn nói tới.
Vân Phong đứng trước trận pháp, nâng mắt nhìn bốn khu vực lớn ở phía đối diện, đây đã từng là nơi Vân gia sống, có lẽ chỉ là Vân gia sống ở Đông Đại lúc, không biết đã xảy ra chuyện gì, Vân gia ở Đông Đại lục vừa vặn chỉ còn lại mỗi một nhánh bọn họ.
Nghĩ đến Tây Đai lục cũng có người Vân gia, Vân Phong chậm rãi nắm chặt ta, ta sẽ tìm được mọi người, nhất định sẽ!
Một luồng sáng hiện lên, mọi người đều biến mất ở nơi này. Tiếp theo trận pháp truyền tống kia cũng biến mất, một lần nữa nơi này lại lâm vào yên lặng, một lần nữa lại lâm vào sự tịch mịch vĩnh viễn không ngừng.
Địa điểm trận pháp truyền tống đưa mấy người ra cũng không phải là nơi nào khác, đúng là lối vào của di tích Vạn Thần cũng là Vân Điện. Sau khi mấy người xuất hiện, Vân Phong lại nghe được một giọng nói quen thuộc: “Vân Phong! Khúc Lam Y! Ta đã biết các ngươi sẽ không có chuyện gì mà!”
Vân Phong và Khúc Lam Y đều có chút giật mình nhìn nam nhân chạy tới này, Ngao Kim cũng nhíu mày: “Tiểu tử kia lại vẫn còn sống sao?” Trong mắt Ngao Kim thoáng qua nét kinh ngạc. Mộc Anh Hoa đã chạy tới trước mặt Vân Phong, bên ngoài không hề có chút chật vật, vô cùng hiển nhiên hắn không hề trải qua những gì mà Vân Phong đã trải qua, có lẽ là đã qua được một cách bình yên rồi.
“Sao ngươi lại ra ngoài được?” Vân Phong kinh ngạc liếc mắt nhìn Mộc Anh Hoa một cái, cảm thấy có chút không thể tin được, chẳng lẽ Mộc Anh Hoa trước mắt này cũng là người thâm tàng bất khả lộ?
“Ta sao? Sau khi ta đi vào thì đến được một con đường mở rộng, dọc theo đường đi cũng không hề phát hiện gì, muốn dùng ngọc bội truyền âm để liên lạc với ngươi lại phát hiện ngọc bội đã mất tác dụng, sau đó lại đi tới một cái sân lớn. Qua một lúc lâu lại hiện ra một cái trận pháp, lại ra ngoài này, Đúng rồi, không chỉ có ta, còn bọn họ.”
Mộc Anh Hoa chỉ chỉ mặt sau, hai tên chân chó đi theo phía sau Mộc Anh Hoa cũng đứng ở nơi đó, Vân Phong khẽ nhíu mày: “Những người đi vào lúc trước đâu?”
“Không biết, lúc chúng ta đi vào cũng không thấy những người đó, lúc ra ngoài bọn họ cũng không có ở đây.”
Mắt đào hoa nhìn lướt qua Mộc Anh Hoa: “Thực lực của hắn cũng chỉ là thất cấp, xem ra là gặp may rồi.”
Giọng điệu có chút châm chọc này đã khiến cho Mộc Anh Hoa tức giận ngay lập tức, giống như hắn không nên xuất hiện tại nơi này vậy!
“Ngươi nói cái gì! Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện trong di tích Vạn Thần? Ngươi không phải là người của ba đại đế quốc khác, chẳng lẽ là gian tế của Tây Đại lục.” Mộc Anh Hoa rống lớn, hai tên chân chó khác cũng chạy sang, cho Mộc Anh Hoa khí thế to lớn. Mắt đào hoa mỉm cười: “Ta không cần phải trả lời vấn đề của ngươi.”
“Không trả lời? Xem ra ngươi có điều giấu diếm, không liên quan, bắt ngươi về, tất nhiên sẽ biết được thân phận của ngươi rồi!” Sắc mặt Mộc Anh Hoa trầm xuống, sự vũ nhục và khiêu khích phải chịu trên một đường này đã khiến hắn không thể nhịn được nữa, nếu như đã gặp phải một gương mặt lạ hoắc như vậy, đương nhiên hắn sẽ muốn phát tiết một chút rồi!
Chân mày của mắt đào hoa nhếch lên đầy thâm thuý, nhìn tư thế của ba người Mộc Anh Hoa, cười khà khà: “Thật không nghĩ đến có một ngày ta sẽ bị người khác nói như vậy.” Một cơn gió thổi đến, bóng dáng tên mắt đào hoa đã hoà vào cơn gió này như ma quỷ, Vân Phong trừng lớn mắt, mắt đào hoa đã tới gần người của nàng, giọng nói trầm thấp kia đã tới gần bên tai!
“Tiểu mỹ nhân, nhớ kỹ tên của ta là Mặc Trường Ca, ta chờ ngươi tới Tây Đại lục.” Lúc Ngao Kim và Khúc Lam Y còn chưa có phản ứng thì cả người tên mắt đào hoa đã rời khỏi Vân Phong ngay chớp mắt, hành một cái lễ của kẻ sĩ với mọi người. Sóng mắt tên mắt đào hoa lưu chuyển, quyến rũ đến mức không ai so được: “Các vị, một cuộc hành trình này rất thú vị, ta đi trước, sau này còn gặp lại.”
“Đừng có chạy!” Mộc Anh Hoa vừa lớn tiếng quát, cả người đã vọt sang, nhưng bóng dáng quỷ dị của mắt đào hoa đã biến mất không còn thấy được nữa: “Qủa nhiên là gian tế của Tây Đại lúc bên kia! Vân Phong, chẳng lẽ ngươi không phát hiện sao?” Mộc Anh Hoa có chút tức giận, nếu thật sự có thể tóm được gian tế của Tây Đại lục, nhất định Mộc gia sẽ một bước lên trời! Hiện tại một cái bánh bao tới tay cũng không có!
Sắc mặt Vân Phong lạnh lùng, Mộc Anh Hoa vẫn mang tâm trạng mất mát giọng nói vẫn nghẹn lại ở cổ: “Vừa rồi chỉ cần ngươi ra tay là có thể bắt được hắn, hiện tại thì hay, hắn đã chạy rồi!”
“Nói đủ chưa?” Giọng nói của Khúc Lam Y có chút không vui, lúc này Mộc Anh Hoa mới ý thức được mình có chút đắc ý vênh váo rồi: “Người của đế quốc khác đã rời khỏi, nhóm thứ hai đi vào cũng đã biến mất toàn bộ, nói ra hiện giờ cũng không có ai được lợi. Xem hai người của Áo Uy và Thánh Diệu ra ngoài, dường như đã chiếm được cái gì tốt, không biết các ngươi có tìm được cái gì tốt không?”
Ánh mắt của Mộc Anh Hoa và hai tên chân chó có chút nóng bỏng, Vân Phong lạnh lùng cười: “Đồ tốt? Bọn hắn chiếm được đồ tốt cũng chứng mình rằng, bọn ta không lấy được cái gì cả.”
"Không có khả năng." Mộc Anh Hoa kêu lên một tiếng, sau đó lại xấu hổ ho khan: "Ta nói dựa vào thực lực của các ngươi sao có thể về tay không được? Chúng ra cũng không phải là người ngoài, cũng sẽ không đòi hỏi.
Ngao Kim lạnh lùng hừ khẽ, chắc chắn sẽ không đòi hỏi sao? Chắc chắn sẽ không đòi hỏi mà ngươi vẫn nói liên tục như vậy? Chẳng lẽ chỉ muốn nhìn cho đã mắt đơn giản như vậy sao?
“Ngươi đã nói như vậy, vậy thì cho ngươi xem một chút.” Một câu của Vân Phong khiến trong lòng của Mộc Anh Hoa nóng lên, lời hắn nói được Vân Phong đặt trong lòng, xem ra bản thân mình cũng có phân lượng rồi! Tay Vân Phong chuyển một chút, một cục khoáng thạch cực phẩm đã xuất hiện trong tay nàng, ba người Mộc Anh Hoa nhìn thấy thì hô hấp không khỏi căng thẳng.
“Đây, đây là khoáng thạch cực phẩm sao?”
Khoáng thạch cực phẩm cũng rất hiếm thấy trên thị trường, vì mạch khoáng cực phẩm khan hiếm, cho dù có được mạch khoáng cực phẩm thì khoáng thạch cực phẩm sản xuất ra cũng không nhiều, một năm có thể có hơn mười cục đã không tệ rồi. Mấy người Mộc Anh Hoa có thể nói là chưa bao giờ thấy qua khoáng thạch cực phẩm, nhưng nhìn thấy khoáng thạch óng ánh trong suốt trước mặt như vậy cũng có thể rõ ràng đây là cấp bậc gì.
“Chỉ, chỉ có một viên thôi sao?” Mộc Anh Hoa nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt nhìn chằm chằm vào khoáng thạch cực phẩm, dục vọng trong nội tâm rộn rạo, Vân Phong nhếch môi cười: “Tất nhiên là không chỉ có một viên rồi.” Đột nhiên Mộc Anh Hoa ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Vân Phong: “Lấy cá tính của ngươi, nhất định sẽ cũng sẽ cho bằng hữu được hưởng một chút may mắn chứ?”
Vân Phong cười thâm trầm: “Những lời này nói không sai, tất nhiên ta không thể hưởng thụ khoáng thạch cực phẩm một mình, bằng hữu của Vân Phong ta, Vân Phong tất nhiên sẽ không thể bạc đãi người đó.”
Mắt Mộc Anh Hoa đã đỏ lên: “Vậy ta đây...!”
Vân Phong cười ha ha: “Chúng ta cũng cần phải trở về rồi, Mộc huynh?”
Mộc Anh Hoa sửng sốt, sau đó vẻ mừng rỡ lướt qua trên mặt: “Được được được! Vậy thì trở về thôi! Người hai đại gia tộc không ra được cũng là do vận mệnh của bọn họ! Tất cả đều là ý trời.” Mộc Anh Hoa lại nói như chuyện dĩ nhiên, mấy người lập tức quay về. Thu hoạch hiện tại của Vân Phong không chỉ đơn giản như vậy, đại ca còn đang tu luyện bên trong Long Điện, Vân Phong định sau khi trở lại Xuân Phong trấn, sẽ nói lại tin tức này với đại ca và phụ thân. Mọi người tìm được một con dơi phi hành, ba người Mộc Anh Hoa một con dơi toạ kỵ lúc đi đến đây, so với lúc mới tới nơi này thì oai phong hơn rất nhiều. [email protected]*dyan (lee^qu. Donnn) Ba người Vân Phong lại ngồi trên lưng Lam Dực, Tiểu Hoả và Lam Dực thấy Vân Phong không có việc gì cũng không khỏi thở phào. Trên đường trở về, Lam Dực cũng mặc kệ tốc độ của ba người Mộc Anh Hoa, bay nhanh ở phía trước, vất ba người kia ở xa xa phái sau, mà Vân Phong vẫn trầm mặc không nói gì mà ngồi ở chỗ kìa.
Vân Phong đã nói tình huống của Vân gia cho tổ tiên, cũng nói ra kế hoạch tiếp theo của nàng với tổ tiên.
Sau khi nghe xong tổ tiên chỉ thở dài một hơi, nếu không có lần thăm dò di tích hôm nay, ông cũng không biết được Vân gia lại có những bí mật này. Thì ra Vân gia đã từng là một gia tộc thịnh vượng, hùng mạnh như vậy, mà hiện tại cũng không biết tình huống ở Trung Đại lục như thế nào rồi.
“Đến Tây Đại lục trước cũng được, tìm những người khác của Vân gia rồi, còn phải tăng cấp thực lực thêm một bước, nhất định Trung Đại lúc có không ít nguy hiểm.” Tổ tiên mang ý tứ sâu xa nói xong. Vân Phong gật gật đầu, hiện tại thực lực của nàng là cấp bậc quân chủ trung kỳ, cần đạt tới cấp bậc tôn giả mới có thể mở được Vân gia lệnh liên hệ với tổng bộ Vân gia, nhìn tình hình tu luyện hiện tại của nàng, để đạt tới cấp bậc tôn giả còn cần một khoảng thời gian không ngắn. Nếu không gặp được kỳ ngộ ở hậu kỳ, độ khó khi tu luyện chắc chắn sẽ tăng lên gấp bội, cho dù có sự trợ giúp của khoáng thạch cực phẩm thì cũng không có tác dụng.
Tây Đại lục, nàng không chỉ muốn đến tìm người Vân gia, còn có chuyện của Mộc Thương Hải. Vị ma phápsưám hệ cấp bậc tôn giả kia, chuyện Mộc Thương Hải Vân Phong vẫn chưa quên, nhất định nàng phải nghĩ cách để Mộc Thương Hải sống lại!
“Đang nghĩ gì vậy?” Giọng nói nhàn nhạt của Khúc Lam Y phả vào bên tai, một thân thể ấm áp nhích lại gần, Vân Phong lắc đầu: “Không có gì.”
Khúc Lam Y cười khẽ: “Ngươi đang suy nghĩ chuyện gì, để ta đoán được không?” Không đợi Vân Phong trả lời, Khúc Lam Y đã bắt đầu dò xét, mặt đối mặt với Vân Phong: “Nghĩ đến việc phải rời khỏi nơi này?”
“Ồ...? CHuyện này bị ngươi nhìn ra rồi sao?” Vân Phong cười ha ha, biết rõ Vân gia không chỉ có ba người, tuy không biết bọn họ ở đâu, nhưng trong lòng Vân Phong vẫn rất vui vẻ, một sự thanh thản trươc nay chưa từng có dâng lên trong lòng, khiến cho cả người nàng đều vui vẻ hơn rất nhiều.
“Chuyện Tiểu Phong Phong nghĩ ta đều có thể nhìn ra, dù sao giữa chúng ta cũng là loại quan hệ kia rồi.” Khúc Lam Y lấy một nhánh tóc của Vân Phong lên, quấn giữa ngón tay, híp mắt nhìn lọn tóc kia quanh quẩn trên ngốn tay, dáng vẻ vô cùng hưởng thự.
Mặt Vân Phong đỏ lên, đoạt tóc mình về: “Ta và ngươi không có quan hệ gì cả!”
Khúc Lam Y cười ha ha, cả người không khách khí mà bổ nhào sang, cánh tay lại quấn quanh eo Vân phong, cũng không quản Nhục Cầu trên vai Vân Phong hung thần ác sát đến mức nào, Khúc Lam Y liều chết dựa sang, ôm chặt lấy Vân Phong."
“Ngươi có đi đâu thì cũng không thể vứt bỏ ta được.”
Vân Phong đỏ mặt, vùng vẫy mộthồi. Nam nhân này lại không buông tay, cuối cùng hung hăng trừng mắt nhìn hắn: “Thả tay ra, nếu không thì ta ném ngươi xuống!” Khoé môi Khúc Lam Y nhếch lên. Không những không rời lại còn ôm chặt hơn: “Không thả, nhất quyết không thả.”
Vân Phong bất đắc dĩ cười cười, chưa thấy qua một nam nhân nào vô lại như vậy. Tiếng cười nhẹ của Khúc Lam Y vang vọng bên tai, xem ra là vô cùng hài lòng với thái độ của Vân Phong: “Xem ra Mộc Anh Hoa đã nhận định ngươi có cảm tình khác với hắn rồi, nếu không ngoài dự đoán thì nhất định hắn sẽ mời ngươi đến Mộc gia.”
Đáy mắt Vân Phong trở nên lạnh lùng: “Tất nhiên là phải đến Mộc gia, chẳng qua không phải là một mình ta.”