Vân Phong hơi quay đầu, nhìn thấy trong mắt Khúc Lam Y lo lắng liền cười, “Ta không có lo lắng gì cả.”
Khúc Lam Y nhích lại gần, tay nắm lấy tay Vân Phong, đem bàn tay nhỏ bé hơi lạnh lẽo của nàng nắm trong lòng bàn tay, bao trùm nó lại, “Vân gia tại Tây đại lục có Tiểu Hỏa và Lam Dực trông, nên sẽ không có việc gì đâu.” Vân Phong gật đầu, cho dù Lý gia cùng Thạch gia có hành động gì, cũng không đạt tới cái gì, nàng căn bản không cần lo lắng. “Thanh Thanh lại càng không có nguy hiểm, nàng đừng có quên, nàng ấy cũng là Triệu hồi sư.” Vân Phong cười ha ha, nàng đúng là có hơi lo lắng cho Hạ Thanh, thực lực của nàng tuy rằng có tiến bộ, nhưng kinh nghiệm chiến đấu thì bằng không, bất quá có Tiểu Hỏa và Lam Dực ở đó, sẽ không có nguy hiểm nào đáng nói. Nàng an tâm đi Đông đại lục cũng vì nguyên nhân này.
“Đang lo lắng tình huống bên Đông đại lục? Vị Hội trưởng ma pháp nghiệp đoàn kia? Hay là lo lắng hắn đi tới chỗ kia để làm cái gì?” Khúc Lam Y thản nhiên nói, thanh âm trực tiếp phiêu tiến vào đáy lòng Vân Phong, ánh mắt Vân Phong trầm xuống, sắc mặt có chút lạnh lùng.
“Ngươi có biết, Chúng thần di tích là đại biểu cho cái gì.”
Khúc Lam Y gật đầu, lúc trước hắn và Ngao Kim chính mắt nhìn thấy trên cửa có khắc chữ, Vân! Chỉ có Vân Phong là có thể đi vào cửa liền có nghĩa là gì, trong lòng Khúc Lam Y và Ngao Kim đề tự sáng tỏ.
“Nếu hắn tới chỗ đó chỉ vì ngẫu nhiên thì thôi.” Thanh âm trầm thấp của Vân Phong truyền ra, Khúc Lam Y hơi nhướng mi phong, “Nếu không phải ngẫu nhiên thì sao?”
“Nếu không phải ngẫu nhiên, thì ta nghĩ từ chỗ hắn không chỉ biết được chuyện tình của Mộc Thương Hải, mà còn có rất nhiều rất nhiều chuyện khác.” Vẻ mặt Vân Phong âm lãnh theo lời nói, có rất nhiều khả năng, mấy khả năng đó đều có liên quan tới bí mật từ xưa của Vân gia, vị Hội trưởng ma pháp nghiệp đoàn thần bí kia, vì sao lại từ Tây đại lục chạy tới nơi đó! Đây là điều để cho người khác khó tưởng tượng được!
“Nên phải hỏi rõ ràng thì dĩ nhiên phải hỏi, bất quá sắc mặt của nàng nếu để cho bá phụ và đại ca nhìn thấy, sẽ làm cho bọn họ lo lắng.” Ngón tay ấm áp chậm rãi giơ lên giãn chân mày danf9 nhíu chặt của Vân Phong ra, “Vân gia sắp có một sinh mệnh mới, nàng nếu mang biểu tình này trở về, sẽ dọa phá hư đứa nhỏ kia.”
Vân Phong bất đắc dĩ cười, sắc mặt cuối cùng cũng thoải mái hơn, lần này trở về nàng muốn chúc mừng Mộc Tểu Cẩm sinh hạ một sinh mệnh nhỏ, đây là vỉ kéo dài huyết mạch cho Vân gia, cho nên nàng xác thực không nên dùng sắc mặt này trở về, phụ thân cùng đại ca nhìn thấy nhất định sẽ rất lo lắng, thời điểm đó nên làm cho mọi người cùng vui vẻ đi, về phần chuyện nê phiền não, cứ để mình nàng gánh vác thôi.
“Ngươi nói đúng, ta nên vui mừng một chút.” Vân Phong mỉm cười, Khúc Lam Y đột nhiên kéo Vân Phong vào trong lòng mình, Yêu Yêu liền hoảng sợ, Nhục Cầu có chút bất mãn nhe răng ra, tay Khúc Lam Y ôm chặt thắt lưng Vân Phong, đem nàng ôm vào trong ngực, hai người vẫn đang đứng ở phía trên không trung, gió thổi qua lần nữa, Khúc Lam Y cúi đầu dính sát bên tai Vân Phong, nhiệt khí ấm nóng trực tiếp thổi vào lỗ tai của nàng.
“Đừng có chuyện gì cũng tự gì gánh hết, nàng còn có ta.”
Vân Phong chậm rãi ngẩng đầu lên, đáy mắt Khúc Lam Y tràn đầy ôn nhu say lòng người, Vân Phong bình tĩnh nhìn hắn vài giây, “Vừa rồi tiếng gió quá lớn, ngươi nói cái gì?”
Sắc mặt Khúc Lam Y cứng đờ, khóe miệng rút mấy cái, trên đời này còn có nam nhân nào so với hắn còn hay ho hơn sao? Vốn là lúc nên dịu dàng thắm thiết, vốntrong tình cảnh ấm áp như thế, nữ nhân hắn yêu lại đột nhiên nói một câu như vậy, rất là sát phong cảnh!
“Không có gì.” Khúc Lam Y nghiến răng nghiến lợi nói một câu, xoay mặt sang chỗ khác, người không hiểu phong tình đúng là nàng!
Hai người tiếp tục bay đi, khu vực Tông Lâm điện rất rộng lớn, hai người Vân Phong và Khúc Lam Y căn cứ xem thử nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cho nên tận lực ẩn nấp hành tung, tuy rằng đã che dấu nhưng do hơi thở của hai người, trải qua mỗi khu vực tất nhiên sẽ kinh động một số người, hai người cũng nhanh chóng rời đi chứ không có ý định dừng lại, để cho những người kia cũng hiểu được, bọn họ không phải chủ động đến khiêu khích, nên cũng để bọn họ đi.
Tận lực vòng qua khu vực có người, tránh khỏi khu vực có người mà tiến lên, Vân Phong nhớ tình hình tại Tông Lâm điện, đây là một khu vực đầy thị phi, một hòn đá nhỏ cũng có thể kích thích là một cành hoa*. Tốn hơn mười ngày, Vân Phong cùng Khúc Lam Y mới ra tới khu vực biên giới phía Đông của Tông Lâm điện, khu vực của tam điện ở Tây đại lục được phân bố ra, mỗi điện khu vực phía Đông đều tiếp giáp với Vạn thú sơn mạch, điều này cũng làm cho Vân Phong giảm đi không ít công phu, nhìn sơn mạnh kéo dài vài dặm trước mặt, phía xa xa nhìn lại còn có thể cảm nhận được một hơi thở bức người, hơi thở của ma thú rất nồng đậm, đều mang theo tia cuồng bạo, thị huyết, việc vượt qua Vạn thú sơn mạch là một việc cực kỳ nguy hiểm, dù đó là ai, dù đó là thời điểm nào.
*ở đây câu này ta dịch ko rõ nhưng vẫn hiểu nghĩa của nó là nói chỗ đó có khi chỉ một việc nhỏ thôi cũng có thể làm rùm beng lên cho lớn chuyện.
“Được rồi, chúng ta rốt cục đã đến.” Vân Phong thở ra một hơi, nhìn sơn mạch trước mặt, nàng và Khúc Lam Y từ Đông đại lục tới nơi này từng gặp qua một con Ngu Hưu, không biết lần này trở về sẽ gặp phải thứ gì đây.
“Đi!” Cả người Vân Phong phóng nhanh về phía trước, Khúc Lam Y theo sát phía đó, hai đạo bóng dáng rất nhanh liền biến mất phía trên Vạn thú sơn mạch, mà một chỗ trong Vạn thú sơn mạch, tràn ngập một bầu không khí khẩn trương dị thường.
“Vị đại nhân... Đã đến.”