Mục lục
Thiên Tài Triệu Hồi Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Vân Phong trầm xuống, không kịp suy nghĩ đã phóng ra toàn bộ tinh thần lực giúp chống đỡ quang nguyên tố cho Khúc Lam Y, áp lực khủng bố kia lúc này mới tạm thời dịu đi một chút, Vân Phong vừa muốn thở ra một hơi lại không ngờ khí thế kia càng tăng mạnh thêm không ít, trực tiếp xuyên thấu qua vòng bảo vệ của hai người, hung hăng áp chế lấy!



“Ôi!” Vân Phong chống đỡ không nổi, chật vật quỳ xuống giữa không trung, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đang chảy mồ hôi lạnh ngắt, cắn chặt môi đến trắng bệch quỳ ở kia, tinh thần lực vẫn như cũ không chịu thua phóng ra đấu, dù biết rằng không thắng được, nhưng vẫn cố gắng đối đầu!



“Hừ, hai người đúng là có ý tứ.” Một giọng nói vang lên, nhưng mà Vân Phong và Khúc Lam Y không nghe thấy, vẻ mặt hai người đều âm trầm, khí thế bất thình lình phát ra mà làm cho hai người chật vật như thế, cũng có nghĩa là, người phát ra khí thế này có thực lực cao hơn hai người bọn họ!



Cường giả Tôn giả cấp bậc sao! Vân Phong cắn răng chống đỡ, Vạn thú sơn mạch có ma thú là tôn giả cấp bậc cũng không phải quá kì lạ, dù sao ở sâu trong sơn mạch này còn có vài hơi thở nguy hiểm, Vân Phong không thể dò ra được, tuy vậy Vân Phong có chút khó hiểu, ma thú cường giả vốn nên ẩn nấp ở chỗ sâu bên trong, tại sao có thể đột nhiên xuất hiện ở đây chứ!



“A!” Hô hấp Vân Phong bỗng nhiên chậm lại, áp lực vừa rồi đột nhiên biến mất không thấy nữa, thân mình luôn buộc chặt lập tức thả lỏng, Vân Phong và Khúc Lam Y ngồi ở không trung, cả người đều là mồ hôi lạnh, hai người đang thở dồn dập, sắc mặt của Yêu Yêu và Nhục Cầu cũng không tốt, bất quá so với Vân Phong và Khúc Lam Y thì tốt hơn nhiều, xem ra khí thế lúc nãy chỉ nhằm vào hai người Vân Phong và Khúc Lam Y thôi.



Hai người không ai nói chuyện, chỉ không ngừng thở hổn hển, Nhục Cầu ngồi trên vai Vân Phong lo lắng kêu một tiếng, hai tay Yêu Yêu cũng trực tiếp sờ hai má Vân Phong, Vân Phong cười cười, rất suy yếu mở miệng, “Ta không sao.”



Khúc Lam Y điều chỉnh lại hô hấp, quang nguyên tố lập tức bao trùm thân thể Vân Phong, đôi mắt nhìn về phía Nhục Cầu và Yêu Yêu, “Cảm giác áp bách vừa rồi nhằm vào hai người chúng ta, đối với ma thú hình như thủ hạ lưu tình.”



Vân Phong nhìn bộ dạng Yêu Yêu và Nhục Cầu đều tốt, trong lòng thở phào: “Có lẽ là vị ở Vạn thú sơn mạch, không hài lòng chúng ta đi qua lại nơi này.”



Khúc Lam Y nhướng cao chân mày, lúc nói chuyện cũng nói ra vấn đề, “Nếu không hài lòng chúng ta đi qua, cũng không có khả năng buông tha chúng ta giữa chừng.”



Sắc mặt Vân Phong trầm xuống, cảm giác áp bách kinh người lúc nãy nếu như vẫn tiếp tục, nàng và Khúc Lam Y mất mạng cũng là bình thường, không ngờ đối phương lại buông tha bọn họ, dựa theo tích cách của ma thú, hẳn sẽ không phải như thế.



“Mặc kệ là gì, sớm đi khỏi nơi này đi.” Vân Phong đứng lên, Khúc Lam Y cũng đứng lên theo, chẳng qua thân mình hơi choáng, tay Vân Phong ôm lấy tay Khúc Lam Y Dực, kéo thân thể cao lớn hơn mình của hắn tới gần, “Ta mang ngươi đi, đừng cậy mạnh.”



Khúc Lam Y cười ha ha, cả thân mình mềm nhũn, hoàn toàn dựa vào bên người Vân Phong, “Nương tử nếu đã nói như vậy, vi phu dĩ nhiên nguyện ý phục tùng.”



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Phong đỏ lên, tay vóng ra sau ôm lưng Khúc Lam Y, Khúc Lam Y cười nhẹ, liền ôm lấy Vân Phong tùy ý nàng dẫn dắt mình đi như bay về phía trước, tốc độ hai người tuy so với vừa rồi chậm hơn, nhưng cũng may trên đường không có một con ma thú nào tác loạn, hôm nay Vạn thú sơn mạch cứ như rừng cây sơn dã bình thường, có điều im lặng lạ thường, Vân Phong cũng vì may mắn điểm này, nên cùng Khúc Lam Y một đường bình tĩnh chạy đi, cuối cùng lại một lần nữa vượt qua Vạn thú sơn mạch.



Về phần người thần bí kia chắc chắn là cường giả, trong lòng Vân Phong hơi lo lắng, lo xong rồi cũng ngẫm nghĩ lại, nếu là cường giả thì sẽ không dễ dàng chen chân vào chuyện người ta, dù sao thì thân phận của cường giả thân phận cùng rất tôn nghiêm, nếu gặp phải lần nữa, vậy tới lúc đó rồi tính.



Vượt qua Vạn thú sơn mạch, Vân Phong vả Khúc Lam Y đi tiếp một ngày đường, rốt cục mới chính thức bước vào bên trong bản đồ của Đông đại lục, Vân Phong đã lâu không có híp vào không khí này, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ánh mắt đen xuyên thấu tầng mây mỏng manh phía trên không trung, nhìn xuống phía dưới vừa quen thuộc vừa xa lạ, nàng đi cũng đã một năm rồi, ở Tây đại lục trải qua mọi chuyện, cũng không biết một năm qua Đông đại lục đã xảy ra biến hóa gì.



Hai người từ không trung hạ xuống, Vân Phong đầu tiên liền nhận ra đây không phải đế quốc Phong Vân, dù gì cũng là từ khu vực Tông Lâm vượt qua Vạn thú sơn mạch tới đây, đi ngang thẳng qua, hơn nữa vị trí của đế quốc Phong Vân còn hướng về phía Nam nữa chứ, hai người chậm rãi giảm tốc độ, chỗ này là một tòa thành lớn, nhìn qua rất phồn hoa, Vân Phong đứng ở không trung nghe thấy thanh âm huyên náo, hai người che dấu thực lực hạ xuống một góc trong thành, bọn họ đi một chuyến này còn không hy vọng kinh động đến người khác, Vân Phong thầm nghĩ trở về đế quốc Phong Vân đế quốc, đi Mộc gia chờ Mộc Tiểu Cẩm còn có Vân gia vẫn đang chờ đợi huyết mạch.



Hai người ở một góc trong thành, quay đầu nhìn cách hai người không xa chính là cửa thành, cửa thành tất nhiên có thủ vệ, hỏi qua thủ vệ tất sẽ biết đây là chỗ nào, như thế Vân Phong mới biết phương hướng trở về.

Hai người tự góc sáng đi ra, nơi này hẳn là một góc hẻo lánh trong thành, cửa thành cũng không có người nào đi qua, trước mắt mà nói nơi này chỉ có hai người Vân Phong cùng Khúc Lam Y, hai người hướng cửa thành đi tới, mà vào lúc này, bên ngoài cửa thành hình như có người muốn vào thành.



Vân Phong và Khúc Lam Y vốn không định để ý tới, tuy nhiên khi đến gần, Vân Phong thoáng hơi giật mình, ba nam nhân muốn vào thành, trước ngực ba nam nhân đeo một huy chương tỏa sáng, trên mặt là hình Phong diệp đỏ sắc mà Vân Phong quen thuộc, Hồng Phong!



Giữ thành là hai tên binh lính, hai binh lính nhìn thấy ba nam nhân muốn vào thành liền nhìn thoáng qua nhau, sau đó tiến lên phía trước một bước đã chặn ba nam nhân ở bên ngoài! Vân Phong nhìn thấy vậy, liền nhíu mày nhưng cũng không nói gì, chỉ cùng Khúc Lam Y đi qua một bên, thành người đứng xem.



Ba nam nhân vốn dĩ hữu ý* muốn đi vào, lại nhìn thấy tư thái* của binh lính giữ thành như thế, sắc mặt không khỏi đều có chút khó coi, “Hai vị, đây là có ý gì?” Trong ba nam nhân, có một người rất có lễ phép hỏi trước, Vân Phong đứng một bên gật đầu, không có tức giận ngay, xem ra một năm qua Hồng Phong thay đổi rất nhiều, nên biết rằng các dong binh đều nhiệt huyết sôi trào dũng mãnh, không có lập tức tức giận, có thể thấy được tâm tính so với trước kia trầm ổn hơn nhiều.



*có ý tốt



*tư thế-thái độ



“Có ý gì? Các ngươi là Hồng Phong dong binh đoàn!” Binh lính nhướng mày hỏi, trong lời nói lộ vẻ châm chọc, người sáng suốt đều nhìn ra binh lính đối với Hồng Phong tương đối có ý kiến, Vân Phong vốn đang nghi hoặc Hồng Phong là lính đánh thuê công hội đóng quân ở đế quốc Phong Vân phân bộ dong binh đoàn, làm sao có thể chạy ra khỏi đế quốc Phong Vân chứ? Còn bị binh lính khiêu khích như vậy, rốt cuộc sao lại vậy?



“Chúng ta đúng thật là Hồng Phong dong binh đoàn, xin thông báo, chúng ta muốn vào thành.”



“Muốn vào thành hả? Đơn giản thôi! Gọi ta ba tiếng ông nội, ta cho ngươi vào!” Binh lính cười lớn, thái độ của một tên khác cũng như vậy, “Kêu ông nội thì cho vào, Hồng Phong các ngươi nghe hiểu rồi thì kêu đi! Đừng làm chậm trễ thời gian của ông nội ta!”



Sắc mặt ba nam nhân nhất thời trầm xuống, lời này nói có phải hơi quá đáng rồi hay không! Thần sắc Vân Phong lạnh lùng, hai tên binh lính này đang muốn ăn đòn sao?



“Ông nội của ta đã chết từ lâu, ngươi muốn làm người chết cũng được.” Sắc mặt ba nam nhân âm trầm nói một câu, hai tên binh lính vừa nghe nhất thời nổi trận lôi đình! “Hồng Phong! Lão tử đã sớm nhìn các ngươi không vừa mắt! Sao không ở đế quốc Phong vân mà ngồi ngốc, đến Áo Uy chúng ta làm cái gì! Các ngươi nhàn rỗi không có chuyện gì làm có phải hay không! Đoạt đi sinh ý của lính đánh thuê chúng ta, còn không biết mang ơn, vậy mà còn không biết tốt xấu muốn vào thành!”



“Người ủy thác nhiệm vụ đến tìm Hồng Phong ta, điều này chúng ta cũng không thể từ chối được, bất quá...” Nam nhân đang nói chuyện tạm dừng một chút, tiếp sau đó có chút đăm chiêu mở miệng, “Cũng có nghĩa do trình độ của Dong binh đoàn Áo Uy không được tốt, nhóm chó trông cửa các người, cũng chỉ cắn bậy người khác.”



“Ngươi dám nói như vậy với lão tử!” Trường mâu trong tay binh lính vung lên, “Lão tử sẽ cho các ngươi một chút kiến thức, bính lính của Áo Uy rốt cuộc có phải quả hồng mềm hay không!”



Trường mâu trong tay hai tên binh lính vung lên, ba nam nhân cũng lấp vũ khí ra, lửa giận hai bên đều bị chọc nổi lên, vừa muốn động thủ đấu võ, một giọng nói mềm nhẹ như mặt nước vang lên, “Để ta xem, không nên động thủ như vậy chứ.”



Người hai bên nhìn lại, liền thấy một nữ tử xinh đẹp đứng ở đó, bên cạnh đứng một thiếu niên tuấn mỹ, trong lòng nữ tử đang ôm một tiểu cô nương, tiểu cô nương lớn lên cũng cực kỳ xinh đẹp, mà trên vai nữ tử kia lại có một nhúm lông xù gì đó, người đứng hai bên nhịn không được thở ra một hơi!



Vân Phong lấy tay chỉ Nhục Cầu, không nói gì chỉ chậm rãi đi tới, hai binh lính cười ha ha: “Ngươi xem coi, tiểu cô nương quả nhiên hiểu được đạo lý, gọi ông nội một tiếng, liền cho các ngươi đi qua!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK