Điện chủ phân điện nhíu chặt mày: “Nàng không phải là người mà ngươi có thể trêu vào! Vừa rồi khi chiến đấu với nàng ta ngươi vẫn không hiểu được điều này sao?”
Đột nhiên sắc mặt của Minh Tuyên tối sầm lại, nắm chặt tay, trên khuôn mặt cao ngạo lạnh lùng kia xuất hiện chút vẻ lúng túng: “Vừa rồi ngươi hoàn toàn không có chút sức chống đỡ nào cả, nếu không phải là ta ra tay, ngươi đã mất mạng rồi, không đợi đến giờ còn đứng ở đây nói chuyện được đâu!” Giọng điệu của điện chủ phân điện có phần lạnh nhạt, mặt Minh Tuyên đỏ lên: “Đó là... Đó là chuyện ngoài ý muốn, ta...!”
“Nếu không phải là nàng hạ thủ lưu tình, chỉ cần một chiêu là đã có thể giết ngươi rồi! Dfienddn lieqiudoon... Không được nhắc lại về con Giao Nhân kia nữa, chuyện này coi như bỏ qua!” Điện chủ phân điện có phần tức giận nhìn thoáng qua Minh Tuyên, xoay người rời đi. Tuy đợt giao thủ vừa rồi rất nhanh, nhưng lại khiến điện chủ phân điện hiểu ra rằng ông ta và Vân Phong là người cùng cấp bậc! Tuy rằng những người ở cấp bậc quân chủ không thể hoàn toàn thao túng hết lực lượng không gian, nhưng năng lực dùng lực lượng không gian để nghiền chết một người thì vẫn phải có.
Đột nhiên sắc mặt của điện chủ phân điện trầm xuống vài phần, cuối cùng nàng ta có lai lịch gì? Nàng không phải là người của Hạo Nguyệt điện, nếu nói như nàng là một kẻ tán tu, có thể mượn sức rôi lôi kéo nàng vào Hạo Nguyệt điện thì đúng là vô cùng hữu ích!
Minh Tuyên vẫn không cam lòng đứng ở đó, rõ ràng không muốn tiếp thu lời điện chủ phân điện đã nói. Minh Tuyên cũng biết chắc chắn bản thân mình không thể chiếm được bất cứ sự trợ giúp nào rồi.
“Đáng giận!” Thấp giọng mắt một câu, Minh Tuyên nhìn lướt ma thú bị thương ngã ở bên cạnh của mình, tiến lên đá một cước, ma thú hét thảm một tiếng.
“Phế vật!” Minh Tuyên mắng ma thú của mình rồi thu vào trong khế ước, chẳng qua ngọn lửa tham lam trong lòng nàng ta vẫn thiêu đốt hừng hực như cũ.
Vân Phong ôm Yêu Yêu về tới phòng, tất nhiên trên con đường này cũng dẫ theo không ít những ánh mắt tò mò. Yêu Yêu luôn làm tổ trong lòng Vân Phong, dường như rất hưởng thụ, khuôn mặt nhỏ nhắn kia vẫn luôn mang theo ý cười. Sau khi vào phòng, Hạ Thanh nhìn thấy Vân Phong trở về, cao hứng muốn chạy sang nói mấy câu với Vân Phong. Đột nhiên Yêu Yêu vẫn luôn làm tổ trong ngực Vân Phong lại ngẩng đầu lên, khuôn mặt vô cùng dữ tợn, bỗng chốc mặt Hạ Thanh trở nên trắng bệch.
“Yêu, Yêu, ta không phải là, không phải là người xấu...” Hạ Thanh có chút run rẩy giải thích, Tiểu Hoả tiến lên chắn trước mặt Hạ Thanh, gầm lên với Yêu Yêu, trong mắt có một chút bạo ngược.
Vân Phong cười bất đắc dĩ, thái độ của Yêu Yêu với người ngoài cần được thay đổi một chút. Nàng buông Yêu Yêu ra, vươn tay sờ đầu nàng một chút: “Yêu Yêu, những người này đều là bằng hữu của ta, cũng là bằng hữu của muội.” Đôi mắt màu xanh kia vẫn nhìn vào Vân Phong, nhìn dáng vẻ xem ra cũng không hiểu mấy.
“Yêu Yêu, chúng ta là bằng hữu.” Hạ Thanh ló đầu ra từ phía sau Tiểu Hoả, có chút khát vọng nhìn nữ hài trước mặt. Tuy rằng nàng là ma thú nhưng hiện tại lại nhìn không khác gì con người, nàng rất muốn làm bạn với nàng ấy...
“Con bé không hiểu.” Lam Dực nói một câu. Khúc Lam Y ở cạnh cười ha ha: “Chắc phải nên đổi cách nói khác, Yêu Yêu, chúng ta không hề có ác ý gì với Vân Phong, hiểu không?”
Nhục Cầu ngồi trên đầu Tiểu Hoả kêu vài tiếng, cả người nhảy lên bả vai Vân Phong. Yêu Yêu vừa thấy, lập tức biểu cảm lại trở nên dữ tợn hơn, Nhục Cầu vô cùng khó chịu mà nhe răng lại.
“Chắc phải đổi thêm lần nữa...” Khúc Lam Y nhìn Yêu Yêu: “Chúng ta sẽ không giành Vân Phong với muội, Vân Phong là của muội, muội cần phải hiểu.”
Vẻ mặt Vân Phong trở nên cứng đờ, xấu hổ cười và tiếng, bỗng nhiên Yêu Yêu quay đầu nhìn về phía Khúc Lam Y, địch ý trong mắt đã biến mất hoàn toàn, có chút bất đắc dĩ cười cười: “Xem ra về sau con đường của ta còn dài lắm...”
Vào đêm, Hạ Thanh phải tốn một thời gian rất lâu mới có thể khiến Yêu Yêu hiểu cô bé sẽ không giành Vân Phong với nàng. Lúc Hạ Thanh nắm được tay Yêu Yêu lại cười đến vô cùng sáng lạn, Yêu Yêu cũng cười với Hạ Thanh, nụ cười này bỗng chốc lại khiến mắt Hạ Thanh đỏ lên.
“Nha đầu ngốc, khóc cái gì đó?” Tiểu Hoả ở bên cạnh gõ đầu Hạ Thanh một chút, Hạ Thanh nắm chặt tay Yêu Yêu: “Vui quá, Yêu Yêu cười với muội rồi!”
Tiểu Hoả nhịn không được mà trợn trắng cả mắt. Dinendian. Lơqid]onLam Dực ở cạnh cười ha ha, nếu như là người ngoài nhìn vào, không phân biệt được vả chủng tộc khác hệ sẽ thấy Lam Dực và Yêu Yêu giống hệt như huynh muội. Cùng mang màu mắt xanh, tuy khắc văn trên má Lam Dực và đuôi Yêu Yêu có phần khác nhau, nhưng vẫn giống nhau một cách kỳ diệu.
Yêu Yêu nhìn Lam Dực một lúc lâu, Lam Dực đi tới, cúi người xuống, để Yêu Yêu nhìn thẳng vào mình: “Thế nào?” Giọng nói rất ôn hoà, Yêu Yêu yên lặng nhìn cặp mắt màu xanh của Lam Dực, còn có khắc văn ở một bên má của hắn, chậm rãi vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khắc văn trên má của hắn. Khi bàn tay của nàng tiếp xúc với khắc văn trên má hắn, bỗng nhiên ánh mắt của Yêu Yêu tối sầm đi.
Dường như Lam Dực đã hiểu ra gì đó, xoa đầu Yêu Yêu. Dường như Yêu Yêu cũng đã dần tiếp nhận bọn họ, tuy không mấy thân thiết nhưng cũng không còn đầy địch ý như lúc trước nữa.
“Không giống, phải không?”
Yêu Yêu ngẩng đầu, một lúc lâu sau mới gật nhẹ đầu. Nhìn khắc văn trên mặt Lam Dực đến ngẩn người, sự cô đơn và hiu quạnh ẩn sâu trong mắt lại bị Lam Dực nhìn thấu... Trên vùng đại lục này, nàng rất đơn độc.
Lúc này Vân Phong đã đi tới, Yêu Yêu xoay người chạy về phía Vân Phong, trong nháy mắt thân hình đã biến thành hình dạng của Hải Yêu, hình thái Hải Yêu đẹp mắt lại xuất hiện lần nữa. Hạ Thanh thấy thì lớn tiếng khen ngợi, Yêu Yêu đẹp quá!
Phần đuôi cá bò lên eo Vân Phong, Yêu Yêu lại làm tổ trong lòng Vân Phong, hơn nữa dường như còn mang theo chút ý làm nũng. Vân Phong sờ chiếc vây cá của Yêu Yêu, nhìn về phía Khúc Lam Y: "Ngày mai những người nhận nhiệm vụ này sẽ đi tập hơn, ngày lành của ngươi sắp hết rồi.
Khúc Lam Y cười ha ha, ánh mắt còn mang theo chút trêu đùa: “Có tiểu Phong Phong ở đây, vi phu còn gì phải lo lắng chứ!”
Khoé môi Vân Phong giật nhẹ, nàng muốn hành động cùng với những người nhận nhiệm vụ này, cũng tiện cho việc hướng bọn họ đến chôc khác. Quan trọng nhất là làm sao mới có thể giao được một tên Khúc Lam Y ra, mà tên giả mạo này không thể nào bị phát hiện mới được...
Sáng sớm hôm sau, mấy người Vân Phong đã chuẩn bị đầy đủ để xuất phát. Khúc Lam Y mang theo mặt nạ, hoá thân thành một người khác đứng cạnh Vân Phong. Mái tóc ngắn này của Khúc Lam Y đã bị cắt sạch khi bị truy đuổi, bây giờ dáng vẻ của hắn hoàn toàn khắc hẳn với lúc bị nữ nhi của điện chủ nhìn trúng, hơn nữa còn khác hơn rất nhiều, nếu không phải là người ở chung thì chắc chắn sẽ không nhận ra.
Một hàng sáu người của Vân Phong cũng được xem như là lớn, trong đó có ba người là ma thú đã hoá hình. Sáu người đi đến chỗ chủ điện mà hôm trước Vân Phong đã đến, lại phát hiện cũng có không ít người đã chờ ở chỗ này.
Vân Phong tính toán sơ lược một chút, chắc khoảng có chừng mấy chục người. Nhìn Khúc Lam Y một chút, hắn đúng là có mặt mũi, còn dẫn theo nhiều người tới như vậy. Khúc Lam Y cười ha ha, không nói gì mà chỉ nháy mắt với Vân Phong. Ai có thể nghĩ tới người mà bọn họ đang đuổi bắt lại đang quang minh chính đại đứng trước mặt họ chứ.
Điện chủ của phân điện tới rất nhanh, lúc nhìn thấy Vân Phong, ánh mắt lại dừng lại lâu hơn một chút. Một hàng sáu người của Vân Phong đứng ở phía sau, trong đội ngũ này có khác lạ, ngoại hình Tiểu Hoả và Yêu Yêu đều là tiểu hài tử, hơn nữa còn có Hạ Thanh, ba tiểu hài tử đứng trong hàng, Tuy rằng mọi người đều có chút khó hiểu nhưng cũng không có ai lên tiếng hỏi, dạo này, không cẩn thận thì cho dù là một tiểu hài tử cũng có thể là cao thủ đấy.
Lần tham gia nhiệm vụ lần này có bốn mươi người, mười người một đội, chia làm bốn hướng, nơi tìm kiếm chính là khu vực phân điện quản lý. Đừng tưởng đó chỉ đơn thuần là một phân điện, khu vực quản lý của nó rất lớn, muốn tìm một người trong đó, nếu không tìm nhiều người một chút thì quả thật là có chút khó khăn.
Một hàng sáu người của Vân Phong hợp với bốn người khác tạo thành một đội. Bốn người có chút tò mò nhìn đội hình bên này của Vân Phong, dù sao cũng là những gương mặt trẻ tuổi, huống hồ tiểu hài tử vẫn chiếm đa số.
Còn chưa tự giới thiệu, một bóng người đã đi tới. Vân Phong có chút kinh ngạc, lại là Minh Tuyên hộ pháp sao?
“Mỗi đội đều phải có một người của phân điện đi theo, dù sao giải thưởng này cũng được phát ra từ tổng điện, tất nhiên phân điện cũng phải góp một phần sức lực. Ta sẽ đi theo đội này của các ngươi, ta là Minh Tuyên hộ pháp.”
Hạ Thanh trừng mắt nhìn, không nói gì, Vân Phong đã từng dặn cô bé không được nói gì lung tung. Tiểu Hoả và Lam Dực cũng chỉ liếc mắt nhìn nàng ta một chút, không coi ra gì. Còn Yêu Yêu lại nhìn Minh Tuyên bằng cặp mắt tràn đầy địch ý, Khúc Lam Y ở cạnh nhàn nhạt đảo mắt qua, cũng không dừng lại nhiều.
Không thể nghi ngờ thái độ của sáu người có chút lạnh nhạt, nhưng bốn người khác vừa nghe đó là hộ pháp của phân điện, lập tức giọng điệu lại trở nên có phần thân thiết. Sau khi biết được Minh Tuyên lại là triệu hồi sư cấp bậc thống lĩnh, trong mắt lại càng có chút hâm mộ.
Bốn người này đều là cấp bậc thống lĩnh, có cao có thấp. Tuy Minh Tuyên vừa thăng đến cấp bậc thống lĩnh, nhưng thân phận triệu hồi sư của nàng ta lại vô cùng cao quý, tất nhiên những người này đều muốn dùng hết khả năng để tiếp cận nàng ta rồi.
Vân Phong lạnh lùng nhìn bốn người nhao nhao trò chuyện với Minh Tuyên, đột nhiên tầm mắt lại dừng lại trên một người trong số đó, hơi đán giá một chút, bỗng chốc trong mắt lại có ý cười.
Khúc Lam Y hơi hạ giọng: “Rất giống, phải không?”
Vân Phong cười ha ha, ừ một tiếng, chậm rãi dời mắt đi, quả thật là rất giống. Bất luận là chiề cao, dáng người cũng đều rất giống với Khúc Lam Y, chắc hẳn tuổi tác có phần lớn hơn Khúc Lam Y một chút, có thể được xem như nam tử đồng lứa. Tuy nhiê, điểm ấy cũng không quan trọng.
Vân Phong không phải là người lương thiện, một khi liên luỵ đến người bên cạnh nàng, nhất là người mà nàng quan tâm, cho dù có phải dùng thủ đoạn hèn hạ, cho dù có phải dùng một chút chiêu thức ác độc nàng cũng không hề ngại. Hiền tế của nữ nhi điện chủ Hạo Nguyệt điện, danh hiệu này cũng coi như không tệ, thứ Vân Phong muốn không phải là mạng của hắn, chỉ muốn hắn phối hợp chút thôi.
Đột nhiên nam tử đang trò chuyện với Minh Tuyên lại giật nảy mình, nhìn lại theo bản năng, cũng không phát hiện gì, có chút nghi ngờ quay đầu lại, trong lòng lại nảy sinh một cảm giác khó chịu, một loại cảm giác như bị tính kế nảy sinh.
Khoé môi Vân Phong nhếch lên, chính là ngươi!