“Tỷ tỉnh rồi sao?” Một giọng nói đầy vui vẻ vang lên, Vân Phong nhìn lại, một tiểu cô nương nhìn qua chỉ mới mười tuổi đi vào từ cánh cửa nhà tranh cũ nát, một đôi mắt to đen nhánh nhìn Vân Phong tràn đầy vui vẻ.
“Muội đã cứu ta sao?” Vân Phong hơi nhíu mày, tiểu cô nương cười hì hì: “Đúng vậy, là mẹ cứu tỷ với muội, tỷ ngất bên dòng suối, nhìn qua hình như bị thương rất nặng, hiện tại không sao rồi chứ?”
Vân Phong khẽ lắc đầu, lại nhìn lướt qua tiểu cô nương, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ, ngũ quan cũng coi như xinh đẹp thanh tú, nhưng y phục trên người lại rách tả tơi, đôi giày mang dưới chân cũng không còn nguyên vẹn, có thể cuộc sống của nhà này vô cùng khốn khó.
“Chỉ một mình ta thôi sao?”
Vân Phong tiếp tục hỏi, tiểu cô nương gật đầu: “Đúng vậy, chỉ có một mình tỷ thôi, lúc ấy sắc mặt của tỷ trắng xanh, cả người cũng rất lạnh.”
Xem ra Khúc Lam Y đã bị tách khỏi mình, nghĩ đến chuyện này Vân Phong lại có chút lo lắng, cười nhẹ với tiểu cô nương kia: “Nơi này là đâu vậy? Còn nữa, tên muội là gì?”
Tiểu cô nương ngơ ngác nhìn một lúc lâu, không hiểu sao khuôn mặt nhỏ nhắn kia lại hơi đỏ lên, vô cùng ấp úng: “Muội, muội tên là Hạ Thanh, nơi này là thôn Ẩn Nguyệt...”
Thôn Ẩn Nguyệt sao? Có một chữ Nguyệt, không lẽ là địa bàn của Hạo Nguyệt điện?
“Nơi này là khu vực do Hạo Nguyệt điện quản lý sao?” Vân Phong hỏi một câu, Hạ Thanh gật đầu: “Đúng vậy, tỷ không phải là người của Hạo Nguyệt sao?”
Vân Phong cười: “Ta là một tán tu.”
Hạ Thanh hiểu ra, cho dù ở nơi nào cũng có sự tồn tại của người tán tu, bọn họ chỉ lo cho thân mình, hành động tự do, chỉ làm việc mình thích, quá trình tu luyện cũng cực khổ hơn người khác rất nhiều, Vân Phong lấy thân phận là một kẻ tán tu như vậy đúng là cách nói hợp nhất.
“Thanh Thanh!” Một giọng nói của nữ nhân truyền đến, vô cùng dịu dàng, tiểu cô nương ló đầu ra nhìn: “Mẹ muội lại gọi muội rồi, đợi muội quay về sẽ lại nói chuyện với tỷ nhé.” Nói xong liền xoay người chạy ra ngoài.
Tay vừa chuyển đã mang ngọc bội truyền âm ra, đưa khí tức vào trong ngọc bội: “Khúc Lam Y? Khúc Lam Y?” Vân Phong gọi vài tiếng nhưng Khúc Lam Y vẫn không trả lời, chân mày càng nhíu lại chặt hơn, hai người bọn họ lạc nhau thật rồi.
Bản thân mình ngất đi là hệ quả do việc tinh thần khô kiệt gây nên, cũng không biết đã ngất bao lâu rồi, tinh thần lực trong cơ thể cũng chỉ mới khôi phục được một nửa, tốc độ khôi phục hiện giờ lại chậm hơn lúc trước rất nhiều.
“Tiểu tử kia.” Giọng của tổ tiên lại vang lên trong đầu, Vân Phong lại cảm thấy hơi sợ hãi, sao giọng nói của tổ tiên lại có phần mỏi mệt như vậy?
“Tổ tiên, người sao vậy?” Vân Phong có chút lo lắng hỏi, tổ tiên lại thở dài: “Tây Đại lục không giống với Đông Đại lục, có thể con không cảm thấy gì, nhưng dường như Tây Đại lục có nhân tố nào đó gây ra cảm giác áp bức rất lớn lên linh hồn, hiện tại ta cũng bị ép đến mức vô cùng mỏi mệt.”
Cái gì! Tinh thần lực của Vân Phong trào ra, nhưng lại không dò được bất cứ thứ gì khác thường, có lẽ thứ khiến linh hồn bị áp bách này nằm ên trong không khí.
“Tiểu tử à, đến Tây Đại lục này phải dè dặt cẩn thận, toàn bộ phải dựa vào con, ta phải ngủ một chút, nếu không thì cũng không nhịn được nữa rồi.” Tiếng nói của tổ tiên từ từ nhỏ đi đến cuối cùng cũng không còn tiếng nói nào nữa, Vân Phong gật đầu, chỉ cần tổ tiên không có việc gì là tốt rồi, tuy nhiên điểm này ở Tây Đại lúc quả thật rất kỳ lạ, áp bách nhằm riêng vào linh hồn? Cũng may tổ tiên chỉ cảm thấy có chút mỏi mệt, nếu áp bách này quá mạnh, chẳng phải tổ tiên cũng sẽ tan thành mây khói rồi sao?
“Tỷ tỷ!” Giọng của Hạ Thanh truyền đến, biểu tình trên mặt Vân Phong dịu đi, bây giờ nàng chỉ mười sáu tuổi, nhưng tâm trí vẫn luôn trưởng thành hơn những người đồng lứa rất nhiều, lại thêm hiện giờ cảnh giới thực lực lại tăng lên, tầm nhìn xa lại không cần phải so với bạn cùng lứa, tiểu cô nương mới mười tuổi này gọi nàng là tỷ tỷ, Vân Phong nghe lại cảm thấy vô cùng mới lạ.
“Nương nói tỷ có thể cử động thì đã tốt rồi, cùng ăn cơm thôi!” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Thanh mang theo một nụ cười hiền lành, Vân Phong có cảm tình rất tốt với đứa trẻ này, trước tiên không cần nói đến việc nàng là ân nhân cứu mạng của mình, với tính tình lương thiện này thì cũng nên được ban phúc.
“Được.” Vân Phong từ từ đứng dậy khỏi giường, tuy cả người vẫn còn đau nhức vô cùng nhưng cũng đã không còn gì đáng ngại, xuống giường đi theo Hạ Thanh ra khỏi phòng, Vân Phong cũng có thể thấy được tình trạng còn khó khăn hơn nàng tưởng tượng rất nhiều.
Hai gian nhà trang được xây gần nhau, nóc nhà có chút rách nát, nếu có một trận mưa lớn thì không thể nghi ngờ nhà sẽ bị dột, bên ngoài là một cái sân nhỏ, gà vịt ăn bên ngoài, một hàng rào ngổn ngang được đặt ở kia, còn những cái khác cũng chỉ là một chút cam thảo được chất đống ở một chỗ, không còn gì khác nữa.
Một phụ nhân ngồi trên ghế dài, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn luôn mang theo ý cười, Vân Phong nhìn phụ nhân, tuy cả nhà cửa sơ sài, mặc y phục rách rưới, nhưng một dòng khí chất điềm đạm tĩnh lặng vẫn luôn phát ra từ trên người phụ thân này, căn bản không phải là người thôn dã.
“Cô nương thấy thế nào rồi?” Phụ nhân mở miệng, Vân Phong phát hiện cách nói năng cũng bất phàm, chắc hẳn nhà này cũng có chuyện xưa đầy đau xót.
“Đa tạ phu nhân đã cứu giúp, tại hạ là Vân Phong, thân thể đã không còn gì đáng ngại.”
Hạ Thanh ở bên cạnh lặng lẽ nhìn Vân Phong, phụ nhân cười cười: “Không có chuyện gì thì tốt rồi, ăn cơm đi, chỉ là một chút đồ ăn tạm, cô nương bỏ qua cho.”
Vân Phong cười ha ha, sao nàng có thể để ý? Không chút nào chê bai mà bắt đầu ăn, trong đôi mắt của phụ nhân lướt qua chút vui mừng. Ba người ăn chưa được bao lâu, Vân Phong nhếch mày, có một loạt tiếng bước chân đang đi tới nơi này, xem ra người tới không có ý tốt.
Tựa hồ Hạ Thanh cũng đã nhận ra, lập tức đứng dậy chạy đến chỗ hàng rào thăm dò, vừa thấy lại quay đầu kêu to: “Nương, bọn họ lại tới nữa!”
Vẻ mặt của phụ nhân lại trở nên cứng đờ, lập tức kéo Vân Phong vào trong nhà tranh, sai khi khép cửa lại phụ nhân còn dặn dò: “Cô nương, đừng ra ngoài, chúng ta sẽ không sao đâu.”
Vân Phong bị đẩy vào cũng không nói gì, chỉ tuân theo sự sắp xếp của chủ nhân, sau khi bị đẩy vào Vân Phong vung tay lên, cả người biến mất trong không gian, đứng trước khung cửa sổ rách nát mà thu hết những gì đang xảy ra bên ngoài vào mắt.
Hạ Thanh bảo vệ mẫu thân mình sau người, tuy thân thể gầy yếu kia không thể ngăn cản được cái gì, nhưng trên gương mặt nhỏ bé kia vẫn để lộ một phần dũng cảm và kiên quyết, Vân Phong chậm rãi nhếch môi, tính cách không tệ.
Chỉ chốc lát sau, một đám người chạy tới bên ngoài hàng rào, Vân Phong hơi nheo mắt, đầu lĩnh bên kia... Cũng là một tiểu cô nương sao?
“Rắc!” Tiểu cô nương kia giẫm hàng rào ngổn ngang kia bằng một cước, hàng rào bị một cước giẫn lên đã hoàn toàn nằm nát trên mặt đất, tiểu cô nương vô cùng hung hãn đi tới, phía sau còn có bốn năm nam nhân đi theo, thực lực đều là chiến sĩ cấp năm.
“Tiểu Mẫn, nơi này đã không còn gì để ngươi đập phá nữa rồi.” Phụ nhân ôm bả vai Hạ Thang, trong đôi mắt đều là sự dịu dàng không có chút bối rối nào, nhìn thẳng vào cô nương vênh váo hung hăng trước mặt này, theo cách xưng hô cũng không phải là lần đầu tiên gặp, dường như là người quen cũ, hơn nữa xem ra việc cô nương này muốn làm gì cũng đã rõ ràng rồi.
“Hừ! Hôm nay bản cô nương ta rất mất hứng!” Tiểu cô nương kia quay đầu nhìn bốn phía, sau khi thấy hai gian phòng tranh rách nát thì khoé môi nhếch lên, duỗi tay: “Đập nát cho ta!”
Nhất thời Hạ Thanh dựng cả lông lên, không để ý đến lời khuyên can của mẫu thân, nhảy vọt lên đẩy tiểu cô nương kia một cáu, tiêu cô nương bị kinh sợ lui lại nửa bước, lập tức một chiến sĩ khác tiến lên vung quyền, Hạ Thanh nhanh nhẹ tránh sang một bên.
“Hạ Tiểu Mẫn! Ngươi có yên không! Ta và nương đã đoạn tuyệt quan hệ với Hạ gia, chúng ta không nợ ngươi, không nợ bất cứ thứ gì của Hạ gia cả!”
Hạ Tiểu Mẫn nghe xong thì mặt đỏ lên: “Không nợ gì sao? Đương nhiên các ngươi nợ ta! Các ngươi nợ ta một người phụ thân! Đập nát cho ra, đập hết đi!”
Theo một tiếng gầm của Hạ Tiểu Mẫn, mấy chiến sĩ cấp năm nhanh chóng vọt đến trước gian nhà tranh, cầm lấy vài thứ ném mạnh tới, Vân Phong vừa thấy, cả người phá nóc nhảy lên đứng trên nhà tranh.
“Nương! Vị tỷ tỷ kia...” Sắc mặt Hạ Thanh lại trở nên trắng nhợt, phụ nhân ôm chặt thân thể nhỏ bé của Hạ Thanh không để cho nàng lộn xộn: “Tiểu Mẫn, cha ngươi không phải là do ta hại chết.”
Trên mặt Hạ Tiểu Mẫn mang theo lửa giận, trong hai mắt đều là sự căm phẫn: “Chính là do bà hại! Đồ nữ nhân đê tiện như bà! Nếu không phải tại bà, sao phụ thân có thể chết! Chính là tại bà, còn sanh ra đồ đê tiện này! Cướp đoạt mọi thứ với ta!”
Vân Phong ẩn thân trên không trung, ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo, còn nhỏ tuổi đã nói chuyện độc ác như vậy rồi. Hạ Thanh nghe thấy thì sắc mặt đỏ lên: “Hạ Tiểu Mẫn! Ta không cho phép ngươi nói mẹ ta là tiện nhân!”
Hạ Tiểu Mẫn cười ha ha, khuôn mặt còn non nớt lại lướt qua một chút tàn nhẫn: “Tiện nhẫn! Ngươi và nương ngươi đều là tiện nhân!”
“Rầm...!” Dưới sự thô bạo của mấy chiến sĩ căn nhà tranh cũng rầm rầm sụp đổ, Hạ Thanh cùng phụ nhân vừa thấy đều căng thẳng trong lòng, nhưng sau khi căn nhà tranh sập lại không thấy bóng dáng của Vân Phong, hai người không nhịn được mà thở phào.
“Tiểu thư, đã đập xong rồi.” Mấy tên chiến sĩ tranh công cười, Hạ Tiểu Mẫn lạnh lùng cười, nhìn trong sân này cũng không còn gì để huỷ, cuối cùng khinh thường hừ một tiếng, đi tới trước mặt Hạ Thanh, trong cặp mắt kia lại mang theo chút gian xảo và ác độc không nên có ở tuổi này.