Binh lính sửng sốt, ba người Hồng Phong khó hiểu nhìn về phía Vân Phong, “Động thủ với bọn họ, sẽ phải chịu thiệt thòi, nơi này dù sao cũng là địa bàn của Áo Uy, nên nhớ kỹ điều này.” Nhìn sơ qua Vân Phong như một nữ tử mới mười mấy tuổi, nhưng không hiểu sao ba đại nam nhân lại tự giác nghe theo, ba người không tự chủ gật đầu xong lại phát hiện sao bọn họ lại làm như vậy chứ? Sao lại nghe lời theo một tiểu cô nương chứ!
“Ngươi cũng là Hồng Phong sao?” Một binh sĩ nghi ngờ hỏi, “Dù nàng có phải hay không, thì nàng hiện giờ đang đứng về phía Hồng Phong!” Một binh lính giận dữ reo lên.
Vân Phong cười nhạt, chuyện gì cũng phải biết nói chữ lý chứ, “Muốn vào thành Áo Uy còn phải theo quy củ kêu một tiếng ông nội, vào thành phải kêu, vậy dựa theo ý hai vị đây, ta muốn ra khỏi thành thì phải gọi hai vị là bà nội*, đúng không?”
*vì từ “bà nội” kêu là thái thái nghe kì quá nên ta quyết định đổi hết mấy từ “gia gia” phía trên lại thành “ông nội” nha.
Ba người Hồng Phong nghe vậy nhịn không được liền vui vẻ, Khúc Lam Y bất đắc dĩ cười, mặt hai binh lính nhất thời đỏ lên, “Ông nội cái con bà nó! Dựa vào cái gì ngươi ra khỏi thành ta quản ngươi kêu bà nội!”
“Một khi đã như vậy, vì sao lúc vào thành phải nhất định nghe theo ngươi kêu ông nội?”
“Là do... Hừ! Cho dù như thế nào, Hồng Phong cũng không thể bước vào!” Binh lính bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, đột nhiên cao giọng nói một câu, hết sức lo lắng.
“Vì sao không thể vào? Đừng cho rằng ta không biết các ngươi đang muốn gây sự!” Vân Phong nhìn thấy ba người họ tức giận, liền biết thì ra binh lính gây sự với Hồng Phong cũng không phải mới một hai ngày.
“Gây sự sao? Hồng Phong các ngươi gây cho Áo Uy bao nhiêu phiền phức còn chưa đủ đâu! Nhân vật quan trọng của Áo Uy ở ngay trong thành, tất cả phải giới nghiêm hết! Giới nghiêm đó có hiểu hay không? Không phải Áo Uy không cho người ta vào! Mà ngay cả con chuột cũng không được vào!”
“Ngươi...!” Ba người Hồng Phong tức tới nỗi nhảy cẫng lên, Vân Phong cười ha ha, “Không biết vị ‘Đại nhân’ đó là ai?”
“Hừ! Vị đại nhân này chính là thiên tài hiếm có ở Đông đại lục! Trong vòng một năm ngắn ngủi đã tấn chức đến thống lĩnh cấp bậc, là thiên tài mà Áo Uy coi trọng!”
“Phốc!” Hồng Phong ba người lại bật cười, “Thiên tài nhân vật? Thống lĩnh cấp bậc? Ta thật sự là nở nụ cười, muốn nói hiếm có thiên tài cũng không tới phiên hắn!”
“Hồng Phong! Đừng tưởng rằng đại tiểu thư kia của các ngươi chính là thiên tài, vậy nàng ta đâu? Vô thanh vô tức biến mất ở Đông đại lục, đã một năm rồi! Ai cũng nói nàng đi Tây đại lục, còn ta thì không tin! Không chừng lúc vượt qua chỗ sơn mạch kia đã bị ma thú giết chết rồi, ngay cả tra nhi* cũng không còn đâu! Các ngươi một đám đều là kiêu ngạo đến không được bộ dáng, mọi người không có, còn kiêu ngạo cái rắm a!”
*xương cốt
Vân Phong im lặng nghe, nghe nói nàng mất tích hết một năm, vậy thì không có người nào đứng trước mặt các ngươi nha!
“Ngươi dám xỉ nhục đại tiểu thư!” Ba người Hồng Phong lập tức phát giận, tuy bọn họ chưa từng thấy đại tiểu thư Hồng Phong, nhưng chuyện của nàng tích bọn họ đều nhất thanh nhị sở*, năm đó chính là đại tiểu thư dẫn dắt Hồng Phong xông lên bốn sao dong binh đoàn! Không có đại tiểu thư vốn không có Hồng Phong hôm nay! Đại tiểu thư chính là Hồng Phong trụ cột, chính là Hồng Phong thần, vũ nhục chính mình có thể, vũ nhục đại tiểu thư, không được!
*rõ ràng rành mạch, biết hết mọi thứ
“Ta đã nói gì hả! Vị ở Áo Uy chúng ta mới là thiên tài! Đại tiểu thư các ngươi nếu như không phục, thì tới đây! Mau kêu nàng đến đây đi!” Hai tên binh lính cất tiếng cười to, ba người Hồng Phong không thể nhịn được nữa, chiến khí trong chốc lát bùng nổ, trực tiếp đem vũ khí lấy ra ngoài!
Tay Vân Phong hơi giơ lên, hai tên binh lính vốn đang cười to đột nhiên cứng đờ người, miệng đang há to muốn khép lại cũng không được! Chỉ có thể mở to đôi mắt nhìn xung quanh, lúc nhìn thấy khóe miệng Vân Phong cười tươi, toàn thân hai người toàn là ra mồ hôi lạnh! Ba người Hồng Phong bị một cỗ lực lượng vô hình khóa trụ, lực lượng đó hóa giải hoàn toàn thế tấn công của họ một cách nhẹ nhàng, Vân Phong thì đã sớm đứng ở trước mặt ba người, trong lòng ba người Hồng Phong giờ phút này bỗng dâng lên một cảm giác kỳ quái, đối với cô gái này không hiểu sao có một loại tín nhiệm, không hiểu sao lại có ý ỷ lại!
Hai tên binh lính đứng yên ở đó, há miệng vô cùng lớn, đoán chừng cơ bắp ngay cằm đã bị đau nhức và vô lực, nhưng chỉ có thể duy trì động tác này, trong ánh mắt hai người thậm chí còn có vẻ ẩn nước, Vân Phong cười yếu ớt đi tới, “Hai vị, vị thiếu niên thiên tài kia là ai, ta có may mắn được biết tên hay không?”
Vân Phong cười tủm tỉm nói, hai tên binh lính chỉ có thể liều mạng nháy mắt, ngón tay Vân Phong nhẹ nhàng động, hai người đột nhiên khép miệng lại, cằm hai bên vô cùng đau nhức, “Ngươi, ngươi...” Hai tên binh lính nhìn Vân Phong, liền nói lắp, Khúc Lam Y ở một bên nhàn nhàn nói một câu, “Kiên nhẫn có hạn.”
“Nói, nói! Nói là được chứ gì! Mục, là Mục Thanh thiếu gia!”
Vân Phong nghe cái tên liền nở nụ cười, Mục Thanh? Thì ra là bạn cũ, không nghĩ tới mới một năm ngắn ngủn thôi mà hắn đã tấn chức đến thống lĩnh cấp bậc? Quả nhiên làm cho người ta phải kinh ngạc, nói hắn là thiên tài cũng không sai lắm.
“Hừ! Căn bản không có cách nào so sánh với đại tiểu thư ta được!” Ba người Hồng Phong rầu rĩ nói một câu, hai tên binh lính vừa muốn cãi lại lại nhanh chóng khép miệng, không dám nói lời nào, sợ Vân Phong lại làm cho bọn họ không khép miệng được nữa.
“Phiền nhị vị đi báo cho Mục Thanh biết, nói với hắn là bạn cũ đến bái phỏng.” Vân Phong cười tủm tỉm nói một câu làm cho tất cả mọi người giật mình kinh ngạc, hai tên binh lính lại lần nữa mở lớn miệng, ba người Hồng Phong cũng kinh ngạc không thôi!
“Ngươi, ngươi là ai hả! Mục Thanh thiếu gia sao có thể nói muốn gặp là gặp được!”
Vân Phong cười ha ha, “Nói cho hắn biết, Vân Phong tới chơi.”
Hai tên binh lính thủ vệ lúc này hoàn toàn mở miệng không nổi, một người Hồng Phong đột nhiên trợn tròn mắt! Hốc mắt cư nhiên ngấn lệ, hai người kia còn chút thẩn thờ, nhìn người kia không hiểu sao lại vạn phần kích động, “Ngươi làm sao vậy?”
Nam nhân mắt ươn ướt môi run run, “Con mẹ nó, đã trở lại... Đại tiểu thư của chúng ta, đã trở lại!”