Mục lục
Thiên Tài Triệu Hồi Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy người có lẽ không ai nghĩ đến, không phải ma thú đi ra từ bụi cỏ, không phải thứ gì kinh khủng, mà chỉ là một cô nương bé nhỏ!



Mấy tùy tùng ngũ cấp lúng ta lúng túng buông vũ khí trong tay, trên mặt lộ ra một tia xấu hổ, trong lòng kỳ thật có chút bực mình, sao lại có thể đụng tới tiểu nha đầu như vậy trong Mê Vụ Sâm Lâm này, chẳng lẽ là đứa nhỏ một mình vào chơi rồi bị lạc?



Thiếu niên cũng kinh ngạc vạn phần, lẳng lặng đứng đó không biết nên nói gì, bé gái? Sao lại có bé gái? Cô bé không muốn sống nữa à, một mình chạy vào Mê Vụ Sâm Lâm?



Vân Phong lúc này chỉ mang dáng dấp của tiểu cô nương 9 tuổi, dáng vóc cũng xinh xắn lanh lợi, nhìn từ ngoài thì sẽ chẳng ai đoán được đây là cô bé có thực lực của chiến sĩ cấp 5!



“Ngươi là ai! Có biết dọa chết người không!” Một tiếng khẽ kêu, khiến mọi người hoàn hồn, ánh mắt Vân Phong quét tới, thấy được cô gái giận dữ hét to với mình.



Đại tiểu thư giờ phút này có chút xấu hổ và giận dữ. Chuyến đi Mê Vụ Sâm Lâm này tích đầy lửa giận, vừa rồi còn gặp một ma thú ngũ cấp, tuy không biết vì sao ma thú chạy, tiếp theo bụi cỏ lại lay động, vốn nghĩ là gì đó, nhưng không ngờ lại là một tiểu nha đầu vô lễ, hơn nữa ý cười trên mặt Vân Phong vào mắt đại tiểu thư chính là châm chọc, cười nhạo bọn họ.



Vân Phong không trả lời, quay đầu xoay người tránh ra, nếu không họ chắn ở đây mình cũng không dừng lại, cuối cùng là ai dọa ai còn chưa biết, vốn không muốn dính dáng đến rắc rồi, giờ phút này Vân Phong chỉ muốn đi thẳng.



“Đứng lại! Dọa ta rồi còn muốn chạy!” Đại tiểu thư thấy Vân Phong định đi, lập tức tức giận quát, thiếu niên và mấy tùy tùng đều vẻ mặt bất đắc dĩ, đại tiểu thư này thật biết gây chuyện, người ta đi thì đi, liên quan gì đến ngươi!



Vân Phong ngay cả quay đầu cũng lười, cước bộ vẫn chậm rãi, thiếu niên vẫn không nói gì lại lên tiéng, “Tiểu cô nương, đi lại một mình trong rừng rậm rất nguy hiểm, chúng ta cũng muốn trở về, cùng nhau đi nhé.”



“Dựa vào cái gì mà mang theo nó, nó đi một mình thì để nó đi!” Đại tiểu thư vừa thấy, lập tức phản đối, thiếu niên tự động bỏ qua tiếng phản đối này, vẫn hữu hảo với Vân Phong.



Vân Phong khẽ quay người, nhìn khuôn mặt sạch sẽ của thiếu niên, nói thật nụ cười của hắn không khiến nàng cảm thấy chán ghét, nhưng đứa con gái huyên náo bên cạnh thật sự là đáng ghét.



Nhẹ nhàng gật đầu, dù sao hành trình Mê Vụ Sâm Lâm đã hoàn thành, gặp mặt cũng là hữu duyên, đi cùng họ cũng không tệ, huống hồ bằng thực lực của bọn họ, bốn chiến sĩ ngũ cấp, ba giai đoạn trước, một trung kỳ, có thể đi đến gần trung bộ Mê Vụ Sâm Lâm, thật là đủ may mắn.



Vân Phong cũng không biết, những người này có có thể bình yên vô sự tiêu sái đến nơi đây, hoàn toàn là vì nàng, nếu không phải nàng cùng ba ma thú ngũ cấp đối chiến khiến ma thú khác cảm thấy khủng hoảng trốn đi, một đội ngũ như vậy, muốn chạy đến nơi đây chỉ là nói nhảm mà thôi, tựa như Tử Điện Báo vừa rồi, đã hoàn toàn có thể diệt sạch bọn họ!



Thiếu niên thấy Vân Phong đáp ứng cũng mỉm cười, thiếu niên cũng xuất phát từ hảo tâm, dù sao một bé gái đến Mê Vụ Sâm Lâm là quá mức nguy hiểm, nhưng hắn lo lắng thừa, lấy thực lực của Vân Phong, bên ngoài Mê Vụ Sâm Lâm nàng hoàn toàn có thể đến.



“Ta là Mai Băng, nàng là Mộ Dung Nhiễm.” Thiếu niên hữu hảo giới thiệu, Mộ Dung Nhiễm dáng vẻ khó chịu, ánh mắt cũng chưa từng liếc qua Vân Phong, Vân Phong gật đầu, thật sự cảm thấy khó hiểu trước địch ý của cô gái này.

Mộ Dung Nhiễm tự nhận là mỹ nữ hiếm thấy, sự thật cũng xác thực như thế, bây giờ đã là đóa hoa 12 tuổi trong xã hội thượng lưu, được tất cả mọi người nâng trên tay, được nhiều nam tử ân cần, nhưng Vân Phong làm cho nàng cảm thấy một loại cảm giác thất bại, dung mạo xinh đẹp của Vân Phong khiến nàng cảm thấy bị uy hiếp, Mai Băng bên cạnh này, từ khi cùng nàng tiến vào Mê Vụ Sâm Lâm cho tới bây giờ vốn chưa từng ân cần với mình, nhưng nhiệt tình như thế với con bé này, điều này Mộ Dung Nhiễm luôn được hâm mộ sao có thể nuốt trôi!



“Hừ! Tên của bổn tiểu thư nó cũng xứng biết sao?” Không nhẹ không nặng phun ra một câu, thần sắc thiếu niên hơi đổi, có chút xấu hổ cười cười với Vân Phong, huyệt Thái Dương giật vài cái.



Mộ Dung thế gia là gia tộc số 1 số 2 tại Bách thành, Mộ Dung Nhiễm mới 12 tuổi, căn bản không gặp qua cái gọi là thế gia cao quý chân chính, ngây thơ tưởng gia tộc mình có bao nhiêu tài giỏi, Bách thành là thành thị nhị lưu ở Tạp Lan Đế Quốc, so với gia tộc ở thành thị nhất lưu, Mộ Dung Gia chỉ có thể cúi người, huống chi là Vân Gia từng tiếu ngạo ở Tạp Lan Đế Quốc, Mộ Dung thế gia cho dù muốn biết tên, cũng phải nhìn thân phận mình xứng hay không.



Cho dù Vân Gia đã xuống dốc đến tận đây, nhưng gia tộc hơn một ngàn năm sao có thể kém một Mộ Dung Gia nho nhỏ, căn bản là không thể so!



Thần sắc Vân Phong không thay đổi, giống như Mộ Dung Nhiễm là không khí, Mộ Dung Nhiễm thấy vậy không khỏi đỏ mặt, tự tôn trong lòng chịu sỉ nhục, trong gia tộc không ai dám bắt nạt nàng, kẻ nào đụng đến nàng thì sẽ bị nàng dạy dỗ cẩn thận! Nhưng nha đầu vô lễ trước mắt này, bằng nó mà cũng dám coi thường mình!



Vân Phong nhìn nhìn Mai Băng, trong lòng có cân nhắc, Mai Băng, Mai gia, một trong ba gia tộc lớn ở Xuân Phong Trấn, không thù cũng không thân với Vân Gia, cũng có quan hệ tương tự với Lâm Gia, có thể nói là phái trung lập, Vân Gia nghèo túng không lợi dụng cũng không giúp đỡ.



“Vân Phong.” Thản nhiên báo tên, thần sắc Mai Băng đột nhiên cả kinh, nghi ngờ nhìn cô gái trước mắt, thấp giọng nói, “Vân Phong, Vân Phong... Quả nhiên còn sống...”



Nhìn thần sắc Mai Băng, Vân Phong chau mày, tin tức Vân Phong sống lại sớm đã truyền ra Xuân Phong Trấn, đại đa số mọi người ôm thái độ không tin, tưởng Vân Gia giả vờ, không muốn nhận sự thật, dù sao một người đã chết sao có thể sống lại? Nhưng Vân Phong vẫn sống, hơn nữa còn rất tốt, Mai gia cũng vẫn bán tín bán nghi, nhưng Mai Băng trở về thì tin tức Vân Phong quả thật còn sống sẽ được Mai gia tin tưởng.



“Vân, Vân Phong! Ngươi là Vân Phong?!” Ngoài dự đoán mọi người là biểu tình của Mộ Dung Nhiễm, nghe được Vân Phong báo tên rồi, rất giống thấy quỷ, chỉ vào Vân Phong trừng lớn hai mắt, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc.



Vân Phong nhìn qua, đôi mắt bình tĩnh như nước, Mộ Dung Nhiễm này sao lại giật mình, hay là nàng ta quen mình?



“Trời ạ, trời... Ngươi, ngươi không phải đã chết rồi à, sao lại còn sống! Vậy phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!” Giọng điệu Mộ Dung Nhiễm khiến Vân Phong không thoải mái nhíu mày, lời này nghe sao như hy vọng mình chết thì thật là tốt?



Mộ Dung Nhiễm giờ phút này có chút hoảng hốt, ánh mắt nhìn Vân Phong có chút lóe sáng, bởi vì Mộ Dung gia lần này phái nàng đến Xuân Phong Trấn là muốn hoàn thành một việc, Vân Phong chết là mấu chốt quan trọng, nhưng vạn vạn thật không ngờ là, nàng ta lại sống, người chết làm sao có thể sống lại!



Mộ Dung Nhiễm bối rối, chuyện đã không thể làm, phải lập tức về hồi bẩm phụ thân, kế tiếp nên xử lý thế nào!



Trên đường đi, Mộ Dung Nhiễm không nói thêm nữa, giống như biến thành một kẻ câm điếc, chẳng qua lại thỉnh thoảng liếc Vân Phong vài lần, thần sắc phức tạp. Vân Phong vẫn không quay đầu nhìn Mộ Dung Nhiễm, mà bước đi phía trước, tuy vậy, động tác nhỏ của Mộ Dung Nhiễm vẫn bị tinh thần lực của nàng cảm nhận được.



Mắt Vân Phong khẽ trầm xuống, Mộ Dung Nhiễm này nhất định biết mình, một người ngoại lai tới Xuân Phong Trấn không rõ mục đích, hơn nữa giọng điệu vừa rồi giống như chuyện mình sống lại làm hỏng việc lớn của nàng ta, Vân Phong nghĩ đến đây, thần sắc không khỏi tối đi vài phần, nếu có ai còn muốn động vào Vân Gia, nàng sẽ để bọn họ biết, nếu động vào sẽ được trả lại gấp trăm lần!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK