“Ta bị ép! Hắn uy hiếp ta, cho nên ta... Ta oan uổng, ta cũng không muốn! Thiên Lĩnh, thiếp không muốn!”
“Ngươi không muốn?” Vân Thiên Lĩnh đột nhiên cao giọng quát to, hốc mắt đỏ bừng, “Vân Thiên Lĩnh ta đúng là cưới phải một nữ nhân tốt! Chẳng những cho ta đeo nón xanh lâu như vậy, còn làm cho Vân gia hổ thẹn lâu như vậy! Sao lúc trước ta lại đi cưới ngươi, lúc trước mắt ta sao lại bị mù mà đi thích ngươi?”
“Vân Thiên Lĩnh! Ngươi căn bản không phải nam nhân! Từ khi ta gả tới Vân gia cho tới nay đã từng có một ngày lành sao? Mỗi ngày ta sống đều trôi qua như vậy! Gia tộc không có phẩm vị, ta phi! Ngươi không có năng lực để cho ta có cuộc sống tốt, vậy tại sao ta lại không thể tìm một nam nhân năng lực? Ta chỉ muốn sống qua ngày lành, thì có cái gì sai? Có cái gì sai hả?
“Đại tỷ, ngươi...” Thê tử Vân Thiên Lâm nhìn nữ nhân kia, ánh mắt đó càng kích thích nàng ta hơn, “Ánh mắt đó của là ý gì! Đừng nói với ta rằng ngươi chưa từng hối hận! Ta không tin ngươi chưa từng muốn một cuộc sống tốt!”
“Ngày được mọi người ngưỡng mộ cái gì? Cuộc sống cẩm y ngọc thực thì chính là ngày lành à, tường cao thâm viện, vàng bạc tài bảo chính là ngày lành sao?” Vân Phong khẽ cười một tiếng, “Ngươi chiếm được những thứ đó là đã thỏa mãn? Nó sẽ không lại hư không, đúng không?”
Nữ nhân hô hấp chợt căng thẳng, hai tay nắm chặt bùn đất trong lòng bàn tay. Thê tử Vân Thiên Lâm nhẹ giọng nói: “Đại tỷ, ta trước nay luôn vui vẻ, bởi vì có thể ở cùng với nam nhân mà ta yêu, tuy rằng mỗi ngày trôi qua rất bình thản, nhưng như vậy cũng đủ rồi.”
“Hừ! Ngươi đừng nói dối nữa! Ta không muốn sống như vậy, không muốn!”
“Đừng nói nữa!” Vân Thiên Lĩnh rống to lên, chỉ cảm thấy mất hết thể diện, “Nữ nhân này giao cho nhị đệ ngươi xử lý, xử lý ra sao cũng được!” Vân Thiên Lĩnh nói xong liền xoay người bỏ đi, lòng tự tôn của nam nhân này đã bị tổn thương nặng, không mất đi lý trí muốn tự tay bóp chết nữ nhân này đã là cực hạn. Cơ bắp cả người Vân Thiên Lĩnh đều buộc chặt, nhìn ra được hắn đang cực lực áp chế lửa giận cùng bi thống trong lòng xuống.
“Phản bội Vân gia, bị Vân gia xoá tên vĩnh viễn, không có một chút quan hệ gì với Vân gia ta nữa.” Vân Thiên Phàm trầm giọng nói. Vân Phong nghĩ đây coi như xử phạt quá nhẹ, nhưng dù sao cũng là việc nhà của Vân gia tại Tụ Thủy trấn, nàng cũng không thể can thiệp quá nhiều.
“Ha ha ha! Xoá tên càng tốt! Ta ước gì có thể rời khỏi Vân gia càng sớm càng tốt!” Nữ nhân cất tiếng cười to, ánh mắt Vân Phong lạnh như băng, thủy chi xiềng xích lập tức tan biến. Thân mình nữ nhân khẽ giật giật, từ dưới đất đứng lên. “Ngươi bị Vân gia hưu*, trục xuất khỏi gia môn!” Vân Thiên Phàm lớn giọng nói, bàn tay to vung lên, “Lập tức cút ngay cho ta!”
*bỏ/ đuổi
Nữ nhân muốn nói cái gì nữa nhưng cuối cùng không nói gì cả, mặc một thân quần áo quý giá nay đã trở thành một đống hỗn độn bước ra khỏi cửa lớn Vân gia. Nếu nàng biết chính mình hiện tại bước ra khỏi một gia tộc như thế nào, nàng sẽ vì quyết định sai lầm này mà hối hận cả đời. Chuyện sau này cũng chứng minh, nữ nhân này cho tới già vẫn sống mãi trong thống khổ và hối hận.
Không khí của hiện trường lúc này có chút khó coi, dù sao Vân gia bị người ta cho đeo nón xanh là sự thật, “Chỗ bên đại ca ta sẽ đi giải quyết, huynh ấy sẽ không làm ra chuyện gì đâu.” Vân Thiên Phàm mở miệng nói. Vân Phong nói: “Người kia bên Lý gia đã chết.”
Vân Thiên Phàm và Vân Thiên Lâm đều cả kinh, Vân Lạc Trần cũng kinh ngạc nhìn Vân Phong liếc mắt một cái, nhìn không ra nàng lại là người nóng tính như thế, nói giết người liền giết người!
“Thế cục hiện giờ đã thay đổi, Lý gia phải cho Vân gia một cái công đạo!” Lời nói của Vân Phong làm Vân Thiên Phàm và Vân Thiên Lâm trầm tư một hồi lâu, “Ý của ngươi là...” Vân Thiên Phàm có chút đăm chiêu nhìn về phía Vân Phong. Vân Phong gật đầu, “Đúng vậy, vị trí đứng thứ hai Tụ Thủy trấn, Lý gia đã ngồi lâu lắm rồi.”
Vân Lạc Trần kinh ngạc trợn to hai mắt, ánh mắt Vân Phong lướt qua, Vân Lạc Trần chỉ chính mình, không tiếng động hỏi không phải là hắn chứ? Vân Phong cười ha ha, “Vân Lạc Trần, ngươi cho chuyện gì đều phải do ta ra mặt sao? Chẳng lẽ ngươi không có một chút đảm đương của nam nhân?”
Mặt Vân Lạc Trần đỏ lên, “Đương nhiên không phải! Ta- Vân Lạc Trần cũng không phải là hạng người sợ chết! Vân gia có việc, ta tất nhiên sẽ là người đầu tiên xông lên!”
Vân Thiên Phàm vui mừng nhìn con mình, vẻ mặt thì vẫn nghiêm túc nói, “Khiêu chiến Lý gia cũng không phải không được, nhưng phải chọn người trẻ tuổi mới xuất chiến được, tư chất của Lạc Trần vốn kém hơn Lý Trọng, trong thời gian ngắn cũng không có khả năng tăng lên được, như vậy thì...”
“Không cần lo lắng, lần này Vân gia phải ngồi chắc trên cái ghế này rồi!” Vân Phong nháy mắt tự tin nói làm mọi người bị cuốn hút theo. Vân Thiên Phàm nhìn tiểu cô nương trước mặt, có nàng ở đây, Vân gia nhất định sẽ không thành vấn đề!
Tin tức Vân gia hưu thê lập tức truyền khắp Tụ Thủy trấn, tin Vân gia đội nón xanh cũng trong nháy mắt truyền khắp Tụ Thủy trấn, tin đệ đệ ruột ruột của Lý gia chủ bị giết chết trong tay người của Vân gia cũng nhanh chóng lan truyền. Theo đó ân oán thị phi của Vân gia và Lý gia truyền khắp nơi gây ồn ào huyên náo một trận, đại đa số người có châm biếm, có trào phúng, cũng có người ôm tâm lý chuẩn bị xem kịch vui, Tụ Thủy trấn đã rất lâu rồi không xuất hiện chuyện phấn khích như vậy, hiện giờ thật vất vả mới có chuyện xảy ra nên ai mà không náo nhiệt? Cứ nghĩ rằng Vân gia sẽ tìm tới Lý gia làm thành ta chết ngươi sống, nhưng không ngờ rằng Vân gia và Lý gia đều rất yên ắng, không biết đang làm cái gì.
Không có xung đột, không có gay gắt, sau khi Vân gia hưu thê cũng không thấy có hành động gì tiếp theo, hai nhà giống như đã quên chuyện này đi, điều này làm cho tất cả mọi người ở Tụ Thủy trấn thấy rất khó hiểu, sao lại thế này chứ? Điều này cũng không bình thường lắm đi! Bị cho đeo nón xanh còn có thể nén giận, nam nhân trong Vân gia có phải là phải nam không hả? Còn Lý gia, đệ đệ ruột của Lý gia chủ chết, Lý gia vẫn là gia tộc tam phẩm đó! Vậy tại sao đối mặt với một gia tộc không có phẩm vị lại không có động thủ, kì quái quá đi?
Trong lúc nhất thời bốn phía đều lo đoán mò, mỗi người tại Tụ Thủy trấn đều đang nói chyện tình của Lý gia và Vân gia, thanh âm chửi rủa cũng có, nhưng hai nhà vẫn như cũ không hề có động tĩnh. Mọi người trong Tụ Thủy trấn thật sự không hiểu được, đây là đang làm cái gì chứ?
Còn nữ nhân kia bị Vân gia trục xuất không có chỗ ở, cái gì cũng không có ngoại trừ một thân quần áo quý giá trên người, bất đắc dĩ lắm mới bán quần áo trên người đi, tùy tiện tìm một người ủy thân mà sống, nhưng rất nhanh sau đó cũng bị bỏ. Nam nhân ấy đưa ra lý do rất đơn giản, chơi ngươi mà thôi, không cần thiết phải làm như thật.
Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông, cái thứ nữ nhân ghê tởm tới cực điểm này cũng chỉ có vậy thôi, nhìn nàng ta như vậy cũng không có nam nhân nào dám thú nàng, ai cũng sợ chọc phải một thân ôn thần, bất quá chơi đùa thì có thể. Dần dần, nữ nhân này lưu lạc tới dạng ai cũng có thể lên giường được, chỉ cần ngươi trả thù lao, cho dù là khất cái cũng được. Cuộc sống trôi qua ngày càng khốn khổ cùng thất vọng, lại thêm vô cùng thê thảm, đôi khi ngay cả một bữa cơm no cũng không kịp ăn, thật ra lúc vừa bị đuổi ra khoảng vài ngày, nàng có trở lại Vân gia một lần, cứ nghĩ chỉ cần khẩn cầu một chút là trở về được, nhưng không nghĩ tới lần này Vân gia thật sự đã trục xuất nàng đi, nàng không thể trở về nữa.
Thời điểm lúc Vân gia và Lý gia phát sinh sự tình này, Thạch gia là người đứng đầu Tụ Thủy trấn làm sao có thể không biết, nhưng Thạch gia thông minh không đi tranh phần lợi này, không hỏi han thị phi, Lý gia và Vân gia phát sinh chuyện gì đều không có quan hệ tới Thạch gia, Thạch gia chỉ ngồi xem diễn.
Mà người phiền lòng nhất không phải ai khác chính là Thạch Màu Hoa, nguyên nhân do Vân Lạc Trần cùng Lý Trọng đều hay vây quanh nàng, hai nam tử thiếu niên một người có dung mạo một người có gia tộc, Thạch Màu Hoa được người như vậy theo đuổi cũng làm cho nhóm nữ tử trẻ tuổi hâm mộ không thôi. Nhưng ngay lúc đó, hai thiếu niên toàn bộ đều biến mất, chính xác mà nói yên tĩnh bất thường! Thậm chí không coi nàng là người quan trọng! Lí Trọng và Vân Lạc Trần không có tới tìm nàng, Thạch Màu Hoa lúc đầu nghĩ mình không đi tìm họ, bọn họ cũng sẽ tới tìm mình, không nghĩ rằng, lần này giằng co cả hai tháng trời. Trong hai tháng qua, hai thiếu niên kia không một ai quan tâm đến nàng nữa!
Tuy trong lòng Thạch Màu Hoa rất uất nghẹn, nhưng lòng tự trọng quá cao ngạo cũng không cho phép nàng phải hạ thấp chính mình. Nàng cố chấp cho rằng, bọn họ không có khả năng từ bỏ nàng, bọn họ nhất định sẽ tới tìm nàng!
Lý gia và Vân gia tuy không có cùng xuất hiện, nhưng chuyện của hai nhà đều rất rõ ràng, chống lại là chuyện không thể tránh khỏi, quyết chiến dĩ nhiên phải làm! Lí Trọng và Vân Lạc Trần cũng đang chuẩn bị cho ngày đó, dù sao người quyết định thắng thua không phải ai khác, mà chính là bọn họ!