Trước mắt Vân gia chưa có hộ vệ gia tộc, nếu có quân đội Vân gia tại Đông đại lục ở đây Vân Phong cũng không cần thiết phải lo lắng, Vân gia tại Tây đại lục không có lực lượng cường đại che chở cho, ngoại trừ Vân Phong. Để hai ma thú ở lại Vân Phong cũng rất thận trọng tự hỏi, huống hồ thực lực của mình lại có tiến triển, ai có chủ đích gì, phải suy nghĩ cẩn thận mới được.
Tiểu Hỏa và Lam Dực phản đối không có hiệu quả liền bị giữ lại, hai ma thú hôm đó còn tức giận chạy ra khỏi Vân gia, Vân Phong chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, tuy rằng biết hai người họ tức giận, nhưng cũng hiểu chúng nó sẽ thay thế mình bảo vệ nơi này, dù sao nơi này đều là người nàng coi trọng.
Ngoài dự đoán của Vân Phong chính là Hạ Thanh, Hạ Thanh sau khi biết Vân Phong muốn đi Đông đại lục, vậy mà lại chủ động yêu cầu muốn ở lại, Vân Phong rất kinh ngạc, Hạ Thanh tuy cũng rất muốn đi Đông đại lục, tuy cũng rất muốn nhìn thấy người nhà của lão sư, nhưng nàng ở Tây đại lục sẽ tốt hơn, phải chấp nhận thám hiểm nhiều hơn, Hạ Thanh hy vọng lúc Vân Phong trở lại, có thể nhìn thấy mình càng mạnh hơn lúc này.
Vân Phong thực vui mừng vỗ đầu nhỏ Hạ Thanh, ở tại chỗ này cũng tốt, Tây đại lục tuy rằng nguy hiểm hơn, vẫn có thể xem là nơi tốt nhất để thám hiểm, huống hồ mình vừa đi khỏi nơi này nhất định sẽ có phát sinh động tác, đối với Hạ Thanh cũng coi như là một cô hội để tôi luyện, dù sao thực lực và tu hành là một phần, cùng với người ta động thủ còn là một phần quan trọng khác.
Như vậy ở lại Vân gia Tây đại lục chính là ba người Tiểu Hỏa, Lam Dực và Hạ Thanh, Khúc Lam Y rất có thâm ý nhìn Hạ Thanh, tinh thần của tiểu cô nương cũng không phải rất phấn chấn, giống như đã xảy ra chuyện gì, Khúc Lam Y cũng không hỏi nhiều, chỉ ôm lấy Yêu Yêu, “Ngươi có biết gì không, Yêu Yêu?”
Mắt Yêu Yêu màu lam mở to nhìn Khúc Lam Y, cuối cùng gục đầu xuống, “... Không biết.”
Khúc Lam Y có chút đăm chiêu gật đầu, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, mà Vân Phong thì không có phát hiện tâm tư của Hạ Thanh, Viêm Triệt tên kia không biết chạy đi chỗ nào, lần này Vân Phong trở về không nghĩ sẽ mang theo hắn, hắn không biết càng tốt. Cứ như vậy, Vân Phong quyết định hết mọi thứ, liền mang theo Vân Lạc Trần khởi hành, rời khỏi Tụ Thủy trấn.
Lúc Viêm Triệt trở về sau khi phát hiện Vân gia đại trạch chỉ còn lại độ đệ Vân Phong -Hạ Thanh, liền hét lên một trận, “Uy! Sư phụ của ngươi đâu! Còn có cáu tên yêu nghiệt kia đâu!” Viêm Triệt đau đầu nhìn Hạ Thanh, Hạ Thanh biết quan hệ của Viêm Triệt và Vân Phong cũng không phải cái dạng bằng hữu hay thổ lộ tình cảm gì đó, chỉ là nói Vân Phong rời đi, Viêm Triệt nghi hoặc hỏi Hạ Thanh sao lại không đi theo, Hạ Thanh trả lời Vân Phong phải đi làm một số chuyện, rồi mới trở về.
Viêm Triệt nghe tới đó cũng hiểu được Hạ Thanh biết nhưng không chịu nói cho hắn nghe, Viêm Triệt không hỏi nữa, chỉ nở nụ cười, cuối cùng đưa tay sờ cằm mình, “Thôi, quên đi, thừa dịp mấy ngày này đi làm một số chuyện vậy, chờ hắn trở lại thì tốt.”
“Tại sao ngươi muốn đi theo lão sư?” Hạ Thanh có chút đề phòng nhìn về phía Viêm Triệt, nàng không thích nam nhân nàng, có lẽ do trực giác mách bảo, luôn cảm thấy hắn đối với lão sư không giống như Khúc Lam Y cũng không giống với bằng hữu của lão sư, luôn tươi cười vui vẻ, mang theo điểm chú ý.
“Tiểu nha đầu, ngươi đây là đang chất vấn ta?” Viêm Triệt nheo ánh mắt lại, Hạ Thanh nhịn không được lui ra phía sau nửa bước, tuy nhiên vẫn dũng cảm ngẩng đầu lên, “Ta chỉ muốn xác định ngươi đối với lão sư, có ý tưởng gì không tốt hay không!”
“Nếu ta nói có đâu?” Viêm Triệt tựa hồ ở khiêu khích, đi phía trước được rồi từng bước, cặp kia đen thùi hai mắt nhìn về phía Hạ Thanh, Hạ Thanh đột nhiên cắn răng một cái, vừa rồi còn e ngại tư thái hoàn toàn không thấy, “Nếu là như vậy, ta sẽ không bỏ qua ngươi!”
Viêm Triệt nghe xong đột nhiên cười ha ha, “Ha ha ha ha, ha ha ha ha ha!”
Hạ Thanh nhìn dộ dạng điên cuồng của, nhịn không được có chút kinh hãi*, thực lực và tu vi của mình trước mắt không bằng người này, Hạ Thanh tự biết mình không phải đối thủ của hắn, nhưng cho dù là vậy, nếu hắn làm tổn thương tới lão sư, nàng cũng sẽ liều chết che ở phía trước!
*kinh ngạc- sợ hãi
“Ta sẽ không để ngươi làm hại lão sư!” Hạ Thanh dũng cảm hô một câu, tuy rằng thân mình đang run run, nhưng cũng không lùi bước!
“Chậc chậc chậc, nàng quả nhiên là thu được một đồ đệ giỏi, hâm mộ, hâm mộ!” Viêm Triệt gật đầu, dáng vẻ có chút tiếc nuối: “Tiểu nha đầu, thật sự không cân nhắc tới ta sao? Ngươi phải biết rằng ta là ma pháp sư ám hệ, nếu nói tới trình độ, so với Triệu hồi sư chẳng phân biệt được cao thấp, thế giới cua ám hệ ma pháp ngươi không thể tưởng tượng sẽ mở mang như thế nào... Thú vị!”
“Ta không có ám nguyên tố, ta vốn không trở thành ma pháp sư ám hệ được! Ta...”
Viêm Triệt lắc đầu, “Tiểu đồ đệ, ma pháp sư ám hệ không có nghiêm khắc giống như ngươi tưởng đâu, sao hả, muốn cân nhắc một chút hay không?”
Hạ Thanh sửng sốt, hắn đây là có ý gì? Chẳng lẽ điều kiện để trở thành ma pháp sư ám hệ không cần phải có nguyên tố ám hệ cũng được sao? Đây là cái dạng gì! Hơn hết lão sư của nàng chỉ có Vân Phong! Nàng căn bản không nghĩ muốn tìm lão sư khác đến dạy mình!
“Không cần, sư phụ của ta chỉ có Vân Phong!” Hạ Thanh kiên định nói, Viêm Triệt bỗng nhiên cười lớn, “Đừng tự mãn như vậy nói, tin tưởng ta, một ngày nào đó ngươi sẽ chủ động yêu cầu trở thành đồ đệ của ta, sẽ có một ngày như vậy.”
“Không có khả năng! Sư phụ của ta là Vân Phong!” Vẻ mặt Hạ Thanh kiên định đáp lại, Viêm Triệt vui vẻ nhìn Hạ Thanh, nam nhân này thật khó nắm bắt, tính tình cũng kỳ quặc: “Quên đi, không đùa với ngươi nữa.” Viêm Triệt nói xong lại phải đi, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, “Bất quá với tính cách quật cường này của ngươi, ta rất thích.” Vừa nói xong, một trận nguyên tố nồng đậm màu đen bao trùm toàn thân hắn, trong nháy mắt cắn nuốt toàn bộ thân thể, hoàn toàn biến mất!
Sau khi Viêm Triệt biến mất, Hạ Thanh đột nhiên thở hổn hển, vừa rồi nàng luôn luôn chịu đựng, trên người Viêm Triệt tản mát ra uy áp làm cho Hạ Thanh rất khó chịu, nếu không phải nàng cắn răng chống đỡ, nàng thật sự chịu không được, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Thanh tái nhợt ngồi dưới đất, trên mặt chảy mồ hôi ra, nghĩ tới lời nói của Viêm Triệt trong lòng Hạ Thanh cảm giác có chút run sợ, lão sư của nàng chỉ có Vân Phong!
“Thanh Thanh, ngươi làm sao vậy?” Âm thanh ấm áp của Lam Dực từ phía sau vang lên, một đôi tay to đỡ Hạ Thanh đứng dậy, Hạ Thanh lắc đầu, xoa mồ hôi lạnh trên trán mình, “Không có gì.”
Lam Dực chỉ hơi cau mày cũng không tiện hỏi nhiều, Vân Phong rời đi, hắn cùng Tiểu Hỏa ở chỗ này, không chỉ cần bảo vệ Vân gia, mà còn phải chiếu cố tốt đồ đệ duy nhất của Vân Phong -Hạ Thanh, “Chỉ Hoa Ưng kia còn chưa tính khế ước sao?” Lam Dực hỏi một câu, Hạ Thanh cười ha ha, vốn dĩ muốn khế ước trước mặt Vân Phong, tiếc là Vân Phong lại vội vàng rời đi, Hạ Thanh cũng chưa kịp làm.
“Vốn là muốn để cho lão sư xem, thôi vậy... Ta sẽ mau chóng khế ước.”
Lam Dực gật đầu, giơ tay sờ đầu Hạ Thanh, “Lam Dực ca ca, Tiểu Hỏa ca ca đâu?”
Nhắc tới Tiểu Hỏa Lam Dực vừa giãn chân mày lại lần nữa nhíu lại, “Hỏa huynh ở bên ngoài, tí nữa trở về, không cần lo lắng.” Hai mắt Lam Dực màu lam nhìn Hạ Thanh, đem tiểu cô nương trên mặt đảo qua mà qua cô đơn thu vào đáy mắt, mấy ngày này Tiểu Hỏa cùng Hạ Thanh trong lúc đó giống nhau dựng lên một đạo chắc chắn tường, nguyên bản hoà thuận vui vẻ hoà thuận vui vẻ sớm không ở, tựa như hai cái người xa lạ, Tiểu Hỏa cũng không lại trêu chọc Hạ Thanh, đứng ở Vân gia thời gian có thể đếm được trên đầu ngón tay, đa số thời gian đều du đãng ở bên ngoài.
Hạ Thanh bất đắc dĩ thở dài, nàng không biết rốt cuộc tại sao lại vậy, đã xảy ra chuyện gì, tối đó nàng còn cùng Tiểu Hỏa ca ca vui như thế, nàng còn cưỡi trên người hắn trên, nhưng mà vừa tỉnh dậy mọi thứ liền thay đổi, Tiểu Hỏa trước kia không thấy nữa, hoàn toàn biến mất.
“Thanh Thanh.” Lam Dực có chút đăm chiêu mở miệng, Hạ Thanh ngẩng đầu, chờ Lam Dực nói, “Nếu, ta nói là nếu...”
“Nếu cái gì?”
Nhìn hai mắt đen trắng rõ ràng của Hạ Thanh, Lam Dực đột nhiên không nói ra được, đứng một hồi rốt cuộc nói không nên lời, “Không có gì.” Lam Dực nở nụ cười, tay xoa đầu Hạ Thanh, hai cánh phía sau mở ra, một cảm xúc không rõ bạo phát ra, Lam Dực giương cánh rời đi, Hạ Thanh một mình ngơ ngác đứng tại chỗ, trong lòng bởi vì câu nói của Lam Dực mả bồi hồi không đi, nếu... Phía sau nếu là cái gì?