Khoé môi Vân Phong giật giật, tay vừa nắm chặt, sợi xích kia đã trói chặt thiếu niên hơn một chút: “Này này này, ngươi dám đánh cả con nít sao!” Thiếu niên kia gào lên, Vân Phong chỉ cảm thấy đầu nàng có chút đau.
“Ngươi có phải là hội trưởng hay không, mang ngươi về sẽ biết.” Nàng ném lại một câu nói, thiếu niên kia vừa nghe lại lắc đầu: “Này này này! Ngươi muốn mang ta đi đâu đấy? Ta không thể đi cùng ngươi được, tuyệt đối không được!”
Vân Phong trừng mắt liếc mắt nhìn thiếu niên kia, tính kiên nhẫn mà nàng có được cũng sắp bị tên nhóc ồn ào này bào mòn rồi!
“Không phải do ngươi quyết định! Còn nữa, tên ta không phải là này này này, ta tên là Vân Phong!”
Vân Phong vừa xoay người, tay kéo sợi xích, mà thiếu niên bị trói bên đầu xích kia lại bị kéo ngã nhào ra đất, cứ như vậy mà bị Vân Phong kéo về phía trước.
“Này này này! Đồ nữ nhân dã man không hiểu chuyện nhà ngươi! Ta và ngươi không quen không biết, ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta? Này này này! Ta nói, ngươi có thể đừng cố chấp như vậy có được không! Đây là lần đầu tiên ta và ngươi gặp nhau, là người xa lạ đấy, này này này...” Đột nhiên giọng nói của thiếu niên kia nghẹn lại. Lúc này Vân Phong đã quay mặt sang, thiếu niên kia không thấy rõ lắm vẻ mặt lúc này của nàng, chỉ thấy đôi môi đỏ mọng của nàng hơi nhếch lên, còn có nụ cười lạnh như băng trên khuôn mặt ấy.
“Giờ ta đưa ngươi cho những người đó, ngươi thấy thế nào, này này này?”
Đột nhiên thiếu niên kia im bặt đi như một con gà trống bị cắt cổ, miệng cứ há ra như vậy, biểu cảm ở trên mặt cũng vô cùng vặn vẹo. Vân Phong nhàn nhạt quay đầu, đột nhiên kéo sợi xích kia, tiếp tục đi về phía trước. Thiếu niên kia cứ bị lôi đi như vậy, tuy bị kéo lê, nhưng cũng có sợi xích ngăn cách nên thân thể cũng không bị gì.
“Này này này, đừng như vậy chứ... Nói đến cùng, ta và ngươi cũng có thể xem như là đã quen nhau rồi...” Tiếng nói của thiếu niên kia lại vang lên lần nữa. Sắc mặt Vân Phong trầm xuống, bất chợt nhảy lên không trung, thiếu niên ở phía sau cũng bị kéo ngược, chốc đầu xuống đất.
Vân Phong xẹt qua không tủng như một cơn gió, tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết của thiếu niên kia lại vang lên: “Này này này! Ta sợ độ cao mà...”
Lúc Khúc Lam Y, Triển Ly, Tiểu Hoả còn có Lam Dực gặp lại Vân Phong lần nữa, thấy trong tay nàng đang nắm một sợi xích, mà đầu sợi xích này đang trói một thiếu niên, tất cả mọi người đều có chút sửng sốt.
“Tiểu Phong Phong, đây là...?” Khúc Lam Y hỏi thử một chút. Sắc mặt của vị thiếu niên bị trói kia có chút trắng bệch, vô cùng rõ ràng lúc nãy hắn đã bị hành đến mức nào. Hắn gào như quỷ thét trong không trung trên đường đến đây, Vân Phong cũng không để hắn xuống, cuối cùng hắn cũng không còn sức để kêu nữa rồi.
“Này này này, ta không biết ngươi là ai, phiền ngươi nói cho nàng ta biết, thật sự ta không phải là người mà nàng ta muốn tìm...” Thiếu niên hết sức cố nói một câu, đột nhiên ho khan vài tiếng. Thân sói của Tiểu Hoả chậm rãi đi lên, một đôi mắt đen thuần nhìn chằm chằm vào thiếu niên kia. Bỗng chốc thiếu niên kia im bặt hẳn đi, không tự chủ được mà nuốt chút nước bọt.
Đầu sói hung tợn của Tiểu Hoả cách thiếu niên kia rất gần, cặp mắt hung ác kia nhìn thiếu niên một lúc lâu. Thiếu niên kia run run mở miệng: “Này này này... Cách xa ta ra một chút... Ta... Ta không thở nổi...”
Bất chợt mắt sói của Tiểu Hoả nheo lại: “Chủ nhân, hắn là ma pháp sư ám hệ sao?”
Vân Phong gật đầu: “Ừ, là ma pháp sư ám hệ. Nếu hắn không phải là ma pháp sư ám hệ, ta cũng không muốn mang tên ồn ào này về.”
Khúc Lam Y nhìn thiếu niên kia có chút đăm chiêu. Triển Ly tiến lên phía trước, vuốt cằm nhìn thiếu niên từ trên cao: “Dáng vẻ tiểu tử nhà ngươi cũng không tệ, chẳng qua sao ngươi nói nhiều thế?”
Mắt thiếu niên kia chuyển sang trên người Triển Ly: “Đại thúc, ta chỉ đi ngang qua đây một mình mà thôi, thật đấy.”
Triển Ly cười ha ha, tất nhiên là đã bị lời thiếu niên kia chọc cười: “Ngươi đi ngang qua hay không đi ngang qua thì ta không biết, nhưng con gái ta đã muốn dẫn ngươi về, ngươi không cần phải chống cự nữa thì tốt hơn.”
Khoé môi thiếu niên kia vẫn vểnh lên, với tình hình trước mắt này cho dù hắn có phản kháng cũng vô dụng. Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, lai lịch của nhóm người này là gì, ma thú đi bên cạnh nàng, chắc hẳn sẽ phải là triệu hồi sư... Nghe nói độ hiếm của triệu hồi sư cũng ngang ngửa với ma pháp sư ám hệ, lại nói đáng ra bọn họ phải là những người đồng cảnh ngộ mới đúng.
Ngay lúc thiếu niên kia vẫn còn đang nghĩ ngợi lung tung, Vân Phong chỉ nói sơ qua chuyện vừa rồi với hay người một chút. Khúc Lam Y nhìn thiếu niên đang bị trói, thấp giọng mở miệng nói: “Không tìm thêm chút nữa sao? Nhìn qua hắn cũng vô dụng thật...”
Vân Phong cau mày, có tìm nữa cũng vô ích. Nếu lời hắn nói không sai, chắc hẳn vị hội trưởng công hội ma pháp sư xuất quỷ nhập thần kia đã rời khỏi đây rồi.
Có phải là hội trưởng của công hội ma pháp sư không, chỉ cần tìm người đã gặp qua ông ta là được, nhưng người đã gặp qua vị hội trưởng này thì có mấy người? Linh chưa từng gặp qua, hội viên của công hội ma phápsư của thành Phong Nguyệt thì càng không thể... Vân Phong nhìn thiếu niên kia, xem ra hắn phải đi cùng mình mấy ngày này rồi.
“Chúng ta đi thôi, chắc nơi này cũng không còn gì để tìm nữa.” Vân Phong ung dung nói một câu, những người khác đều đồng ý. Thiếu niên kia nằm trên mặt đất, mở miệng kêu lên: “Này này này, chắc ngươi không định cứ trói chặt ta vậy chứ.”
Vân Phong nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn: “Trước khi xác định được rốt cuộc ngươi có phải là hội trưởng của công hội ma pháp sư hay không, ta sẽ không để ngươi đi.”
Thiếu niên kia vừa nghe thấy, lúc này ngũ quan cũng đã nhăn nhúm lại với nhau. Bất chợt Vân Phong nhảy lên không trung, bay về phía trước, thiếu niên đáng thương bị trói lại bị treo ngược trong không trung lần nữa.
“Này này này, ta nói rồi, ta sợ độ cao, sao ngươi có thể coi thường cảm nhận của ta đến vậy! Này này này! Có ai không, đây rõ ràng là cướp bóc giữa ban ngày mà!”
Thiếu niên kia kêu lên như kẻ dở hơi, nhưng ở nơi không trung cao rộng này, căn bẳn không có ai để ý đến hắn, Tiểu Hoả đến bên cạnh thiếu niên kia: “Tiểu tử, ngươi ồn quá rồi đấy.”
Đột nhiên thiếu niên kia ngậm chặt miệng, Tiểu Hoả lạnh lùng hừ một tiếng, bay lên không trung đuổi tới bên người Vân Phong, thiếu niên kia bị treo ngược trong không trung, hai mắt bất đắc dĩ nhìn rừng cây đang lướt qua bên dưới. Thôi cứ quên đi, dù sao cũng đã muốn trốn, đã có người muốn chủ động giải quyết chuyện phiền phức này giúp hắn, hắn cầu còn không được.
Nhanh chóng đi tới một thành nhỏ lân cận, mấy người Vân Phong đáp xuống ở một nơi cách khá xa ngoài thành. Tiểu Hoả lười hoá lại hình người, hắn thích bản thể ma thú, tuy rằng nó rất dễ gây náo loạn, Vân Phong cũng không ép.
Một hàng mấy người lại mang theo một thiếu niên bị trói chặt, Vân Phong suy nghĩ, cứ trói hắn rồi vào thành như vậy thì có chút không ổn. Thiếu niên kia nhìn toà thành cách đó không xa: “Này này này, ngươi có thể bỏ sợi xích này ra không! Ta cũng không phải phạm nhân mà!”
Vân Phong hơi nheo mắt lại, gạt tay, sợi xích trên người thiếu niên kia đã biến mất hoàn toàn. Thiếu niên kia vô cùng vui vẻ, không đợi hắn vui vẻ được lâu, chỉ cảm thấy hai chân có chút lạnh lẽo. Thân thể của hắn run lên, nhìn xuống dưới chân mình theo bản năng, không có gì cả.
Vân Phong kéo nhẹ một đường trong không trung, sau đó dừng sức kéo mạnh! Thiếu niên kia chỉ cảm thấy cổ chân mình đã bị cái gì đó quấn chặt, còn kèm theo một chút sức mạnh kéo mình đi về phía trước.
“A!” Một tiếng quát tháo chật vật vang lên, thiếu niên kia té ngã trên mặt đất một các oanh liệt, trong mắt người ngoài không khác gì là tự hắn ngã trên mặt đất.
“Này này này, ngươi quá độc ác rồi...” Thiếu niên ngồi dưới đất nhìn Vân Phong. Vân Phong từ từ đi tới: “Ta tìm vị hội trưởng kia do có việc gấp. Ta cần một năng lực đặc thù của ma pháp sư ám hệ, điều này rất quan trọng với ta.”
Thiếu niên kia nhìn cặp mắt trong suốt của Vân Phong, chống tay xuống bên cạnh: “Ngươi cần ma pháp sư ám hệ, ta cũng là ma pháp sư ám hệ, ta cũng có thể giúp ngươi đấy.”
Vân Phong có chút vui vẻ trong lòng, tuy rằng cứ trói hắn lại như vậy thì có chút không ổn, nhưng cũng không còn cách nào khác. Thiếu niên kia không thể hiểu được sự vội vàng trong lòng Vân Phong, từ sau khi Mộc Thương Hải bị người khác ám toán, điều này vẫn luôn để lại một nút thắt không hề nhỏ trong lòng Vân Phong.
“Ta cần ma pháp sư ám hệ cấp bậc tôn giả...” Giọng Vân Phong trầm xuống. Bỗng nhiên mặt thiếu niên kia trắng bệch: “Này này này, ngươi muốn làm gì? Cấp bậc tôn giả? Chẳng lẽ ngươi muốn hồi sinh...”
Vân Phong quét mắt tới, lập tức thiếu niên kia im bặt. Hai người đều trầm mặc, vài giây sau, thiếu niên mở miệng nói: “Thật sự thì ta không phải là người mà ngươi muốn tìm, thực lực của ta cũng không hề đạt đến cấp bậc tôn giả, cũng không phải là vị hội trưởng này...”
Vân Phong thấy thiếu niên kia không giống như đang nói dối, trong lòng có chút buồn bã. Không phải sao... Thật sự không phải sao... Cơ hội để hồi sinh Mộc Thương Hải ở ngay trên người bị hội trưởng kia, hiện tại thì tất cả đã thành công cốc rồi.
"Thật có lỗi." Vân Phong thấp giọng nói một câu, trong nháy mắt vừa rồi tinh thần lực của nàng đã xâm nhập vào thiếu niên kia, tra xét vô cùng kĩ càng, thật sự hắn vẫn không đạt đến cấp bậc tôn giả, không hề có chút che giấu nào. Hắn không phải là người mà nàng muốn tìm."
Nhất thời cảm giác lạnh như băng ở chân thiếu niên kia đã hoàn toàn biến mất, Vân Phong từ từ đứng lên: “Một đường này đã vất vả cho ngươi rồi. Là ta không phải, cũng hơi nóng vội một chút. Vì bồi thường cho ngươi, nếu ngươi có gì cần ta giúp thì cứ việc nói đi.”
Thiêu niên đang ngồi trên đất, nghe Vân Phong nói những lời này thì đột nhiên lại đứng lên: “Này này này, ngươi nói thật sao? Cho dù là chuyện gì cũng giúp sao?”
Vân Phong nhìn vẻ mặt hăng hái của thiếu niên kia, nhàn nhạt nói: “Với những yêu cầu vô lý, ta có thể lơ luôn.”
Hai người đang nói chuyện ở một bên, Khúc Lam Y và những người khác đều đứng nhìn, tất cả mọi người đều không hề tin tên thiếu niên kia lại chính là hội trưởng của công hội ma pháp sư. Nếu thật sự là như vậy... Chẳng phải công hội ma pháp sư này sẽ rất...
“Này này này, như vậy là xong rồi!” Tiếng nói khoan khoái của thiếu niên kia truyền tới. Khúc Lam Y hơi nhíu mày đã thấy Vân Phong và thiếu niên kia đi tới cùng nhau. Triển Ly tò mò nhìn bọn họ, Tiểu Hoả và Lam Dực vẫn mang dáng vẻ chuyện không hề liên quan tới mình, Yêu Yêu đứng bên cạnh Lam Dực nhìn Vân Phong, Nhục Cầu lại kêu to một tiếng rồi nhảy lên vai Vân Phong.
“Hắn không phải là người mà chúng ta muốn tìm, đi thôi.” Vân Phong thấp giọng nói một câu. Những người khác cũng cảm thấy kinh ngạc. Chẳng qua tại sao tên này vẫn cứ theo sau bọn họ, Khúc Lam Y hơi quay đầu.
“Ngươi theo chúng ta làm gì?”
Thiếu niên kia cười ha ha: “Này này này, ta nói ngươi kích động cái gì vậy? Nàng ấy đã đáp ứng sẽ cho ta đi cùng mấy ngày.” Thiếu niên kia cũng cao lớn không kém gì Khúc Lam Y, nhất là khi hắn nhìn Khúc Lam Y, lông mày hắn nhướng lên hết cỡ.
“Ừ, bắt sai người là do ta không tốt, hắn cũng chỉ đi cùng chúng ta mà thôi, đến nói thì hắn sẽ tự đi.” Vân Phong ở bên cạnh nói một câu, trong lòng có chút thất vọng. Chuyện hồi sinh Mộc Thương Hải quả nhiên là không thể nóng lòng trong phút chốc... Thiếu niên này đúng là ma pháp sư ám hệ, thực lực lại ngang bằng với mình, xem ra cũng là một nhân vật thiên tài. Nhưng sự khác biệt giữa cấp bậc quân chủ và tôn giả lại quá lớn, muốn vượt qua bậc thềm này, thời gian và sức lực phải tiêu hao là thứ không thể nào tưởng tượng được.
Ngay cả bản thân Vân Phong cũng không biết bản thân mình cần bao nhiêu thời gian để đạt đến cấp bậc tôn giả. Người đạt tới cấp bậc tôn giả trên vùng đại lục này có thể có bao nhiêu? Những người có thể vượt qua cảnh giới này, nói vậy thì nhận thức về thế giới này cũng sẽ khác trước.
Có lẽ là trời sinh quang và ám không thể hài hoà với nhau, Khúc Lam Y không hề vừa mắt tên thiếu niên này, mà người kia cũng như thế: “Này này này, ngươi nhìn cái gì?” Thiếu niên kia khó chịu nhìn Khúc Lam Y: “Dáng vẻ như yêu tinh, đúng là khó coi.” Một câu nói của thiếu niên kia lại khiến mặt Khúc Lam Y đen kịt.
“Lớn lên lại có bản mặt không khác gì nữ nhi, ta còn tưởng ngươi không phải là nam nhân đấy!” Khúc Lam Y nhếch môi, mắt nhìn thẳng vào thiếu niên kia, ánh mắt hai người va chạm vào nhau trong không trung.
“Này này này, chẳng lẽ ngươi muốn gây sự sao?” Ngũ quan tuấn tú của kia bị che phủ bởi một tầng lửa giận. Khúc Lam Y cười lạnh, rất có dáng vẻ sẽ phụng bồi: “Tốt, đề nghị này không tệ đấy, tên này này này kia.”
Triển Ly ở bên cạnh cười ha ha: “Đúng là hậu bối, quả nhiên là hậu bối, không tệ không tệ.”
Vân Phong đã hoàn toàn để mặc hai tên đang tính toán đánh người kia, lấy bản đồ của Hạo Nguyệt điện ra nghiên cứu cẩn thận, chuyện tìm hội trưởng của công hội ma pháp sư không phải cứ cầu là được. Có lẽ vị hội trưởng xuất quỷ nhập thần này đã rời khỏi khu vực của Hạo Nguyệt điện rồi. Tìm một người không rõ tung tích ở Tây đại lục, nói còn dễ hơn làm!
Chuyện này chỉ có thể để sau thôi, mà trong lòng Vân Phong vẫn còn chuyện khác quan trọng hơn, cũng chính là chuyện đánh vào tình cảm ở nơi sâu nhất trong tim nàng - tìm một nhánh khác của Vân gia.