Mục lục
Thiên Tài Triệu Hồi Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Phong về nhà, Vân Cảnh cũng chỉ hỏi chút vấn đề đơn giản, Vân Phong đều nhất nhất trả lời đơn giản, nàng biết phụ thân nghiêm khắc căn bản không muốn hỏi chuyện này, ông muốn hỏi nàng có bị bắt nạt không, có bị người xem thường không.



Nhìn phụ thân nghiêm khắc hỏi quanh co lòng vòng, Vân Phong cảm thấy ấm áp, ôm lấy cánh tay của phụ thân, có chút làm nũng nói, “Phụ thân, yên tâm đi ạ, tất cả đều tốt lắm.”



Vân Cảnh thấy Vân Phong như thế, cũng khẽ an lòng, tuy Vân Cảnh không biết vì sao Vân Phong kiên trì đến Vũ học viện, nhưng với một đứa trẻ bị hủy khí mạch, nơi đó là nơi nàng muốn đến nhất, ông có thể đưa ra lý do gì cấm nàng đi, dù không sợ bị đuổi về thì cảm nhận không khí ở đấy cũng tốt.



Vân Cảnh vươn bàn tay to xoa đầu Vân Phong, trong lòng chua xót và vô lực, nữ nhi của ông là người tốt, tất cả Vân Gia hãy để ông và Vân Thăng gánh vác.



“Phụ thân, hôm nay con có thêm một người bạn mới.” Nhớ tới Trạch Nhiên Vân Phong không khỏi nở nụ cười, tiểu tử đơn thuần khiến nàng cảm thấy gần gũi, Vân Cảnh vừa nghe khẽ cân nhắc, vẫn không nghĩ ra Trạch Nhiên là đứa trẻ nhà ai.



“Trạch Nhiên là con nhà bình dân.” Vân Phong nói khiến Vân Cảnh hiểu, gia đình bình thường, như vậy cũng tốt, Vân Cảnh gật đầu, “Ừ, có bạn mới là chuyện tốt.”



Vân Gia xưa nay đã như vậy, cũng không a dua nịnh hót, cũng không ức hiếp người lương thiện, phong cách thiết diện vô tư, Vân Gia rất công bằng! Chuyện này cũng khiến Vân Gia có không ít kẻ địch, dù sao một gia tộc như vậy sẽ giúp rất nhiều người phát tài.



Vân Phong cười cười, Vân Gia chính trực, Người Vân Gia cương trực công chính là điểm nàng tự hào nhất, bất luận là ai, chỉ cần ngươi thật lòng với ta, ta chắc chắn sẽ dùng tâm báo đáp, công bằng, chỉ cần trong lòng có công lý!



Nói chuyện cùng phụ thân về Vũ học viện, Vân Phong không nói chuyện mình không có lão sư, có lẽ nguyên nhân thật sự ngoài lão sư và hiệu trưởng chỉ có mình Vân Phong biết, nói cho phụ thân sẽ khiến ông thêm lo lắng!



Tạm biệt phụ thân, Vân Phong trở lại phòng, lấy Nhục Cầu trong vòng tay ra, Nhục Cầu vừa bị kéo ra thì nhếch miệng với Vân Phong, răng nanh giấu trong miệng lộ ra, nhìn có vẻ dữ tợn, Vân Phong sửng sốt, tùy tay ném Nhục Cầu ra, Nhục Cầu mũm mĩm xoay một vòng trong không trung, khẽ nhảy lên đùi Vân Phong, đầu nhỏ ngẩng lên, đôi mắt đen láy nhìn Vân Phong, tràn đầy oán khí.



Vân Phong bất đắc dĩ, đến Vũ học viện nàng nhét Nhục Cầu vào vòng tay, tiểu gia hỏa này tự nhiên không muốn, nhưng nếu mang theo Nhục Cầu đi vào Vũ học viện sẽ tạo phiền toái, dù sao có được một ma thú là chuyện quá xa xỉ, tuy Vân Gia có tài phú, nhưng tóm lại vẫn khiến người ta thèm khát đỏ mắt, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nàng chán ghét phiền toái.



“A! Na na!” Nhục Cầu phát ra tiếng rống giận, nhưng lại rõ ràng không đạt được hiệu quả, ngoài một chữ kia, nó chẳng nói được gì khác, Vân Phong vẫn nhìn Nhục Cầu, hồi lâu, kéo Nhục Cầu đến trước mặt, một người một thú bốn mắt nhìn nhau.



“Vì sao ta không cảm nhận được nguyên tố lực của ngươi?” Vân Phong nhìn hồi lâu rồi hỏi ra nghi vấn, lúc ban đầu nàng không để ý Nhục Cầu, nhưng bây giờ nàng ngờ vực vạn phần, nó là ma thú, nhưng vì sao trên người không có nguyên tố lực!



Nhục Cầu đảo mắt to, rất vô tội nhìn Vân Phong, giống như nó cũng không biết, Tinh thần lực của Vân Phong lặng yên trào ra, cẩn thận dò xét Nhục Cầu, kết quả vẫn không thu hoạch được gì.



Nó... Cuối cùng là cái gì?



“Tổ tiên, ma thú mới không có nguyên tố lực ạ?” Vân Phong không có được đáp án vừa lòng xin giúp đỡ của tổ tiên, tổ tiên kiến thức rộng rãi nhất là phương diện ma thú, tri thức giống như biển rộng, là thư viện sống của Vân Phong.



“À... Loại tình huống này rất ít rất ít, gần như không có... Nhưng cũng không đại biểu không tồn tại.” Tổ tiên khiến Vân Phong sửng sốt, ánh mắt quái dị nhìn Nhục Cầu trong tay, hay là nó là thứ gì đó nguy hiểm?



“Giống như con người, trong giới ma thú cũng có một số bị vứt bỏ.”

“Bị vứt bỏ...?”



“Đúng, trời sinh không có nguyên tố lực, trời sinh nhỏ bé, trời sinh nhất định bị ma thú khác dẫm nát, bất luận giãy dụa bao lâu cũng sẽ không thay đổi được vận mệnh.”



Vân Phong hiểu rõ, giống như con người, có một số người sinh ra không có tố chất, mượn Đông Đại Lục mà nói, có một số nhỏ con người trời sinh không có khí mạch, hoặc là đủ loại nguyên nhân không thể tu luyện, ma thú cũng như thế sao?



Vân Phong hạ mắt, nếu không phải tinh thần lực bản thân cường đại, khí mạch bị phế bỏ mình và Nhục Cầu thật đồng mệnh tương liên, Vân Phong quơ quơ Nhục Cầu béo ỉn trong tay, lại đưa đến vài tiếng kháng nghị, bây giờ nhìn Nhục Cầu, Vân Phong có thêm cảm tình.



“Nhưng...” Tổ tiên làm Vân Phong kinh ngạc, còn có nhưng?



“Ma thú cũng sẽ có một loại đặc biệt, chúng nó không phải không có nguyên tố lực, mà là nhân loại không cảm nhận được.”



“Chúng nó... Là?”



Tổ tiên nhẹ nhàng hít một tiếng, cảm xúc như có chút kích động, Vân Phong thở nhanh hơn, “Ma thú có một chủng tộc đặc thù, chúng giỏi hơn tất cả ma thú, có thể nói là Thần tộc ma thú, năng lực của chúng thông thiên, nhấc tay là có thể hủy diệt mọi thứ, cho dù Triệu Hồi Sư thường tiếp xúc với ma thú cũng hiểu rất ít về chúng, chúng là vật ở đỉnh của kim tự tháp ma thú, cũng có thể nói là sinh vật thần bí nhất Hạo Hãn Đại Lục, huyễn thú!”



Huyễn thú! Đồng tử Vân Phong đột nhiên co lại, đỉnh Kim Tự Tháp ma thú quả nhiên tồn tại, ngay cả Triệu hồi sư cũng biết rất ít, thần bí như thế, cường đại như thế!



Vân Phong nhìn Nhục Cầu, trong lòng suy nghĩ, vật nhỏ này không phải thứ bị vứt bỏ thì là sinh vật đỉnh cao, chênh lệch không nhỏ, nhưng so với khả năng là huyễn thú, Vân Phong thấy khả năng một có tỷ lệ cao hơn.



“Ha ha, tiểu gia hỏa, Nhục Cầu nếu là huyễn thú, vậy con nhặt được bảo bối rồi.” Tổ tiên khiến Vân Phong khẽ giật nhẹ khóe miệng, huyễn thú? Chẳng lẽ hình dạng thế này? Béo tròn quay? Còn nữa huyễn thú cũng không phải rau cải trắng, bắt cái là được? Thế nhân biết rất ít sao mình lại dễ dàng gặp được chứ, nói Nhục Cầu là huyễn thú, nàng không thể nào tin được.



“Tổ tiên, chẳng lẽ huyễn thú là thế này?” Vân Phong cầm Nhục Cầu trong tay ác ý lắc lắc, rước lấy cực độ bất mãn của Nhục Cầu, tổ tiên thoáng xấu hổ nở nụ cười, sau đó ngân nga thở dài.



“Ai, huyễn thú thật sự tồn tại hay không còn chưa thể xác định, nghe nói nhìn thấy huyễn thú cũng chỉ có cường giả tuyệt đối mấy ngàn năm trước, về phần bây giờ, mọi người đều nghĩ huyễn thú là truyền thuyết gì đó, dù sao cũng chưa ai từng thấy.”



“Tổ tiên chưa từng thấy?” Vân Phong thật kinh ngạc, dù sao thành tựu của tổ tiên đã là phi phàm, ngay cả ông cũng chưa từng thấy?



“Ha ha, tiểu gia hỏa, huyễn thú sao ta có thể thấy, huyễn thú thần bí cường đại là giấc mộng Triệu hồi sư theo đuổi suốt đời, cũng mãi mãi không thể viên mộng...” Tổ tiên mang theo vô hạn phiền muộn cùng tiếc nuối, nếu Triệu hồi sư có thể khế ước huyễn thú, sẽ khiến cả Hạo Hãn Đại Lục đều rét run, Triệu hồi sư khế ước huyễn thú, vô địch! Cho dù là ma thú mạnh nhất cũng phải cúi đầu xưng thần!



Nhìn nhìn Nhục Cầu trong tay, Vân Phong bĩu môi, nhẹ buông tay Nhục Cầu liền rơi xuống, thân mình lông xù giận dỗi đưa lưng về phía Vân Phong, chỉ lộ ra mông nhỏ tròn vo khiến Vân Phong dở khóc dở cười, Nhục Cầu thật có cá tính.



Tổ tiên cảm nhận được Vân Phong dần dần thoải mái, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng, nhìn gương mặt xinh đẹp này, tổ tiên cười vui mừng, có lẽ giấc mộng chưa ai hoàn thành này, tiểu gia hỏa có thể đạt được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK