Mục lục
Thiên Tài Triệu Hồi Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lãnh Mịch lạnh lùng nhìn Nhị Lôi và Khúc Lam Y đứng cạnh Vân Phong, trong lòng suy tư chút, cuối cùng nhếch miệng: “Ngươi muốn hỏi cái gì?”



Khúc Lam Y thấy Lãnh Mịch bắt đầu hợp tác không khỏi cười lạnh, Vân Phong thở phào một hơi, nếu nhất định phải dùng vũ lực, vậy muốn bắt trưởng lão của Tinh Vân cũng cần không ít thời gian, mắt Vân Phong trầm xuống: “Trong trận đấu cuối cùng, bùa hai người Tinh Vân sử dụng là do ông cho à?”



Lãnh Mịch nhướn mày: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ hỏi chuyện liên quan tới Ngụy Đình, không ngờ lại chuyện này?”



“Ông chỉ cần trả lời ta!”



Lãnh Mịch cười ha ha: “Đương nhiên là ta cho.”



Mắt Vân Phong lạnh hơn, tay siết thành nắm: “Cái bùa cuối cùng đó, có phải của ông không?”



Sắc mặt Lãnh Mịch lạnh tanh: “Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”



“Lãnh Mịch, ông chỉ cần trả lời là được.” Khúc Lam Y đứng cạnh lạnh lùng mở miệng, mắt Lãnh Mịch trầm xuống, hồi lâu không mở miệng, Vân Phong đã đoán chắc cái bùa đó không phải của Lãnh Mịch, có người khác, chắc chắn là đám người đó tự tay giao cho lão ta. Trưởng lão của Tinh Vân mà lại tiếp xúc với bọn chúng, Vân Phong quả thật không dám tưởng tượng.



“Có lẽ, ông lấy tính mạng Ngụy Đình là vì làm giao dịch với bọn chúng, đúng không?” Vân Phong đột nhiên cười, hai mắt Lãnh Mịch đột nhiên xẹt qua tia sáng lạnh, Vân Phong biết, nàng nói đúng rồi.



“Chuyện này không liên quan tới ngươi.” Lãnh Mịch mở miệng: “Đừng tưởng rằng chỉ bằng ba người các ngươi có thể vây được ta.”



“Xem ra ta nói là đúng gì đó rồi.” Vân Phong cười đích lạnh lùng: “Ông không ngại nói nội dung giao dịch ra nghe thử chứ?”



“Phong Vân! Ngươi thật sự cho là ta sợ ba người các ngươi à?” Lãnh Mịch đột nhiên thét lớn, tay áo hất lên, mặt thẹn quá hoá giận nhìn Vân Phong. Vân Phong cười ha ha: “Lãnh Mịch trưởng lão đương nhiên là không sợ, nhưng chuyện Ngụy Đình, lại đủ khiến ông trở thành cái đích để mọi người chỉ trích!”



“Hừ!” Lãnh Mịch cười âm hiểm: “Ta chỉ cần giết sạch những kẻ biết chuyện là được rồi.”



Sắc mặt Nhị Lôi cứng nhắc, sắc mặt Khúc Lam Y cũng trầm xuống, Vân Phong cười khẩy: “Thẹn quá hoá giận, muốn giết người diệt khẩu? Lãnh Mịch, đừng cho là ta không biết ông giao dịch với ai, ta cũng từng quen bọn chúng, ta không biết bọn chúng hứa với ông cái gì, nhưng muốn lấy đồ từ trên tay chúng, ông không trả một cái giá lớn thì đừng mơ!”



Lãnh Mịch nhìn Vân Phong đầy phức tạp, rõ ràng lão ta không tin lời nàng, lấy từng trải và kiến thức của nàng sao có thể biết những kẻ đó! Rất rõ ràng nha đầu này chỉ đang doạ lão ta, đúng là buồn cười.



“Ha ha ha!” Lãnh Mịch suy nghĩ cẩn thận sau đó cười to: “Phong Vân, ngươi cho lão phu là một thằng nhóc để ngươi hù doạ à?”



“Mẹ nó, lão già, lão muốn ra tay chứ gì? Ra tay đi!” Nhị Lôi quát to, Lãnh Mịch cười, mắt đầy độc ác nhìn ba người Vân Phong: “Yên tâm, ba người các ngươi ta sẽ không tha cho ai đâu!” Lão ta vung ra một chưởng, Khúc Lam Y nhanh chóng ôm Vân Phong né sang bên, Nhị Lôi đột nhiên há mồm gầm lên giận dữ, vang vọng khắp cả khu rừng rậm.



Viên bàn tử núp trong bóng tối nghe tiếng gào, người run lên, co lại như trái cầu, giận rồi, người nọ tức giận rồi.



Sấm sét màu tím trải rộng khắp không gian, toàn thân Nhị Lôi đều là những con rắn nhỏ đang nhảy nhót điên cuồng, tay nó là Lôi nguyên tố đậm tới mức như sắp biến thành màu đen, lực phá hoại và phạm vi đều cực kì to lớn! Cả đòn tấn công của Lãnh Mịch đều bị Nhị Lôi cản lại.



“Lãnh Mịch, chỉ bằng chút bản lĩnh của ngươi thì câu vừa rồi nói hơi quá rồi đó!” Khúc Lam Y ở một bên cười lạnh, cánh tay đang ôm Vân Phong không buông ra, đối phó lão già này, một mình Nhị Lôi là đủ.



“Tiểu tử, đừng tưởng rằng có chút bản lĩnh là đã dám nhảy ra trước mặt lão phu mạnh miệng. Thủ đoạn của lão phu không phải đám ranh các người tưởng tượng được đâu!” Lãnh Mịch phóng ra một luồng chiến khí, bị Lôi nguyên tố của Nhị Lôi bổ ra ngay, hai luồng ánh sáng màu tím loé ra từ sau cái đầu rối bời của Nhị Lôi.



“Lão già, có thủ đoạn gì cứ lấy ra hết cho lão tử xem. Đừng chỉ biết nói miệng!” Nhị Lôi khinh thường quát một câu, sắc mặt Lãnh Mịch đen thùi, hiển nhiên bị ngữ khí khiêu khích không biết trời cao đất rộng của Nhị Lôi chọc giận, lão ta lật tay, cái bùa xuất hiện.



“Mẹ nó, lão tử còn tưởng là cái gì chứ.” Nhị Lôi thấy lá bùa, khinh thường gào to, Lãnh Mịch ngửa đầu cười: “Súc sinh ngu muội! Ngươi cho rằng cái bùa này giống với cái bùa ta cho kẻ khác à?” Lãnh Mịch chấp tay, dốc hết chiến khí của mình vào, lá bùa run mạnh lên, hút hết chiến khí của Lãnh Mịch.



Sức chấn động thật mạnh truyền ra từ lá bùa. Nhị Lôi giật mình, sức mạnh này...!



Khúc Lam Y nhỏ giọng rủa: “Không ổn, Nhị Lôi không đỡ nổi lực tấn công của cái bùa này đâu!”



Vân Phong lo lắng, cả Nhị Lôi cũng không đỡ được! Đám người áo đen thần bí đó lại có cao thủ mạnh như vậy.



“Đùng!” Tiếng nổ vang trời, Lãnh Mịch cười điên cuồng, không ngừng trút chiến khí vào lá bùa, năng lượng chấn động càng ngày càng mạnh, khói đen cũng dần tràn ra từ lá bùa, Lãnh Mịch vung tay, bùa dán vào lòng bàn tay lão ta, mở cái miệng rộng, Ám nguyên tố dày đặc tối đen như mực tuôn trào, thậm chí kèm theo tiếng quát tháo điên cuồng, lao thẳng tới.



“Nhị Lôi!” Vân Phong la lên, Ám nguyên tố bên trong lá bùa có tốc độ cực nhanh, hoàn toàn không kịp phản ứng, khói đen dày đặc đã nuốt chửng Nhị Lôi, đột nhiên một luồng ánh sáng thoát khỏi khói đen, Vân Phong niết tay, ánh sáng bay vào ngọc bội hình rồng trên tay nàng.



Nguy hiểm quá, thiếu chút nữa thôi.



Khói đen dày đặc như nổi giận, phát hiện con mồi tới miệng mình bay mất, xoay người, nhắm thẳng vào Khúc Lam Y và Vân Phong, mở toang cái miệng rộng nhào qua.



“Để ta xem xem, rốt cuộc là Ám nguyên tố của ai mạnh hơn!” Đôi mắt đen sáng rực chuyển sang màu đỏ, ánh sáng đỏ như máu xuất hiện, rực sáng giữa bầu đêm đen. Tay Khúc Lam Y vươn ra trước, bàn tay mở ra, môi khẽ nhếch, lộ ra nụ cười tàn nhẫn: “Ám... Thôn phệ!”



“Roẹt...!” Ám nguyên tố bay ra từ lòng bàn tay Khúc Lam Y vô cùng dày đặc, dày đặc như mực, lại như ẩn chứa sức mạnh vượt trội. Hai Ám nguyên tố va vào nhau, Vân Phong như nghe được tiếng kêu thảm thiết lúc hai luồng Ám nguyên tố đan xen vào nhau, ra sức nuốt lấy nhau, va chạm, muốn nuốt đối phương vào bụng.



“Xem ra của bổn thiếu gia mạnh hơn.” Làn môi cười khát máu càng khiến hắn trông tuấn tú tà ác, đôi mắt đỏ như ngọc loé lên tia sáng đỏ động lòng người, ngón tay thon dài gập lại, siết thành nắm đấm, hai luồng Ám nguyên tố đang cắn xé nhau lập tức phân ra cao thấp, Ám nguyên tố Lãnh Mịch thả ra bị nghiền ép triệt để.



“A!” Lãnh Mịch đột nhiên thét to, Khúc Lam Y nhìn qua, không hề phát hiện nụ cười của mình càng thêm khát máu: “Sao nào, còn muốn vùng vẫy à?”



Ám nguyên tố chui ra từ bùa đột nhiên duỗi ra cái đuôi dài nhỏ cắm thẳng vào người Lãnh Mịch! Lãnh Mịch thấy chiến khí trong người mình bị Ám nguyên tố hút hết, không ngừng thét gào, hai mắt lão ta trừng to như sắp rớt xuống, mắt đầy tơ máu, trong cực kì khủng bố, chiến khí của lão ta bị rút sạch.



Lãnh Mịch muốn cản lại, muốn từ chối, thậm chí liều mạng muốn tháo lá bùa trên tay ra nhưng Ám nguyên tố lão ta thả ra không nghe theo. Ám nguyên tố cần sức mạnh, mà lão ta là ngọn nguồn của sức mạnh, là kẻ cung cấp sức mạnh cho nó!



Cái đuôi dài nhỏ của ám nguyên tố ghim thẳng vào người Lãnh Mịch, ra sức hấp thu chiến khí trong cơ thể lão ta, để bùng lên mạnh hơn gấp bội rồi xông về phía Khúc Lam Y, hắn cười lạnh: “Chỉ là kéo hơi tàn.”



Màu đỏ lại hiện lên trong mắt, Ám nguyên tố của Khúc Lam Y đột nhiên mở miệng nuốt trọn Ám nguyên tố từ lá bùa. Một tiếng ầm cùng với tiếng vùng vẫy vang lên, Ám nguyên tố như có linh hồn, mỗi lần bị xé rách đều vang lên tiếng linh hồn bị xé rách kêu khóc thảm thương. Vân Phong không biết có phải là mình nghe nhầm không, tiếng kêu thảm thiết đó có phải tồn tại thật sự không nữa, lúc Ám nguyên tố của Khúc Lam Y và Ám nguyên tố đang điên cuồng hấp thu chiến khí của Lãnh Mịch va chạm lần nữa, cảm giác nóng hổi từ cổ Vân Phong lan ra.



Vân Phong đột nhiên cảm thấy ngọc bội màu đen trước cổ toả ra sức nóng, như lần trước, lúc có Ám nguyên tố, đặc biệt khi Ám nguyên tố dày đặc, kịch liệt va chạm nhau, ngọc bội màu đen như bị thức tỉnh, rót vào dòng máu nóng rục rịch rung động.



Vân Phong vươn tay sờ nó, cảm giác nóng rực kia truyền vào tay, cuộc chiến càng kéo dài nhiệt độ trong tay càng nóng hơn, Vân Phong thậm chí cảm nhận được trong ngọc bội truyền ra cảm giác tức giận đè nén.



“Đây rốt cục...” Thuỷ nguyên tố lạnh băng xuất hiện trong lòng tay, chậm rãi bao trùm ngọc bội màu đen nhưng vẫn không làm giảm được nhiệt độ nóng rực đó, chẳng mấy chốc Thuỷ nguyên tố bốc hơi sạch sẽ.



“Chủ nhân, thứ này rốt cục là cái gì?” Lam Dực lo lắng hỏi, ngay sau đó Tiểu Hỏa và Yêu Yêu cũng hỏi: “Tiểu Phong, ngươi làm sao vậy?”



“Chủ nhân, mau vứt nó đi!”



Vân Phong còn định nói gì nữa, giọng nói lo lắng của ba con ma thú khế ước không ngừng vang lên trong đầu, nàng muốn mở miệng lại phát hiện giọng mình khô cạn, nhiệt độ của ngọc bội màu đen ngày càng tăng cao chẳng biết tại sao truyền lên người nàng, cả người nàng cũng nóng lên theo, nhiệt độ dần cao hơn như muốn từ bên trong bốc hơi hết máu trong người nàng.



Vân Phong ngước mắt lên nhìn Khúc Lam Y. Khúc Lam Y đang chuyên tâm chiến đấu, không chú ý tới tình huống của Vân Phong, nàng muốn mở miệng nói gì đó, nhưng môi vừa mở ra, nhiệt độ nóng rực lại tăng lên, cảm giác choáng váng ập tới, người Vân Phong mềm nhũn, nhắm mắt lại.



“Tiểu Phong Phong!” Khúc Lam Y phát hiện Vân Phong không ổn, tay vô ý chạm vào da thịt lộ ra ngoài của Vân Phong, nhiệt độ cao lạ thường truyền tới, đôi mắt màu đỏ giật mình, hắn hung ác nhìn ngọc bội màu đen trên cổ Vân Phong.



“Dám hại nàng! Bổn thiếu gia chết cũng phải thắng ngươi!” Khúc Lam Y quay đầu lại, đôi mắt màu đỏ càng đậm hơn, nồng độ của Ám nguyên tố tăng cao: “Cả ngươi nữa, bổn thiếu gia không có kiên nhẫn tiếp tục chơi với ngươi.”



Lúc này Vân Phong đang mê man, dường như cả linh hồn đều đang trôi nổi ở ngoài, đầu nàng mơ hồ không biết mình đang ở đâu, chung quanh trừ bóng tối chẳng còn gì khác, tình cảnh này làm nàng có cảm giác rất quen thuộc, rất lâu rất lâu về trước, nàng cũng từng bị thế này, đầu Vân Phong chợt loé lên, phải rồi, là lúc vừa xuyên tới thế giới này.



Ưm, nóng quá!



Ngay khi lấy lại ý thức, cảm giác nóng rực trong cơ thể làm Vân Phong nghĩ rằng ngay sau đó mình sẽ bốc cháy. Nàng muốn tự xua đuổi sức nóng đó ra khỏi cơ thể, lại phát hiện toàn thân mình đều cứng ngắc, đúng hơn là nó không nghe theo sự chỉ huy của nàng.



“Tiểu Hỏa? Lam Dực? Yêu Yêu?” Nàng thử gọi, nhưng đáp lại nàng chỉ là im lặng, ba con ma thú khế ước như chưa từng tồn tại, Vân Phong không cảm nhận được khí tức của chúng.



“Lam Y? Khúc Lam Y?” Vân Phong lớn tiếng kêu gọi, nàng phát hiện mình cử động được rồi, có thể mở miệng nói được rồi.

Bóng tối bao trùm, giọng nàng vang vọng trong bóng tối, lặp lại nhiều lần vẫn chẳng có ai đáp lại thì Vân Phong mới chắc rằng, chỗ này chỉ có mình nàng, nhưng đây là đâu? Chẳng lẽ là thế giới trong miếng ngọc bội màu đen đó?



Vân Phong nghi ngờ chau mày, không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ cẩn thận thăm dò không gian tinh thần trong người mình, không có biến hoá gì, nhưng mối liên hệ của nàng với thế giới bên ngoài, kể cả ma thú khế ước đều bị cắt đứt.



“Lạch cạch... Lạch cạch...” Có thứ gì đang kéo trên đất, nó truyền tới từ sâu trong bóng tối. Vân Phong ngạc nhiên, hoá ra vẫn còn người hoặc vật khác tồn tại.



“Lạch cạch...” Tiếng động này vừa mơ hồ vừa rõ ràng, Vân Phong nhẫn nhịn cảm giác nóng rực đang bốc lên trong người, dù tứ chi cứng đờ nhưng thân thể như hiểu được ý của Vân Phong, chủ động bước về trước.



“Lạch cạch...” Tiếng vang ngày càng gần hơn, nó càng lại gần Vân Phong nghe càng rõ, đây là tiếng xiềng xích kéo lê trên đất, chỗ này rốt cuộc là chỗ nào, còn nữa đây xích đó đang xích ai?



“Lạch cạch... Lạch cạch... Roẹt” Tiếng xiềng xích thay đổi, người đang không ngừng dạo bước chợt đứng lại, như phát hiện ra Vân Phong, Vân Phong cũng đứng lại, nín thở đứng đó, nhìn bóng tối đen kịt trước mặt, vô thức nhìn vào một điểm, chỉ còn tiếng hô hấp nho nhỏ vang lên.



“Khặc khặc khặc!” Tiếng cười kì quái vang lên, da đầu Vân Phong run lên, nóng rực, nàng muốn đi nhưng tay chân không nghe theo nàng, tiếng xiềng xích lại gần hơn, ngày càng gần...



“Khặc khặc khặc, không ngờ ngươi lại vào đây.” Tiếng cười ngưng lại, tiếng nói chuyện bình thường vang lên, mắt Vân Phong xoay quanh, giọng nói này truyền đến từ bốn phương tám hướng, không thể biết nó phát ra từ đâu.



“Ngươi biết ta?” Vân Phong mở miệng, giọng vững vàng tỉnh táo.



“Khặc khặc khặc, vậy mà vẫn không sợ à? Ta đương nhiên biết ngươi, Vân Phong!” Giọng cười quái dị đột nhiên chuyển thành tiếng gào, như đang trút oán hận chất chứa đã lâu ra ngoài, khi cái tên được nói ra, đôi mắt cực lớn màu đỏ đột nhiên xuất hiện trước mặt Vân Phong, xé mở khung cảnh im lặng của bóng tối



Vân Phong nhìn đôi mắt đỏ xuất hiện trước mặt mình, nhìn thấy tức giận, không cam, oán hận đang quay cuồng bên trong, cảm xúc trái chiều đó làm Vân Phong không cần nói chuyện cũng biết được thế giới nội tâm của người nọ: “Đây là đâu, ngươi là ai?” Vân Phong vẫn không sợ hãi, dù nhìn thấy cảm xúc mãnh liệt vậy, thần sắc trên mặt nàng vẫn không thay đổi gì nhiều



Đôi mắt đỏ hơi nheo lại nhìn nàng một lúc, tiếng cười quái dị lại vang lên: “Khặc khặc, ngươi hỏi ta đây là chỗ nào? Chính ngươi cũng không biết à, đây là thế giới trong cơ thể ngươi, cũng là nơi ta bị giam cầm, ký sinh.”



Cảm giác nóng rực vẫn không ngừng thiêu đốt, Vân Phong chau mày, thấy mình nhúc nhích được rồi, thử cử động, cơ thể cứng ngắc vang lên vài tiếng rắc rắc: “Thế giới trong cơ thể ta?” Trong cơ thể mình làm gì có nơi này? Mà Vân Phong nghĩ vậy cũng đúng, nàng không phải linh hồn vốn có của cơ thể này, có chỗ không hợp cũng là tự nhiên, linh hồn và cơ thể không hoàn toàn phù hợp sẽ xuất hiện kẽ hở, vì thế xuất hiện kẽ hở không gian cũng là chuyện có thể hiểu được.



“Đúng! Đáng hận, người Vân gia đều đáng chết, chờ ta ra ta sẽ không tha cho các người.” Đôi mắt đỏ toát ra hận thù sâu đậm, Vân Phong khó hiệu, người của Vân gia? Chẳng lẽ người nọ ở trong cơ thể mình đều là vì Vân gia? Là ai nhốt vào, chẳng lẽ là cha mặt đen? Hay là ai đó khác?



Vân gia rốt cục ẩn giấu bí mật thế nào?



“Ngươi từng trải qua chuyện gì ta đều biết, mục đích của đám người đó là tìm cho được ta. Không thì chúng đã không chú ý tới Vân gia như vậy. Chỉ cần ngươi giao ta cho chúng, Vân gia sẽ không sao cả!”



Vân Phong nhìn đôi mắt màu đỏ đó một lúc lâu, đột nhiên cười: “Ngươi tên là gì?”



Đôi mắt đỏ hiện lên vẻ ngạc nhiên, ngay sau đó là tức tối: “Ngươi không có tư cách biết tên ta.”



Vân Phong nhướn mày, nhúc nhích bả vai đã mỏi nhừ: “Không muốn nói thì thôi, ngươi bị nhốt trong cơ thể ta, nói vậy ta cũng có thể thả ngươi đi ra?”



“Không sai! Nhưng giờ ngươi không làm được, ngươi còn phải...”



“Dừng lại, ngươi không cần nói nữa.” Vân Phong khoát tay, mắt đỏ ngạc nhiên nhìn nàng, rõ ràng chuyện bây giờ khác hẳn dự đoán của gã, không phải nàng nên sợ hãi, nên run rẩy à? Không nên nghe theo lời gã à? Sao lại không sợ hãi cũng không thèm quan tâm thế này?



“Nếu là người của Vân gia nhốt ngươi ở đây vậy ta phải tìm người nhà hỏi rõ trước, về phần thả ngươi ra...” Vân Phong cười: “Sau này hãy bàn.”



“Vân Phong! Ngươi dám trêu ta.” Đôi mắt đỏ trừng to, tiếng giãy giũa muốn thoát khỏi xiềng xích vang lên.



Nụ cười trên mặt Vân Phong dần thu lại, nàng nghiêng tai nghe tiếng xiềng xích vùng vẫy: “Trêu thì không phải, nhưng nghe những gì ngươi nói, ngươi chắc chắn có liên quan tới Vân gia, sao ta có thể dễ dàng thả ngươi đi? Còn nữa...” Vân Phong nhìn người trước mặt: “Mấy hôm nay ta cũng đang thiếu người trò chuyện, chi bằng hễ rảnh ta sẽ tìm ngươi tâm sự?”



“Ngươi...!” Mắt đỏ không biết nên lộ ra cảm xúc gì, Vân Phong cười ha ha nhìn bóng tối chung quanh, nàng cũng muốn biết bóng tối đang che dấu kẻ thế nào, nghe xiềng xích đi chuyển thì có vẻ kích cỡ không hề nhỏ.



“Người của Vân gia... Vân Phong, ngươi lại dám...” Rất rõ ràng người nọ bị thái độ của Vân Phong chọc tức, Vân Phong chỉ nhíu mày, nếu là thế giới trong cơ thể mình vậy đi hay về chắc chắn dựa vào ý muốn của nàng.



Hai mắt khép hờ, Vân Phong đắm mình trong cảnh giới huyền diệu, mắt đỏ thấy nàng như sắp bỏ đi, nóng nảy: “Vân Phong, ngươi muốn đi đâu? Trở lại, ta còn chưa nói hết, ngươi đã...”



Vân Phong biết mình phải rời khỏi đây, dù không rõ lắm nhưng dường như nàng đã nắm được cách vào đây theo ý mình, đôi mắt đen mở ra, mỉm cười: “Yên tâm, ta sẽ thường xuyên đến tìm ngươi tâm sự.”



Mắt đỏ ngẩn ra, sau đó thét lên điên cuồng: “Ngươi xem ta là gì?”



Ta? Dùng xưng hô cổ xưa tới vậy? Vân Phong nhìn sang: “Nè!”



“Ta có tên!”



“Nè.” Vân Phong lười hỏi lại, người nàng nhẹ bâng, xem ra sắp phải rời đi rồi: “Ngươi có biết cái tên Tà này không?”



“Vèo!” BóngVân Phong biến mất khỏi bóng tối, chưa kịp nghe đáp án, cũng không nhìn thấy đôi mắt đỏ đó khi nghe được cái tên Tà rõ ràng hiện lên vẻ ngạc nhiên, mắt đỏ trừng to một lúc lâu rồi đột nhiên nhắm lại, không gian thần bí dần trở về im lặng, chỉ còn tiếng xiềng xích kéo lê thi thoảng lại vang lên.



“Tiểu Phong Phong! Tiểu Phong Phong!” Tiếng gọi lo lắng truyền tới, Vân Phong thấy đầu óc choáng váng, cảm giác nóng rực làm nàng khó chịu khi nãy dần biến mất, cảm giác man mát không ngừng truyền vào cơ thể xua tan sức nóng đó.



“Tiểu Phong Phong... Vân Phong!” Giọng đầy lo lắng sợ hãi, còn cả một bàn tay to lớn dịu dàng không ngừng phất trước mặt nàng, Lam Y... Là giọng của Khúc Lam Y, Khúc Lam Y!



Đôi mắt trong veo mở ra, trước mắt là khuôn mặt lo lắng của Khúc Lam Y, tay hắn đang đặt trên ngực Vân Phong, đang truyền Quang nguyên tố ám áp vào người nàng. Vân Phong giơ tay muốn Khúc Lam Y đừng truyền cho mình nữa, Khúc Lam Y nhíu mày lắc đầu: “Vừa rồi nàng đột nhiên ngã xuống, tim ta như muốn ngừng đập.”



Vân Phong chớp mắt, nhếch môi: “Đã làm chàng lo lắng rồi.”



Khúc Lam Y cúi mặt xuống, chỉ cách mặt Vân Phong chút xíu, hơi thở cả hai giao hoà, cơn nóng vừa rồi như đang lặng lẽ trở lại, Vân Phong thấy tim mình nóng rực.



“Vân Phong, ta nên làm thế nào với nàng đây? Có phải ta nên nhốt nàng lại, hay cột vào người ta, cũng có lẽ nên nhốt nàng vào nơi nào đó không ai tìm được, chỉ có nàng và ta.”



Vân Phong không biết làm sao, đôi mắt đen thu hút đó nhiễm chút màu đỏ ở sâu bên trong như mấy ngôi sao đỏ xuất hiện giữa bầu trời đêm, mê hoặc tới thế, hấp dẫn tới thế... Khuôn mặt Khúc Lam Y cúi gần hơn, môi khẽ chạm vào môi thiếu nữ.



“Cũng có lẽ... Ta có thể nhốt nàng vào đó...” Bàn tay ấn lên ngực Vân Phong, ngay trước trái tim nàng, phần ngực mềm mại dán vào tay nam nhân, mặt Vân Phong đỏ lên, Khúc Lam Y nhếch môi, mắt đầy yêu thương, đặt một nụ hôn lên trán thiếu nữ.



“Chọc nàng thôi, nàng đâu phải nữ nhân chịu được trói buộc, từ lâu ta đã biết rồi.” Khúc Lam Y ngồi thẳng dậy, cũng lấy đi cảm giác nóng hổi vừa rồi. Vân Phong đỏ mặt nhìn hắn cười ấm áp nhìn mình rút tay về.



“Nương tử của ta, không nỡ rời khỏi ta à?” Khúc Lam Y cười tinh nghịch, Vân Phong tỉnh hẳn, thầm mắng một câu lưu manh. Nàng nhìn chung quanh, thấy Lãnh Mịch nằm cách đó không xa, trông chẳng còn sinh khí, chau mày hỏi: “Lão ta chết rồi à?”



Khúc Lam Y cười lạnh: “Chết? Mạng của lão ta dai lắm, bị Ám nguyên tố điên cuồng hấp thu chiến khí như vậy mà vẫn miễn cưỡng giữ được tính mạng.” Khúc Lam Y đứng dậy, đi tới cạnh Lãnh Mịch, dùng chân đá đá: “Chiến khí bị hút hết nên ngất đi thôi.”



Vân Phong cũng đứng lên, cảm giác nóng rực trong người vừa nãy có phải có liên quan tới người trong ngọc bội? Nhưng thứ nóng lên là ngọc bội... Tay Vân Phong sờ soạng lên đó thử, ngọc bội màu đen giờ mát lạnh.



Nhưng những khó hiểu này để lại sau đã, Vân Phong tới cạnh Lãnh Mịch nhìn sắc mặt vàng như nến của lão ta, ngũ quan nổi bật hẳn, trông rất dữ tợn, đây là cái giá vì lão ta sử dụng sức mạnh vượt quá khả năng của mình, không chết xem như may mắn.



“Không chết cũng tốt, bằng không sớm muộn gì cũng sẽ có phiền phức.” Khúc Lam Y khinh thường nhìn Lãnh Mịch, Vân Phong gật đầu, thấy ngón tay Lãnh Mịch có cái nhẫn, cúi người cầm lấy: “Đây là không gian trữ vật của lão ta.”



“Lão già này chỉ có một cái nhẫn? Ta nghĩ không phải.” Khúc Lam Y dùng chân lật Lãnh Mịch lại, hai cái nhẫn rớt ra khỏi ngực áo Lãnh Mịch, Vân Phong cầm lấy, sờ tay lên, Khúc Lam Y nhướn mày: “Nhìn thử xem bên trong có gì, có lẽ sẽ có manh mối.”



Vân Phong nhắm mắt, tinh thần lực xâm nhập vào trong nhẫn, nhưng có một lớp màng ngăn cách nàng, làm nàng không thể tiến vào, cả ba cái nhẫn đều là như vậy.



“Không được, nhẫn bị khóa rồi.” Vân Phong thở dài, Khúc Lam Y vươn tay cầm lấy một cái trong đó, đặt lên lòng bàn tay, hai mắt nhắm lại, một lúc sau mới mở ra, trong lòng bàn tay xuất hiện thêm một cái bùa và một miếng ngọc bội đen tuyền.



Vân Phong cầm lấy miếng ngọc bội đen tuyền nọ, nhìn Khúc Lam Y. Vân Phong siết chặt tay, tinh thần lực xâm nhập vào trong, tiếp theo, ngọc bội đen tuyền loé sáng lên cái, một giọng nói truyền ra: “Lãnh Mịch, mọi chuyện đã làm xong chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK