Mục lục
Thiên Tài Triệu Hồi Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Senna_lam



Thôn Cam Bích nằm ở phía Đông bắc Hạo Nguyệt điện, nơi đó rất ít người ở, dù sao cũng chỉ là một cái thôn nhỏ, kinh thương ở nơi đó cũng không có gì phát đạt, cho dù có muốn đến thành gần nhất thì cũng phải mất hai đến ba ngày, vị hội trưởng kia lại xuất hiện ở nơi như vậy, đúng là có chút không thể tưởng tượng được.



Vân Phong không rảnh mà để ý chuyện đó, chỉ lo chạy thẳng đến thôn Cam Bích một cách điên cuồng, bóng dáng hoàn toàn hóa thành một luồng ánh sáng xẹt qua không trung, trên đường cũng gặp phải một ít cao thủ, nhưng mà mấy tên cao thủ đó đều hiểu chuyện nhường đường, để cho đám người Vân Phong đi qua, trong lòng không khỏi kinh ngạc, rốt cuộc đám người kia là người nào? Làm sao mà thực lực cả đám đều khủng bố như vậy?!



Một đường đi vô cùng thuận lợi, có thể nói là không có người cản trở! Vân Phong chỉ tốn nửa ngày là đã đi tới thôn nhỏ nơi Đông bắc xa xôi, nhưng vẫn còn có chút mờ mịt, vị hội trưởng kia có bộ dáng như thế nào, tên gọi là gì, đặc điểm là cái gì? Là nam hay là nữ? Mấy thứ này Vân Phong hoàn toàn không biết gì cả, chỉ biết một điều duy nhất chính là ma pháp sư ám hệ.



Đoàn người Vân Phong đứng ở trên không Cam Bích thôn, từ phía trên quan sát thấy phía dưới là một thôn trang nhỏ yên tĩnh, nàng sao lại quên mất, nàng không thể cảm nhận được Ám nguyên tố, vậy phải như thế nào mới có thể kiếm vị Hội trưởng kia?



Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, Vân Phong chuyển hướng sang nhìn Tiểu Hỏa, Tiểu Hỏa là Hỏa Vân Lang biến dị, hắn không chỉ có có hỏa nguyên tố, còn có ám nguyên tố!



“Tiểu Hỏa, có thể cảm nhận được một chút ám nguyên tố xung quanh không?”



Tiểu Hoả có chút xấu hổ mà cười: “Chủ nhân, mặc dù ta có ám nguyên tố, nhưng trình độ vẫn chưa đạt được như ma thú ám hệ, có thể nói đối với... Khá yếu.”



“Nếu đã từng ở trong này xuất hiện qua, nếu tin tức này không phải giả, người trong thôn này đối với người ngoài tới tương đương mẫn cảm, chỉ cần hỏi người trong thôn một chút hết thảy đều sẽ biết rõ.” Khúc Lam Y nhẹ giọng nói, thân mình đã từ trên cao hạ xuống, Vân Phong gật đầu, đoàn người hạ xuống từ không trung, đi tới chỗ cửa thôn.



Dân cư ở thôn Cam Bích rất thưa thớt, mấy người trong thôn nhìn rải rác chỉ có bốn năm người đang đi lại, nhìn thấy bọn Vân Phong toàn là người ngoài, vẻ mặt tựa hồ có chút căng thẳng, thậm chí là có bộ dạng như phòng bị, có thể nói nơi này cùng hoàn cảnh bên ngoài không thông thuận nhau, nhìn thấy người ngoài tới đây đều có chút không được tự nhiên.



“Xin hỏi...” Vân Phong tính nói chuyện với một người trong thôn, lại không nghĩ tới thôn dân vừa nhìn thấy nàng đi tới đã cướp đường chạy đi mất, vẻ mặt mang theo kích động và sợ hãi.



“Như thế nào lại sợ thành cái dạng này?” Khúc Lam Y đứng một bên nhìn xem có chút kỳ quái, theo lý thuyết nơi này tuy rằng hẻo lánh nhưng cũng không thể đến mức có bao nhiều người như thế! Nhìn qua bọn họ cũng không giống người xấu, vậy sao lại kích động chật vật như vậy?



“Khụ khụ! Các ngươi cũng là đến tìm người sao?” Âm thanh có chút tang thương vang lên, lúc này Vân Phong mới chú ý tới một đầu thôn khác đang có ba người đi tới, trong đó có một trưởng giả lớn tuổi, nhìn qua rất uy vọng, hẳn là thôn trưởng thôn này.



“Từng có những người khác đã tới nơi này sao?” Triển Ly hỏi một câu, lão giả ho khan vài câu gật đầu: “Một ngày trước, có một đám người đột nhiên xông vào thôn, bộ dạng bọn họ đều là hung thần ác sát, ta cứ tưởng rằng là tới đánh nhau, lại không nghĩ rằng bọn họ là tới tìm người.” Lão giả nói tới đây tựa hồ còn có chút sợ hãi, “Hơn mười người, cứ như vậy xông vào, bộ dạng bọn họ đều mãn nhãn mắt đỏ bừng, thật sự là...” Lão giả lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài.



Vân Phong nghe xong thiếu chút nữa cười ra tiếng, mấy người đó đoán chừng là người bên Ma pháp công hội, vì tìm vị Hội trưởng thích gây phiền toái của bọn họ mà lần này chắc phải lùng sục cả Tây đại lục, mãn nhãn mắt đỏ bừng nhất định là do tìm đến điên mất, cũng không trách vì sao vừa rồi thôn dân lại sợ hãi như vậy, có thể hiểu được.

“Chúng ta cũng là đến tìm người, chắc rằng là người mà bọn họ cũng đang tìm.” Vân Phong cười nói một câu, thôn trưởng gật đầu: “Cũng là nhóm các vị nhìn qua dễ thân hơn một chút, nam nhân mà các vị muốn tìm đi về phía trái thâm sơn, chỉ dừng chân trong thôn một đêm, nếu lấy tốc độ nhanh chóng đuổi theo, hẳn là có thể tìm được ông ta ở trong núi.”



Vân Phong nói một tiếng cảm ơn rồi lên đường, thân mình đột nhiên bay lên không, những người khác cũng theo sau bay lên, vài bóng bóng dáng lập tức bay xẹt qua, không thấy bóng dáng.



Thôn trưởng đứng phía dưới chớp mắt, ngửa đầu nhìn cả nửa ngày, đến lúc mỏi cổ mới lên tiếng: “Ai da... Xem ra tiểu cô nương với những người này mới là thâm tàng bất lậu... Chẳng qua không biết rốt cuộc bọn họ muốn tìm loại người nào, nói vậy hẳn cũng là cao thủ rồi...” Thôn trưởng liên tục thì thầm, quay lại đi vào bên trong, mà hai tên trẻ tuổi đi theo bên cạnh hắn vẫn còn nhìn lên trời đến ngẩn người, cường giả, cao thủ nha!



Sau lưng Cam Bích thôn chính là một khu rừng rậm có địa thế cao, núi cũng có chút sâu, cũng không biết ngọn núi này kéo dài đến chỗ nào, Vân Phong đứng ở trên không quan sát xung quanh, ở không trung lại nhìn không thấy người, bởi vì toàn bộ đều màu xanh, lá cây bao phủ chặn hết tầm mắt.



“Chúng ta đi xuống.” Đột nhiên Vân Phong hạ xuống khỏi không trung, khu vực này rất rộng lớn, bọn họ lập tức tách ra tìm kiếm, đi các hướng khác nhau tìm, Tiểu Hoả hóa thành bản thể Hỏa Vân Lang, thân sói to lớn chỉ chớp mắt đã vào trong rừng, xem ra Tiểu Hỏa càng nguyện ý xuất hiện bằng bản thể ma thú hơn, bởi vì hắn phát ra từng trận tiếng sói rống hưng phấn.



Triển Ly, Khúc Lam Y còn có Lam Dực đều chia ra các phương hướng khác nhau tìm kiếm, còn Vân Phong thì đi cùng Yêu Yêu, Nhục Cầu lại đi về một hướng khác.



Yêu Yêu được Vân Phong ôm vào trong ngực, Nhục Cầu ngồi trên bả vai Vân Phong, Vân Phong nhanh chóng xuyên qua rừng, một ít ma thú cấp thấp vừa phát hiện ra Vân Phong tới gần lập tức chạy trốn, có thể trốn tất nhiên là phải tránh, không kịp tránh thì liền cuộn mình lại đứng yên, chỉ cảm nhận ra có một trận gió lướt nhanh qua, cái khí thế làm cho người ta càng ngày càng sợ càng lúc càng xa.



Đôi mắt Vân Phong cẩn thận tìm kiếm xung quanh khu vực phụ cận, tinh thần chậm rãi tản ra, “Hả?” Thân thể Vân Phong đột nhiên dừng lại, tinh tế cảm nhận lại, ở trong khu vực này, có một chỗ nàng không cảm giác nhận đến được, tức là trống rỗng!



Làm cho nàng không thể cảm nhận được, tất nhiên thực lực phải cao hơn nàng! Nghĩ đến đây, thân mình Vân Phong vừa động, liền chạy như điên tới chỗ mà nàng không thể cảm nhận được, trên đường chạy đi, nụ cười trên khoé môi Vân Phong càng lúc càng lớn, cái thứ không thể cảm nhận kia lại chuyển động, hơn nữa tốc độ di chuyển rất nhanh!



Không thể cảm nhận có lẽ là đang dùng biện pháp ẩn thân, nhưng mà ở một chỗ lại vẫn có thể cảm nhận được, giống như tình huống hiện tại, tinh thần lực từ Vân Phong bao trùm trong phạm vi, mà cái cảm giác kia lại càng ngày càng lớn, hơn nữa còn rất khác thường!



Tim Vân Phong không khỏi tim đập nhanh, máu trong thân thể đã sôi trào trong nháy mắt, đôi mắt đen lóe lên ánh sáng khó hiểu, lại lần nữa gia nhanh tốc độ chạy tới, tầm nhìn xung quanh càng ngày càng mơ hồ, bóng dáng Vân Phong nhanh như điện, đang từ từ rút ngắn khoảng cách lại, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần!



Vân Phong đột nhiên dừng lại, thân mình lẳng lặng đứng yên tại chỗ, vừa rồi trong nháy mắt, mục tiêu kia lại biến mất! Sắc mặt Vân Phong có chút trầm xuống, vốn tưởng rằng có thể đuổi theo kịp lại không nghĩ rằng thế nhưng lại biến mất, hơn nữa nhanh chóng như thế! Nếu thật là vị hội trưởng kia, năng lực như vậy xác thực có thể làm cho nhóm người bên công hội ma pháp phát điên.



“Na na!” Một tiếng kêu lớn vang lên, đột nhiên Nhục Cầu trên vai Vân Phong đứng dậy, nhắm ngay một hướng mà bay đến, tốc độ bay cực kỳ nhanh!



“Cái gì!” Thấy động tác của Nhục Cầu, đột nhiên có một bóng người nào đó rơi xuống trong không gian, có lẽ cứ nghĩ mình sẽ không bị phát hiện, cho nên bị tình huống bất thình lình như vậy khiến tay chân luống cuống.



Vân Phong nhìn bóng người ngã xuống, nheo mắt lại, khóe miệng mang theo ý cười: “Hội trưởng đại nhân của công hội ma pháp, cuối cùng cũng tìm được ngài rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK