Thiên Phong Thành, để cử hành Đại Hội Triệu Hồi Sư, nơi này đã trở thành cấm khu, chỉ có Triệu Hồi Sư và người đi cùng Triệu Hồi Sư mới được phép đi vào, hơn nữa còn có nhân viên của Liên Minh Triệu Hồi Sư làm việc ở đây, người ngoài muốn lén lẫn vào Thiên Phong Thành cũng không được, Liên Minh không hề dễ chọc tý nào.
Tất cả dân cư trong Thiên Phong Thành cũng được di tản hết ra ngoài, trong lúc Đại Hội đang được cử hành, trong thành chỉ có Triệu Hồi Sư mới được phép ở đây!
Vào bên trong Thiên Phong Thành, Vân Phong cảm nhận được bầu không khí vô cùng áp lực, trên đường thi thoảng có người đi ngang qua, trên tay ai nấy đều có nhẫn khế ước tượng trưng cho thân phận, đây là lần đầu tiên Vân Phong thấy có nhiều Triệu Hồi Sư đến như vậy, cứ như tất cả Triệu Hồi Sư trên toàn thế giới đều tụ tập về đây vậy. Vốn cho là nghề này có rất ít người, không ngờ lại nhiều như nấm như vậy.
“Vân Tiểu Thư không cần thấy kỳ lạ, số lượng Triệu Hồi Sư cũng không ít như vậy, chỉ là so với số lượng của các nghề khác thì chỉ như phượng mao lân giáp* thôi, lại phân bố ở trên lãnh thổ rộng lớn như thế này nên có cảm giác ít vô cùng.”
*Lông phượng và vảy kỳ lân: Ý nói là ít như một sợi lông trên người con phượng hay một cái vảy trên người con kỳ lân.
Đúng là như vậy, có lẽ số lượng Triệu Hồi Sư cũng nhiều, nhưng vì mấy nghề khác quá nhiều người nên nghề này không được tính là bao, nhưng khi tụ tập lại thì số lượng thấy được là rất lớn.
“Tất cả Triệu Hồi Sư ở đây đều có trong danh sách đã ghi danh của Liên Minh à?” Vân Phong vừa nhìn vừa hỏi, tuổi thọ của Triệu Hồi Sư cũng khá lớn, có thấy một ít người trẻ tuổi, nhưng Vân Phong vẫn chưa thấy có Triệu Hồi Sư nào trẻ tuổi hơn mình xuất hiện.
Linh cười bất đắc dĩ, “Đương nhiên là không, Liên Minh chỉ ghi danh một phần Triệu Hồi Sư của Tây Đại Lục thôi. Có rất nhiều Triệu Hồi Sư không thích sự ràng buộc khi tham gia tổ chức, thích hưởng thụ cuộc sống tự do, nên Triệu Hồi Sư hành động độc lập cũng không ít.”
Vân Phong chắc lưỡi, thì ra ghi danh trong Liên Minh cũng là một phần nhỏ, từ đó có thể thấy được đội ngũ Triệu Hồi Sư này vĩ đại như thế nào, lần này Đại Hội Triệu Hồi Sư thu hút rất nhiều người hành nghề tự do, “Vân Tiểu Thư, tiểu cô nương đi cùng với cô lần trước, nếu ta nhớ không nhầm thì cũng là Triệu Hồi Sư đúng không?”
Vân Phong cười, Hạ Thành chính là đồ đệ của nàng, đương nhiên là không thể bỏ qua Thịnh Hội này được rồi, “Ừ, chờ mọi thứ được thu xếp xong, nàng sẽ tới.”
Linh cười không nói gì nữa, dẫn Vân Phong đi về phía trước, sau khi được chỉ dẫn đi qua một quãng đường dài, cứ như là đang tới gần cuối Thiên Phong Thành vậy, cuối cùng Linh cũng dừng lại, trước mặt là một địa vực đã được phong tỏa, trông có vẻ còn nghiêm ngặt hơn ngoài cổng thành nữa, nơi này có lẽ là chỗ nghỉ chân dành cho Triệu Hồi Sư, nhưng nơi này đã là bên trong thành, có cần phải nghiêm ngặt tới vậy không?
“Vân Tiểu Thư, đây là khu tập trung Triệu Hồi Sư, Vân Tiểu Thư là khách quý của Liên Minh, đương nhiên Liên Minh sẽ chuẩn bị mọi thứ cho tiểu thư thật tốt.” Linh cười, đưa cho Vân Phong một chiếc thẻ tuyệt đẹp, phía trên là một dãy số, “Liên Minh đã sắp đặt chỗ tiếp đãi ở đây đã lâu, đặc biệt phục vụ cho từng cấp bậc Triệu Hồi Sư, Vân Tiểu Thư tới đó tự sẽ có người an bài cho cô.”
Vân Phong nhận lấy thẻ, thầm nghĩ Liên Minh khá là chu đáo, so với những người độc hành tốn khá ít công sức, Linh khẽ cúi người với Vân Phong, “Linh còn có việc, xin phép cáo từ trước.”
Vân Phong gật đầu, Khúc Lam Y và Mộc Thương Hải đi vào trước, Vân Phong đang tính vào theo đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi, xoay người lại nhìn hắn, “Sao vậy?”
Gương mặt tuấn mỹ của Linh dâng lên một nụ cười nhạt, chậm rãi đi tới, Vân Phong chả hiểu gì cả, chỉ thấy hắn tự dưng thò tay lên trước ngực mình, mắt nàng chợt lóe tính ra tay, Linh cười nói, “Vân Tiểu Thư, huy hiệu của cô bị lệch kìa.”
Vân Phong sững sờ, ngón tay thon dài kia đã đặt chiếc huy hiệu ngay ngắn trở lại, Linh lễ độ lùi lại, “Vân Tiểu Thư, Linh còn có câu muốn nói.”
Vân Phong có chút xấu hổ, ánh mắt của hắn nhìn nàng rất ấm áp, khiến nàng lễ độ lùi ra xa, “Vân Tiểu Thư, ta vẫn luôn ngóng ngày Đại Hội tới, vẫn luôn mong tới ngày được nhìn thấy cô.” Linh nói xong, không đợi Vân Phong kịp có phản ứng gì lịch sự chào rồi rời đi, để cho Vân Phong một bóng lưng tiêu sái.
Một bàn tay to đột nhiên kéo Vân Phong lại, lưng của nàng đụng vào một bờ ngực ấm áp, giọng Khúc Lam Y lạnh lẽo, “Tiểu tử kia...”
Vân Phong giật nhẹ khóe miệng, “Không có gì đâu.” Rồi tự động rút nhẹ khỏi ngực Khúc Lam Y, hắn đen mặt không nói gì nữa, tay nắm chặt lấy tay Vân Phong, nàng mỉm cười để yên cho hắn dẫn đi.
Mộc Thương Hải đứng bên cạnh suy tư nhìn Vân Phong mỉm cười. Ba người lại tiếp tục đi về phía trước, tốn không bao nhiêu sức đã tìm thấy nơi nghỉ chân của Liên Minh, khu vực này rất rộng lớn, có không ít chỗ dừng chân, nhưng tòa cao ốc xuất sắc nhất chỉ có một, trang hoàng cầu kỳ, số tầng cũng nhiều nhất, không hổ danh là tòa nhà để tiếp đãi của Liên Minh.
Vân Phong đẩy cửa vào, đại sảnh rộng lớn có không ít người, trong đó đương nhiên có Triệu Hoán Sư, còn lại là người đồng hành của họ. Nơi tiếp đãi chia làm năm khu vực, chia theo cấp số sao tương ứng trong tổ chức, Vân Phong mang huy hiệu bốn sao, đương nhiên là tới khu vực tiếp đãi bốn sao.
Vân Phong tới chỗ bốn sao, cũng có một số người ở đó, Vân Phong tò mò nhìn qua, thấy chỉ có một số người trên tay có nhẫn khế ước, trông khá trẻ, còn vây quanh lại có tới bốn năm người.
Triệu Hồi Sư xuất thân đều có bối cảnh, dù gia tộc sau lưng không mạnh nhưng vẫn sẽ có người lôi kéo, địa vị của Triệu Hồi Sư ở thế giới này luôn luôn là tuyệt đối. Vân Phong chờ ở sau, cách đám người kia một khoảng, lẳng lặng chờ bọn họ xong.
Người bị đám người vây quanh mặc một bộ y phục thượng hạng, nhìn bộ dáng cung kính của đám người túm tụm xung quanh, Vân Phong nghĩ chắc là Triệu Hồi Sư có xuất thân từ đại gia tộc tới đây. Kiên nhẫn đợi một thời gian dài, người kia luôn không tìm thấy chỗ hài lòng, may là chỗ tiếp khách bốn sao, qua khá lâu cũng chỉ có Vân Phong tới đây, nếu là ở nơi khác sợ là nhiều người oán than rồi.
Vân Phong ngược lại không gấp, cứ im lặng như vậy mà chờ, nơi tiếp đãi này dường như gặp chút phiền phức, “Các ngươi làm việc kiểu gì vậy?”
“Có biết tiểu thư là ai không?”
Vân Phong nhíu mày, động tĩnh đám người kia gây ra không nhỏ, Khúc Lam Y cũng cau mày, Mộc Thương Hải không hứng thú lạnh lùng nhìn sang chỗ khác.
Nhục Cầu trên vai chán chường ngáp dài một tiếng, uể oải dựa bộ lông của mình vào má Vân Phong, ba người đã chờ ở đây gần một canh giờ, nhóm người kia thật không biết phép tắc gì cả.
Ngược lại mấy thanh niên kia thu hút ánh mắt của cả đại sảnh, nhân viên tiếp đãi của khu vực bốn sao thành thực đáp, “Cái này chúng tôi không có quyền kiểm soát...”
“Cái gì mà không có quyền kiểm soát! Tiểu thư nhà chúng ta là khách quý bốn sao! Thái độ tiếp đãi với khách quý như vậy mà được à? Hả?”
“Cái này...”
“Được rồi.” Một giọng nói thanh lệ u nhã vang lên, nhẹ nhàng nói với tùy tùng của mình, “chỉ là một gian phòng nhỏ hơn một chút mà thôi, không sao.”
“Nhưng tiểu thư, thân phận của người không giống người thường, sao có thể ở phòng nhỏ hơn được! Nếu lão gia biết được chuyện này...!”
“Được rồi.” Người đang bị vây quanh ở giữa ngắt lời, tùy tùng bên cạnh lập tức im lặng nói nói gì nữa, nhân viên bốn sao cười lịch sự, cuối cùng thì cũng xong chuyện của nhóm người này, thời điểm đám người kia vừa xoay đi, thì cũng đụng mặt với nhóm người Vân Phong đang đứng ở phía sau bọn họ.
Bị vây quanh ở giữa là một thiếu nữ mặt mũi thanh quý cao nhã, ngũ quan trên mặt hiện vẻ thành thục, tuổi chừng khoảng hai mươi lăm, trên người tỏa ra một cảm giác thông minh hơn người, nhưng gương mặt nhỏ nhắn lại không có vẻ là như vậy.
Thiếu nữ vừa thấy được Vân Phong thì sững sờ, dường như không ngờ là sau mình còn một đám người, theo ý thức quét mắt xuống ngực Vân Phong, vừa nhìn thấy huy hiệu bốn sao thì ánh mắt thiếu nữ kia sáng lên, Vân Phong thấy bọn họ cuối cùng cũng xong, trong lòng thở dài, đúng là phiền phức.
Ngoài dự đoán của Vân Phong, cô nương kia nhẹ nhàng đi tới, mày núi của Vân Phong nhướn lên, tùy tùng của nàng liền lên tiếng, “Tiểu thư...!”
Thiếu nữ nhẹ nhàng giơ một cánh tay, đám tùy tùng lại lập tức im lặng, thiếu nữ nở một nụ cười mỉm, trông có vẻ thân thiết nhưng lại vô cùng xa cách, thiếu nữ đi tới trước mặt Vân Phong, ánh mắt liếc sang Mộc Thương Hải và Khúc Lam Y bên cạnh nàng, trong lòng vô cùng ngạc nhiên, hai nam nhân bên người của nàng có vẻ rất thâm tàng bất lộ.
Thiếu nữ không khỏi so sánh Mộc Thương Hải và Khúc Lam Y với đám tùy tùng của nàng, đương nhiên là vô cùng khác xa.
“Thật xin lỗi, đã làm ngươi mất nhiều thời gian rồi.” Thiếu nữ cười khẽ, thì ra là cáo lỗi với Vân Phong, trong lòng nàng cảm thấy buồn cười, nhưng cũng đáp lại: “Không sao, vẫn ổn.”
“Xin chào, ta tên là Diêu Mạn, đến từ Thiên Tuyết Điện.”
Thiên Tuyết Điện? Vân Phong thầm nghĩ, trong ba điện Vân Phong ít biết về Thiên Tuyết Điện nhất, Đại Hội Triệu Hồi Sư chắc chắn sẽ đụng phải nhiều người, nhưng không phải là người trước mắt.
“Vân Phong.” Vân Phong nói ra danh tính của mình, ngoài ra không nói gì thêm, Diêu Mạn cũng không ngại, “Ta thật sự không nghĩ là đằng sau còn có người, Vân Phong bỏ qua cho.”
“Ta đã nói không sao, có việc gì nữa không?” Vân Phong nhìn cái đứa đang cố làm ra vẻ cao quý và thân thiện, lời nói vừa rồi của nàng lộ vẻ châm chọc, vẻ mặt Diêu Mạn cứng đờ, “A, không có gì.”
Vân Phong lướt ngang qua Diêu Mạn đi về phía trước, đám tùy tùng lập tức òa lên, “Tiểu thư, nàng ta dám dùng thái độ đó nói chuyện với người!”
“Đúng vậy, lấy thân phận của tiểu thư nói chuyện với nàng ta đã là hạ thấp thân phận lắm rồi! Nàng ta nên cảm thấy may mắn mới phải!”
Vẻ mặt Diêu Mạn lạnh lẽo, đám tùy tùng lập tức im bặt, Diêu Mạn nhìn lướt một cái qua Vân Phong rồi xoay người rời đi. Nhóm người của Vân Phong không hề nhiều chuyện như Diêu Mạn, thủ tục được làm xong một cách nhanh chóng, nhân viên tiếp tân bốn sao thở phào nhẹ nhõm, của Vân Phong là tới mấy gian phòng, đương nhiên là hai nam nhân như Khúc Lam Y và Mộc Thương Hải không thể ở chung với Vân Phong, phòng của hai người cũng được chia ra ở hai bên cạnh.
Xong xuôi mọi chuyện, ba người lên lầu, phòng của Vân Phong ở lầu bốn, hành lang rất rộng, gian phòng cũng không ít, Vân Phong nhìn thoáng qua tấm thẻ trong tay đi tìm phòng của mình, ba người vào phòng của mình nghỉ ngơi sửa soạn một lát.
Vân Phong đẩy cửa vào, cảm thấy căn phòng thật rộng lớn, một mình ở thật quá dư dả, diện tích như thế này gần bằng với một cái viện thu nhỏ rồi. Đồ đạc trong gian phòng cũng rất tốt. Vân Phong khẽ nhắm mắt, Hạ Thanh đang tu tập trong tầng mười của Long Điện nghe Vân Phong thì tỉnh dậy, Hoa Ưng ở bên cạnh nàng cũng vậy.
Hạ Thanh vui vẻ đứng dậy, nghe thấy giọng Vân Phong tâm trạng vô cùng vui vẻ, hai thầy trò đã lâu không nói chuyện với nhau. Một luồng ánh sáng ấm áp bao quanh cơ thể của Hạ Thành và Hoa Ưng, nháy mắt hai người đã rời khỏi Long Điện, Hoa Ưng và Hạ Thanh vừa ra khỏi Long Điện thấy một căn phòng rộng rãi hào hoa thì vô cùng ngạc nhiên.
“Sư phụ, đây là đâu vậy?” Hạ Thanh kinh ngạc hỏi, Vân Phong liền kể lại sơ lược về Đại Hội Triệu Hồi Sư cho Hạ Thanh nghe, cô bé nghe xong vô cùng kích động, đôi mắt sáng bừng, gương mặt cũng ửng đỏ.
“Nói vậy là con có thể thấy được nhiều Triệu Hồi Sư, còn có thể thấy được nhiều ma thú?” Đôi mắt Hạ Thanh đầy sự thích thú, Vân Phong gật đầu cười nhẹ, nhìn dáng vẻ kích động không dứt của đồ đệ mình, Đại Hội Triệu Hồi Sư sẽ giúp Hạ Thanh trưởng thành không ít.
“Thật tốt quá! Con có thể học được rất nhiều thứ!” Hai mắt Hạ Thành lấp lánh hữu thần nhìn Vân Phong, nàng sờ đầu Hạ Thanh, “Không sai, Đại Hội như vậy sao ta có thể để con bỏ qua được.”
“Sư phụ, người thật tốt!” Hạ Thanh nhào thẳng vào ngực Vân Phong, Vân Phong chính là thần tượng trong lòng nàng, là mục tiêu duy nhất mà nàng theo đuổi, có một sư phụ cường đại và dịu dàng như vậy, Hạ Thanh có cảm giác mình là người may mắn nhất thế giới.
Vân Phong cười bất đắc dĩ, Hạ Thanh bây giờ đã mười lăm tuổi rồi mà tính tình vẫn cứ như trẻ con vậy, Hoa Ưng đứng cạnh nhìn thấy dáng vẻ đó của Hạ Thanh, đôi mắt xinh đẹp ánh lên vẻ bất đắc dĩ, Vân Phong hướng mắt nhìn về phía Hoa Ưng, Hoa Ưng nhận thấy ánh mắt nàng đang dò xét mình, nhất thời cảm thấy căng thẳng.
“Đúng rồi! Sư phụ sư phụ! Giờ con đã tới được Thống Lĩnh tột cùng rồi!” Hạ Thanh ngẩn đầu trong ngực Vân Phong, vẻ mặt hưng phấn báo cáo, thực lực của Hạ Thanh tăng nên nàng rất vui, mình tiến bộ thì sư phụ sẽ vui mừng chẳng phải sao!
Vân Phong hài lòng gật đầu, trong năm năm mà Hạ Thanh có thể từ Thống Lĩnh Trung Kỳ thăng đến Thống Lĩnh Tột Cùng, tốc độ này quả thực rất nhanh, phải biết là để có thể thăng cấp được tới đấy không dễ dàng gì, mà một phần Hạ Thanh cũng nhờ có tầng Mười của Long Điện giúp đỡ được rất nhiều.
Lúc Hạ Thanh vừa ra khỏi Long Điện Vân Phong đã thăm dò thử sức mạnh của nàng, đồ đệ của mình quả nhiên không khiến mình phải thất vọng, mặc dù Hạ Thanh mới vào cấp thống lĩnh không lâu, ở đây thực lực cũng không được củng cố nhiều, nhưng thiên tư của nàng quả thực là không hề tệ.
“Con vừa vào thống lĩnh tột cùng, thực lực còn cần được củng cố, mặc dù tốc độ tấn thăng rất nhanh, nhưng vẫn phải nhớ kỹ, căn cơ nhất định phải vững.” Vân Phong nghiêm túc nói, Hạ thanh ra sức gật đầu, “Sư phụ yên tâm, con nhất định sẽ thực hành thật nhiều!”
Vân Phong hài lòng cười, tu tập kiêng kỵ nhất là tự mãn, thăng tiến gấp gáp, cho dù thiên tư có đáng kinh ngạc như thế nào đi chăng nữa, nhưng căn cơ không ổn thì cũng như không, Vân Phong vốn rất nghiêm khắc với bản thân mình, luôn tự mình nghiên cứu nên mong Hạ Thanh cũng sẽ như vậy. Từng bước chân một giúp mình tiến xa hơn và mạnh hơn.
Vân Phong lại dặn thêm vài câu, Hạ Thanh ghi nhớ trong lòng, những quy định mà Linh đã nói với Vân Phong nàng cũng truyền đạt lại với Hạ Thành, nàng nhanh chóng làm theo, thu hồi Hoa Ưng và đeo lên tay chiếc nhẫn khế ước màu xanh lục.
“Sư phụ, chắc là sẽ có rất nhiều Triệu Hồi Sư tham gia, có khi nào sẽ xuất hiện mấy lão quái vật ở trên núi xuống không?”
Vân Phong nghe thấy thế bật cười, lão quái vật? Nha đầu này đang tưởng tượng ra cái gì vậy? “Chắc có, dù sao đại hội như vậy chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, tham gia chắc chắn sẽ có lợi ích, còn với mấy lão quái vật kia với con mà nói, có lẽ còn có ý nghĩa khác.”
“Ý nghĩa khác?” Hạ Thanh hỏi lại, Vân Phong cười không giải thích gì thêm, đối với Triệu Hồi Sư có thực lực hơi thấp thì đây là một cơ hội học tập lớn, còn đối với Triệu Hồi Sư cường hãn thì, mong muốn của bọn họ không chỉ đơn giản là trao đổi học tập như vậy. Ma thú mà Triệu Hồi Sư cường đại khế ước như một món mỹ vị, bị dòm ngó, chiếm đoạt làm của riêng, không ít những kẻ có tâm tư.
Hoa Ưng mà Hạ Thanh khế ước cũng là một trong những loại khá hiếm, thực lực thống lĩnh tột cùng cũng chưa coi là cường giả, nếu như có một Triệu Hồi Sư cấp quân chủ muốn cường đoạt Hoa Ưng, Hạ Thanh chắc chắn không thể đỡ được, nhưng nàng đi theo cạnh Vân Phong, đương nhiên sẽ không có người dám tùy tiện ra tay.
Vân Phong dặn dò Hạ Thanh không được phép rời khỏi khu vực quản lý của Liên Minh, mặc dù nàng cảm thấy rất mơ hồ nhưng cũng hiểu mức độ quan trọng, ma thú của mình không phải giống tầm thường, dĩ nhiên là phải cực kỳ cẩn thận. Vân Phong cũng dặn dò, nơi này là khu vực của khách bốn sao, nói cách khác ở đây có rất nhiều người cấp quân chủ hung hãn, Hạ thanh nghe thấy thế thì giật mình, Vân Phong còn chưa nói với Hạ Thanh, Liên Minh vẫn còn cấp ngũ tinh, đó là cho cấp bậc tôn giả, chỉ là đến giờ Vân Phong vẫn chưa thấy thôi.
Hai thầy trò hàn thuyên thêm một lúc, một ngày cứ như vậy trôi qua, Vân Phong tính ngày hôm sau mang Hạ Thanh ra ngoài đi dạo, tiện thể cũng xem cấu trúc bên trong của Thiên Phong thành, để có thể hiểu rõ thêm về quá trình diễn ra của Đại Hội Triệu Hồi Sư.
Gần nửa đêm hôm đó, Vân Phong lặng lẽ phong tỏa không gian của bản thân, bên trong thành lúc nào cũng cần phải cẩn thận. Xong xuôi mọi thứ, lúc này Hạ Thanh đã ngủ say, Vân Phong chợt nhận ra từ lúc ra ngoài Hạ thanh không hề nhắc tới Tiểu Hỏa lấy một lần, không khỏi than nhẹ, không có Tiểu Hỏa theo bên người cũng tốt, để hai người này khỏi phải bối rối, nhưng đó là cho tới khi đại hội hoàn thành.
Vào đúng buổi sáng tinh mơ, Vân Phong vừa tỉnh dậy đã nhận thấy được những động tĩnh nhỏ từ các phòng khác trên tầng bốn, đều là âm thanh không gian phong tỏa được giải trừ, Vân Phong chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, cánh tay cũng giương lên giải trừ không gian phong tỏa quanh bản thân, quả nhiên tầng này không phải là những kẻ thuộc đầu đường xó chợ.
Sau đó thì Hạ Thanh cũng lờ mờ tỉnh dậy, nhìn về phía Vân Phong cười ngây ngô, Vân Phong bước tới cửa sổ, đôi mắt nhìn ra Thiên Phong Thành vừa mở mắt dưới ánh bình minh, lần này Đại Hội nhất định sẽ rất náo nhiệt.
Hai thầy trò rửa mặt xong đi ra ngoài, gian phòng ở phía đối diện cũng như vậy, Vân Phong vừa nhìn thấy người đứng đối diện mình, cảm thấy cuộc sống thật trùng hợp lúc đối phương thấy Vân Phong cũng ngẩn ra, sau đó u nhã cười, “Thì ra là chúng ta ở đối diện nhau.”
Hạ Thanh tò mò nhìn cô gái cao quý thanh nhã trước mặt, cách nói chuyện của nàng ta mặc dù trông có vẻ thân thiết nhưng lại phân rất rõ giới hạn, Vân Phong cười nhạt, “Quả thật là rất trùng hợp.” Thiếu nữ đối diện này chính là người mà hôm qua đã gặp, Diêu Mạn.
Hai căn phòng bên cạnh Vân Phong cũng vang lên một tiếng, Khúc Lam Y và Mộc Thương Hải đi ra ở hai bên, Hạ Thanh nhìn thấy Khúc Lam Y thì vui vẻ kêu lên, hắn cười sờ đầu Hạ Thanh, “Tiểu nha đầu, rất có tiến bộ.”
Hạ Thanh cười khúc khích, tầm mắt quét qua con người lạnh lẽo đang đứng bên cạnh, nhất là con mắt xám kỳ lạ kia, khiến lòng của Hạ Thanh rung lên một cái, Mộc Thương Hải không ói gì, gật đầu một cái với nàng.
Nhục Cầu trên vai Vân Phong uể oải vươn vai, ngáp dài một cái, đám răng nhọn như ẩn như hiện, Diêu Mạn nhìn Nhục Cầu lại nhìn tới nhẫn khế ước trên tay Vân Phong, “Hôm nay ta cũng tính ra ngoài, có muốn đi cùng nhau không?”
Vân Phong nhếch miệng, “Không, ta còn có chút việc.”
Diêu Mạn không biến sắc, “Nếu đã như vậy thì ta xin phép trước.”
Diêu man xoay người cao quý ưu nhã bước chân xuống lầu, đám tùy tùng kia của nàng ta vẫn chưa tới lầu bốn, Khúc Lam Y nhìn bóng lưng của Diêu Mạn biến mất, cười lạnh, “Nhìn bộ dáng của nàng ta kìa.”
Vân Phong cầm tay Hạ Thanh kéo về phía trước, “Trừ những thứ khác, thân là Lôi Hệ Triệu Hồi Sư, cấp bậc lại là quân chủ, thì quả thực là một thiên tài.”
Lông mày của Mộc Thương Hải khẽ giật, nếu nói tới thiên tài, ai có thể so được với Vân Phong chứ?
“Lôi Hệ?” Khúc Lam Y khinh thường hừ một tiếng, thân hình chớp động tới bên cạnh Vân Phong, dung nhan tuấn tú cúi thấp xuống, đặt nhẹ một nụ hôn êm ái lên gương mặt của nàng, “Cho dù là Lôi Hệ hay là thiên tài thì sao chứ, chẳng bằng với nương tử của ta.” Đôi mắt quyến rũ ánh lên tia sáng nhu tình nhàn nhạt, Khúc Lam Y cười dịu dàng, Hạ Thanh cúi đầu cười thầm, Nhục Cầu trên bả vai Vân Phong đột nhiên giật bắn, thân thể nhào tới phía trước há mồm định cắn!
Vân Phong đột nhiên bắt được đuôi của Nhục Cầu, trên gương mặt hơi ửng đỏ, Nhục Cầu giãy giụa trong tay nàng, “Nana, Nana!” Vân Phong vuốt ve nhục cầu, giương mắt nhìn Khúc Lam Y, lá gan của nam nhân này càng lúc càng lớn, nhưng câu nói đó lại khiến nàng cảm thấy khá vui.
Mộc Thương Hải vờ như không thấy hình ảnh đó, thản nhiên bước xuống lầu, Khúc Lam Y bật cười, cười khiêu khích với Nhục Cầu rồi cũng đi xuống lầu, Nhục Cầu bị Vân Phong túm đuôi thấy chẳng làm được gì, cuối cùng u oán nhìn Vân Phong, ánh mắt đó khiến Hạ Thanh bật cười, cục bông nhỏ đi theo cạnh sư phụ thật thú vị!
Vân Phong bất đắc dĩ giật nhẹ khóe miệng, lật tay một cái lấy ra quáng thạch cực phẩm, Nhục Cầu vừa thấy quáng thạch thì tất cả mọi u oán tức giận gì đều biến mất không còn chút nào! Vân Phong đưa quáng thạch tới trước mặt Nhục Cầu, Nhục Cầu há miệng nuốt trọn quáng thạch trong một hớp, âm thanh vui sướng vụn vỡ trong miệng, vẻ mặt của Nhục Cầu vô cùng hưởng thụ, trở lại bờ vai của Vân Phong.
Hạ Thanh trợn mắt há mồm, vậy nhỏ này ăn quáng thạch sao? Hơn nữa hình như còn là cực phẩm! Như vậy chẳng phải rất hao tài phí của của sư phụ sao!
Vân Phong nhìn bộ dáng hưởng thụ của Nhục Cầu, lôi kéo Hạ Thanh đi xuống lầu, phương pháp tót nhất để kiềm hãm Nhục Cầu cầu chính là quáng thạch cực phẩm.
“Sư phụ! Nó ăn được cực phẩm quáng thạch sao? Như vậy thật phí của sư phụ!” Hạ Thanh kêu lên phản đối, Nhục Cầu bất mãn kêu lên, Vân Phong mỉm cười với đồ đệ của mình, trên thế giới này, nàng chính là người không thiếu quáng thạch cực phẩm nhất.
Mang Hạ Thanh xuống tới đại sảnh, bây giờ mặc dù mới là sáng sớm, nhưng đại sảnh cũng có rất nhiều người, Hạ Thanh thấy có nhiều Triệu Hồi Sư tới như vậy, tâm trạng vô cùng hưng phấn hết nhìn đông lại nhìn tây, đủ các loại nhẫn, các hệ Triệu Hồi Sư khác nhau, khiến Hạ Thanh được mở rộng tầm mắt rất nhiều.
Khúc Lam Y và Mộc Thương Hải chờ ở đại sảnh, dáng vẻ ưu tú của hai người cũng hấp dẫn không ít sự chú ý, nhưng khí thế tản ra trên người họ khiến chẳng ai dám lại gần, Vân Phong nhìn nhiều Triệu Hồi Sư khác nhau ở sảnh, số lượng quả thực không ít, hơn nữa thực lực và cấp bậc cũng khác nhau, nhưng trong nhiều người như vậy, tới giờ Vân Phong vẫn chưa thấy có Triệu hồi Sư quang hệ và ám hệ, hai hệ đặc biệt đó có độ hiếm cực cao.
“Vân Tiểu Thư.” Tiếng ai đó gọi tới, Vân Phong quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Linh mặc một bộ y phục thẳng thóm chỉnh tề đi tới, sau khi thấy bên cạnh Vân Phong là Hạ Thanh, Linh cười ha ha, cuốn sổ ghi chép xuất hiện trên tay, mở ra ghi chép cái gì đó lên tờ giấy, “Huy hiệu hai sao, cho này.” Linh dịu dàng đưa huy hiệu hai sao cho Hạ Thanh, nàng vui vẻ nhận lấy.
Quyển sổ được khép lại rồi biến mất, “Vân Tiểu Thư muốn đi ra ngoài sao?” Linh ôn hòa hỏi, Vân Phong gật đầu, “Đang tính ra ngoài một chuyến.”
Ngón tay thon dài đẩy chiếc kính lên ngang tầm mắt, “Vân Tiểu Thư nếu cần một người dẫn đường, Linh xin tự đề cử mình.”
Vân Phong ngẩn ra, chẳng phải hắn là nhân viên của Liên Minh nên lúc nào cũng bận rộn sao? Nhất là với thời điểm hiện tại, sao có thời gian để bồi mình đi dạo được? “Không cần đâu, ngươi cũng có chuyện cần làm mà.”
Linh khẽ nhếch môi, “Vân Tiểu Thư thật biết quan tâm, nhưng vì tiểu thư, Linh tình nguyện bận thêm một chút cũng được.”
Vân Phong lúng túng không thôi, Hạ Thanh đứng bên cạnh cười trộm, sư phụ của mình đi đâu cũng có người hoan nghênh, trông có vẻ có không ít người theo đuổi nga! “Không cần, ngươi cứ đi làm việc của ngươi, không cần bận tâm tới ta.” Lần nào nói chuyện với Linh nàng cũng có cảm giác vô cùng bị động, nam nhân trước mặt này lúc nào cũng lễ độ ôn hòa, khiến nàng có cảm giác hắn cứ như một con hồ ly đang đợi thỏ con ở xa.
“Đương nhiên sẽ không phụ sự quan tâm của Vân Tiểu Thư, nếu như Vân Tiểu Thư cần, cứ việc gọi, ta sẽ tới ngay.”
Vân Phong gật đầu, xoay người định đi, nhưng đột nhiên nàng nhìn thấy vẻ mặt của Khúc Lam Y đang đứng ở xa đã sắp đen như đáy nồi, vì Linh hết lần này tới lần khác cứ gọi nàng là Vân Tiểu Thư, “Vân Tiểu Thư, ngày Đại Hội Triệu Hồi Sư đã rất cận kề, trong thời gian này sẽ còn có rất nhiều Triệu Hồi Sư nữa tới, mong tiểu thư cẩn thận hơn một chút.”
“Được, ta biết rồi.”
Linh nói xong dứt khoát xoay người rời đi, Vân Phong vẫn còn suy nghĩ về lời nói kia, sẽ còn nhiều Triệu Hồi Sư nữa tới đây, thời gian đại hội đã gần tới rồi, sẽ có nhiều người tụ tập ở đây, càng ngày sẽ có càng nhiều cường giả tụ tập, Thiên Phong Thành sẽ trở thành nơi gió tụ thành bão.