“Đi thôi, chỉ là Ngụy gia thôi mà.” Khúc Lam Y bước ra, sắc mặt lạnh lùng, khẽ nói một câu, thấy Vân Phong quay đầu lại thì nói: “Ta giúp nàng xử lý mấy thứ này.” Sau đó hắn rút mấy chiếc nhẫn lấy từ trên người Lãnh Mịch ra, Vân Phong gật đầu cười vui vẻ.
“Tốt!” Vân Phong quay người, bước đi ra ngoài.
Nhị Lôi đứng đó gọi một câu: “Vân Phong, ngươi không cần ta theo hả?”
Vân Phong quay đầu, lạnh lùng cười với Nhị Lôi: “Ngươi cho rằng thiếu ngươi được sao? Thời gian một năm rưỡi, ta tin rằng ngươi có rất nhiều cơ hội có thể nói cho ta biết tin này.”
“Chuyện của người khác không liên quan đến lão tử!” Nhị Lôi khinh thường mở miệng. Vân Phong nhíu mày một cái, không nói gì nữa.
“Còn không mau đuổi theo?” Vân Phong quay người nói một câu, bóng người biến mất trong chớp mắt. Nhị Lôi nhếch miệng cười to một tiếng rồi lập tức đuổi theo. Rất nhanh hai người biến mất không chút tăm hơi.
Viên bàn tử đứng ở đó, liếc nhìn Khúc Lam Y. Khúc Lam Y không thèm nhìn y mà quay người trở về sơn động. Viên bàn tử nhăn nhó mặt mày. Con mẹ nó, chiếm ổ của y gần một năm rưỡi, còn chưa chịu thôi à! Thở phì phì hổn hển vài tiếng, cuối cùng Viên bàn tử cũng chỉ có thể hừ một câu, quay người đi ra ngoài.
Lấy ngọc bài truyền âm của Ngũ trưởng lão cho nàng ra, Vân Phong đưa tinh thần lực vào trong, ngọc bài truyền âm đột nhiên sáng lên. Vân Phong nín thở đợi tiếng vọng của Ngũ trưởng lão, trong đầu hiện lên những lời Viên bàn tử vừa nói. Tụ Tinh gây thù chuốc oán với Ngụy như thế nào? Cái chết của Ngụy Đình rõ ràng là do Lãnh Mịch của Tinh Vân gây ra. Vì sao Ngụy gia lại đổ hết mọi thứ lên đầu Tụ Tinh? Rốt cuộc là ở giữa đã xảy ra chuyện gì? Lúc trước sở dĩ Vân Phong không công khai chuyện Lãnh Mịch giết chết Ngụy Đình, là vì lời của nàng không có sức thuyết phục.
Đệ tử của Tụ Tinh là thiên tài thì sao? Về mặt địa vị và danh vọng, Vân Phong mãi mãi vẫn không bì kịp trưởng lão Lãnh Mịch của Tinh Vân. Cho dù Vân Phong mở miệng nói thật, chưa chắc sẽ có người tin. Huống hồ tuổi của nàng còn quá nhỏ, trong mắt mấy lão sắp thành tinh ấy, nàng còn quá non nớt. Ở Trung vực này, lời nói của Vân Phong cũng không có bao nhiêu sức thuyết phục, nên không cần phải nhắc tới nữa.
Nhưng Vân Phong không ngờ Tụ Tinh lại bị tổn hại nặng nề như vậy. Ngụy gia liều mạng dùng ma thú công kích, mặc dù không biết tình hình của Tụ Tinh như thế nào, nhưng Vân Phong cũng có thể mường tượng được ít nhiều. Ma thú của Ngụy gia nhất định là cấp bậc Tôn Vương, thậm chí có khả năng huy động cả cấp bậc Tôn Hoàng, đệ tử Ngoại viện và Nội viện của Tụ Tinh có mấy ai có thể ngăn cản được đàn ma thú cuồn cuộn không dứt như thế? Còn nhị ca, Thiên Tình nữa, bọn họ thế nào rồi? Nếu như bọn họ có chút tổn thương nào... Mắt đen của Vân Phong lóe lên vài tia hung ác. Ngụy gia, bây giờ đã đến lúc phải giải quyết triệt để ân oán giữa ta và các ngươi rồi.
“Vèo!”
Trong không trung đột nhiên xẹt qua bóng dáng một trước một sau, Nhị Lôi theo sau Vân Phong không nhịn được thét lên một tiếng: “Vân Phong, bây giờ ngươi cấp mấy rồi?”
Vân Phong ngoái đầu nhìn lại: “Nhị Lôi, ngươi không nhìn ra sao?”
Nhị Lôi ngây người: “Đương nhiên lão tử nhìn ra, nhưng lão tử muốn xác nhận cho chắc.”
Vân Phong khẽ cười: “Sẽ có cơ hội cho ngươi xác nhận. Vừa hay có bọn ma thú của Ngụy gia để cho ta tập luyện chút, lâu rồi không thư giãn gân cốt.”
“Ha ha ha ha!” Nhị Lôi ngửa đầu cười to, trong mắt lộ ra tia điên cuồng: “Lão tử chỉ đợi những lời này.”
Lúc này ngọc bài truyền âm đột nhiên sáng lên, Vân Phong lập tức dừng lại.
“Nha đầu, ngươi tìm ta à?” Giọng của Ngũ trưởng lão nghe nhẹ nhàng, hoàn toàn không có chút khác thường.
Vân Phong nhíu mày: “Sư phụ, con biết hết chuyện của Tụ Tinh rồi.”
Bên kia âm bài đột nhiên yên lặng. Sau đó giọng nói nghiêm túc của Ngũ trưởng lão truyền đến: “Nếu biết rồi thì ta không cần giấu nữa, con cũng không cần quay lại, cứ làm việc của con đi. Tụ Tinh sẽ không sao đâu.”
Vân Phong khẽ giật mình, Nhị Lôi bên cạnh nói thầm một tiếng: “Còn giả vờ nữa.”
“Sư phụ, người đang nói gì vậy. Con không phải là một phần tử của Tụ Tinh sao? Tụ Tinh gặp nạn sao con có thể khoanh tay đứng nhìn?”
“Nha đầu, ta biết tâm ý của con, nhưng Tụ Tinh không thể liên lụy đến con. Con còn phải đi con đường của mình, huống hồ lần này cũng chưa đến nước phải sống chết...”
“Sư phụ!” Vân Phong cắt lời Ngũ trưởng lão: “Người đã từng đã nói với con, nếu như con gặp nạn, Tụ Tinh sẽ không khoanh tay đứng nhìn, bây giờ đệ tử cũng nói vậy. Tụ Tinh gặp nạn, con sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Con là thành viên của Tụ Tinh, con sẽ trở về.”
“Nha đầu, con...”
“Con và Ngụy gia đã có ân oán từ trước. Lần này Ngụy gia công kích Tụ Tinh, con cũng có phần trách nhiệm, đến lúc phải tính sổ mối thù này thôi.”
“Haiz...” Ngũ trưởng lão vui mừng nhưng rồi lại bất đắc dĩ thở dài.
Vân Phong cười: “Sư phụ chờ đệ tử, đệ tử lập tức tới ngay.” Cắt đứt liên hệ trong âm bài, tốc độ của Vân Phong càng tăng nhanh, mắt đen lóe lên, thân thể đột nhiên đổi hướng.
“Vân Phong, ngươi đi đâu vậy?” Nhị Lôi thấy Vân Phong đột nhiên đổi hướng thì sửng sốt.
Vân Phong quay đầu lại, giọng nói lạnh như băng truyền đến: “Đương nhiên là hỏi chỗ của Ngụy gia ở đâu, để phá hang ổ của y.”
Phong Lẫm không ngờ Phong Vân lại đến tìm hắn ta. Nói đúng ra là hắn ta hoàn toàn không ngờ sau một năm rưỡi, khi Phong Vân đến tìm hắn ta lần nữa, tình thế lại như thế này. Chẳng phải nó đã trở về Tụ Tinh rồi sao? Với tình hình hiện nay của Tụ Tinh, nó còn thời gian rỗi tới gặp hắn ta sao? Nhưng điều làm cho Phong Lẫm để ý hơn nữa chính là thực lực của Vân Phong, cấp bậc Tôn Hoàng... Không ngờ nó đã đạt đến cấp bậc Tôn Hoàng.
“Tìm ta có việc gì?” Phong Lẫm nhìn Vân Phong đột nhiên xuất hiện, bên cạnh còn có Nhị Lôi. Trong mắt hắn ta có chút kiêng kị, ngầm chuẩn bị tinh thần chiến đấu, chiến khí lặng lẽ quanh quẩn trong lòng bàn tay. Một khi Phong Vân có dị động, hắn ta sẽ lập tức đánh trả.
“Phong Lẫm, khẩn trương như vậy làm gì, chẳng lẽ ngươi chột dạ?” Vân Phong cười lạnh, thăng cấp đến cấp bậc Tôn Hoàng, tu vi hiện giờ cũng không cần nể nang trưởng lão Phong Lẫm.
Phong Lẫm thoáng nhíu mày: “Phong Vân, rốt cuộc ngươi tìm ta có chuyện gì?”
“Ta nghĩ tới nghĩ lui, Ngụy gia thù hận Tụ Tinh chắc chắn là có người châm ngòi thổi gió. Người châm ngòi này có lẽ là... Ngươi!” Ánh mắt Vân Phong sắc bén như băng kiếm, khiến cho lông mày Phong Lẫm nhíu lại càng chặt: “Ta từng nghe Ngũ trưởng lão nhắc đến ngươi. Nhưng phẩm hạnh của ngươi bây giờ quả thật là khác xa.”
Câu nói châm chọc của Vân Phong cuối cùng cũng khiến cho Phong Lẫm thẹn quá hoá giận.
“Phong Vân, chưa tới phiên ngươi dạy dỗ lão phu!”
“Ta cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi như thế. Ngươi góp phần tạo nên tình trạng hiện nay của Tụ Tinh, khoản nợ này ta sẽ từ từ tính sổ với ngươi. Còn bây giờ, nói cho ta biết chỗ ở của Ngụy gia.”
“Ngươi cho rằng ngươi là ai mà lão phu phải nghe lời ngươi.”
“Lão tạp mao, ngươi nói hay không? Nếu không nói, lão tử hủy toàn bộ nơi này.” Nhị Lôi đột nhiên phất tay, một luồng cường lực Lôi nguyên tố lập tức bay ra, một mặt tường đổ sập toàn bộ.
Phong Lẫm thấy vậy cau mày, môi đỏ mọng của Vân Phong nhếch lên: “Còn nhớ ma thú mà ta gọi đến không?”
“Phong Vân, không ngờ ngươi...” Phong Lẫm nhìn Vân Phong không thể tin được, nó không thể nào làm thế...
“Phong Lẫm, không có gì ta không làm được. Bây giờ có thể nói cho ta biết Ngụy gia ở chỗ nào chưa?”
Nhìn đôi mắt đen sắc bén trong veo của Vân Phong, Phong Lẫm chỉ có thể thở dài trong long. Hắn ta đường đường là trưởng lão của Hoa Phong, mà lại bại dưới tay của một hậu bối, trong lòng không cam tâm tình nguyện chịu nhục. Nhưng hắn biết, không thể xem nhẹ khả năng uy hiếp của Vân Phong.
Trong vòng một năm rưỡi, mặc dù Ngụy gia đã mất đi cây trụ cột Ngụy Đình, nhưng liên tục không ngừng phát động ma thú tấn công Tụ Tinh, khiến cho Ngụy gia trên dưới đều cao ngạo. Tụ Tinh đã trở thành chỗ trút giận cho Ngụy gia, mỗi một lần Tụ Tinh bị công kích hoặc có người thương vong, Ngụy gia đều cảm thấy cao hứng vui vẻ. Có thể nói thù hận đã khiến cho trên dưới Ngụy gia hoàn toàn méo mó.
“Ha ha ha ha, nghe chuyện gì chưa? Tụ Tinh lại chết mấy người rồi.”
“Thật sao, thật sao? Vậy là quá tốt, nếu chết nhiều một chút càng tốt, tốt nhất là nên chết sạch sẽ!”
“Ha ha ha, yên tâm, yên tâm, sớm muộn gì cũng chết sạch! Ai bảo bọn họ không giao người, chết hết là đáng đời!”
Mấy người trẻ tuổi trong Ngụy gia không tham dự, nhưng nghe được tin tức truyền về cũng vui mừng khôn xiết. Tin tức Tụ Tinh thương vong đối với bọn họ cũng được xem là tin vui, mặt mày hớn hở, phun ra hàng loạt câu nói ác độc.
“Ai bảo bọn họ chọc vào Ngụy gia chứ. Không chịu nhìn xem Ngụy gia huyết thống gì? Trăm nghìn con ma thú không làm họ chết sạch được sao? Ha ha ha ha ha...”
“Ngụy gia huyết thống gì?”
Một giọng nói đột nhiên vang lên, mấy người trẻ tuổi giật mình, hoảng loạn nhìn quanh: “Ai, là ai? Ai lớn mật dám xâm nhập Ngụy gia, cút ra đây!”
“Bộp!”
Một chưởng vô hình vả vào má người vừa nói, người trẻ tuổi lập tức bị tát bay sang một bên, ngã trên mặt đất miệng phun máu tươi, hai má da tróc thịt bong.
Một bóng dáng đột nhiên xuất hiện, xung quanh mang theo luồng gió lạnh như băng, sắc mặt âm trầm nhìn mấy người trẻ tuổi. Mấy người kia lắp bắp: “Ngươi, ngươi là ai... Ngươi dám, dám...”
“Huyết thống? Chẳng qua là Thuần thú sư thôi...” Vân Phong thấp giọng nói xong, một chiếc nhẫn khế ước màu đỏ xuất hiện, mấy người trẻ tuổi lập tức trừng lớn hai mắt: “Triệu, Triệu hồi, Triệu hồi sư...”
“Grào!”
Sau đó một ngọn lửa sáng ngời xuất hiện. Hỏa Vân Lang cực lớn đứng bên cạnh Vân Phong, cặp mắt sói bắt đầu nổi lên sát ý tàn khốc, mấy người trẻ tuổi lập tức chật vật lui về sau. Tại sao Triệu hồi sư lại xuất hiện ở đây, còn nữa... Tại sao lại ra tay với bọn họ?
“Chưa thử qua cảm giác bị ma thú cắn xé phải không?” Vân Phong ngước mắt lên, cười nhạt nhìn người trẻ tuổi trước mặt đã bị dọa tới mặt trắng bệch như giấy, mấy người trẻ tuổi hai chân run rẩy, trong lòng muốn chạy nhưng thân thể hoàn toàn không chịu nghe lời.
“Ngươi, ngươi, ngươi...” Mấy người trẻ tuổi run rẩy dùng cánh tay bò về sau, nhưng đã muộn.
Hỏa Vân Lang nhảy lên, cùng với tiếng sói ngâm hưng phấn và nhiệt độ nóng bỏng nhảy bổ vào mấy người kia. Chỉ trong nháy máy, tiếng kêu thảm thiết vang lên ầm ĩ.
“Ầm!”
Cùng lúc đó, một tiếng nổ vang ầm ầm truyền đến, tiếng Nhị Lôi cuồng dã cười vang vọng bầu trời. Tất cả người Ngụy gia hoàn toàn bị kinh động, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vân Phong tiến lên phía trước từng bước một. Vừa rồi nàng đã nghe mấy tên thanh niên kia nói, Tụ Tinh gánh chịu oan ức khiến bao nhiêu sinh mệnh trẻ tuổi chết thảm dưới nanh vuốt của ma thú. Lại chết thêm mấy người, toàn bộ chết hết? Vân Phong lạnh lùng nhếch miệng tươi cười, cánh tay lập tức vung lên, hai ma thú khế ước khác hệ đồng thời hiện thân.
Vân Phong nhìn khung cảnh rộng lớn của Ngụy gia, mắt đen hiện lên lãnh ý càng sâu: “Phá hủy nơi này. Hủy diệt toàn bộ.”
Lam Dực và Yêu Yêu lập tức chia nhau rời đi. Tiếp theo, tiếng nổ mạnh liên tiếp truyền đến từ bốn phía, năng lực của ba con ma thú khế ước cộng thêm Nhị Lôi điên cuồng phá hoại, chỗ ở rộng lớn của Ngụy gia đã thay đổi diện mạo hoàn toàn chỉ trong khoảnh khắc.
“Rốt cuộc bên ngoài xảy ra chuyện gì?” Những người còn lại của Ngụy gia tụ tập lại, nghe tiếng nổ ầm ầm bên ngoài thì không tránh khỏi run rẩy: “Mau, mau liên lạc gia chủ!” Lập tức có người móc âm bài ra, liều mạng gào thét với bên kia: “Gia chủ, Ngụy gia bị người ta tấn công rồi!”
“Cái gì?” Ngụy gia chủ đang chuẩn bị kế hoạch tập kích lần nữa, nghe được câu này thì hét lớn, có người tới Ngụy gia? Ngụy gia chủ sắc mặt hung tợn nhìn Tụ Tinh học viện: “Ngụy Tùng và năm người về trước, tìm ra người tấn công Ngụy gia cứ việc giết sạch!”
“Tụ Tinh, thật không ngờ các ngươi còn có lòng dạ đi đường vòng phía sau, tập kích Ngụy gia. Ngươi cho rằng như vậy ta sẽ rút lui sao? Nếu không giao Phong Vân và trưởng lão dẫn đội ra, ta sẽ biến Tụ Tinh trở thành một biển máu.”
Một đợt ma thú lại bắt đầu tập kích lần nữa. Còn Ngụy gia bên này thì tiếng nổ vẫn tiếp tục ầm ầm vang dội. Tất cả mọi người co đầu rụt cổ trốn vào trong, không dám ra ngoài. Nghe tiếng nổ ầm trời không dứt ở bên ngoài, bọn họ ra ngoài sẽ mất mạng như chơi, rốt cuộc là ai?
“Được rồi, chúng ta nên đi thôi.”
Vân Phong đứng trên không trung nhìn xuống đại trạch Ngụy gia sớm đã hoàn toàn thay đổi diện mạo. Chỉ có một gian phòng là không bị gì, còn lại toàn bộ những thứ khác đều biến thành đống phế tích. Trong phế tích còn kèm theo máu tươi và thi thể, đó là những người Ngụy gia chết do chưa kịp chạy trốn.
“Vân Phong, vậy là đi rồi à?” Rõ ràng Nhị Lôi vẫn chưa đã ghiền. Mặc dù phá như thế đã tay thật, nhưng thời gian quá ngắn.
“Chủ nhân, Ngụy gia bên này có động tĩnh, chắc Ngụy gia phái ít người quay lại, áp lực cho Tụ Tinh bên kia có thể giảm được chút.”
Lam Dực mở miệng nói, Vân Phong gật đầu. Trong khoảng thời gian này nàng không kịp đến Tụ Tinh, nên nếu có thể giảm bớt một chút áp lực cho Tụ Tinh là tốt nhất.
“Tiểu Phong, chúng ta đi thôi!” Yêu Yêu dắt tay Vân Phong, Vân Phong khẽ cười một tiếng: “Được, quay về Tụ Tinh!”
Vài bóng dáng nhanh chóng biến mất. Người Ngụy gia nghe bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh mới dám đi ra thăm dò. Sau khi thấy cảnh phế tích tan hoang như vậy, tất cả đều lộ ra sắc mặt trắng bệch. Đây là ai làm? Rốt cuộc là ai làm?
Vân Phong chạy như điên về phía Tụ Tinh, muốn về Tụ Tinh tất nhiên phải thông qua không gian Truyền tống trận. Vân Phong biết Truyền tống trận duy nhất là ở Hoa Phong học viện.
Trên đường chạy tới Hoa Phong, Lam Dực nhìn phía trước: “Chủ nhân, phía trước có mấy người đang chạy về phía bên này, mục tiêu của họ hình như là Ngụy gia.”
Ngụy gia? Xem ra Ngụy gia chủ phái người quay lại, vừa hay bị nàng bắt gặp đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha. Vân Phong đột nhiên dừng lại, mấy con ma thú đều đứng lại theo, chờ những người kia tới gần. Mấy người Ngụy Tùng thấy phía trước có người cản đường, lập tức gào to: “Mấy người chặn đường phía trước mau tránh ra!”
Những lời này vừa nói xong, chỉ thấy thiếu nữ cản đường kia đột nhiên đưa tay, một luồng Hỏa nguyên tố nóng bỏng lập tức ập tới. Mấy người Ngụy Tùng lập tức hiểu rõ, chính là mấy người kia tấn công Ngụy gia.
“Đến đúng lúc lắm!” Ngụy Tùng tức giận hét lớn, mấy người lập tức thả ma thú của mình ra, xiềng xích trên cần cổ của ma thú được tháo bỏ, mấy con ma thú điên cuồng bổ nhào tới, nhưng...
“Ngao ngao ngao!” Những tiếng kêu thảm thiết truyền đến. Chỉ trong chớp mắt, tất cả mấy con ma thú đều bị xé nát bấy.
“Ngươi, ngươi là...”
Ngụy Tùng nhìn mấy con ma thú bị xé thành khối thịt trong chớp mắt, câu nói nghẹn ở ngực. Thiếu nữ ở đối diện lạnh lùng nhếch môi, nói ra cái tên khiến cho trái tim của hắn ngừng đập ngay lập tức.
“Phong Vân.”
Ngụy gia chủ có chút hoảng hốt. Mấy người Ngụy Tùng quay về đã lâu nhưng không truyền đến tin tức gì, âm bài cũng không có phản ứng, hay là trên đường đã gặp phải chuyện gì?
“Ngụy Khởi, mang thêm mấy người trở về xem Ngụy Tùng đã xảy ra chuyện gì.”
Ngụy Khởi dẫn theo mấy người lập tức khởi hành quay về Ngụy gia, kết quả cũng vậy, đi không trở lại, như đá chìm đáy biển mịt mù không tin tức. Sắc mặt Ngụy gia chủ trở nên âm trầm. Trước sau tổng cộng mười người quay về, chẳng lẽ đều gặp sự cố trên đường, không một ai trở về? Cho dù gặp phải chuyện gì thì cũng nên dùng âm bài liên lạc mới đúng. Vì sao một chút tin tức cũng không truyền đến? Ngụy gia chủ nhíu mày nghĩ, một ý nghĩ thoáng hiện lên.
Không dùng âm bài liên lạc, cũng có lẽ vì bọn họ hoàn toàn không có cơ hội mà đã...
Ngụy gia chủ nghĩ tới đây đột nhiên đứng dậy. Chắc hẳn đây chính là chuyện tốt của mấy trưởng lão Tụ Tinh làm. Chắc chắn là bọn họ. Ngụy gia chủ hét lớn: “Năm trưởng lão Tụ Tinh, các ngươi cũng giỏi thủ đoạn, biết chiêu rút củi dưới đáy nồi. Ngụy gia ta tuyệt sẽ không để yên. Ta cho các ngươi thời gian một ngày, một ngày sau vẫn không giao người, bọn ma thú này sẽ san bằng toàn bộ Tụ Tinh.”
Năm vị trưởng lão nghe xong đều sầm mặt. Đối với bọn họ, bọn ma thú này thật sự không thể gây uy hiếp nhiều, nhưng bọn họ muốn bảo vệ các đệ tử Tụ Tinh chu toàn.
“Ngụy gia chủ, ngươi đừng ngậm máu phun người! Tụ Tinh vốn không làm chuyện đó, vì sao phải giao người. Bây giờ Ngụy gia khiến cho đệ tử của Tụ Tinh bị thương, khoản nợ này chúng ta sẽ đòi lại.” Đại trưởng lão vẻ mặt giận dữ hét lớn.
Tiếng hét truyền khắp toàn bộ Tụ Tinh học viện, phần đông đệ tử bên trong viện đang dưỡng thương nghe xong đều cảm thấy xúc động. Bọn họ chẳng làm gì cả, vô duyên vô cớ bị oan ức, vô duyên vô cớ bị công kích, dựa vào cái gì? Ngụy gia chết người, Tụ Tinh bên này chết không phải người sao?
“Đúng, không sai! Ngụy gia khiến cho đệ tử Tụ Tinh thương vong, khoản nợ này chắc chắn phải đòi lại.”
Một giọng nói xuyên qua bầu trời bay thẳng đến, truyền tới màng nhĩ của mỗi một người. Giọng nói kia đối với tất cả mọi người Tụ Tinh đều thật êm tai, làm cho ai nấy đều phấn chấn.
“Là Phong Vân!” Cung Thiên Tình đột nhiên ngẩng mặt lên, vui vẻ bật cười. U Nguyệt ở bên cạnh cũng vui mừng cười. Trở về rồi, muội muội của gã trở lại rồi.
“Phong Vân, Phong Vân trở về rồi!”
“Cuối cùng Phong Vân cũng trở về rồi, để xem đám người Ngụy gia kia còn dám nghênh ngang thế nào.”
“Không sai, có Phong Vân ở đây, chúng ta còn sợ gì nữa?”
“Phong Vân, Phong Vân!”
Các đệ tử đang dưỡng thương ở Nội viện đều bước ra hoan hô. Nguyên một đám vẫy tay hét lên điều trong lòng bọn họ vẫn luôn chờ mong, là người kia trở về, Phong Vân!
Các đệ tử ở Ngoại viện đang chém giết với ma thú cũng không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, nàng trở lại là tốt rồi...
Dung Tâm nhìn lên bầu trời, trong lòng kích động nói không nên lời: “Tiểu sư muội trở lại rồi. Thiên Quy, tiểu sư muội trở lại rồi! Ta biết ngay muội ấy sẽ không bỏ chúng ta lại.”
Thiên Quy ở bên cạnh cũng không nói nên lời. Với tình hình hiện nay, Tụ Tinh có thể trụ được tới giờ quả thật không dễ, nàng đã trở về... Thật tốt quá.
“Nha đầu đó thật sự trở về rồi.” Ngũ trưởng lão bất đắc dĩ vui mừng cười.
Mấy trưởng lão khác khẽ nhíu mày, họ vốn không muốn quấy rầy nha đầu này, dù sao nàng vẫn có việc của mình, chuyện của Tụ Tinh nên để họ xử lý. Nhưng ma thú quá nhiều, hết đám này tới đám khác. Ma thú ngã xuống ngoài Ngoại viện không ít hơn trăm con, cho dù bọn họ dùng biện pháp phân thân, lo được bên này nhưng bên kia lại trở tay không kịp.
“Phong Vân?”
Ngụy gia ngửa đầu, nhìn lên trời, thây cách đó không xa có một bóng dáng đang bay nhanh tới. Nhìn bề ngoài Vân Phong trẻ tuổi như vậy có chút hoài nghi, nhưng lúc thấy ma thú đi theo bên cạnh nàng, vẻ mặt Ngụy gia chủ đột nhiên trầm xuống: “Phong Vân, cuối cùng ngươi cũng chịu lộ diện! Như vậy cũng tốt, ta đỡ động thủ. Mạng của tam thúc Ngụy gia ta nên do ngươi hoàn trả.”
“Ha ha ha ha ha!” Vân Phong phát ra một tiếng cười sang khoái. Giọng nói hùng hậu truyền khắp từng ngõ ngách Tụ Tinh: “Ngụy Đình là ta giết? Là ai nói với ngươi như thế? Chẳng lẽ là Phong Lẫm?”
Ngụy gia chủ nghe nàng gọi thẳng tên Phong Lẫm thì rất ngạc nhiên. Năm vị trưởng lão sau khi nhận ra cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Thực lực của Phong Vân...”
“Thực lực nha đầu đó đã đột phá đến cấp bậc Tôn Hoàng rồi sao?” Hai mắt ngũ trưởng lão lóe lên, nhìn người đệ tử làm ông kiêu ngạo không thôi, trong lòng bắt đầu dâng lên tình cảm sâu sắc. Cấp bậc Tôn Hoàng, nha đầu này đúng là yêu nghiệt.
“Với thời gian một năm rưỡi ngắn ngủi mà nó đã bước qua cấp bậc Tôn Hoàng, thật sự là...” Tam trưởng lão ở bên cạnh cảm thán, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: “Hiện giờ nó đã ngang hàng với chúng ta rồi. Lão ngũ, nó gọi đệ là sư phụ sao đệ chịu nổi?”
“Ha ha ha ha!” Ngũ trưởng lão vui vẻ bật cười, ông giao Vô Trọng quả cho nó là đúng. Bản thân không dùng được vật kia, nhưng mà nha đầu này sớm muộn gì cũng có một ngày vượt qua Tôn Hoàng tiến thẳng lên Tôn Thần.
“Đương nhiên là trưởng lão Phong Lẫm của Hoa Phong báo. Thi thể của Ngụy Đình tìm được trong Vô Vọng Chi Lâm. Chỉ có ba viện dự thi mới biết chỗ đó, không còn ai khác. Ngươi và Ngụy Đình vốn có mâu thuẫn, ngươi không có thực lực ra tay, nhưng trưởng lão dẫn đội của Tụ Tinh có.”
“Chỉ vì lời nói của một bên mà đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Tụ Tinh? Cái chết của Ngụy Đình hoàn toàn không liên quan đến Tụ Tinh, tất cả đều do Lãnh Mịch gây nên.”
Cái gì?
Những lời này của Vân Phong khiến cho Ngụy gia chủ giật mình, Ngũ trưởng lão cũng vô cùng ngạc nhiên. Lãnh Mịch? Lãnh Mịch và Ngụy Đình không thù không oán, vì sao phải ra tay với y, còn đoạt cả tính mạng?
“Đừng nói bậy! Lãnh Mịch và Ngụy gia vốn không quen biết, vì sao phải ra tay với Ngụy Đình? Tụ Tinh đừng hòng chối bỏ trách nhiệm.”
“Tin hay không tùy ngươi. Phong Lẫm sẽ cho ngươi biết đáp án sao? Hắn ta có nói dối không?”
Lời của Vân Phong cứng rắn, khiến cho Ngụy gia chủ run lên. Chẳng lẽ... Hắn đã nhầm thật rồi? Nếu Phong Lẫm nói dối? Nếu đúng thật như vậy, vậy bây giờ...
“Thật giả hay không, ta về sẽ biết. Nếu như Phong Lẫm nói thật, ta sẽ đến nữa. Ta sẽ không để yên chuyện này đâu!”
Ngụy gia chủ khó khăn lắm mới tìm được cái cớ để rút lui. Hắn dẫn theo hai mươi tinh anh, trước phái về mười người đã mất tích, nay chỉ còn lại mười người. Đàn ma thú tấn công điên cuồng cũng tổn thất không ít. Lần này Ngụy gia chủ đi thanh toán Tụ Tinh làm tổn thất không ít ma thú, hắn không tránh khỏi đau lòng, vì đây không phải số lượng nhỏ. Nếu không vì thể diện trước mặt người đời, hắn cũng không hề muốn làm hao binh tổn tướng. Mặc dù cái chết của Ngụy Đình đả kích Ngụy gia, nhưng Ngụy gia cũng sẽ không vì vậy mà rớt xuống ngàn trượng.
Ngụy gia chủ định quay người bỏ đi, nhưng Vân Phong cao giọng hét to: “Ngụy gia chủ, ngươi muốn đi à? Đệ tử Tụ Tinh thương vong vô số, khoản nợ này Tụ Tinh vẫn chưa tính sổ mà ngươi đã bỏ đi sao?”
Ngụy gia chủ cắn răng, trong lòng càng nghĩ càng thấy không đúng. Lời của tiểu nha đầu này mặc dù không thể tin, nhưng nàng nói thản nhiên như thế, ngay từ đầu Tụ Tinh cũng không thừa nhận. Ngụy gia chủ giật mình trong lòng: “Ngươi muốn thế nào?”
Vân Phong đứng ở trên không, từ trên cao nhìn xuống Ngụy gia chủ: “Không cần động thủ với ngươi.”
Vừa dứt lời, Ngoại viện bên kia đột nhiên truyền đến tiếng nổ vang ầm ầm. Từng trận sấm sét đột nhiên xuất hiện, cùng với ngân xà uốn éo điên cuồng từ trên trời giáng xuống.
Năm vị trưởng lão lập tức ngẩng đầu lên, một bóng dáng cao lớn đứng trên không trung cùng với tia sét vây quanh, Lôi nguyên tố màu tím nồng đậm đầy trời, từng đạo kình lôi đánh xuống từ đó.
“Gia chủ, không tốt rồi.”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Ma thú chúng ta mang tới... Đều, đều bị sét đánh chết hết rồi.”
Hơi thở lập tức nghẹn lại, Ngụy gia chủ đỏ bừng mặt ho khan một tiếng, hai mắt phẫn hận nhìn Vân Phong đang đứng trên không trung, tay nắm chặt. Toàn bộ chết hết rồi, trong số đó có không ít ma thú cao cấp hắn vẫn chưa phái ra chiến đấu, vậy mà tất cả đều chết hết rồi. Vốn tưởng rằng lần này Ngụy gia lấy lại thể diện, không ngờ giờ phải trở về như thế.
Mất người không nói, ma thú cũng không còn một mống. Lần này lỗ lớn rồi.
Trong lòng Ngụy gia chủ run rẩy, đành lên tiếng: “Chúng ta đi!” Thuần thú sư không còn ma thú sẽ ra sao, chẳng là cái thá gì cả.
Ngụy gia chủ mang theo những người còn lại ỉu xìu về. Vân Phong nhếch môi, sau khi trở về tất nhiên sẽ có trò hay chờ bọn họ. Vân Phong đứng ở trên không thấy rõ tình trạng của Tụ Tinh. Ngoại viện gần như bị phá hủy hết, rất nhiều đệ tử bị thương vong, năm vị trưởng lão bộ dạng mỏi mệt. Dù sao họ cũng đã phải liên tục chiến đấu suốt một năm rưỡi, thỉnh thoảng chống lại bọn ma thú đánh lén. Họ có thể kiên trì đến bây giờ đúng là không dễ.
Vân Phong đến trước mặt năm vị trưởng lão, năm vị trưởng lão đều vui mừng cười. Ngũ trưởng lão cười ha hả vỗ vỗ bả vai Vân Phong: “Yên tâm, Cung Thiên Tình và U Nguyệt đều bình an vô sự.”
Vân Phong khẽ giật mình, sau đó vâng một tiếng. Ngũ trưởng lão khoát khoát tay: “Bọn họ đều ở trong Nội viện, con mau đi đi.”
Vân Phong gật đầu quay người đi vào Nội viện. Vừa bước vào Nội viện đã nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ, sau đó Vân Phong thấy eo của mình bị người thuận thế ôm lấy, giơ lên cao.
“Phong Vân tất thắng! Phong Vân tất thắng! Phong Vân, Phong Vân!”
Vân Phong bị U Nguyệt giơ lên cao, tất cả mọi người chung quanh đều hoan hô, vui mừng hô hào cái tên này. Vân Phong nhìn, trong lòng có cảm giác không nói nên lời. U Nguyệt vững vàng ôm Vân Phong, đưa nàng lên thật cao, trong lòng đầy tự hào, đây chính là muội muội của lão.
“Tiểu sư muội!”
Dung Tâm hô to một tiếng lao đến, giơ tay muốn ôm Vân Phong nhưng bị U Nguyệt chộp qua. Đệ tử quan môn chiến đấu hăng hái ở Ngoại viện cũng đi tới, mỗi người đều rất chật vật, nhưng mặt đầy ý cười.
U Nguyệt buông Vân Phong xuống, thuận thế tách khỏi Dung Tâm. Thiên Quy đi tới, nhìn Vân Phong khẽ cười: “Phong Vân, cảm ơn muội đã quay lại.”
Vân Phong cười nhạt một tiếng: “Cũng cảm ơn mọi người có thể kiên trì đến bây giờ.”
Thiên Quy cười, Vân Phong cũng cười, tất cả mọi người đều cười, trong nụ cười chứa một tia tự hào, một tia kiêu ngạo. Bọn họ đều là một phần tử của Tụ Tinh, đều là huynh đệ tỷ muội, đều là bằng hữu lúc hoạn nạn.