Mục lục
Thiên Tài Triệu Hồi Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mavis Clay



Ba ngày!



Ba nam nhân vừa có dấu hiệu muốn rút lui, nhanh chóng chạy ra ngoài, cơ thể Vân Phong đột nhiên xẹt qua chắn trước mặt ba người nọ, ba người họ bị chặn lại xém chút nữa ngã nhào trên mặt đất.



“Tiểu cô nương, còn việc gì sao? Công hiệu của thuốc trong người chúng ta chỉ còn có nửa ngày, chúng ta còn phải mau chóng ra ngoài nữa!”



Vân Phong vẫn bất động đứng trước mặt ba người nọ, Tiểu Hỏa và Lam Dực cũng bước tới vây quanh họ thành một vòng tròn nhỏ, Khúc Lam Y ôm Yêu Yêu chậm rãi bước tới, vẻ mặt vô cùng xấu xa, ba nam nhân thấy thế lập tức luống cuống, “Tiểu cô nương, ý này của mấy người là gì vậy?”



Vân Phong cười nhạt, “Ba vị đừng gấp, ta chỉ là còn chút chuyện vẫn chưa rõ nên muốn hỏi thêm thôi, xong việc đương nhiên sẽ để ba vị tự do rời đi.”



“Nếu chậm trễ thêm nữa sẽ khiến công hiệu của thuốc biến mất mất, đến lúc đó chắc chắn chúng ta sẽ chết ở đây, ngươi...!”



“Ba vị đừng lo, ta sẽ đưa ba vị ra ngoài trước khi công hiệu của thuốc biến mất.”



Ba người bọn họ tức nghẹn họng, cuối cùng một người nói, “Muốn hỏi gì thì hỏi nhanh lên, nếu chúng ta biết nhất định sẽ nói cho ngươi.” Không nói cũng không được, một khi chất thuốc mất công hiệu mà bọn họ vẫn ở Vô Tận Hải, đến lúc đó đám người Vân Phong rất có thể sẽ bỏ lại ba người bọn họ, nhưng thực lực bọn hắn lại không bằng Vân Phong, vừa rồi nếu không phải nhờ có Vân Phong bọn họ đã sớm chết đến nơi rồi.



“Công hiệu của thuốc biến hình này chỉ có ba ngày?” Vân Phong lắc nhẹ bình thuốc nhỏ trong tay.



Ba người họ gật đầu, “Chỉ có hiệu quả trong ba ngày, nhưng dù chỉ có ba ngày cũng có thể tìm được không ít đồ tốt.”



Vân Phong cau mày, chỉ có ba ngày, thời gian này quá ngắn! Nàng cần phải xâm nhập được vào địa bàn của Giao Nhân tộc. Thuốc này chính là vật ngụy trang rất quan trọng! Thời gian ba ngày nàng chỉ có thể lòng vòng ở ngoài mà thôi! Đừng nói đến việc xâm nhập, lại nói tới mấy bình thuốc này, sau khi sử dụng rồi thì cũng chẳng còn, chẳng phải là bị bó tay không tiến lên được nữa sao?



“Mấy vị nếu không phải là lần đầu tiên đến Vô Tận Hải, hẳn đây cũng không phải là lần đầu tiên dùng thuốc này.” Khúc Lam Y vô lo bước tới, khóe môi nhếch lên, ba nam nhân nhìn thấy dáng vẻ của Khúc Lam Y không khỏi cảm thấy sợ hãi, nhất là khi nhìn thấy Yêu Yêu trong ngực Khúc Lam Y, “Ngươi... Ngươi không phải là Giao Nhân tộc?”



Ba nam nhân run rẩy hỏi một câu, ánh mắt lại hướng về phía Yêu Yêu, Khúc Lam Y và Vân Phong ngẩn ra, rõ ràng hình dáng của Khúc Lam Y là con người, sao ba người họ lại hỏi câu đó?



“Sao vậy, vẻ ngoài của ta rất giống Giao Nhân tộc?” Khúc Lam Y mỉm cười.



Ba nam nhân như có cùng một suy nghĩ gật đầu cái rụp, “Chúng ta cũng đã không ít lần gặp được người Giao Nhân tộc, mặc dù cũng có một số kẻ có bề ngoài thô tục, nhưng không thể không nói vẻ ngoài của Giao Nhân tộc rất tuấn mỹ, giống như ngươi vậy.”



Khóe miệng Khúc Lam Y giật vài cái, đáy mắt Vân Phong nhất thời nổi lên ý cười, nhưng nhanh chóng mất đi, nàng không thể lãng phí thời gian thêm nữa, “Ba vị chắc cũng đã quen với nguồn tìm kiếm loại thuốc này nhỉ.”



Ba nam nhân thầm trao đổi ánh mắt với nhau, Vân Phong thấy rõ nhưng vẻ mặt không biểu lộ điều gì, “Bảo bối này chúng ta đã tốn không ít tâm tư và kế hoạch để có được, nếu như bị truyền bá ra ngoài, chẳng phải đối thủ cạnh tranh của chúng ta sẽ tăng lên không ít sao?”



Vân Phong cười ha ha, “Ta không hứng thú với việc làm của các người nên cứ yên tâm đi, đương nhiên ta sẽ không tiết lộ cho kẻ nào khác.”



Ba nam nhân đồng loạt cười, “Tiểu cô nương có ân cứu mạng với chúng ta, chúng ta mà mất mạng thì cũng chẳng còn cơ hội mà phát tài, thật ra thì bảo bối này đấu giá là có được, chỉ cần ngươi có quen biết thì sở hữu được thôi. Trông thực lực của tiêu cô nương cường hãn như vậy, hẳn địa vị cũng không thấp, lo gì không lấy được cái này? Ngươi thấy đúng không?”



Nói vòng vo tam quốc một hồi vẫn không chịu khai, Vân Phong xoay nhẹ mấy bình thuốc trong tay, ánh mắt cười nhẹ nhìn ba người, không nói chuyện nữa. Ba nam nhân bị Tiểu Hỏa và Lam Dực giam bên trong cũng chẳng dám liều mạng xông ra ngoài, bọn họ toàn là tự nói tự diễn, Vân Phong lại không thèm nói chuyện, nhưng mà bọn hắn gấp lắm rồi.



Thời gian cứ như vậy từ từ trôi qua, Vân Phong dường như đang suy nghĩ điều gì, Tiểu Hỏa và Lam Dực mặt không đổi sắc. Khúc Lam Y rảnh rang đứng một bên, nhìn đỉnh đầu, “Này người quen... Nên suy nghĩ kỹ một chút, Tiểu Phong Phong đâu gấp đâu.”



Ba người nam nhân nghe mà muốn khóc, tổ tông ta ơi, các ngươi không vội nhưng chúng ta gấp a! Nếu cứ kéo dài thêm nữa thì bọn họ hết đường sống mất! Ba nam nhân nháy mắt với nhau, vẫn còn lưỡng lự, Vân Phong không vội chút nào, im lặng chờ đợi.



“Tiểu cô nương này... Những gì cần nói chúng ta đã nói với cô hết rồi, có thể đi trước được chưa vậy?”



Vân Phong vờ như chợt hiểu ra, Tiểu Hỏa và Lam Dực cũng lui thân về, “Ba vị có thể đi được rồi, không tiễn.” Vân Phong cười nhạt, xoay người rời đi, vẻ mặt ba nam nhân đứng đó giật giật, thời gian đã mất đi nhiều như vậy, lấy tốc độ bình thường của bọn họ, không thể nào ra ngoài trước khi công hiệu của thuốc biến mất được!



Khóe miệng Vân Phong khẽ giương bước thong thả về phía trước, không thèm ngoái lại một lần, Khúc Lam Y ôm Yêu Yêu theo cạnh cũng cười, Tiểu Hỏa và Lam Dực cũng mang vẻ mặt nén cười, bọn họ không tin ba người kia sẽ nhịn được, quả nhiên...



“Tiểu cô nương, đợi đã nào...! Ta nghĩ ra rồi!”



Vân Phong chậm rãi dừng bước lại, từ từ xoay người lại, “Ba vị còn chưa đi sao? Công hiệu của thuốc sắp hết rồi đấy.”



Ba nam nhân thật thấy khóc không ra nước mắt, nếu không bị tiểu tổ tông ngươi dây dưa một đống thời gian, bọn họ đã sớm rời khỏi đây rồi! Nhưng vẻ mặt của cả ba vẫn cười tươi, trông có vẻ kỳ quái, một người trong đám lục lọi, cuối cùng móc ra một trang giấy, trang giấy được cuộn một cách cẩn thận, đáy mắt Vân Phong xẹt qua một tia sáng, cuối cùng cũng lấy ra thứ nàng cần.



“Chúng ta vừa nhớ ra trên người có thứ này, nó cũng không có ý nghĩa gì mấy với chúng ta, chi bằng đưa cho tiểu cô nương ngươi, nhất định sẽ vô cùng có ích!” Nam nhân cười đưa đồ qua, nhưng nét mặt lộ rõ vẻ không nỡ, hai người khác cũng như vậy.



Vân Phong chậm rãi nắm lấy mảnh giấy, Khúc Lam Y nhìn sang, Tiểu Hỏa và Lam Dực rung động trong lòng, đây chính là cách điều chế chất thuốc biến hình! Chỉ cần có cái này, công hiệu ba ngày của thuốc, đối với Vân Phong chỉ là chuyện vặt rồi!



“Đa tạ ba vị đã tặng ta, ta xin nhận vậy.” Vân Phong khách khí phất tay một cái, mảnh giấy biến mất, ba nam nhân cũng biết là một đi không trở lại rồi, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, “Tiểu cô nương, đổi lại... Có thể đưa chúng ta ra ngoài được chứ?”



Vân Phong cười khúc khích, đôi mắt đen trong suốt lóe lên tia sáng nhạt, nhưng dưới mắt ba nam nhân lại thấy nàng giảo hoạt như hồ ly, vì bảo vệ tính mạng lần này bọn họ mất một miếng thịt lớn rồi!



“Đương nhiên sẽ đa ba vị ra ngoài rồi, đi nào.” Vân Phong vơ tay nắm lấy cổ áo một người đàn ông, lướt người lên phía trên, nam nhân bị túm lấy chỉ kịp thét lên một tiếng chói tai rồi biến mất tăm, hai người còn lại còn chưa kịp định thần, Tiểu Hỏa và Lam Dực đã nhanh chóng phi tới bắt lấy hai người còn lại, Khúc Lam Y và Yêu Yêu đứng đó cười ba người bọn họ cứ như vậy rời đi.



Ba nam nhân dưới sự “hộ tống” của Vân Phong, cuối cùng cũng thoát ra được Vô Tận Hải trước khi công hiệu của thuốc biến mất, cả ba nhếch nhách ló đầu ra mặt biển, hít từng ngụm không khí, hình dáng đã trở lại thành hình người, sau một hồi thở dốc quay lại bờ, ba người tức giận bất bình.



“Nha đầu kia độc ác thật! Mấy bình thuốc này đáng giá không ít tiền, bây giờ nàng thậm chí còn lấy được cả cách điều chế!”



Ba người phát tiết một hồi cuối cùng cười, “Ta có cảm giác, được nàng cứu chi bằng chết quách cho rồi...”



“Đúng vậy, vốn cho là nàng chỉ là một tiểu nha đầu vô tâm, không ngờ lại còn giảo hoạt hơn cả chúng ta, bị đào vài miếng thịt, thực là xui xẻo quá mà!”

- -- ------ ------ ------ ---------



Khúc Lam Y chờ Vân Phong, Tiểu Hỏa và Lam Dực trở về, bộ dáng của Tiểu Hỏa và Lam Dực vô cùng vui vẻ, Vân Phong cũng vậy, có cách điều chế chất thuốc thì nàng không cần phải lo giới hạn ba ngày của nó. Vừa rồi nàng đã đọc sơ qua về biến hình chất thuốc, đầu tiên nó có nói rất rõ về cấp bậc, Vân Phong lấy từ kho dược của Học Viện Luyện Dược không chỉ có dược liệu của Hoán Cốt Dược, còn có lấy thêm vài món nữa, mỗi món Vân Phong lấy một ít, đương nhiên cộng hết lại chỉ là một ít mà thôi.



Dược liệu cần để điều chế biến hình chất thuốc cũng không nhiều lắm, cấp bậc cũng không cao, nhưng lại khá trân quý, theo như lão giả của làng chài trên kia nói đã có rất nhiều cường giả chết ở đây, nếu như biết tới sự tồn tại của biến hình chất thuốc thì đã không phải bỏ mạng như vậy, từ đó có thể thấy có ít ai biết tới sự tồn tại của nó, ba nam nhân kia cũng khá mưu mô, đương nhiên sẽ không muốn sự tồn tại của chất thuốc biến hình bị truyền ra ngoài, làm cắt đứt tài lộ.



Độ khó của chất thuốc biến hình cũng không cao, chỉ cần một ít dược liệu, nhưng lại có thể mang lại hiệu quả kinh người, cái quan trọng nhất của chất thuốc này, chính là tinh hoa ma thú.



Thứ gọi là tinh hoa ma thú chính là lấy máu thịt của ma thú để luyện thành tinh hoa, bỏ vào trong biến hình chất thuốc, lúc đó biến hình chất thuốc mới có hiệu quả, hơn nữa hiệu quả dùng của nó rất lớn, có thể biến vẻ ngoài của Vân Phong một cách hoàn toàn, trên bản điều chế này nói, bỏ vào bất kỳ loại tinh hoa ma thú nào, sau khi sử dụng sẽ biến thành loại ma thú đó.



Bỏ vào cái gì sẽ biến thành cái đó, mặc dù công hiệu chỉ có ba ngày, nhưng đối với Vân Phong mà nói cũng đã có tác dụng khá lớn, sau này nàng cũng sẽ gặp càng nhiều ma thú, chất thuốc biến hình này nàng rất cần.



“Ném ra ngoài?” Khúc Lam Y cười với Vân Phong, Yêu Yêu đưa tay sà lại vào ngực Vân Phong, Vân Phong sờ tai cá của Yêu Yêu, “Ừ, ngược lại họ còn” tặng “một phần đại lễ cho ta.”



“Trước tiên chúng ta phải tiến sâu vào địa bàn của Giao Nhân tộc giao tranh để tìm tinh hoa sao?” Khúc Lam Y hỏi.



Vân Phong lắc đầu, “Ba người kia thường ở bên ngoài, chứng tỏ ở đây thường có thi thể của Giao Nhân tộc, trên đường tới đây cũng có không ít thi thể sau chiến tranh, thu thập chung quanh hẳn là được.”



Khúc Lam Y gật đầu, mọi người lập tức chia nhau tìm kiếm, nhưng không quá mở rộng phạm vi, dù sao đây vẫn là nơi tiếp giáp, nếu có kẻ nào phát hiện thấy họ trong hình dáng loài người thì phiền phức lớn. Chia nhau xong, Vân Phong cũng rẽ sang một hướng riêng tìm kiếm, lúc quét mắt qua đống thi thể Hải Tộc thì khựng lại một chút, sau đó thu một cỗ thi thể vào dung khí, mặc dù bây giờ vẫn chưa dùng được, nhưng sau này sẽ có chỗ hữu dụng.



Sau khi tìm tòi cẩn thận cuối cùng cũng có kết quả, Tiểu Hỏa và Lam Dực chia nhau tìm được mấy phần hài cốt bị cụt tay cụt chân, Khúc Lam Y và Vân Phong lại không thu được gì, nhưng nhiêu đây hài cốt cũng đã đủ rồi, mặc dù nàng không biết quá trình luyện hóa tinh hoa ra sao, nhưng nàng biết nhất định lửa sẽ có tác dụng.



Tìm một chỗ khuất, Vân Phong bắt đầu bắt tay chế luyện biến hình chất thuốc, hơi thở nhân loại trên người được giấu đi nên không sợ bị phát hiện, chỉ cần không có Hải Tộc nhìn thấy họ không cần phải lo lắng, mọi thứ đợi sau khi luyện chế biến hình chất thuốc xong rồi tính sau.



Mấy phần chân tay cụt dưới nhiệt độ cao của ngọn lửa trên tay Vân Phong từ từ tan chảy, nhỏ xuống từng hạt chất lỏng trong suốt, không phân rõ được màu sắc, nhưng Yêu Yêu nhìn lại thấy có chút kích động.



Vân Phong thận trọng thu lại chất lỏng, thiêu đốt hài cốt chân tay cụt cho tới khi chúng đã hoàn toàn hóa thành tinh hoa, tinh hoa ma thú thu được cỡ hai bình nhỏ, Vân Phong thầm tính toán, nhiêu đây có thể giúp họ sử dụng trong ba tháng.



Tinh hoa ma thú đã chuẩn bị sẵn sàng, việc kế tiếp là luyện chế chất thuốc biến hình, độ khó của nó không cao, Vân Phong hiện giờ đã có thể luyện chế chất thuốc ba sao, biến hình chất thuốc cũng thuộc phạm vi ba sao, mặc dù có thể chế tạo, nhưng vì số lượng lớn nên khá tốn tinh thần lực.



Sau khi Vân Phong chế tạo xong tám bình, sắc mặt đã có chút tái nhợt, Khúc Lam Y thấy vậy liền cản nàng. “Tám bình này là đủ dùng rồi, không cần làm một lần luôn đâu, sau khi vào địa bàn của Giao Nhân tộc rồi chuyện chế tiếp cũng được!”



Vân Phong gật đầu, nếu nàng cố làm cho xong thì sẽ rất tốn tinh thần lực, thời gian cần tu dưỡng cũng sẽ lâu hơn, sẽ làm trễ nãi không ít chuyện. Hơn nữa tám bình cộng với bốn bình của ba người kia đã là mười hai bình, cũng có thể trụ được một khoảng thời gian rồi.



Mỗi một bình nhỏ chỉ có thể dùng hai lần, hiệu quả mỗi bình là sáu ngày, mười hai lọ đủ cho bọn họ dùng trong mười tám ngày, nửa tháng, thời gian rất ngắn ngủi, Vân Phong cũng không hy vọng nhiều trong thời gian này có thể tìm thấy được Tụ Linh Thảo, nhưng vẫn có thể biết thêm được vài thứ.



Mười hai bình chia làm bốn phần, lúc Vân Phong đưa bình chất thuốc cho Tiểu Hỏa, vẻ mặt Tiểu Hỏa nhăn nhó, cuối cùng hắn đành đưa đám cúi đầu, “Chủ nhân, để ta trở về thì hơn.”



Lam Dực cười, Vân Phong cũng cười, Khúc Lam Y bật cười ha hả, đến cả Nhục Cầu cũng không khách khí cười nhạo, Tiểu Hỏa khẽ đỏ mặt đứng đó không biết nói gì, dáng vẻ vô cùng xấu hổ, hai cái tai sói thò ra, Vân Phong đưa tay bóp tai Tiểu Hỏa, Nhục Cầu nhẹ nhàng nhảy lên vai Vân Phong, một luồng ánh sáng màu đỏ thu Tiểu Hỏa vào nhẫn khế ước. (Mavis: Ta cũng muốn tai huynh ấy a, dễ thương quá yk >v<)



“Quả thực là làm khó Hỏa huynh rồi.” Vẻ mặt anh tuấn của Lam Dực nở nụ cười.



“Không biết hiệu quả của chất thuốc này trên mỗi người là giống hay khác nhau.” Khúc Lam Y lẩm bẩm.



Vân Phong nhìn bình thuốc nhỏ trước mặt, “Uống thử rồi biết.”



“Đúng vậy, sự thật hơn lời nói.” Khúc Lam Y ngửa đầu uống một hớp, Khúc Lam Y và Vân Phong cũng làm theo, ba người họ uống xong im lặng chờ hiệu quả. Hiệu quả của nó vô cùng rõ ràng, Khúc Lam Y và Lam Dực dần biến đổi, Yêu Yêu trong ngực Vân Phong tò mò đưa mắt nhìn, cả người chủ động rời khỏi Vân Phong, đuôi cá màu xanh dương không ngừng đưa tới đưa lui, thân thể nhỏ bé bơi vòng quanh Khúc Lam Y và Lam Dực, dáng vẻ càng lúc càng vui.



Chỉ trong chốc lát sau, Lam Dực và Khúc Lam Y đã hóa thành hình dáng Gia Nhân, mặc dù đuôi cá là giống ba nam nhân kia, cũng có vây cá, trên da thịt cũng có vảy mờ mờ, nhưng khuôn mặt của cả hai lại rất tuấn mỹ, càng nhìn càng mê người.



Yêu Yêu trông vô cùng vui vẻ, “Một dạng, giống nhau.” Nàng vui vẻ nói xong, đôi mắt màu lam mở to nhìn Khúc Lam Y và Lam Dực, tràn đầy vui vẻ và vui sướng, Khúc Lam Y đưa tay lên sờ tai mình, nhận ra đã hóa thành một chiếc vây cá, “Thuốc này quả nhiên không tầm thường.”



Lam Dực nhìn ngoại hình của mình cũng khá ngạc nhiên, nhưng hạ thân biến thành đuôi cá khiến hắn hơi mất tự nhiên chút, “Chủ nhân, người...” Lam Dực ngẩng đầu lên nhìn về phía Vân Phong, lại đột nhiên im bặt, Khúc Lam Y đưa mắt sang, ánh mắt đột nhiên nóng bỏng lạ thường.



Thiếu nữ không có hình dạng nửa người nửa đuôi cá, phía dưới Vân Phong vẫn là hai chân của người, nhưng trên da thịt lại xuất hiện một tầng ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, giống như một loại hoa văn, làm tôn lên làn da trắng noãn bóng loáng.



Trên tay hiện lên một loại hoa văn màu xanh nhàn nhạt, rất giống với Yêu Yêu, hai tai cũng hóa thành vây cá, khuôn mặt xinh đẹp thêm một tầng yêu mị, yêu khí lan tràn, đôi mắt vẫn trong suốt xinh đẹp càng thêm động lòng người. Không giống với Khúc Lam Y và Lam Dực, thậm chí cũng không giống với Yêu Yêu, phía sau Vân Phong cũng xuất hiện một đôi vây cá mỏng màu xanh, chậm rãi rung động tựa như một đôi cánh.



“Ta vậy mà không thể hóa đuôi cá?” Vân Phong nhìn hai chân mình, lại nhìn sang đuôi cá của Khúc Lam Y và Lam Dực, không khỏi cau mày.



Lam Dực bật cười, “Chủ nhân không cần hóa đuôi cá.”



Yêu Yêu thân mật bơi tới, còn vui hơn hồi nãy, thân thể nhỏ bé chui vào lòng Vân Phong, đuôi cá quấn lên hông Vân Phong, hai má cọ lên má nàng, bàn tay nhỏ bé sờ tới vây cá sau lưng Vân Phong, dáng vẻ thích thú không buông.



“Hay là chờ dược hiệu mất đi rồi lấy hình dáng loài người đi vào.” Khúc Lam Y lướt tới chỗ Vân Phong, đôi mắt mang theo một cỗ mị nhán bắn về phía Vân Phong, gò má nàng ửng đỏ, Lam Dực quay mặt đi chỗ khác vờ như đang ngắm cảnh, Nhục Cầu lại không khách khí há mồm tính cắn, Khúc Lam Y rụt người lại, nhìn Vân Phong đỏ mặt, đáy mắt lại lướt qua một tia nóng bỏng.



“Tiểu Phong.” Yêu Yêu mở miệng, tay vuốt ve vây cá sau lưng Vân Phong cười ngọt ngào, cánh tay ôm sát cổ Vân Phong, mặt dán lên, “Thích.” Yêu Yêu vui vẻ cười, thân thiết mè nheo, Vân Phong sửng sốt siết Yêu Yêu chặt hơn một chút, “Ta cũng thích Yêu Yêu.”



Khúc Lam Y nhìn một lớn một nhỏ hòa thuận như vậy, trong lòng ê ẩm khó hiểu, hình dáng Hải Yêu của Vân Phong xinh đẹp ngoài dự tính của hắn, hắn thậm chí có cảm giác chẳng muốn để giống đực thứ hai nào thấy bộ dáng lúc này của Vân Phong, Khúc Lam Y bất đắc dĩ lắc đầu, miễn cưỡng đè nén nội tâm đang không ngừng sôi trào của bản thân.



“Thời gian chỉ có ba ngày, chúng ta lên đường thôi.” Vân Phong ôm chặt Yêu Yêu, mắt liếc nhìn Nhục Cầu trên vai, Nhục Cầu không dùng thuốc này, cho dù nó có hóa thành Giao Nhân tộc thì cũng làm gì có người cá nào chỉ trưởng thành được có nhiêu đó chứ.



Khúc Lam Y hồi thần lập tức gật đầu, mọi người tập trung đi về phía trước, nơi này là biên giới, chứng tỏ bọn họ đã cách địa bàn của Giao Nhân tộc không còn xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK