Lam Dực vừa dứt lời đã nhìn thấy sự dao động của năng lượng nguyên tố đó trên không trung đột nhiên xảy ra chấn động mãnh liệt, một bóng dáng bất thình lình phóng ra từ bên trong. Vân Phong nhắm mắt lại, quả nhiên, nếu chết dễ dàng như vậy thì thật đúng là đã sỉ nhục danh hiệu Sư Ưng sáu cánh của y rồi.
“Phụt!” Một ngụm máu tươi phun ra từ miệng Phi Lăng, tán ra trên bầu trời tạo nên một làn sương máu nhàn nhạt, bản thể của Sư Ưng đã biến mất, ngoại hình nhân loại vô cùng nhếch nhác, sau lưng bị Nhục Cầu cắn xé mất một chỗ, mà bị Vân Phong đẩy vào nguyên tố dung hợp cũng đã làm cho bên trong cơ thể y bị trọng thương không ít, nhưng không đến nỗi sẽ chết. Máu tuôn ra phía sau lưng không ngừng nhỏ xuống từ trên không, một khuôn mặt trắng bệch kết hợp thêm đôi mắt gần như đỏ cả lên, ngũ quan vốn coi như tuấn mỹ vào giờ phút này lại vô cùng dữ tợn.
“Nhân loại, xem ra là ta đã xem thường ngươi và mấy con ma thú bên cạnh ngươi rồi!” Phi Lăng ở trên không hung dữ liếc nhìn Vân Phong và mấy con ma thú ở bên cạnh, nhất là Nhục Cầu ở trên vai Vân Phong, đôi mắt đỏ rực hung ác quét qua, sáu cái cánh dính đầy máu tươi ở sau lưng đột nhiên dang rộng ra lần nữa.
“Vù...!” Một bóng dáng màu lục lóe lên, nhanh hơn tia chớp.
“Hắn muốn bỏ chạy!” Tiểu Hỏa bất chợt hét lên một tiếng, thân thể của Lam Dực lập tức xông ra, thân thể của Hỏa Vân Lang cũng xông ra trong nháy mắt, tia sáng một đỏ một xanh lục theo sát phía sau Phi Lăng.
“Các ngươi vẫn chưa thể đuổi kịp được ta!” Phi Lăng cười dữ tợn, tốc độ của Sư Ưng sáu cánh đúng là không thể so được, mặc dù cơ thể bị trọng thương mặc dù thực lực bị hao tổn nhưng mà tốc độ vẫn rất tuyệt vời. Mặc dù Tiểu Hỏa và Lam Dực dùng hết sức để đuổi theo, nhưng cuối cùng vẫn đã để cho Phi Lăng bay ra khỏi địa bàn của tộc Sư Ưng.
“Đáng ghét!” Tiểu Hỏa nhìn bóng lưng nhanh chóng rời khỏi của Phi Lăng, chỉ có thể tức giận khẽ quát một tiếng. Lam Dực cũng dừng lại, ra khỏi địa bàn của tộc Sư Ưng bọn họ căn bản không thể đuổi kịp nữa rồi.
Vân Phong đứng tại chỗ, sở dĩ Phi Lăng bỏ trốn đoán chừng là thực lực đã bị tổn hại, y biết nếu tiếp tục nữa chỉ gây ra bất lợi cho bản thân mà thôi. Tốc độ của y thật sự quá mức quỷ dị, Sư Ưng không hổ danh là một tộc nổi bật ở phương diện tốc độ, huống chi là sáu cánh.
Lam Dực và Tiểu Hỏa trở về bên cạnh Vân Phong, sắc mặt của Lam Dực có chút âm trầm, những tộc nhân tộc Sư Ưng khác cũng có sắc mặt rất phức tạp, y bỏ chạy rồi nhất định sẽ còn trở về nữa, tới lúc đó... Vân Phong nhìn thoáng ra bên ngoài, bên ngoài địa bàn Sư Ưng có đại quân bao quanh trùng trùng điệp điệp, không biết bốn vị trưởng giả sẽ giải quyết như thế nào.
“Dực thúc.” Phi Vân đi qua đây, đôi mắt màu xanh của Lam Dực nhìn thiếu niên ở trước mặt, không khỏi vui mừng cười cười: “Ngươi đã trưởng thành rồi.”
Phi Vân đỏ mặt: “Không đâu, thực lực của ta vốn không đáng nhắc đến ở trước mặt Dực thúc.”
Ngay lúc này, bốn vị trưởng giả cuối cùng cũng trở về từ bên ngoài, tộc nhân Sư Ưng đều hô lên: “Bốn vị trưởng lão quay về rồi!”
Bốn vị trưởng giả vội vàng từ bên ngoài tiến vào, thần sắc trên mặt của cả bốn người đều khó coi. “Bốn vị trưởng giả, ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì sao?” Lam Dực lo lắng hỏi một câu, bốn vị trưởng giả đều thở dài: “Bên ngoài cũng không có rắc rối gì, lần này tộc Xích Ưng và tộc Sát Ưng cũng không có ý định ra tay với tộc Sư Ưng, nhưng mà hai tộc đó đều là không tốt đẹp gì, hiện tại cuối cùng cũng xem như đã rút lui.”
Tất cả tộc nhân Sư Ưng đều thở phào một hơi thật mạnh, nguy cơ lần này cuối cùng cũng tạm thời chấm dứt rồi. Bốn vị trưởng giả nhìn quanh một lượt: “Tên phản bội Phi Lăng đó đâu rồi?”
Lam Dực nhíu mày: “Hắn bỏ trốn rồi.”
Bốn vị trưởng giả nghe xong trợn trừng hai mắt, bỏ trốn? Phi Vân đi qua: “Vân Phong và Dực thúc đã dốc hết sức ngăn cản, nhưng y... Dù sao cũng là Sư Ưng sáu cánh.”
Bốn vị trưởng giả đều lắc đầu thở dài, ánh mắt nhìn về phía Vân Phong: “Vân Phong tiểu hữu, lần này thật sự rất cảm tạ ngươi, bằng không thì bọn ta cũng không biết còn phải bị che mắt bao lâu nữa.”
Vân Phong khẽ cười: “Không cần cám ơn ta, Phi Lăng bị thương bỏ trốn sẽ không có bất kỳ hành động nào trong thời gian ngắn, nhưng một khi đợi hắn hồi phục rồi, tộc Sư Ưng có thể sẽ gặp đại nạn.”
Sắc mặt bốn vị trưởng giả sầm xuống: “Bây giờ nhiệm vụ cấp bách của tộc Sư Ưng là phải xuất hiện tộc vương mới, bằng không thì sẽ bị hai tộc kia nhân cơ hội mà tiến tới!” Bốn vị trưởng nói xong đều bất giác nhìn về phía Lam Dực, Vân Phong nhìn ra ý tứ của tứ trưởng lão thì tim không khỏi bị thắt chặt một cái, nàng đến tộc Sư Ưng không phải là vì để cho Lam Dực lên ngôi vương.
Lam Dực thấp giọng cười cười: “Ta không phải là huyết mạch vương tộc, bốn vị trưởng giả đừng có nhìn ta, ở đây có một người thích hợp hơn.” Lam Dực vỗ vỗ vai Phi Vân từ phía sau, Phi Vân ngây người ra, bốn vị trưởng giả cũng sửng sốt.
“Dực thúc, ta không được!” Phi Vân lập tức từ chối, gã mới chỉ là cấp bậc Thống Lĩnh! Hơn nữa... Gã không phải là Sư Ưng sáu cánh!
Ánh mắt của bốn vị trưởng giả đều trở nên phức tạp, mặc dù Phi Vân là huyết mạch hoàng thất, nhưng gã cũng không phải là Sư Ưng sáu cánh, điều này thật khiến cho người khác không thể tưởng tượng nổi, theo lý mà nói không nên là như vậy. Và còn thực lực của Phi Vân mới chỉ là cấp bậc Thống Lĩnh, gã mà lên ngôi vương chẳng phải sẽ khiến cho các tộc khác xem tộc Sư Ưng như trò cười.
“Ngươi có thể!” Lam Dực nhìn Phi Vân, bên trong đôi mắt xanh trong veo ấy chứa đầy sự tín nhiệm: “Ta không thể ở lại tộc Sư Ưng, sớm muộn gì ta cũng phải rời đi thôi.” Lam Dực quay đầu nhìn Vân Phong, đôi mắt đen của Vân Phong tràn đầy ý cười, hóa ra suy nghĩ của gã lại giống của mình.
Bốn vị trưởng giả nghe được những lời này đều lộ ra vẻ mặt khác nhau, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Vân Phong. Vân Phong biết hiện tại mất đi tộc vương Sư Ưng, tộc Sư Ưng cần có một nhân vật như Lam Dực đến cỡ nào, nhưng mà nàng lại không thể từ biệt Lam Dực, mục đích của nàng đến tộc Sư Ưng là vì muốn dẫn gã đi, chứ không phải là khuyến khích gã ở lại đây.
“Vân Phong tiểu hữu, bây giờ trong tộc Sư Ưng không thể mất đi Lam Dực, Vân Phong tiểu hữu có thể nào... Lựa chọn ma thú Phong hệ khác không?”
“Bốn lão già các ngươi có ý gì đây? Chủ nhân của ta mới giúp đỡ các ngươi, các ngươi lại muốn cướp mất điểu nhân!” Tiểu Hỏa rất không vui mà khẽ quát một tiếng, Nhục Cầu trên vai Vân Phong cũng như thế. Bốn vị trưởng giả đều cười khổ: “Bọn ta cũng là bất đắc dĩ mới...”
Vân Phong không nói gì, tình hình hiện tại đã nhắc nhở nàng, nếu như dẫn Lam Dực đi đúng là không ổn, nhưng muốn nàng buông tay như vậy thì cũng không thể nào!
“Tiểu Phong sẽ không từ bỏ Lam Dực ca ca đâu!” Yêu Yêu ở một bên nói một câu, đôi mắt màu xanh nhìn về phía Lam Dực: “Lam Dực ca ca cũng sẽ không rời bỏ Tiểu Phong đâu, đúng chứ?”
Nhị Lôi ở một bên không quan tâm mở miệng: “Đổi con điểu nhân này đi cũng không tồi, ta thấy chọn một con trong Xích Ưng và Sát Ưng sẽ tốt hơn nữa!”
Tiểu Hỏa và Yêu Yêu đều thở hồng hộc nhìn về phía Nhị Lôi, Nhị Lôi hừ một tiếng không mở miệng nữa. Vân Phong cười ha ha: “Bốn vị trưởng giả hẳn là nên biết mục đích mà lần này ta đến, ta sẽ không từ bỏ Lam Dực, nhưng hiện tại ta cũng sẽ không dẫn y đi, cho dù muốn đi cũng phải đợi tộc Sư Ưng vượt qua cửa ải khó khăn lần này.”
Lam Dực cảm kích nhìn Vân Phong, ý nghĩ trong lòng gã vậy mà chủ nhân lại biết rõ ràng. Cho dù không thông qua tâm niệm truyền âm, bọn họ cũng có thể hiểu rõ đối phương.
“Chủ nhân nói không sai, ta đã sớm bị trục xuất khỏi tộc Sư Ưng với thân phận kẻ phản bội rồi.”
“Dực thúc...!” Phi Vân nghe thấy lời nói của Lam Dực chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng Lam Dực lại cười cười: “Phi Vân có đủ tư cách ngồi lên vị trị tộc vương Sư Ưng, nó là huyết mạch thuần khiết của Sư Ưng sáu cánh.”
“Nhưng mà Vân Phi nó...” Bốn vị trưởng giả vẫn băn khoăn, Lam Dực cong môi: “Hình xăm phản bội trên mặt ta là bị Phi Lăng khắc lên, cũng chỉ có Sư Ưng sáu cánh mới có thể xóa bỏ, nếu như bốn vị trưởng giả vẫn cố chấp muốn đẩy ta lên vị trí này, há chẳng phải sẽ khiến cho các tộc khác xem tộc Sư Ưng như trò cười?”
Bốn vị trưởng giả nghe xong sắc mặt ngẩn ra. Đúng vậy, hình xăm phản bội trên mặt Lam Dực vẫn chưa biến mất, mặc dù người trong tộc Sư Ưng đã biết hết mọi chuyện, nhưng các tộc lớn nhỏ khác trong Ưng Sào mà nhìn thấy, tôn nghiêm của tộc Sư Ưng sẽ lập tức bị mất sạch.
Phi Vân còn muốn nói gì đó, nhưng Lam Dực lại lắc đầu: “Đừng nghi ngờ năng lực của bản thân, ngươi đúng là huyết mạch Sư Ưng sáu cánh, sở dĩ ngươi không có sáu cánh, chỉ là vì vẫn chưa có thức tỉnh mà thôi.”
“Thức tỉnh?” Phi Vân sửng sốt, gã lần đầu tiên nghe thấy cách nói này, thái độ của bốn vị trưởng giả cũng là nửa tin nửa ngờ, Lam Dực cười ha ha: “Không sai.”
“Có phải có cách nào đó có thể giúp y thức tỉnh không?” Vân Phong nhìn Lam Dực, Lam Dực gật gật đầu: “Trong Ưng Sào có một nơi tên là Đề Cốc Chi Địa.”
“Ngươi định dẫn Phi Vân đến đó sao?” Bốn vị trưởng giả đều trợn tròn mắt: “Không được! Phi Vân hiện tại là huyết mạch sáu cánh quan trọng trong tộc Sư Ưng, không thể có bất kỳ mệnh hệ nào!”
“Nếu như Phi Vân không kích thích huyết mạch bộc phát, cho dù lên ngôi vương vị...”
“Nó còn có bốn người bọn ta!” Bốn vị trưởng giả đều hét lên. Huyết mạch đối với tộc ma thú quá mức quan trọng, huyết mạch sáu cánh của tộc Sư Ưng vốn đều là vương giả, hiện tại chỉ có một mình Phi Vân, nếu như gã gặp sơ suất gì, tộc Sư Ưng cũng sẽ hoàn toàn suy sụp. Bọn họ không thể để cho huyết mạch còn lại này mạo hiểm.
“Cho dù có các người, Phi Vân cũng không thể trở thành tộc vương Ưng Sư chân chính, cũng không có cách nào gắn kết trái tim của toàn bộ tộc nhân Sư Ưng!” Vân Phong lạnh lùng lên tiếng, bốn vị trưởng giả đều nhíu chặt lông mày không nói thêm gì nữa. Phi Vân ở một bên yên lặng rất lâu, cuối cùng mở miệng: “Ta đi.”
“Phi Vân...!” Bốn vị trưởng giả đều muốn khuyên can Phi Vân, nhưng Phi Vân lại lắc lắc đầu, sắc mặt kiên định: “Dực thúc và Vân Phong nói không sai, ta không muốn trở thành một vật trang trí, một tộc vương chỉ có danh hiệu nhưng lại trống rỗng. Muốn ngồi lên vương vị này thì nhất định phải có đủ năng lực bảo vệ tộc Sư Ưng, cần phải có có đủ thực lực gắn kết tộc nhân!”
Ánh mắt của bốn vị trưởng giả lóe lên cũng không mở miệng nữa, cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi bất đắc dĩ. Vân Phong thấy vậy liền mở miệng nói: “Lần này ta và ma thú khế ước của ta sẽ đi chung với họ, bốn vị trưởng giả có thể yên tâm một chút chứ.”
Bốn vị trưởng giả vừa nghe thấy Vân Phong cũng sẽ đi cùng, trong lòng vốn hết sức lo lắng lập tức yên tâm vài phần, có Vân Phong ở đây sẽ có thêm một sự đảm bảo mạnh hơn. Nếu là như vậy thì bọn họ cũng đồng ý để Phi Vân đến Đề Cốc, dù sao lực lượng huyết mạch thật sự thức tỉnh mới là quan trọng nhất.
“Đã như vậy, chúng ta cũng không ngăn cản nữa.” Bốn vị trưởng giả cuối cùng cũng đồng ý, Phi Vân cũng cười nhẹ nhõm. Thiếu niên lại mỉm cười đồng thời cũng hạ quyết tâm trong lòng, mặc kệ lần này có nguy hiểm đến cỡ nào, gã nhất định phải có thành tựu.
Ba người lập tức lên đường, thời gian từng phút từng giây đều rất quý báu với tộc Sư Ưng, Phi Vân kích phát huyết mạch càng sớm càng tốt, nguy hiểm của tộc Sư Ưng cũng sẽ giảm xuống rất nhiều. Ba người bước đi trong thông đạo nối với bên ngoài của tộc Sư Ưng, Vân Phong đi ở phía trước, Lam Dực và Phi Vân ở phía sau, tinh thần của Phi Vân vẫn luôn có chút căng thẳng, chuyến đi lần này sẽ xảy ra chuyện gì gã không thể nào biết được. Lam Dực mỉm cười vỗ vỗ vai gã, Phi Vân chỉ có thể nặn ra một nụ cười miễn cưỡng.
“Na na!” Nhục Cầu kêu lên một tiếng, cái đầu nhỏ nhắn xoay qua nhìn Lam Dực một cái, chiếc đuôi nhẹ nhàng quét qua má của Vân Phong, Vân Phong ngoái đầu nhìn lại: “Sao vậy?”
“Phong Phong na, na!” Móng vuốt nhỏ của Nhục Cầu chỉ chỉ vào Lam Dực, Lam Dực nghe thấy tiếng của Nhục Cầu cũng nhìn qua, Phi Vân cau mày: “Dực thúc, thứ trên vai Vân Phong rốt cuộc là chủng loại gì? Nó nói gì mà một câu ta cũng không hiểu?”
Lam Dực khẽ cười một tiếng, gã cũng nghe không hiểu, ngoại trừ Hỏa huynh ra chỉ sợ là không có ai khác có thể hiểu được Nhục Cầu nói gì. Vân Phong lấy tay khẽ vuốt thân thể bé nhỏ của Nhục Cầu, mặc dù nghe không hiểu ý cụ thể của Nhục Cầu nhưng trong lòng đột nhiên hiểu được nội dung mà nó muốn truyền đạt, đôi môi đỏ chậm rãi cong lên, Vân Phong giữ im lặng vẫn cứ đi về phía trước.
“Na na, Phong Phong na, na na!” Nhục Cầu thấy Vân Phong không để ý đến mình, lại kêu lên mấy tiếng. Lam Dực đi ở ngoài sau mở miệng hỏi: “Chủ nhân, rốt cuộc nó đang nói gì vậy?”
Đôi mắt đen của Vân Phong lóe lên ý cười, dừng lại chậm rãi xoay người, nhướn mày nhìn Lam Dực: “Khế ước đã được giải trừ, ngươi còn gọi ta là chủ nhân làm gì?”
Sắc mặt Lam Dực khẽ sửng sốt, Phi Vân ở một bên nhìn lướt qua không nói gì, vô cùng yên lặng. “Chủ nhân chính là chủ nhân, cho dù có khế ước hay không.”
“Phong Phong na!” Nhục Cầu ngẩng cái đầu nhỏ khẽ kêu lên một câu, Vân Phong cười ha ha: “Lam Dực, ngươi nói câu này ta rất vui mừng.”
Đôi mắt màu lam của Lam Dực xen lẫn một tia sáng dịu dàng, khuôn mặt tuấn tú nở ra một nụ cười nhẹ nhàng: “Ta còn tưởng là chủ nhân sẽ không nhắc đến chuyện này nữa, ta còn tưởng là... Chủ nhân dự định đổi ma thú Phong hệ khác.”
Vân Phong lắc đầu bất đắc dĩ: “Ta có nói là muốn từ bỏ ngươi sao? Lúc trước ở trong Long Điện, ta đã vượt qua ngàn vạn khó khăn mới khiến cho ngươi chấp nhận, tất nhiên không thể để cho ngươi chuồn đi dễ dàng!”
Nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú của Lam Dực càng lúc càng tươi rói hơn, đột nhiên quỳ một chân xuống đất: “Vậy thì khẩn cầu chủ nhân, khế ước một lần nữa!”
Phi Vân ngạc nhiên nhìn, đôi mắt đen không ngừng lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, vậy mà Dực thúc lại chủ động yêu cầu khế ước ư? Người chính là Sư Ưng bốn cánh đó!
Vân Phong cười ấm áp: “Ta còn tưởng rằng không bao giờ được nghe câu nói này nữa.” Đôi mắt đen nhắm lại, lúc mở ra lần nữa, khế ước trận đã hiện ra rõ ràng ở dưới chân. Phi Vân đứng một bên nhìn đến nỗi trợn mắt há hốc mồm, đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy khế ước thế này, lần đầu tiên nhìn thấy khế ước trận của Triệu hồi sư!
Khế ước trận năm màu xuất hiện, năm ánh sáng lóe lên trong khế ước trận hô ứng lẫn nhau. Lam Dực mỉm cười bước vào trong khế ước trận, năm màu sắc liền xảy ra biến đổi, tia sáng màu lục hoàn toàn bao phủ khế ước trận. Phi Vân trợn trừng mắt, đẹp quá, khế ước trận vậy mà lại là dáng vẻ như vậy sao?
“Ta lập khế ước, từ nay về sau ngươi sẽ là thú của ta, khế!” Vân Phong nói xong, đôi mắt đen nhìn vào khuôn mặt cũng tràn ngập ý cười của Lam Dực. Dù bị cưỡng chế giải trừ khế ước cũng không thể xóa bỏ tình cảm đã cùng trải qua sống chết giữa bọn họ, bắt đầu từ Long Điện, gã chính là ma thú của nàng, sau này cũng vậy.
Một luồng Phong nguyên tố màu lục bay ra từ trên người Lam Dực, nhẹ nhàng cuốn lên ngón tay của Vân Phong, nhẫn khế ước Phong hệ lại lần nữa đeo vào ngón tay của Vân Phong, khế ước trận chậm rãi biến mất. Vân Phong mỉm cười nói khẽ nói: “Lam Dực, hoan nghênh quay về.”
Phi Vân ở một bên nói không nên lời, không hiểu sao cảnh tượng trước mắt này lại khiến cho gã có chút cảm động, ma thú đều không cam lòng bị nhân loại khế ước, bị xem là công cụ của nhân loại, nhưng Dực thúc lại chủ động thế này. Phi Vân cũng bất giác cảm thấy nếu như là bản thân, mình cũng sẽ không từ bỏ một vị chủ nhân như vậy, nếu là gã... Cũng sẽ tự hào vì chủ nhân này.
“Ha ha, điểu nhân, cuối cùng ngươi cũng quay về rồi!” Giọng nói vui vẻ của Tiểu Hỏa truyền đến, Lam Dực mỉm cười, khế ước với Vân Phong một lần nữa thì tâm niệm truyền âm với ba con kia cũng lại khởi động lại lần nữa.
“Lam Dực ca ca, hoan nghênh trở lại!” Giọng nói vui vẻ của Yêu Yêu truyền đến, Lam Dực im lặng lắng nghe.
“Trở về là tốt rồi, thật là phiền phức.” Giọng nói của Nhị Lôi truyền tới, Lam Dực cười ha ha, Vân Phong cũng mỉm cười lặng lặng lắng nghe, giờ khắc này thật ấm cúng, giờ khắc này thật ấm áp.
Phi Vân cũng không có lên tiếng, mặc dù gã không biết hàm ý của nụ cười trên khóe miệng Vân Phong và Lam Dực, nhưng lại có thể hiểu được sắc mặt của hai người lúc này, là kiểu ấm áp như vậy.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Vân Phong cắt đứt đối thoại của mấy con ma thú, Lam Dực cũng gật đầu, bàn tay lớn vỗ lên vai Phi Vân một cái: “Phi Vân, chúng ta đi.”
Phi Vân gật gật đầu, nhìn thoáng qua thần sắc trên mặt Lam Dực lúc này, sắc mặt của Dực thúc sáng sủa lên rất nhiều... Đều là vì nhân loại tên Vân Phong đó sao?
Ba người đi ra từ cửa thông đạo, Vân Phong lập tức nuốt dược tễ biến hình vào, thân phận nhân loại của nàng cần phải giữ bí mật, lần này tiến đến Đề Cốc nàng cũng không mong muốn gây ra chuyện gì. Sau khi sử dụng dược tễ biến hình, sau lưng Vân Phong đột nhiên mọc ra một đôi cánh màu trắng cực lớn, Lam Dực nhìn thấy không khỏi kinh ngạc: “Chủ nhân, đây là...”
“Dược tễ biến hình, thân phận nhân loại của ta cũng nên che giấu một chút.” Vân Phong khẽ cười một tiếng, Phi Vân ở một bên thì lại đỏ mặt. Lam Dực vốn không có nghĩ nhiều nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Phi Vân đột nhiên nhận ra được cái gì: “Chủ nhân, người đã lấy thứ gì từ Phi Vân vậy?”
Vân Phong khẽ ngẩn người, nhìn thấy gò má ửng đỏ của Phi Vân thì bất đắc dĩ cười cười, tiểu Sư Ưng này cũng thật sự rất thẹn thùng: “Lông vũ, ta đã lấy lông vũ của y, nhưng mà nếu như ta biết điều này tượng trưng cho cái gì, ta thà lấy thứ khác.”
Lam Dực ngây người, mặt của Phi Vân lại đỏ bừng hơn: “Dực thúc, không phải là ta chủ động cho đâu.”
Lam Dực lúng túng giật giật khóe miệng, cuối cùng cũng bật cười thành tiếng, tay xoa xoa đầu Phi Vân: “Đương nhiên ta biết điều này, chỉ có điều... Ta đang lo lắng một người khác mà biết được chuyện này sẽ có biểu cảm thế nào đây.”
“Một người khác?”
Lam Dực gật đầu: “Nếu nam nhân đó mà biết được hàm ý của lông vũ này, chỉ sợ là sẽ bị chọc tức đến nhảy dựnglên.”
Phi Vân ngây người, sau đó bừng tỉnh đại ngộ: “Nàng ta có phối ngẫu rồi!”
Sắc mặt Lam Dực bỗng trở nên cứng ngắc, phối ngẫu? Khúc Lam Y nói đúng hơn chỉ là đối tượng trong lòng của chủ nhân mà thôi, còn về phần quan hệ phối ngẫu... Rõ ràng vẫn chưa có đạt đến.
“Không tính là phối ngẫu.” Lam Dực nói đoạn Phi Vân lại khẽ ngẩn người ra, không phải phối ngẫu thì là gì?
“Ta cũng rất muốn xem thử biểu cảm của người đó.” Sắc mặt của Lam Dực bỗng lộ ra vẻ tà ác, Phi Vân ở một bên nhìn thấy trong lòng không khỏi run lên một cái. Dực thúc này ra ngoài mấy năm hình như tính tình có sự thay đổi, Dực thúc trở nên xấu xa rồi...
Ba người bay một mạch đến Đề Cốc, Lam Dực dẫn đường ở phía trước, Vân Phong và Phi Vân ở đằng sau, cả đoạn đường cũng khá là gió êm sóng lặng. Vân Phong phóng tầm mắt ra nhìn làn mây mù nhàn nhạt xung quanh mình, phạm vi Ưng Sào rộng lớn hơn so với tưởng tượng của nàng, đã bay lâu như vậy rồi cũng không thấy Lam Dực có bất kỳ dấu hiệu dừng lại nào, mà vẫn luôn không ngừng bay về phía trước.
Trên đường đi, Lam Dực dùng tâm niệm truyền âm nói suy nghĩ của mình cho Vân Phong nghe. Huyết mạch Sư Ưng sáu cánh của Phi Vân sẽ không thể là giả, nhưng tại sao đến giờ sáu cánh vẫn chưa xuất hiện là một vấn đề không thể nghĩ ra được. Suy nghĩ của Lam Dực là năm ấy sau khi Phi Lăng giết chết phụ thân của Phi Vân, cũng đã ra tay với Phi Vân, phong bế huyết mạch sáu cánh trong cơ thể gã, nếu như một khi huyết mạch của Phi Vân được đánh thức, trong tộc Sư Ưng sẽ có Sư Ưng sáu cánh thứ hai, khi Phi Vân trưởng thành tất nhiên sẽ uy hiếp đến vị trí của Phi Lăng.
Vân Phong cũng đồng ý cách nói này của Lam Dực, thực lực của Phi Vân trong tộc Sư Ưng cũng coi như là thấp, căn bản không cân xứng với huyết mạch của gã, chính là bởi vị sự chênh lệch lớn này mà bốn vị trưởng giả mới hoàn toàn hết hy vọng ở gã. Bằng không lúc trước khi phụ thân Phi Vân qua đời, bốn vị trưởng giả cũng sẽ không lập tức để Phi Lăng lên ngôi, mà không suy nghĩ lại một chút khả năng của Phi Vân.
Đoán chừng Phi Lăng cũng có ý định giết hại Phi Vân, nhưng Phi Vân lại nhanh chóng rời xa những nguy hiểm này, khiến bản thân phải ở một góc khuất không bị ai phát hiện. Phi Lăng cũng không còn cố kỵ nữa, cho rằng Phi Vân cho đến chết cũng sẽ không trở thành chướng ngại của mình.
“Trong Đề Cốc có tồn tại cái gì, mà lại có thể kích thích huyết mạch của Phi Vân thức tỉnh?” Vân Phong dùng tâm niệm truyền âm, Lam Dực ở phía trước cũng dùng tâm niệm truyền âm: “Trong Đề Cốc có một vị kỳ nhân Ưng tộc, đó là người mà ta muốn tìm, người đó nhất định sẽ có cách xóa bỏ áp chế trên người Phi Vân.”
“Kỳ nhân? Nói như vậy, tính cách của vị kỳ nhân Ưng tộc này cũng rất kỳ lạ sao?” Vân Phong đã gặp rất nhiều kỳ nhân, cũng đã gặp rất nhiều lão già có tính cách quái lạ, Diệu Quang lúc trước chính là một điển hình.
“Điều này thì không rõ, ta chưa từng gặp lão, cũng không biết lão có tính cách như thế nào.”
Vân Phong nhíu mày, nhìn Phi Vân ở bên cạnh, chỉ hy vọng vị kỳ nhân này đừng nên quá kỳ lạ.
Dưới sự dẫn dắt của Lam Dực cuối cùng cũng đến được nơi gọi là Đề Cốc này, ba người đáp xuống, xuyên qua tầng tầng mây mù đập vào mắt vậy mà lại là một đào nguyên ngăn cách với thế giới bên ngoài. So sánh với bên trong Ưng Sào thì cảnh tượng sơn mạch không giống nhau, ở đây có núi có nước có hoa có cỏ, chính là một thánh địa đào viên, trong không khí còn đang tràn ngập mùi hương của cỏ non và hoa tươi, thật khiến cho người ta yêu thích.
Mắt đen của Vân Phong mờ hồ nhìn quanh quanh một lượt, nhìn ra được người sinh sống ở nơi này hẳn là một người có tâm tình bình thản cao xa, chắc là có lẽ cũng sẽ không kỳ lạ gì mới phải.
“Ta chỉ biết lão ở trong Đề Cốc, cụ thể ở đây cũng không rõ lắm.”
Vân Phong nhíu mày, không biết vị trí cụ thể thì vẫn đừng nên đi bừa, trong Đề Cốc này cũng không tính là lớn lắm, hô to một tiếng hẳn là vị kỳ nhân này có thể nghe được, thị lực của loài Ưng rất lợi hại, thính giác cũng không tầm thường.
“Tộc Sư Ưng tới thăm hỏi, khẩn cầu được gặp kỳ nhân!” Vân Phong mở miệng, giọng nói thanh thoát theo hướng gió vọng vào trong Đề Cốc, gây ra tiếng vọng trong không trung, ba người kiên nhẫn chờ đợi trong chốc lát, bên trong không có bất kỳ động tĩnh gì.
“Tộc Sư Ưng tới thăm hỏi, kính xin được gặp kỳ nhân! Bọn ta cũng không phải cố ý quầy rầy, thật sự có chuyện khẩn cấp!” Lam Dực mở miệng lại hô to một tiếng, âm thanh quanh quẩn nhẹ nhàng vọng vào bên trong, vẫn không có bất cứ ai đáp lại.
“Dực thúc, liệu có phải lão ta đã rời đi rồi?” Phi Vân ở một bên thấp giọng nói một câu, Lam Dực nhíu mày: “Lúc ta biết được tin tức này cũng là trước khi rời khỏi tộc tộc Sư Ưng, thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, có lẽ lão ta đã thật sự rời đi rồi cũng nói không chừng.”
Mắt đen của Vân Phong nhìn lướt qua hoa cỏ ở khắp nơi trên mặt đất, khóe môi cong lên liền giẫm lên bước vào.
“Chủ nhân!”
“Vân Phong!”
Lam Dực và Phi Vân nhìn thấy đều bị dọa một phen, sao nàng lại cứ nghênh ngang mà đi vào vậy? Lam Dực và Phi Vân cũng theo sát phía sau nhưng Vân Phong vừa bước lên vài bước, một giọng nói nghiêm nghị đột nhiên vọng ra từ bên trong: “Vậy mà có nhân loại bước vào nơi này, thật to gan!”
Sắc mặt của Lam Dực sầm xuống, nhanh chóng đi ra bảo vệ phía trước Vân Phong, Phi Vân đứng ở một bên, hai người đều quan sát bốn phía phòng ngừa có tình huống đột phát. Trong lòng Vân Phong cũng kinh ngạc, làm thế nào lão ta có thể nhìn thấu thân phận nhân loại của mình? Quả nhiên là kỳ nhân, nếu đã bị nhìn thấu rồi nàng tiếp tục giả bộ nữa cũng không còn ý nghĩa gì.
“Vị tiền bối này, tại hạ đúng là nhân loại, nhưng mà tại hạ tiến vào Ưng Sào tuyệt đối không có mục đích gì khác, mà là...”
“Nhân loại, cút ra ngoài!” Lại là một tiếng quát giận dữ. Vân Phong đứng tại chỗ thấp giọng cười cười: “Nếu như tiền bối chịu đi ra gặp mặt một chút, tại hạ có thể rời đi.”
“Chỉ là một nhân loại mà dám mặc cả với ta!” Giọng nói càng thêm phẫn nộ gào thét ra từ bên trong, cùng lúc đó một vật thể cực lớn không biết tên từ trong hồ sâu cách đây không xa lao vọt ra khỏi mặt nước, thân hình tráng kiện màu xanh lam một nửa trong suốt, còn có đôi mắt xanh lam chỉ một cái nhìn thôi cũng có thể đóng băng tim người ta.
“Gào...!” Cự thú xanh lam mở to miệng ra, Vân Phong kéo Phi Vân về phía sau lưng, Lam Dực lập tức dang rộng đôi cánh bay thẳng ra. Tiếng Ưng kêu vang dội trong không trung, đôi tay hóa thành cự chưởng mạnh mẽ xé xuống cự thú xanh lam, mà ngay lúc ưng trảo tiếp xúc đến lập tức đi xuyên vào.
Là nước! Ma thú này lại không có thực thể!
Lam Dực cảm nhận được điều này lập tức thu người về, Vân Phong lạnh lùng cười cười, đều là nước sao? Nếu là như vậy thì đốt cho khô là được rồi.
Bóng dáng thon gọn tung người nhảy lên, lòng bàn tay lật qua, một ngọn lửa sáng ngời đã xuất hiện, Vân Phong cười khẩy nhìn cự thú xanh lam kia, lòng bàn tay kia lật qua, Thủy nguyên tố xanh lam giống vậy xuất hiện trong lòng bàn tay: “Thủy Giới!” Bóng dáng của Vân Phong thả người xuống, Thủy nguyên tố cũng phóng qua trong nháy mắt, Thủy Giới lập tức được hình thành giam cầm cự thú màu xanh lam vào bên trong.
“Băng Hóa!” Phương thức công kích mới của kết giới nguyên tố, Vân Phong lạnh lùng hô lên, nhiệt độ bên trong Thủy Giới đột nhiên giảm xuống, không ngừng giảm xuống, giảm xuống lại giảm xuống. Cho đến khi động tác của cự thú màu xanh lam ở bên trong cứng đờ lại, thậm chí bề ngoại đã bị đóng băng.
“Đây là...” Phi Vân ở một bên nhìn đến nỗi trợn mắt há hốc mồm, một vật khổng lồ như vậy lại bị giam cầm lại trong chớp mắt, bây giờ hoàn toàn trở thành thịt tươi nằm trên thớt đợi người khác tới chém giết.
Vân Phong đợi khi Thủy Giới bị đóng băng, Thủy Giới nứt ra một khe hở, một luồng khí lạnh đập vào mặt. Vân Phong nở nụ cười trên đôi môi đỏ mọng, ngọn lửa không ngừng bốc cháy trên lòng bàn tay kia, vỗ vào khe hở này một cái, Hỏa nguyên tố nhanh chóng thông qua lỗ hỏng này mà phóng vào bên trong.
“Nước và lửa, vốn không thể ở cùng nhau...” Phi Vân không thể tưởng tượng nổi mở miệng, Lam Dực cười ha ha, nước và lửa đúng là tương khắc, nhưng ở trên người Vân Phong, nàng có thể dung hợp cả hai thứ này lại. Hỏa nguyên tố tiến vào trong Thủy Giới bị đóng băng, như đốm lửa phát sáng yếu ớt, nhưng một giây sau, lửa cháy ngập trời!
“Ầm...!” Hỏa nguyên tố đột nhiên bộc phát ra từ trong Thủy Giới. Đỏ và lam hòa lẫn vào nhau, mà cự thú bị giam giữ trong Thủy Giới đó thì phát ra tiếng kêu gào đau đớn. Từng con rắn lửa leo lên người, bỗng nuốt chửng Thủy nguyên tố lạnh băng. Sau một tiếng rống đau đớn, cự thú màu xanh lam ầm ầm ngã xuống đất, thân thể hoàn toàn trở thành một vũng nước, quay về trong hồ nước một lần nữa, chỉ có điều mang theo nhiệt độ có chút nóng rực.
“Nhân loại, vậy mà ngươi lại dám tự tiện hủy hoại đồ của ta!” Lại là tiếng quát giận dữ vừa rồi, Vân Phong nhìn đầm nước đã khôi phục lại dáng vẻ tĩnh lặng, mắt đen nhìn lướt qua hoa hoa cỏ cỏ ở một bên, Hỏa nguyên tố thuận thế lan ra, đốt sạch hết hoa cỏ.
“Nếu như tiền bối không ngại ta đốt trụi nơi này, vậy thì cứ tiếp tục trốn tránh đừng gặp nữa.” Vân Phong cất cao giọng hô lớn, giọng nói vang vọng trong sơn cốc, Lam Dực và Phi Vân đều âm thầm cười khẽ, đây có phải là có chút chơi xấu không?
“Thật to gan! Ta đây sẽ xử lý ngươi!” Giọng nói giận dữ qua đi, một luồng khí tức hung mãnh đột nhiên truyền ra từ trong cốc, tốc độ cực nhanh khiến cho Vân Phong nhíu mày, thân thể nhanh chóng lui về sau. Lam Dực sầm mặt đứng bên cạnh Vân Phong, Phi Vân lộ ra vẻ mặt căng thẳng nhìn vào, khí thế này sắp khiến cho gã không thở nổi.
Một bóng dáng bỗng lướt ra từ sâu trong sơn cốc, đứng lại trước mặt ba người Vân Phong, đôi mắt sắc bén kỳ lạ nhìn thoáng qua ba người, lạnh lùng cười cười: “Lá gan không nhỏ, còn dám uy hiếp ta.”
Vân Phong nhìn vị lão nhân ở trước mặt này, tóc muối tiêu, có nhiều nếp nhăn trên mặt nhưng trông không có vẻ già, thân hình rất cao, dáng người gầy, nhìn vào có một chút khí chất cao nhân ẩn sĩ, đôi mắt đó lại không hề phù hợp với khí chất dịu dàng bình thản khắp người, lộ ra sự sắc bén và nghiêm nghị chỉ có Ưng tộc mới có. Vân Phong cẩn thận quan sát xong mới phát hiện, đôi mắt kia căn bản chính là cặp mắt của Ưng tộc! Sau khi lão biến thành bộ dạng hình người, vẫn còn giữ lại mắt ưng nguyên thủy nhất của Ưng tộc.
Sau khi lão nhân mở miệng, một luồng khí tức lớn mạnh phóng ra từ trong cơ thể đột nhiên xông về phía ba người Vân Phong, mắt đen của Vân Phong trầm xuống, tinh thần lực lập tức tuôn ra va chạm vào khí tức của lão nhân.
“Ùm!” Khí tức của lão nhân mạnh mẽ hơn một chút, Vân Phong cũng chỉ ngăn cản một hồi thì bị phá tan hoàn toàn, khí tức mãnh liệt đánh lên cơ thể.
“Chủ nhân!” Lam Dực quan tâm kêu lên một tiếng, nhưng Vân Phong lại lắc đầu, lấy tay ôm ngực: “Ta không sao.”
Lão nhân nhướn cặp lông mày màu trắng lên: “Cũng không nhìn ra, nhân loại ngươi vậy mà lại có chút bản lĩnh.”
“Nếu như không phải do tiền bối ra tay trước, ta cũng sẽ không cố ý mạo phạm.” Vân Phong không kiêu căng không nịnh nọt mở miệng, lão nhân nhướn cao lông mày có chút hoài nghi Vân Phong lại không sợ lão: “Nhân loại vốn không nên xuất hiện ở đây, lá gan của tộc Sư Ưng cũng không nhỏ, sớm rời khỏi đây đi!” Lão nhân không kiên nhẫn phất phất tay, xoay người định đi, Vân Phong vừa nhìn thấy, tính cách của lão nhân này chẳng lẽ mềm cứng không ăn?
“Chờ một chút!” Phi Vân đột nhiên hô to, lão nhân cười khẩy: “Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi là ai? Có thể khiến cho ta chờ đợi sao?”
“Tiền bối, tộc Sư Ưng gặp nạn, kính xin tiền bối ra tay tương trợ!” Lam Dực mở miệng, lão nhân khinh thường hừ một tiếng: “Tộc Sư Ưng có liên quan gì với ta?”
“Nếu như tộc Sư Ưng xảy ra náo loạn, trong Ưng Sào tất nhiên sẽ đánh loạn cả lên, tới lúc đó dưới Ưng Sào sẽ còn nguyên chứ? Tiền bối cũng không muốn sự yên tĩnh trong Đề Cốc bị phá vỡ phải không?!” Lời của Vân Phong cuối cùng cũng khiến cho lão nhân dừng bước lại, lão nhân quay đầu dùng đôi mắt ưng nhìn Vân Phong: “Cũng không có ai có lá gan đánh đến nơi này.”
Vân Phong âm thầm rầu rĩ, thật là một lão già khó thuyết phục. Lão rõ ràng chỉ là tiện tay cũng làm được, tại sao phải ra sức khước từ như thế? Nếu như không phải là không còn cách nào, bọn họ cũng sẽ không đến đây quầy rầy lão. Cứng mềm không ăn, dầu muối không vào, lão già này thật sự khó đối phó!
“Nhân loại, ngươi thân là Triệu hồi sư lại lảng vảng ở trong Ưng Sào, thật là đã ngu ngốc đến mức độ cao rồi.” Lão nhân xoay người, nói: “Cho ngươi rời đi trong vòng mười giây, bằng không ta sẽ không khách khí nữa, sẽ lấy mạng của các ngươi!”
Mắt của Vân Phong trầm xuống, lão nhân này không có nói dối, nếu như bọn họ không rời đi trong vòng mười giây, lão thật sự sẽ ra tay. Sắc mặt của Phi Vân và Lam Dực đều sầm xuống, bọn họ không thể đi được. Đôi mắt lạnh băng của Vân Phong nhìn bóng lưng của lão nhân, đáy mắt đột nhiên thoáng qua một tia gian xảo, xoay người đi ra ngoài: “Chủ nhân, người...” Lam Dực không khỏi ngây người khi nhìn thấy Vân Phong muốn rời đi, thế này không giống tính cách của chủ nhân chút nào, sao lại rời đi như vậy được?
“Vân Phong, ngươi đi đâu?” Phi Vân cũng không nhịn được hỏi một câu, Vân Phong lười biếng ngáp một cái: “Trở về đi, lão già này không hề có ích đối với chúng ta, chúng ta đi tìm cao nhân khác.”
“Không có ích? Nhưng Dực thúc có nói qua lão là ẩn sĩ kỳ nhân, lão...”
Vân Phong quay đầu, nháy mắt với Lam Dực và Phi Vân: “Gì mà ẩn sĩ kỳ nhân, ta thấy cũng chỉ là một tên nhát gan co đầu rụt cổ ở đây thôi.”
Lam Dực và Phi Vân lập tức hiểu ý của Vân Phong, ba người đều ăn ý cười cười, Lam Dực cũng xoay người: “Có thể là lúc trước ta đã nghe nhầm, chúng ta vẫn nên đi tìm người khác, có lẽ còn có thể có một cơ hội.”
Phi Vân nhịn cười, lớn tiếng nói: “Vậy sao? Ta còn tưởng là lão ta có chỗ nào đó lợi hại lắm chứ, hóa ra là thế này, vậy chúng ta vẫn nên sớm rời đi thôi, đừng phí thời gian ở chỗ này.”
Trong lòng Vân Phong cười thầm, khóe mắt nhìn thấy bóng lưng đó không biết đã dừng lại bất động từ khi nào, thấy mức độ cừng đờ của thân thể đó là đã biết được lão già kia là kiểu người không chịu được kích thích, kế khích tướng, không tin ngươi không trúng chiêu!
Vân Phong thở dài một tiếng, lớn tiếng nói: “Lam Dực, lần sau ngươi cũng nên tìm tin tức đáng tin một chút chứ, như vậy chẳng phải là lãng phí thời gian của chúng ta sao?”
“Vâng, chủ nhân nói rất đúng.” Lam Dực buồn cười trả lời, ba người làm bộ đi ra ngoài, còn chưa đi được mấy bước thì một luồng gió từ sau lưng đánh úp tới, trực tiếp ngăn cản đường đi của ba người. Trong đôi mắt ưng chứa đầy lửa giận bị khiêu khích, lão già nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Ba người các ngươi nói ta cái gì?” ’
Trong lòng Vân Phong cười rộn cả lên, nhưng ngoài mặt lại chẳng thèm ngó tới: “Chúng ta phải đi rồi, không muốn lãng phí thời gian với ông, ta có chút hoài nghi với lời đồn về nơi này, thực lực của tiền bối đúng là có chút lợi hại, nhưng mà giống như trong lời đồn sao? Ta thấy cũng chưa hẳn.”
“Ngươi nói gì?” Lão nhân lập tức trợn trừng mắt, gân xanh nổi lên trên cổ, Vân Phong nhướn mày, tiếp tục đổ dầu vào lửa: “Sao? Ta có nói sai chỗ nào à?”
“Chủ nhân, chúng ta đi thôi, đừng có lãng phí thời gian để đi tìm cao nhân nữa.” Lam Dực thức thời lại nói thêm một câu, lão già tức đến muốn nhảy dựng lên. Vân Phong nén chặt ý định muốn cười vào trong lòng mà đi ra ngoài, nhưng lão nhân đột nhiên quát một tiếng giận dữ: “Ba người các ngươi đứng lại cho ta!”
Ba người Vân Phong nghe lời đứng tại chỗ, lão già tức đến nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Nói! Rốt cuộc đến tìm ta có chuyện gì?”
Vân Phong nhướn mày: “Thực ra nói hay không nói cũng không quan trọng, ông có năng lực giải quyết sao?” Ánh mắt không tin tưởng khiến cho dây thần kinh trong đầu lão già tức đến nhảy lên: “Nói! Nếu ta không giải quyết được, ta sẽ rời khỏi nơi này!”
Mắt của Lam Dực và Phi Vân lóe lên, thế là thật sự mắc câu rồi!
“Nếu như tiền bối chủ động yêu cầu, hơn nữa còn khoe khoang khoác lác thì tại hạ cũng chỉ có thể mở miệng thôi.” Vân Phong nhịn cười, chỉ cảm thấy lão già trước mặt bị chọc tức đến nổi trận lôi đình này cũng rất thú vị, hiện tại và vừa rồi thật sự hai người khác nhau: “Huyết mạch Sư Ưng sáu cánh trên người Phi Vân bị phóng ấn, chúng ta đến đây là tìm kiếm cách giải trừ phong ấn.”
Lão nhân nghe xong, mắt ưng lập tức nhìn chằm chằm trên người Phi Vân, một luồng áp lực vô danh truyền tới khiến cho Phi Vân có chút căng thẳng, thân thể cừng đờ để lão già tuy ý dò xét. Lão già nhìn vài lần xong nhíu mày: “Cũng thật sự là bị phong ấn, mà thủ pháp mà người phong ấn dùng cũng không tầm thường.”
Đúng là như thế sao? Mắt đen của Vân Phong lóe lên, xem ra suy đoán của Lam Dực không sai, chỉ cần giải bỏ phong ấn thì huyết mạch sáu cánh của Phi Vân cũng có thể thuận lợi thức tỉnh.
“Nhưng tiền bối có cách giải trừ chứ?” Vân Phong hỏi một câu, lão già hừ một tiếng: “Phương pháp thì tất nhiên là có, nhưng mà...”
“Điều kiện là gì?” Vân Phong mở miệng, lão nhân lạnh lùng hừ một tiếng. Sau khi tâm trạng bình tĩnh lại đương nhiên lão biết được mình đã bị chơi xỏ, trong lòng không khỏi có chút ảo não, nhất là Vân Phong, nếu không phải là nhân loại này lắm mưu kế, lão cũng sẽ không nhảy vào cái bẫy này. Tia hung ác hiện lên trong mắt lão nhân, đột nhiên ra tay, một luồng khí tức đánhvề phía Vân Phong, trực tiếp tiến vào trong cơ thể.
Lam Dực và Phi Vân đều hơi sửng sốt, lão nhân ra tay nhanh chóng kiềm chế Vân Phong, bóng dáng đột nhiên bay lên không trung: “Nhân loại, nếu ngươi có thể chống đỡ được đến khi tiểu tử này ra ngoài, ta sẽ thả các ngươi đi. Nếu như ngươi không chống đỡ được, nó cũng sẽ phải chết ở chỗ này!” Lão nhân nói xong liền xách Phi Vân lên, thân hình lóe lên một cái trực tiếp tiến vào nơi sâu thẳm không còn thấy bóng dáng.
“Phi Vân!” Lam Dực muốn đuổi theo nhưng trong tức khắc đã mất đi tung tích của lão nhân kia, sắc mặt không khỏi sầm xuống, Phi Vân có gặp nguy hiểm hay không?
“Ưm!” Sau lưng vang lên một tiếng kêu đau đớn, Lam Dực quay đầu lại mới nhìn thấy khuôn mặt của Vân Phong lúc này trắng bệch không còn chút máu.
“Chủ nhân!” Lam Dực lập tức chạy tới, Nhục Cầu cũng liền nhảy xuống, đi loanh quanh xung quanh Vân Phong.
Sắc mặt của Vân Phong trắng bệch, hơi lão đảo ngồi xuống, không gian tinh thần của nàng giờ phút này trở nên loạn xạ, có một luồng khí tức đang điên cuồng dạo chơi trong cơ thể.
“Lão ta đã đánh khí tức ma thú vào trong cơ thể chủ nhân!” Sau khi Lam Dực phát hiện được đột nhiên kinh hô. Cơ thể của nhân loại sao có thể chống chịu được khí tức của ma thú, sớm muộn gì sẽ bị khí tức này làm cho nổ tung. Hơn nữa thực lực của lão nhân kia còn hơn chủ nhân nữa, nếu như không lập tức loại bỏ, sẽ càng nguy hiểm hơn.
“Chủ nhân, mau loại bỏ ra ngoài đi!” Lam Dực lo lắng hô to nhưng Vân Phong lại chỉ có thể cười chua xót. Nàng cũng biết nếu như để luồng khí tức này làm bừa trong cơ thể, cơ thể nàng sớm muộn gì cũng sẽ có lúc nổ tung, nhưng nàng đã thử rồi, luồng khí tức này quá ngang ngược, không hề chịu rời đi.
“Chủ nhân, để chúng ta giúp người!” Lam Dực lo lắng kêu gọi, Vân Phong chỉ có thể gật gật đầu, chịu đựng cảm giác khó chịu kỳ lạ trong cơ thể, thả ba con ma thú khế ước ra, ba con ma thú khế ước vừa xuất hiện lập tức không nói lời nào mà ngồi xung quanh Vân Phong. Bốn con đều hiểu rõ Vân Phong đang gặp phải nguy cơ như thế nào, nếu như chúng không thể loại bỏ luồng khí tức ngang ngược này giúp nàng, thứ nghênh đón Vân Phong chỉ con đường bạo phát duy nhất.
“Lão già chết tiệt đó, bổn đại gia sẽ xé xác lão!” Tiểu Hỏa thở hổn hển hét lên một câu, Yêu Yêu lo lắng nhìn khuôn mặt trắng bệch của Vân Phong: “Tiểu Phong, người sẽ không sao đâu! Chúng ta sẽ không để cho người xảy ra chuyện gì!”
“Đừng nói nhảm nữa, mau chóng đi!” Nhị Lôi thét lên một câu, bốn con ma thú lập tức nín thở tập trung tư tưởng, bốn luồng nguyên tố khác màu phóng ra từ trong cơ thể chúng, trực tiếp dung nhập vào trong cơ thể Vân Phong, trong mắt của bốn con ma thú khế ước đều hiện lên một tia kiên định, không thể để cho Vân Phong gặp chuyện gì được.
Gió nhẹ nhàng thổi qua trên không trung của Đề Cốc, không thổi tan tầng tầng mây mù trên không Đề Cốc, trên trời dưới đất đều lâm vào trong tĩnh lặng, một loại lột xác âm thầm bắt đầu.