Mục lục
Thiên Tài Triệu Hồi Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Minh đi ra khỏi phòng, khóe miệng mở rộng hết cỡ, Vân Phong đi theo phía sau hắn, nhìn hắn không ngừng cười toe toét đúng là cảm thấy có chút bất đắc dĩ.



Hai người đi đến chỗ dải cảnh giới, hai thủ vệ nhìn Vân Phong, Vân Phong chậm rãi đưa huy chương ra, hai thủ vệ đều tò mò nhìn thoáng qua huy chương, có điều, sắc mặt hai người đều đại biến.



“Mời!” Hai thủ vệ lập tức nói một câu mời, Vương Minh có chút đắc ý dào dạt, mang theo Vân Phong đi vào, chờ hai người đi xa, hai thủ vệ nhìn Vân Phong vài lần, hai mặt nhìn nhau.



“Ngươi xem rõ không, cấp bậc trên huy chương.”



Một khác gật đầu, lau mồ hôi trên trán, “Thấy rõ, đứa trẻ này chắc là người thuộc đại gia tộc, muốn đến hội lính đánh thuê chơi?”



“Ta đ* cần biết, đám con cháu đại gia tộc toàn bọn ăn no rửng mỡ!”



Một người khác cười hắc hắc, hai người cũng không nói chuyện, tiếp tục chức trách của mình. Một vài gia tộc Tạp Lan Đế Quốc, cũng có vài đứa trẻ thiên tư xuất chúng muốn trải nghiệm cuộc sống, đại gia tộc cũng sẽ cho phép những thiếu niên đó đến những dong binh đoàn của mình để trải nghiệm một phen, dù sao là của mình thì sẽ không gặp nhiều nguy hiểm đáng kể.



Đối với những nhân tài trẻ tuổi này, làm lính đánh thuê ngược lại là thú tiêu khiển cuộc sống của họ, cho nên với những người coi đây là nghề, liều chết vì vài kim tệ mà nói, những kẻ sống an nhàn sung sướng này thật rảnh rỗi sinh nông nổi.



Vân Phong vừa rồi có ý áp chế thực lực của mình, tỏ rõ thực lực của mình cũng không phải là một cử chỉ sáng suốt, mọi việc đều phải có chuẩn bị, không thể cho kẻ địch biết rõ thực lực, nếu không sẽ gặp nguy hiểm khôn cùng.



Thế giới lính đánh thuê vốn phức tạp, Vân Phong tự nhiên ôm thái độ cẩn thận, trình độ ngũ cấp không cao cũng không thấp, nhưng coi tuổi đã đủ kinh diễm một phen, huống hồ nàng vẫn lấy thân phận ma pháp sư.



Đi vào dải cảnh giới, Vân Phong giờ mới thấy rõ ràng tổng bộ công hội lính đánh thuê Tạp Lan Đế Quốc là thế nào, nói là một công hội, nhưng lại vô cùng khổng lồ, gần như chiếm hết nửa Cát Nguyên, giống như một vương quốc nhỏ, chắc nơi này là nơi duy nhất Hoàng thất Tạp Lan Đế Quốc không vươn xúc tua đến được.



Từng lầu các độc lập san sát, trên lầu các đều là dấu hiệu đủ loại của lính đánh thuê, Vân Phong đếm qua, trước mắt nàng không dưới trăm lầu các, nhưng nàng mới chỉ đi được một quãng đường mà thôi, con đường phía trước còn rất dài.



Công hội lính đánh thuê to lớn khiến Vân Phong khẽ giật mình, lực lượng vũ trang khổng lồ như thế vắt ngang qua Tạp Lan Đế Quốc, Hoàng thất Tạp Lan Đế Quốc cũng trăm phương nghìn kế muốn nó suy yếu hoặc tìm cách diệt trừ.



Vân Phong nghĩ đúng, Hoàng thất Tạp Lan Đế Quốc và công hội lính đánh thuê quan hệ không tốt, chính là bằng mặt không bằng lòng.



Mâu thuẫn giữa quân đội Hoàng thất Tạp Lan Đế Quốc và dong binh đoàn rất nhiều, hai bên cùng xem đối phương không vừa mắt, quân đội hoàng thất tự nhận thân phận cao quý, khinh bỉ lính đánh thuê, mà các dong binh cảm thấy quân nhân chỉ có động tác võ thuật đẹp mắt, bọn họ sao có thể so với lính đánh thuê vào sinh ra tử?



Mâu thuẫn không thể điều hòa, nhưng lại không thể mạnh mẽ giải quyết, có thể là áp lực đã lâu, vài năm gần đây công hội lính đánh thuê và quân đội Tạp Lan Đế Quốc va chạm không ít, thậm chí còn thăng cấp.



“Tiểu thư là ma pháp sư? Nhưng vừa rồi nhìn thân thủ của người, rõ ràng không thua gì chiến sĩ a!” Vương Minh đi phía trước dẫn đường cho Vân Phong, rốt cục thì hỏi ra tò mò.



Vân Phong cười cười, vo; A0n3h: Cac. Qttp “Ta không phải chiến sĩ, chỉ là rèn luyện thân thể hơi nhiều thôi.”



Hai mắt Vương Minh trợn lên, khẽ quay đầu nhìn Vân Phong, Vân Phong thân hình mảnh khảnh, đúng là không giống người thường xuyên rèn luyện, nói thế nào cũng phải có cơ bắp chứ? Nhưng một thân thể như vậy, bộc phát ra lực lượng quả thật kinh người! Tiểu thư nói nàng là ma pháp sư, thì chính là ma pháp sư, quản nhiều như vậy làm gì!



Vương Minh cười hắc hắc, nhìn biển hình lá phong đỏ cách đó không xa, “Tiểu thư, chúng ta đến rồi!”



Vân Phong ngẩng đầu, liền thấy lầu các cỡ trung, mặt trên là lá phong đỏ giống hệt dấu hiệu trên huy chương của nàng.



“Vương đội trưởng đã trở lại? Xem ra Bình Nguyên Thiểm Quang đã giải quyết xong rồi, báo tin vui đến cho đoàn trưởng à!” Vương Minh và Vân Phong vừa mới đi vào, đã có vài lính đánh thuê ở đại sảnh lầu một cười tiếp đón, chỉ là đều hiếu kỳ nhìn Vân Phong, khi thấy huy chương trước ngực nàng, thấp giọng hít một hơi, đây là thiên tài Vương đội trưởng đào được ở đâu thế?



Vương Minh cười ha ha, có chút ngượng ngùng lắc đầu, “Chuyện kia chưa giải quyết xong, nhưng lần này ta mang về một người rất quan trọng, đoàn trưởng còn lầu hai không?”



“Đoàn trưởng ở lầu 2, nếu nghe nói ngươi đã trở lại, sẽ nhất định ra đón.”



Lời nói vừa xong, chỉ thấy có một nam nhân trung niên đi ra từ lầu hai, Vân Phong nhìn lại, một gương mặt nghiêm túc nhìn chỉ kém phụ thân vài tuổi, nhưng trong mắt có thêm sự khôn ngoan mà phụ thân không có.



“Vương Minh đã trở lại, đến báo tin vui à?” Nam nhân trung niên đi tới, trên mặt mang theo nụ cười, đi theo phía sau hắn là một chàng thanh niên mười lăm sáu tuổi ngũ quan thanh tú, hô một câu với Vương Minh, “Vương thúc, thúc đã trở lại, phụ thân chờ đến nóng nảy rồi.”



“Đoàn trưởng, lần này khiến ngươi thất vọng rồi, chưa giải quyết được chuyện kia, nhưng ta về vì chuyện khác.” Vương Minh nói, thần sắc nam nhân trung niên khẽ tối, nhưng khi thấy Vân Phong cạnh Vương Minh, đột nhiên sáng lên.



“Ngươi nói, là vị tiểu cô nương này?” Nam nhân trung niên nhìn Vân Phong, khi thấy huy chương trước ngực nàng thì sửng sốt, rồi lại cười ha ha vài tiếng, “Vương Minh, Vương Minh tuyệt vời, ngươi cuối cùng lừa được thiên tài này kiều gì? Ha ha ha! Đúng là đại hỷ sự a!”



Thiếu niên cũng nhìn lại đây, khi thấy cấp bậc của Vân Phong thì mày nhíu lại, mắt mang theo nghi ngờ, Vân Phong không nhìn đến hắn, nàng chỉ cảm thấy xung quanh có nhiều ánh mắt nóng rực bắn về phía mình.



“Đoàn trưởng, ngươi biết nàng là ai không? Nàng là nữ nhi của gia chủ đời này của Vân Gia, là tiểu thư đấy!” Vương Minh mở miệng, mọi người ngờ vực không thôi, tiểu thư? Cuối cùng xảy ra chuyện gì?



Nam nhân trung niên vừa nghe, lại sửng sốt, vội vàng đến Trước mặt Vân Phong, hai mắt khôn khéo nhìn Vân Phong, như muốn xem nàng có nói thật không, “Tiểu cô nương, ngươi tên là gì?”



Vân Phong thản nhiên nhìn lại người trung niên, thản nhiên mở miệng, “Vân Phong.”



Nam nhân trung niên nghe xong, như nghĩ đến cái gì, rốt cục ánh mắt lại đặt trên người Vân Phong, “Đúng rồi, Vân Gia có hai hài tử, một Vân Thăng, một Vân Phong, ngươi, chính là Vân Phong, đúng vậy!”



Vương Minh vẫn cười hắc hắc đứng một bên, nam nhân trung niên đột nhiên khẽ khom thân mình, cúi đầu cung kính với Vân Phong!



“Thuộc hạ Triệu Minh Khải, tham kiến tiểu thư!”



Ở trong đại sảnh, các dong binh đều choáng váng, đoàn trưởng của họ lại hành lễ với một nữ hài, nói nàng là tiểu thư, này... Cuối cùng xảy ra chuyện gì!



Nhi tử của Triệu Minh Khải vừa thấy lập tức đi tới, muốn nâng phụ thân mình dậy, nào ngờ Triệu Minh Khải thấp giọng gầm lên, “Tiểu Nghiêm, còn không tham kiến tiểu thư!”



Triệu Nghiêm vẫn nhăn nhó, đối với vị tiểu thư ở đâu ra này hắn cũng chẳng biết, nhưng phụ thân đã nói thế, dù không muốn cũng phải khom lưng, coi như chào Vân Phong.



“Triệu đoàn trưởng, ngươi làm gì vậy?” Vân Phong mở miệng, có chút không chịu nổi vừa thấy mặt liền nhận lễ lớn như thế, Triệu Minh Khải đứng dậy, có chút kích động nhìn Vân Phong, như một vị quản gia trung thành rốt cục đã tìm thấy chủ nhân thất lạc nhiều năm.



“Thuộc hạ đường đột, chẳng qua tiểu thư có thể đến đây, thuộc hạ cũng không dám hy vọng xa vời, mời tiểu thư lên lầu hai, thuộc hạ từ từ nói rõ với tiểu thư!”



Vân Phong gật đầu, đi theo Triệu Minh Khải lên lầu hai, Triệu Nghiêm còn đứng kia, mắt lộ ngờ vực và bất mãn, Vương Minh cũng đi theo tới, lính đánh thuê ở lầu một xem diễn đều tò mò mồm năm miệng mười vây quanh Triệu Nghiêm.



“Thiếu gia, cuối cùng xảy ra chuyện gì a?”



“Đúng vậy, thế nào bỗng thêm một tiểu thư?”



“Cao thủ kia là tiểu thư a, là trò đùa à? Vân Phong thì làm sao? Chẳng lẽ họ Vân liền rất giỏi?”



“Thiếu gia ngươi nói đi, vạn nhất bé gái kia đúng là tiểu thư, địa vị thiếu gia không phải khó giữ à?”



“Đúng vậy, ai cũng biết chức đoàn trưởng là của thiếu gia, vo; Anh: Ca0c3. Qttp chúng ta cũng không muốn một kẻ ngoại lai chiếm tiện nghi!”



“Được rồi, đều câm miệng đi!” Triệu Nghiêm rống lên một câu, đội lính đánh thuê này đột nhiên có thêm tiểu thư, hắn quả thật không hiểu nổi.



Triệu Nghiêm ngẩng đầu, tối tăm nhìn lầu hai, trong hai mắt tối đi, sớm không đến trễ không đến cố tình đến lúc này, phụ thân cũng thật là, làm gì mà tiểu thư, Dong binh đoàn Hồng Phong trong tay Triệu Gia rồi, bây giờ trả lại à, rất không cam lòng!



Trong một phòng ở lầu 2, Vân Phong ngồi kia, Triệu Minh Khải cẩn thận nói ngọn nguồn sự tình, Vân Phong nghe xong chỉ cảm thấy thật khéo.



Dong binh đoàn Hồng Phong có hai người sáng lập, trong đó có một người là tổ tiên Vân Gia Vân Lan, một người khác cũng là một đại nhân vật, nhưng hai nhà sáng lập này đều là ông chủ vô trách nhiệm, đầu tiên là Vân Lan, sau hôm lập đội thì chẳng biết chạy đi đâu, mà đại nhân vật còn lại tạm thời không thể gánh trách nhiệm này, lại cũng chẳng thành thật, cuối cùng tìm một người tín nhiệm, giao dong binh đoàn cho hắn rồi cũng phủi tay bỏ đi.

Hai người này chỉ là lãnh đạo trên danh nghĩa, mà người tiếp nhận binh đoàn cẩn trọng phát triển binh đoàn, dần dần Dong binh đoàn Hồng Phong phát triển lên, cũng không ngăn được sóng lớn, mỗi đoàn trường một kỳ đều hy vọng hậu nhân của hai nhà sáng lập có thể đến đây, nhưng qua bao năm điều này dần vào quên lãng, ngưuời mới gia nhập cũng căn bản không biết bọn họ.



Mà Triệu Minh Khải là quyền đoàn trưởng, quyền đoàn trưởng là hắn tự xưng, người khác đều gọi hắn là đoàn trưởng, hắn nói bao nhiêu cũng chẳng thay đổi được, nhưng trong lòng Triệu Minh Khải, đoàn trưởng phải là huyết mạch của người sáng lập, không có hai người kia làm sao có được Dong binh đoàn Hồng Phong chứ?



Mỗi thế hệ quyền đoàn trưởng đều tìm huyết mạch của hai người kia, nhưng hành tung của họ đều mơ hồ chẳng thể tìm ra, mà Vân Gia lại xảy ra biến cố, không thể tiếp nhận Dong binh đoàn Hồng Phong.



Triệu Minh Khải không ngờ hậu nhân Vân Gia đến đây, điều này khiến hắn thấy rất phức tạp, có vui sướng cũng có một tia luyến tiếc, dù sao lập tức phải giao ra vị trí đoàn trưởng có chút đau lòng, tuy hắn cũng biết vị trí này không phải của mình, nhưng Dong binh đoàn Hồng Phong cũng là trách nhiệm của hắn a!



Vân Phong nghe xong, cũng hiểu sự tình, cười cười với Triệu Minh Khải, nói ra cái nhìn của mình, “Triệu đoàn trưởng đừng gọi ta như thế, tuy tổ tiên Vân Gia là một trong hai vị sáng lập, nhưng bằng tâm mà nói, bọn họ không cống hiến gì với dong binh đoàn, là ngươi, Triệu đoàn trưởng, Dong binh đoàn Hồng Phong phát triển rất tốt dưới sự dẫn dắt của ngươi.”



Vân Phong dùng gương mặt trẻ con nói với vẻ trầm ổn thành thục, khiến Triệu Minh Khải lắp bắp kinh hãi, nhưng hắn cũng hiểu tiểu cô nương trước mặt này tuy tuổi nhỏ, nhưng tâm tính cũng rất thành thục, lời này làm Triệu Minh Khải cảm động, nhiều năm vất vả không bị phủ nhận thật khiến người ta vui mừng.



Vân Phong nói lời này, tổ tiên cũng có chút ngượng ngùng, nhất là khi nghe được Triệu Minh Khải nói hôm sau mình liền biến mất không thấy, không nén được phản bác một câu, “Cái gì mà hôm sau, đó là ngày thứ ba chứ...”



Vân Phong rất bất đắc dĩ, nhưng nhìn Triệu Minh Khải, cũng biết người này coi Dong binh đoàn Hồng Phong là trách nhiệm của mình, tuy mình bị nâng thành tiểu thư, nhưng đoàn trưởng Dong binh đoàn Hồng Phong vẫn là Triệu Minh Khải, phải là Triệu Minh Khải.



“Triệu đoàn trưởng, ta tới chỗ này cũng không phải vì chức vị đoàn trưởng, ta chỉ muốn rèn luyện một phen, chỉ đúng dịp gặp Vương thúc thôi, ngươi đừng có suy nghĩ nhiều.”



Vương Minh cười hắc hắc, cảm thấy khâm phục tư tưởng của Vân Phong, Dong binh đoàn Hồng Phong tuy bây giờ thực lực giảm xuống, nhưng cũng không thể coi thường, nếu như đổi thành người khác, sao có thể thờ ơ với chức vị này mà không tranh không đoạt?



“Tiểu thư đừng nói như vậy, ngươi là người của Hồng Phong, điểm này không thể thay đổi!” Triệu Minh Khải cũng hiểu ý Vân Phong, lại cảm thấy tiểu cô nương trước mắt này làm việc quang minh lỗi lạc, đánh vào lòng người, Người Vân Gia quả nhiên người người tốt!



“Tốt lắm, chuyện này chúng ta tạm thời không nói đến, ta nghe Vương thúc nói trận ác chiến mấy ngày trước, cũng biết có người giở trò quỷ, vì muốn Hồng Phong rơi xuống trong lần thi này.”



Triệu Minh Khải nghe xong cũng bất đắc dĩ nở nụ cười, Dong binh đoàn Hồng Phong vẫn trong sạch trong thế giới lính đánh thuê nhơ bẩn này, Dong binh đoàn Hồng Phong như Vân Gia, vẫn duy trì chính nghĩa, tự nhiên thành cái đinh trong mắt kẻ khác.



“Lực lượng tinh nhuệ tổn hại, người mới lại không đủ thực lực, kiếp nạn, kiếp nạn a...”



Vân Phong mím môi cười, Vương Minh cười ha ha, Triệu Minh Khải nhìn nhìn hai người, “Ta biết tiểu thư là ngũ cấp, nhưng vẫn không đủ a...”



Vương Minh lại cười ha ha, “Đoàn trưởng, tiểu thư cũng không phải là chiến sĩ, nàng là ma pháp sư ngũ cấp!”



“Cái gì? Ngươi nói cái gì? Ma pháp sư ngũ cấp!?” Triệu Minh Khải không thể tin được mở to hai mắt nhìn Vân Phong, Vân Phong từ từ gật đầu, Triệu Minh Khải giống như cảm tương lai thấy vốn u ám biến thành quang minh vô cùng!



Ma pháp sư ngũ cấp a! Ma pháp sư tuy thân thể gầy yếu, nhưng bọn họ có được ma pháp cường đại, chỉ cần chiến sĩ không đến gần, trước mặt ma pháp sư chỉ có một kết quả: Thua cuộc!



Ma pháp sư ngũ cấp có thể mạnh hơn chiến sĩ cùng cấp, một ma pháp sư ngũ cấp nếu tinh thông ma pháp thì có thể chọi với chiến sĩ lục cấp!



Triệu Minh Khải tính toán, lần này trên đại hội nhất định sẽ có binh đoàn 2 sao khiêu chiến, binh đoàn 2 sao sẽ không có cao thủ lục cấp! Như thế, sẽ bảo vệ được bậc 3 sao rồi!



“Không, bảo vệ ba sao còn chưa đủ, chúng ta sẽ khiêu chiến với dong binh đoàn Ác Lang 4 sao!” Vân Phong nói một câu, khiến Triệu Minh Khải sửng sốt nửa ngày, “Khiêu chiến bốn sao...?”



“Đoàn trưởng, ngươi đừng có mà sợ! Tiểu thư nói muốn khiêu chiến bốn sao, chúng ta liền khiêu chiến! Sợ cái gì!” Vương Minh vỗ mạnh vai Triệu Minh Khải, khiến nam nhân này tỉnh lại.



“Tiểu thư tuy thực lực cao, nhưng khiêu chiến bốn sao... Có phải là quá mức miễn cưỡng?” Triệu Minh Khải cũng không phải lo lắng Vân Phong khiêu chiến không thành công, hắn đang lo lắng Vân Phong vạn nhất không địch lại đối phương, lại bị thương tổn gì thì không tốt.



“Ha ha ha, đoàn trưởng ngươi để lại lá gan đi, có tiểu thư, chúng ta sợ cái gì!” Vương Minh quét tới sầu lo của Triệu Minh Khải, nụ cười của Vân Phong chứa sức mạnh rất lớn, cho hắn tự tin mạnh mẽ, có Vân Phong, có tiểu thư, bọn họ còn có sợ cái gì!



“Được, tất cả đều nghe tiểu thư an bài!” Triệu Minh Khải cũng khẽ sôi trào nhiệt huyết, trận ác chiến kia vốn khiến hắn nản lòng thoái chí, nghĩ cấp bậc ba sao cũng chẳng bảo đảm, nhưng bây giờ không chỉ là cấp bậc ba sao, còn phải khiêu chiến bốn sao! Triệu Minh Khải nhìn Vân Phong, đều do tiểu thư đã đến, Hồng Phong mới thay đổi vận mệnh, tiểu thư là ân nhân tái tạo Dong binh đoàn Hồng Phong, là người lãnh đạo hoàn toàn xứng đáng!



Cửa bị gõ nhẹ, Triệu Minh Khải nhìn nhìn cạnh cửa, “Phụ thân, là con!” Triệu Minh Khải đi qua, nghe thấy giọng Triệu Nghiêm, mặc dù không muốn nhưng cũng mở cửa.



“Phụ thân.” Triệu Nghiêm cúi đầu gọi một tiếng, ánh mắt không nén được hướng nhìn thoáng qua Vân Phong, “Ngươi tìm ta có chuyện gì?” Triệu Minh Khải hỏi.



Triệu Nghiêm năm nay mười lăm tuổi, từ nhỏ đã đi theo Triệu Minh Khải, cũng là thiếu niên thiên phú không tệ, mười lăm tuổi trình độ tam cấp, mặc dù không tính là gì trong toàn bộ dong binh đoàn, nhưng thân phận của hắn cũng không đơn giản.



Triệu gia nhận Dong binh đoàn Hồng Phong không dưới trăm năm, đến đời Triệu Minh Khải cũng đã vài chục, Triệu Nghiêm, đoàn trưởng Dong binh đoàn Hồng Phong là phụ thân hắn, nói trắng ra là, Dong binh đoàn Hồng Phong là của Triệu gia hắn!



Nhưng hôm nay lại bỗng mọc thêm một tiểu thư, lại trực tiếp cướp vị trí của phụ thân! Triệu Nghiêm tức giận bất bình, lại càng không để mắt đến Vân Phong một nữ hài nhỏ tuổi hơn mình, thực lực còn cao hơn hắn, nếu tiểu nha đầu này ngồi vào vị trí kia thì mình xấu hổ chẳng ngóc nổi đầu.



Huống hồ vị trí này tương lai là của hắn hắn, bỏ qua điểm ấy, Triệu Nghiêm tức nhất là chênh lệch thực lực giữa mình với Vân Phong, nói trắng ra là ghen tỵ.



“Phụ thân, mấy ngày nữa sẽ phải báo danh, lần này chúng ta có phải sẽ không khiêu chiến với 4 sao không?” Triệu Nghiêm thấp giọng hỏi, tuy không vui khiến Vân Phong nghe thấy, nhưng phụ thân đều đã tỏ thái độ, mình vẫn đừng biểu hiện quá mức rõ ràng.



“Không, lần này chúng ta duy trì ý tưởng ban đầu, khiêu chiến công hội lính đánh thuê bốn sao!” Triệu Minh Khải lập tức khiến Triệu Nghiêm phản đối, tuy hắn tuổi nhỏ, nhưng nhiều năm nay, hắn từ nhỏ lớn lên ở Thế giới lính đánh thuê, tư tưởng cũng có vẻ thành thục.



“Phụ thân! Chúng ta đã tổn hại lực lượng tinh nhuệ, nếu lại đi khiêu chiến bốn sao, như vậy công hội 2 sao khiêu chiến chúng ta sẽ không cản nổi đâu!”



Triệu Nghiêm nói có chút gấp, âm điệu cũng có chút cao, ánh mắt không tự giác liền nhìn về phía Vân Phong, phụ thân luôn luôn bảo thủ làm sao có thể mạo hiểm như thế! Nhất định là tiểu nha đầu mới tới khuyến khích phụ thân!



“Nghiêm Nhi, chuyện lần này không cần con quan tâm, vi phụ đã nghĩ rõ ràng, đi ra ngoài đi.” Triệu Minh Khải thản nhiên nói, không cao hứng vì thái độ của nhi tử, hắn từ nhỏ có chút nuông chiều đứa con này, có lẽ đã làm hư nó, không rõ thân phận cùa mình.



“... Vâng.” Triệu Nghiêm cúi đầu lui ra ngoài, chẳng qua ánh mắt mang theo một tia giận dữ, Vân Phong tự nhiên cũng thu được ánh mắt này, lập tức nói, “Triệu đoàn trưởng, ta đi ra ngoài trước, chuyện lần này có ta đây, Dong binh đoàn Hồng Phong không có việc gì đâu.”



Triệu Minh Khải cung kính khom người hành lễ với Vân Phong, “Có tiểu thư, ta có lòng tin gấp trăm lần!”



Vân Phong cười nhạt đi ra khỏi phòng, Vương Minh lưu lại cùng Triệu Minh Khải tiếp tục đàm luận, hẳn là có liên quan đến Bình Nguyên Thiểm Quang, Vân Phong đi tới cầu thang, chẳng bất ngờ khi thấy người đứng chờ ở đó, Triệu Nghiêm.



“Ngươi đúng là Vân Phong?” Triệu Nghiêm đứng ở đầu cầu thang, đánh giá Vân Phong, Vân Phong cũng không tức giận trước ánh mắt càn rỡ này, chỉ gật đầu, “Thân phận không thể giả.”



Triệu Nghiêm như bị những lời này hoàn toàn khơi mào lửa giận, khẽ nhấc chân bước lên vài bước, ánh mắt nhìn Vân Phong lóe sáng, “Ngươi tới đây có mục đích gì! Muốn phụ thân khiêu chiến công hội lính đánh thuê bốn sao là ngươi à! Ngươi muốn Hồng Phong giáng cấp sao!”



Vân Phong nhìn Triệu Nghiêm giận dữ, có chút hiểu lửa giận của hắn, chỉ cười nhẹ, tiến vào công hội lính đánh thuê Nhục Cầu đã bị Vân Phong thu về, tuy Vương Minh có chút tò mò Nhục Cầu đi đâu, cũng khôgn hỏi nhiều, trong công hội lính đánh thuê, một ma thú vẫn sẽ tạo oanh động rất lớn.



Không có Nhục Cầu lông mượt kia, Vân Phong như có điểm không thích ứng, Triệu Nghiêm nhìn nàng không yên lòng, lại có chút căm tức, “Ngươi là ngũ cấp, thực lực của ngươi siêu quần, mình ngươi có thể đối kháng với lục cấp, chiến sĩ thất cấp sao! Chỉ bằng mình ngươi muốn ngăn cơn sóng dữ, ngươi có phải đánh giá mình quá cao không!”



Triệu Nghiêm nói, ánh mắt nhìn cấp bậc huy chương trước ngực Vân Phong, miệng khẽ đắng ngắt, hắn tự nhận là thiên tài, được rất nhiều trưởng bối tán thành, nhưng cũng thật không ngờ, trước mặt tiểu cô nương này, thực lực của hắn chẳng là cái gì!



Chênh lệch lớn như thế Triệu Nghiêm không thể nhận, cho nên chờ cơ hội làm khó dễ Vân Phong, hắn làm người luôn luôn bình thản đối với Vân Phong lại thật chua ngoa.



“Cao hay không cao là việc của ta, sự thật có thể chứng minh tất cả, về phần đoàn trưởng Dong binh đoàn Hồng Phong ta không có hứng thú, dùng lời của ngươi mà nói, các ngươi có phải đánh giá mình quá cao không?”



“Ngươi...!” Triệu Nghiêm bị Vân Phong trách móc, khẽ đỏ mặt lên, chỉ cảm thấy nụ cười của nữ hài trước mặt này như đang trào phúng!



“Ngươi dựa vào cái gì bảo cha ta báo danh khiêu chiến công hội bốn sao! Hồng Phong nếu lại có tổn thất ngươi gánh vác được à!”



“Triệu đại thiếu gia, Vân Phong ta lại nói, có ta đây, Hồng Phong không có chuyện gì!”



Triệu Nghiêm khẽ ngẩn người, không nói lên nời, lửa giận bị lời này dập tắt, đúng lúc này, có mấy người đi vào lầu một đại sảnh, mấy người vừa vào, tất cả mọi người dị thường khẩn trương, ngay cả Triệu Minh Khải và Vương Minh đứng ở lầu hai cũng chạy ra, cho đến khi có mặt ở dưới lầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK