“Hừ!” Sau khi bụi tan đi, ba người này nhìn ba người kia đi ra từ một góc của sơn động, Vân Phong mặt mày lạnh lẽo bước ra, nhìn đống đá vụng văng lả tả trên mặt nữ nhân kia, không cần đoán cũng biết chính là cái người vừa la lối om sòm hồi nãy.
Hoa Linh và Lạc Hành á khẩu không biết phản ứng gì, ngay cả khi đá vụng văng tới chỗ hai người họ vẫn không nói gì, Vân Phong nhìn một lượt ba người, tầm mắt dừng lại trên người thanh niên máu me đầy người nằm trên sàn, hơi thở vô cùng yếu ớt, sau đó xoay người, “Chúng ta đi thôi.”
U Nguyệt giật nhẹ môi nhưng không nói gì, ba người cứ như vậy đi tới cửa động, Hoa Linh nhưng bừng tỉnh khỏi mộng lập tức hô lên, “Vị đại nhân này, kính xin chờ một chút!”
Vân Phong không thèm dừng bước lại, tiếp tục tiến lên phía trước, Hoa Linh thấy vậy lập tức động thân đuổi theo, Lạc Hành thấy vậy hô lên, “Hoa Linh sư tỷ!” Lạc Hành không dám tùy tiện rời đi, chỉ có thể ngồi đó trông chừng thanh niên đang hôn mê, lo lắng nhìn về phía cửa động.
“Vị đại nhân này, chờ một chút, chờ một chút!” Phía sau truyền đến tiếng thở dốc, nhưng bước chân Vân Phong vẫn không ngừng lại, U Nguyệt có chút không nhẫn tâm lui về phía sau liếc mắt nhìn, “Phong nhi...” Vân Phong vẫn làm như không nghe thấy, Hoa Linh truy đuổi ở phía sau cắn răng, cả người vọt tới trước mặt Vân Phong, giang hai tay chắn trước mặt nàng, ánh mắt cầu khẩn, “Vị đại nhân này, cầu xin ngài hãy cứu huynh ấy!”
Vân Phong nhướn cao mày, nhìn cô gái đang cản đường, “Ta không quen biết ngươi.”
Hoa Linh cắn chặt môi, “Chúng ta là người của Tụ Tinh Học Viện! Người mà ngươi cứu chính là đệ tử mà Tam Trưởng Lão của Học Viện Tụ Tinh vừa ý nhất, ngươi cứu hắn đồng nghĩa với việc Tam Trưởng Lão sẽ thiếu nợ ngươi một nhân tình.”
Trong lòng Vân Phong không khỏi tán thưởng, dưới tình huống như vậy mà cô gái này vẫn có thể bình tĩnh đến vậy, không hề gặp khó kêu khổ, ngược lại còn ra điều kiện khôn khóe như vậy, quả thực không tệ, nhưng mà Học Viện Tụ Tinh là thứ gì, còn có vị Tam Trưởng Lão kia là ai, thì có liên quan gì tới Vân Phong nàng chứ? Ở trong Trung Vực này, nàng không muốn gây chuyện.
“Không có hứng thú.” Vân Phong phun ra bốn chữ, hoàn toàn khiến Hoa Linh sững sờ. Không có hứng thú? Nàng còn nói là không có hứng thú! Chẳng lẽ nàng không biết Học Viện Tụ Tinh ở Trung Vực là một nơi như thế nào sao, chẳng lẽ không rõ cấp bậc của các trưởng lão của học viện là như thế nào sao? Là nàng chưa từng trải qua sự đời, hay... Thân phận đã cao đến mức không đoán được rồi?
Hoa Linh thấy Vân Phong muốn lướt qua nàng, lập tức lùi người lại về phía sau chặn lại, “Sẽ không lỗ đâu, lấy địa vị của Tam Trưởng Lão ở Trung Vực, ngay cả việc lên trời cũng không khó, chuyện gì cũng có thể ra tay giải quyết.”
Chân mày Vân Phong khẽ giật nhẹ, điểm này ngược lại chạm vào tâm tư của nàng, nếu như Tam Trưởng Lão này thực sự có được năng lực như nàng nói, món nhân tình này ngược lại không tồi, để lại một tính toán cho sau này cũng được, dù sao được một nhân vật bậc này nợ ân tình là một chuyện cực kỳ khó khăn.
Trong lòng Vân Phong mặc dù nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt nàng vẫn ra vẻ lưỡng lự, Hoa Linh thấy vậy càng thêm cảm thấy nôn nóng, nàng không biết Vân Phong là người phương nào, nhưng nàng khẳng định Vân Phong có thể cứu được thanh niên kia, không biết vì sao, nàng thực sự có lòng tin như vậy.
"Lời ta nói hoàn toàn là thật. Vị đại nhân này, nếu như ngài vẫn không chịu, lỡ mà Quỳ sư huynh gặp phải chuyện không may, ta sẽ nói với Tam Trưởng Lão là do ngươi gây nên!
Khúc Lam Y nghe vậy, gương mặt lập tức trở nên âm trầm, “Lá gan ngươi thật không nhỏ, đe dọa sao?”
Hoa Linh vô thức rụt người lại, “Ta... Ta cũng vì không còn cách nào...”
“Sao ngươi có thể chắc chắn là ta có thể cứu hắn?” Vân Phong quét mắt sang, Hoa Linh đột nhiên có một ảo giác như linh hồn mình đang bị nhìn xuyên thấu, không tự chủ nói, “Ta không biết tại sao, nhưng ta biết, ngươi có thể cứu hắn.”
Vân Phong bật cười, U Nguyệt ghé xuống thầm thì, “Phong nhi, nếu như muội thực sự có thể cứu được người kia, vậy thì cứu đi, nếu như quả thực nhờ vậy mà lấy được một ân tình, cũng là một việc tốt mà chẳng mất mát thứ gì.”
Vân Phong gật đầu, “Được, nghe theo Nhị ca.”
Hoa Linh nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên, mừng rỡ nhìn Vân Phong, nàng lừ lừ quay ngược lại hướng Hoa Linh, Hoa Linh lập tức vào lại bên trong động. Vân Phong vừa ra ngoài một lát lại quay ngược trở về, Lạc Hành đang trông chừng thanh niên hôn mê thấy Hoa Linh quay lại, bên cạnh còn có thêm ba người kia, không khỏi khó hiểu nhìn về phía nàng.
“Hoa Linh sư tỷ, bọn họ...”
Hoa Linh không đáp lại Lạc Hành, ra dấu hắn dạt sang một bên, Vân Phong nhìn lướt qua, “Yên tâm, chưa chết được.”
Lạc Hành có chút tức giận, “Ngươi nói cái gì đấy?”
Hoa Linh lập tức ngăn cản, “Lạc Hành sư đệ! Vị đại nhân này quay lại cứu Quỳ sư huynh.”
“Cái gì? Chỉ với nàng...” Lạc Hành nhìn gương mặt trẻ tuổi của Vân Phong, nhìn thế nào nàng cũng vẫn không lớn. Nàng thật có thể cứu Quỳ sư huynh?
“Hoa Linh sư tỷ, ngươi đừng có bắt đại một người là đã có thể cho là cứu được Quỳ sư huynh, nàng không chừng là một kẻ lang băm nào đó trên giang hồ, nếu để cho tình huống của Quỳ sư huynh nghiêm trọng thêm, trách nhiệm này ngươi đảm đương nổi không?” Ngọc Hà đi ra từ đống đá vụn, trên mặt có vài vết thương, ánh mắt giễu cợt và khinh thường nhìn Vân Phong.
“Người vô dụng có thể ngậm miệng.” Vân Phong không thèm nhìn, lạnh nhạt quăng lại một câu, Ngọc Hà bị những lời này chận lại, mặt đỏ bừng, “Ngươi nói ai vô dụng?”
“Ngọc Hà, không được vô lễ! Câm miệng đi!” Hoa Linh vô cùng nôn nóng, quát Ngọc Hà, khiến nàng ta còn muốn nói gì đó lập tức ngậm miệng không lên tiếng nữa, Hoa Linh lập tức chuyển sang Vân Phong, nàng không muốn chỉ vì câu nói của Ngọc Hà mà Vân Phong sẽ bỏ đi, “Đại nhân, đừng để ý lời nói của nàng ta.”
Vân Phong im lặng, bàn tay xoay một vòng, một chai chất thuốc xuất hiện trong lòng bàn tay, tiện tay ném cho Hoa Linh, “Cho hắn uống đi.”
Hoa Linh sững sờ, nhìn chất thuốc vừa được ném vào trong tay, ngơ ngác hỏi Vân Phong, “Vậy... Vậy thôi sao?”
Vân Phong nhíu mày, thứ nàng đưa cho chính là dược tề sinh mạng cấp bậc Đại Sư đấy, đừng nói là nam nhân này vẫn chưa chết, dù là mạng treo lơ lửng, dược tề này cũng dư sức, nàng còn muốn cái gì? Phong không hề biết rằng, ba người này chưa hề gặp qua chất thuốc cấp bậc Đại Sư, ở Trung Đại Lục, mặc dù thực lực khác nhau một trời một vực với Đông Tây Đại Lục, nhưng ở phương diện chất thuốc thì năng lực là như nhau, chỉ là tác dụng chất thuốc hơi khác nhau mà thôi.
“Hoa Linh sư tỷ, tỷ có chắc nàng sẽ cứu được Quỳ sư huynh không?” Lạc Hành nhỏ giọng hỏi, ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn lọ chất thuốc, tùy ý quăng một lọ thuốc sang như vậy, có thể thấy cấp bậc hẳn không cao tới đâu, chẳng lẽ thật sự chỉ là một lang băm?
“Chuyện này...” Hoa Linh ngập ngừng, chính nàng cũng không rõ nữa, Khúc Lam Y thấy hai người như vậy thì phì cười, “Tiểu Phong Phong, dược tề sinh mạng cấp bậc Đại Sư của nàng lại bị người ta nghi ngờ như vậy, thật đúng là đáng tiếc.”
“Cái... Cái gì? Cấp bậc Đại Sư!” Lạc Hành hết hồn hô lên, tay Hoa Linh cũng bất giác run lên, sau đó năm chặt chất thuốc trong tay, tim đập loạn lên, cấp bậc Đại Sư, không ngờ là dược tề sinh mạng cấp bậc Đại Sư.
“Cấp bậc Đại Sư? Nàng nói thì các ngươi sẽ tin sao?” Ngọc Hà nhìn bình chất thuốc trong tay Hoa Linh, trong mắt có chút tham lam những vẫn khinh thường, nàng không tin Vân Phong có thể có được chất thuốc có cấp bậc cao đến vậy, có thể có được chất thuốc cao đến như vậy, theo lý thuyết là không thể nào.
“Tin hay không thì tùy, Phong nhi giúp các ngươi đã có chút dư thừa lắm rồi.” U Nguyệt bị những lời đó chọc giận, nữ nhân kia thực không biết tốt xấu. Hoa Linh nghe vậy lập tức lắc đầu, “Không, không, không! Tin mà!” Nói xong, lập tức kê chất thuốc trong tay lên miệng thanh niên đang hôn mê, tay Hoa Linh hơi run, có thể cứu được Quỳ sư huynh hay không, phải nhờ tới chai chất thuốc này rồi.
Lạc Hành ngồi bên cạnh nhìn cũng cảm thấy có chút khẩn trương, bình thuốc kia thực sự là dược tề sinh mạng cấp bậc Đại Sư sao? Nhưng hắn nghe nói chỉ có Dược Tề Sư cấp bậc Đại Sư mới có thể chế được dược tề cấp bậc Đại Sư, không lẽ nàng là Dược Tề Sư cấp bậc Đại Sư? Còn trẻ như vậy? Đùa sao?
Chất thuốc Vân Phong đưa cho chỉ chốc lát đã được đổ xuống hết, không lâu sau, thanh niên vốn đang bất tỉnh bắt đầu có chút cử động nhỏ, mí mắt run rẩy vài cái như có dấu hiệu muốn tỉnh, Hoa Linh và Lạc Hành nhìn thấy vậy thì vô cùng mừng rỡ.
“Quỳ sư huynh, Quỳ sư huynh!” Hoa Linh lập tức lo lắng gọi, thanh niên miễn cưỡng mở hai mắt ra, nở một nụ cười yếu ớt, hốc mắt Hoa Linh ẩm ướt, Lac Hành cũng vậy, thật tốt quá, Quỳ sư huynh không sao! Ngọc Hà đứng cạnh há hốc mồm, nhìn Quỳ sư huynh đang từ từ tỉnh lại, thật, thật sự là dược tề sinh mạng cấp bậc Đại Sư.
Vân Phong thấy kia thanh niên đã tỉnh lại, nhàn nhạt nói một câu, “Nhớ lời của ngươi nói, Tam Tưởng Lão Học Viện Tụ Tinh nợ ta một ân tình.”
Lạc Hành và Ngọc Hà nghe vậy sửng sốt, “Hoa Linh sư tỷ! Sao ngươi có thể đồng ý một yêu cầu vô sỉ như vậy!” Ngọc Hà bất mãn rống lên, Lạc Hành nghe vậy cũng có chút phản đối, “Hoa Linh sư tỷ, tỷ làm vậy có hơi quá tự tiện...”
Thanh niên vừa mới tỉnh lại cũng không khỏi khẽ nhíu mày, dáng vẻ rõ ràng không tán đồng, Hoa Linh khổ sở nói, “Vì cứu Quỳ sư huynh, ta không còn lựa chọn nào khác.”
Ngọc Hà quay sang trừng Hoa Linh, “Này! Lời của Hoa Linh sư tỷ không thể nào chứng minh cho Tam Trưởng Lão được, nàng ta cũng không có quyền để Tam Trưởng Lão thiếu một món ân tình, ngươi đã cứu Quỳ sư huynh, nói đi, ngươi muốn cái gì?”
“Khẩu khí không nhỏ.” Vân Phong nhìn Ngọc Hà, nàng ta cười châm chọc, “Đưa đồ cho chúng ta thì sao chứ, ngươi đơn giản chỉ là xem trọng thân phận của chúng ta, muốn từ đây kiếm thứ tốt mà thôi, nhân tình với Tam Trưởng Lão nguoi đừng hòng nghĩ tới, ngươi muốn cái gì? Quáng thạch? Chúng ta cũng có quáng thạch cao cấp.”
Vân Phong cười, miệng khẽ nhếch thành một đường cong chưa đầy ý lạnh, U Nguyệt bị tức đến đỏ bừng mặt, Khúc Lam Y bật cười, “Nói đến quáng thạch, có cần ta cho ngươi vài cục không? Cực phẩm quáng thạch thế nào?”
“Ngươi...” Ngọc Hà đỏ bừng mặt, nàng ta rõ ràng đã bị xem thường, Hoa Linh nhìn thấy vẻ mặt Vân Phong lạnh như băng, bất giác cũng cảm thấy xấu hổ, lúc đầu nàng tính dùng cách này để câu kéo sự giúp đỡ của người khác, bây giờ nói những lời đó thì khác gì đã lật lọng?
“Vị đại nhân này, ta... Vừa rồi chỉ là do ta nóng lòng... Không còn cách nào, nhưng mà Quỳ sư huynh thật sự chính là đệ tử mà Tam Trưởng Lão coi trọng nhất, ngươi sẽ không thiếu được chỗ tốt.”
Vân Phong cười lạnh, không nói hai lời vung tay lên, vỗ thẳng lên người thanh niên, thanh niên mặt mày trắng bệch kia trúng một chưởng này đổ sụp xuống, hộc ra một ngụm máu lớn, cả người co giật, hai mắt lại nhắm lại lâm vào hôn mê, tình hình có vẻ còn tệ hơn lúc nãy.
“Ngươi làm gì vậy?” Lạc Hành thấy hành động của Vân Phong, lập tức nhảy ra tính đánh trả lại, Vân Phong quét mắt sang, làm Lạc Hành đang nhào tới đột nhiên cứng đờ, không dám nhúc nhích chút nào. Thực, thực lực của nàng rất mạnh.
Hoa Linh sửng sốt, ngơ ngác nhìn thanh niên kia hôn mê trở lại, bỗng chốc không biết nên làm sao, Ngọc Hà cũng bị khí thế của Vân Phong làm cho bất động. Vân Phong nhìn thành niên đã hôn mê lại kia, lạnh lùng nói, “Các ngươi nếu đã là hạng người không giữ lời, vậy thì ta không cần phải quân tử, ta cho hắn nửa cái mạng, bây giờ ta lấy lại.”
“Ngươi... Ngươi...!” Lạc Hành lắp bắp được mỗi một chữ, Ngọc Hà phẫn hận nhìn Vân Phong, Hoa Linh u oán ngẩng đầu lên, “Tại sao, chẳng phải ngươi đã cứu huynh ấy sao? Tại sao ngươi lại làm như vậy? Ngươi đã đồng ý với ta rồi mà?”
“Đừng quên ngươi đã nói gì với chúng ta, chuyện của các ngươi vốn không liên quan gì tới bọn ta, giữa bọn ta và ngươi chỉ là một trao đổi đồng giá, ngươi đã chọn không giữ lời hứa, thì tại sao chúng ta không thể?” Khúc Lam Y lạnh lùng nhìn Hoa Linh, hô hấp nàng căng cứng, trong lòng dâng lên cảm giác bối rối, đúng là lúc đầu bọn họ có cam kết như vậy, nhưng, nhưng bọn họ có thể lựa chọn thứ khác mà không phải sao, Tam Trưởng Lão sẽ không ngược đã bọn họ.
“Phong nhi, chúng ta đi!” U Nguyệt căm tức kéo Vân Phong rời đi, đám người kia đúng là lòng lang dạ sói. Sớm biết như vậy thì chẳng nên ra tay giúp làm gì, bây giờ ngược lại Vân Phong bị oán trách, vốn là một cuộc trao đổi công bằng, bây giờ thì lại là bọn họ bị xem thường trước. Ngươi bất nhân thì ta bất nghĩa thôi, công bằng cái gì chứ.
“Đợi chút, đợi đã nào...!” Hoa Linh thấy Vân Phong chuẩn bị đi, lập tức lại đuổi theo, “Vị đại nhân này, ta van cầu ngươi, lần này ta bảo đảm, sẽ nói tất cả với Tam Trưởng Lão, Tam Trưởng Lão rất quan tâm Quỳ sư huynh, nhất định ông ấy sẽ...”
“Ta sẽ không tin ngươi lần thứ hai đâu.” Vân Phong liếc nhìn Hoa Linh, khẽ gạt nhẹ tay, cả người Hoa Linh lập tức bị một cỗ lực cường đại đánh văng đi, Vân Phong không thèm quay đầu đi thẳng ra cửa động, Khúc Lam Y và U Nguyệt đi theo sau, cũng đi thẳng không một lần ngoái đầu.
Lạc Hành ngơ ngác nhìn Quỳ sư huynh đã bất tỉnh, tình trạng không rõ như thế nào, Ngọc Hà lập tức vọt tới chỗ Hoa Linh, “Nếu như Quỳ sư huynh có chuyện, đều là người kia làm hại. Chúng ta phải nói với Tam Trưởng Lão!”
Trong lòng Hoa Linh vừa tự trách vừa oán giận, nhất thời không biết nên nói gì, “Hoa Linh sư tỷ, ta đi ra ngoài tìm một âm bài, bây giờ chúng ta phải liên lạc với Tam Trưởng Lão. Nếu không Quỳ sư huynh sẽ nguy hiểm.” Không đợi Hoa Linh trả lời, Lạc Hành đã xông ra ngoài, Hoa Linh thẫn thờ nhìn thanh niên hôn mê bên cạnh, vừa rồi hắn còn mở mắt ra nhìn nàng, bây giờ thì đã nhắm nghiền, trong lòng dâng lên một thứ cảm xúc phức tạp.
Ba người Vân Phong ra khỏi sơn động không bao xa, đột nhiên chân của Vân Phong giẫm phải thứ gì đó, giở chân lên thì thấy nó là một âm bài, nàng nghi hoặc cầm nó lên, Khúc Lam Y và U Nguyệt cũng tò mò nhìn lại, chỉ chốc lát sau, Lạc Hành trong sơn động vội vã chạy ra, thấy bộ dáng hắn hình như đang nôn nóng tìm kiếm một thứ gì đó, Vân Phong nhìn âm bài trong tay hồi lâu, tinh thần lực đột nhiên đánh lên âm bài, nó ánh lên một luồng sáng, ngay sau đó, một âm thanh nghiêm nghị từ trong âm bài truyền ra.
“Ngươi là kẻ nào? Sao lại có được âm bài này?”
Vân Phong nhếch môi, “Ngươi là Tam Trưởng Lão của Học Viện Tụ Tinh?”
Đối phương hình như ngẩn ra mất một lúc, sau đó cất giọng đáp, “Rốt cuộc ngươi là người phương nào? Nói mau! Rốt cuộc có mục đích gì?”
“Ha ha ha, tính khí thực đúng là chẳng tốt lành tý nào.” Khúc Lam Y nói, đối phương nghe vậy gầm lên. “Thiếu niên cuồng vọng! Biết ta là ai, còn dám nói như vậy với ta.”
“Thay vì rảnh rỗi hỏi ta là ai, chi bằng quan tâm đệ tử dưới trướng của ngươi đi thì hơn.” Vân Phong lạnh lùng nói, âm bài nhấp nháy, “Ngươi có ý gì?”
“Ngươi hãy nghe cho kỹ, đệ tử mà ngươi quan tâm nhất đã bị thương, về phần địa điểm, ngươi tự mình tìm đi, ta chỉ nói đến thế thôi.” Vân Phong nói xong, không đợi bên kia đáp lại lập tức cắt đứt liên lạc, tiện tay ném bừa âm bài đi chỗ khác, Khúc Lam Y nói thầm, “Nàng đó, vẫn còn mềm lòng lắm.”
Vân Phong cười trừ, trong mắt nàng, bốn người kia chẳng có gì đáng bận tâm, chỉ là phí đi một chai chất thuốc mà thôi, mặc kệ đi, chất thuốc chỉ cần làm tiếp là được. Một chưởng kia của nàng đã biểu thị cho lời nàng nói, thu lại nửa cái mạng cho đi, sống chết của người khác vốn chẳng có liên quan gì đến nàng.
“Nhị ca, đến lúc nên trở về U gia rồi.” Vân Phong nói, U Nguyệt cười, gật đầu, cả ba cùng nhau đi tiếp, nhanh chóng biến mất dạng. Phía bên này, Lạc Hành đang trên đường tìm kiếm âm bài đột nhiên bị một thứ gì đó bay vèo tới nện thẳng vào đầu của hắn, đang tính lên tiếng mắng thì chợt nhận ra đó chính là âm bài.
Lạc Hành cười toe toét, hắn còn chưa kịp mở miệng, giọng nói của Tam Trưởng Lão đã truyền tới, “Nói, các ngươi đang ở đâu?”
Lạc Hành sững sờ, lập tức báo cáo vị trí của mình, Tam Trưởng Lão bên kia nhanh chóng cắt đứt liên lạc, có lẽ đã lập tức chạy tới, Lạc Hành ở bên này thì chẳng hiểu cái mô tê gì, hắn chưa kịp nói cái gì mà, sao Tam Trưởng Lão trông như biết hết rồi vậy?
Không hổ là Tam Trưởng Lão của Học Viện Tụ Tinh, không bao lâu sau đã tìm được tới chỗ huyệt động, ba người nhìn thấy Tam Trưởng Lão thì vô cùng mừng rỡ, Tam Trưởng Lão thấy thành niên đang nằm thoi thóp ở kia thì lập tức nổi đóa.
“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Sao Thiên Quỳ lại thành ra thế này?”
Ba người họ im thin thít, Tam Trưởng Lão nắm lấy tay thanh niên, ánh mắt sắc bén quét lên, đột nhiên nhìn thấy một chai dược tề trống không bên cạnh thanh niên, ông tò mò cầm bình thuốc lên, sắc mặt lập tức biến đổi, chất thuốc cấp bậc Đại Sư! Quay sang nhìn ba đệ tử kia, ba người họ không thể nào có được chất thuốc cấp bậc này, dược tề này là của ai? Còn có người vừa rồi đã dùng âm bài nói chuyện với ông nữa, đó là ai? Trong một thoáng, một bóng người mơ hồ dần tạo thành trong đầu Tam Trưởng Lão, bàn tay nắm lấy chai thuốc bất giác siết chặt.
- -- ---------Hết chương 10---- ---------
Chương sau: Săm soi