Ba chữ này đâm mạnh vào đáy lòng của Vân Phong, từng đợt lại từng đợt dao động, sắc mặt cũng dần dần biến đổi, Mộc Thương Hải tiếp tục mở miệng: “Người đến có phải là Khúc Lam Y hay không thì ta không biết, ta cũng không thể chắc chắn độ chính xác của tin tức này là bao nhiêu. Có lẽ bây giờ ta nói cho muội biết có chút không ổn, dù sao...”
“Không sao.” Vân Phong nói nhỏ, nhịp tim đập loạn xạ cũng từ từ bình tĩnh lại, khẽ cười một tiếng: “Tin này cho dù là thật hay là giả, ta vẫn rất vui vì huynh có thể nói cho ta biết, đa tạ.”
Mộc Thương Hải hơi mím môi không mở miệng nữa, chỉ dùng ánh mắt có chút phức tạp nhìn Vân Phong. Vân Phong cười ha ha xoay người đi lên phía trước, chỉ có điều bàn tay đang khẽ run rẩy vào lúc này lại xoắn xuýt lên, Lam Y, là chàng sao?
Ba vị trưởng lão của Vân gia cũng không có công bố tin tức Vân Phong quay về ra ngoài, Vân Phong cũng không ở lại tổng bộ Vân gia một khoảng thời gian, nói đúng hơn là nàng vừa mới đến tổng bộ Vân gia liền đã đi rất nhanh, nàng cần giúp một tay cho việc tăng cấp của Vân Tường. Mặc dù Vân Tường có sự trợ giúp của Vô Trọng quả sẽ giảm được khoảng ba phần tổn hại, nhưng Tôn Hoàng tăng cấp Tôn Thần vẫn còn có bảy phần nguy hiểm. Nàng đã trải qua, cho nên biết rõ rằng chỉ dựa vào một Vô Trọng quả, Vân Tường vẫn không đủ.
Vân Phong tìm đọc một chút sổ tay dược tễ do sư tôn để lại, trong đó ghi lại một trong các loại dược tễ có tên là Vô Trọng dược tễ, đúng là có tác dụng giống Vô Trọng quả, nhưng tăng thêm hai phần hiệu quả so với Vô Trọng quả, Vô Trọng dịch có thể giảm đi khoảng năm phần nguy hiểm. Nếu kết hợp như Vô Trọng dịch với Vô Trọng quả, nguy hiểm mà Vân Tường phải chịu khi đột phá Tôn Thần sẽ giảm xuống còn lại khoảng ba phần, điều này đối với việc thăng cấp của Vân Tường có thể nói là có thể nắm chắc được thành công.
Vô Trọng dịch thuộc về dược tễ cấp bậc tông sư, đối với Vân Phong mà nói cũng không phải việc khó, nhưng nguyên liệu chủ yếu của Vô Trọng dịch chính là Vô Trọng quả, dược liệu phụ trợ khác đều không khó tìm, chỉ có Vô Trọng quả này thì có độ khó nhất định. Trong tổng bộ Vân gia có tổng cộng năm trái Vô Trọng quả, mỗi một trái Vô Trọng quả đều có tác dụng kỳ diệu đối với việc đột phá cấp Tôn Thần, tất nhiên không thể sử dụng bừa bãi. Vô Trọng quả cũng cực kỳ quý giá, Vân gia có thể có được năm trái cũng không dễ dàng, Vân Phong cũng không định sử dụng Vô Trọng quả của Vân gia. Không thể sử dụng của nhà mình, tất nhiên là phải ra bên ngoài nghĩ cách, trong Nội vực này, muốn tìm được Vô Trọng quả mặc dù có độ khó nhất định, nhưng cũng không phải không thể tìm được.
Vân Phong nhanh chóng rời khỏi Vân gia, nơi mà nàng đang tiến đến chính là một địa vực khá nổi tiếng trong Nội vực, tên là Hòa Bình trấn. Hòa Bình trấn là một vị trí được xem là trung tâm của Nội vực, người tồn tại trong trấn này đa số đều là thương gia, có thể nói tất cả mậu dịch, giao dịch của Nội vực đều tiến hành ở đây, khu đấu giá của Nội vực cũng ở trong Hòa Bình trấn. Nếu như Vân Phong muốn tìm được Vô Trọng quả trong thời gian ngắn nhất, tất nhiên là phải đến Hòa Bình trấn.
Vân Phong lập tức khởi hành, nàng muốn chế tạo ra Vô Trọng dịch trong vòng một tháng, giúp đỡ Vân Tường đạt đến cấp bậc Tôn Thần, cho nên Vân Phong cũng không có gặp bất kỳ ai của Vân gia, trực tiếp lên đường rời đi. Lần này tất nhiên là Mộc Thương Hải đi theo bên cạnh, cùng Vân Phong tiến về Hòa Bình trấn.
Lại lần nữa đeo mặt nạ Thiên Ảnh lên, Vân Phong hoàn toàn che giấu vẻ ngoài của mình, trong Hòa Bình trấn tất nhiên sẽ có người của rất nhiều tộc khác, một khi bị người của Thân Đồ gia nhìn thấy, Thân Đồ gia chủ nhất định sẽ lấy cớ đối phó với mình. Vân Phong cũng không muốn ra tay trước ngày thế lực tiến giai, cho nên việc che giấu bản thân là cực kỳ quan trọng, cũng có thể giảm chút phiền phức.
Mộc Thương Hải không cần thiết phải che giấu, trong vòng năm năm này gã đã từng bảo vệ người Vân gia đến một số nơi, người Vân gia đi chung với gã cũng sẽ không làm cho người khác nghi ngờ rằng người này nhất định chính là Vân Phong. Hai người dùng tốc độ nhanh nhất đi tới Hòa Bình trấn. Từ phía xa xa Vân Phong đã nghe thấy chút âm thanh truyền đến từ trong trấn, trong đó có tiếng rao của người bán hàng, còn có các tiếng khác nữa, trong đó đều tỏa ra một nỗi vui thích thư thả. Hòa Bình trấn quả nhiên đúng như tên gọi, ở nơi này chỉ cảm nhận được bầu không khí bình thản.
Hai người Vân Phong và Mộc Thương Hải đi vào trong trấn, người lui tới nhiều như thủy triều, dù sao cũng là nơi tụ tập tất cả mậu dịch của Nội vực, thỉnh thoảng Vân Phong có thể gặp được người của mấy đại gia tộc. Cùng với ngày thế lực tiến giai đến gần, nơi này có cơ hội được mấy đại gia tộc ghé đến khá cao, tất nhiên cũng có một số đồ chơi hiếm lạ tập trung xuất hiện trong khoảng thời gian này.
Thứ mà Vân Phong muốn tìm là Vô Trọng quả tất nhiên sẽ không xuất hiện trong cửa hàng bình thường, nơi duy nhất có thể xuất hiện chính là khu đấu giá, khu đấu giá nằm ở vị trí trung tâm nhất của Hòa Bình trấn, dòng người tới lui từ khu đấu giá cũng rất đông, xem ra việc buôn bán mỗi ngày đều rất náo nhiệt.
Vân Phong vừa đi vào bên trong đã truyền đến một trận ầm ĩ, mắt đen thoáng lướt qua, không khó phát hiện bên trong cũng có người của mấy đại gia tộc. Vân Phong và Mộc Thương Hải trực tiếp đi vào nơi tiếp tân, tiếp đãi viên cười tủm tỉm hỏi một câu: “Hai vị muốn mua đồ hay là bán đồ?”
“Mua đồ.” Mộc Thương Hải lạnh lùng mở miệng, tiếp đãi viên khẽ cười một tiếng, đưa một cuốn sổ nhỏ cho Vân Phong: “Vì muốn tiết kiệm thời gian phục vụ, trên đây có viết đủ tất cả vật phẩm được đấu giá ngày hôm nay, có cả thời gian đấu giá tương ứng, buổi đấu giá của hôm nay đã tiến hành được một lúc rồi, hai người vẫn nên tranh thủ thời gian đi tìm xem.”
Vân Phong nhận lấy cuốn sổ nhỏ, nhìn các món đồ đấu giá của hôm nay được viết đầy trên đó, cũng thật sự là vô vàn thứ kỳ lạ quái dị, cái gì nên có cũng có. Vân Phong đưa mắt cẩn thận nhìn lướt qua từng mục, cuối cùng đáy mắt sáng lên, thật sự có Vô Trọng quả!
Trong thông tin đấu giá đúng là có Vô Trọng quả, chỉ có điều số lượng đấu giá chỉ có hai trái, Vân Phong nhìn nhìn thời gian được đánh dấu ở đằng sau, mắt đen nhìn thoáng qua đồng hồ, rất tốt, bọn họ đến rất đúng lúc.
“Bây giờ ta muốn vào hiện trường đấu giá.” Vân Phong đưa cuốn sổ qua, tiếp đãi viên gật gật đầu: “Hai vị nộp phí vào cửa, căn cứ vào vị trí khác nhau, giá cả khác nhau, vị trí bình thường là...”
“Ta muốn một phòng riêng, loại tốt nhất.” Vân Phong cắt ngang lời của tiếp đãi viên, tiếp đãi viên sửng sốt một chút cuối cùng cũng gật đầu: “Mười viên khoáng thạch cực phẩm.”
Bàn tay Vân Phong lật một cái, mười viên khoáng thạch cực phẩm đã được đặt ở trên bàn, giá cả này đúng là hơi mắc đến quá đáng, nhưng vì trở ngại thời gian nên Vân Phong cũng không muốn cò kè mặc cả. Hai mắt tiếp đãi viên lóe sáng lên, nhanh tay lấy ra hai tấm thẻ đưa cho Vân Phong: “Hai vị đi lên quẹo trái, sẽ có người dẫn các ngươi vào phòng.”
Vân Phong nhận lấy thẻ, xoay người nhanh chóng đi lên lầu với Mộc Thương Hải, tiếp đãi viên cất kỹ mười viên khoáng thạch cực phẩm: “Chậc chậc, ra tay cũng thật sự không phải hào phóng bình thường.”
Vân Phong và Mộc Thương Hải đi vào căn phòng cao quý xa hoa dưới dự dẫn dắt của chuyên viên, sự riêng tư tương đối tốt, giống như khu đấu giá mà Vân Phong đã đi qua, một mặt tường là trong suốt, bên ngoài không nhìn thấy nơi này, nhưng bên trong lại có thể nhìn một cái là thấy hết tình hình ở bên ngoài.
Mắt đen của Vân Phong nhìn lướt qua hiện trường, gần như đông kín người, xem ra buổi đấu giá hôm nay thu hút rất nhiều người, mọi người đến vì cái gì thì chưa thể biết được. Nhưng mà cho dù sự cạnh tranh Vô Trọng quả rất kịch liệt, Vân Phong cũng có xu thế nhất định phải có được.
Trên đài đấu giá có một cái giá triển lãm, nhân viên công tác đem một chiếc hộp nhỏ tinh xảo đến, đấu giá viên cẩn thận đặt chiếc hộp lên trên đài, nhẹ nhàng mở nắp hộp lên, thứ đang nằm bên trong chính là hai trái Vô Trọng quả.
“Hai trái Vô Trọng quả, ý nghĩa của Vô Trọng quả chắc hẳn mỗi một vị ở đây đều biết rõ, giảm đi khoảng ba phần nguy hiểm khi đột phá cấp Tôn Thần, là thứ không thể thiếu được đối với một cường giả Tôn Hoàng muốn thăng cấp Tôn Thần. Vô Trọng quả rất quý hiếm, cũng không phải người bình thường đều có được, giá trị của bản thân Vô Trọng quả cũng không chỉ có như thế, liệu mọi người có từng nghe qua Vô Trọng dịch?”
Mắt đen của Vân Phong hơi nheo lại, vậy mà đấu giá viên này lại biết đến Vô Trọng dịch sao? Xem ra những thứ mà khu đấu giá của Hòa Bình trấn này biết được cũng khá là nhiều. Đấu giá viên khẽ cười một tiếng: “Nguyên liệu chủ yếu của Vô Trọng dịch chính là Vô Trọng quả. Tác dụng cũng giống như Vô Trọng quả nhưng hiệu quả lại rất kinh người, có thể giảm bớt một nửa nguy hiểm khi thăng cấp Tôn Thần.”
Lời này vừa nói ra, hiện trường lập tức vang lên một trận xôn xao, đấu giá viên cười tủm tỉm tiếp tục mở miệng: “Mọi người có thể tưởng tượng xem, Vô Trọng dịch kết hợp thêm Vô Trọng quả có thể giảm bớt bao nhiêu tổn hại. Bây giờ ở đây có hai trái Vô Trọng quả, một trái trong đó có thể chế tạo Vô Trọng dịch, hai thứ phối hợp lại mà sử dụng, việc đột phá cấp Tôn Thần tất nhiên sẽ nắm chắc thành công.”
Trong lòng tất cả mọi người không tự chủ được nóng rực lên, đấu giá viên đưa mắt nhìn lướt qua hiện trường, tiếp theo ánh mắt nhìn về phía vị trí trống rỗng giữa chừng trên không trung. Vân Phong cong môi, đấu giá viên này cũng không ngốc, người cần Vô Trọng quả tất nhiên không thể là người bình thường, người có thể cùng một lúc nuốt trôi được hai trái Vô Trọng quả này tất nhiên sẽ không phải là những người ngồi trong đại sảnh này.
“Ra giá đi!” Trong đại sảnh có người hô to lên, gây ra một trận náo động, Vân Phong lười biếng dựa vào vách, Vô Trọng quả này căn bản không thể dùng tiền để đong đếm, có lẽ khoáng thạch cực phẩm cũng không thể, hẳn là phải lấy vật đổi vật mới đúng.
Đấu giá viên cười tủm tỉm đứng trên đài, không có nói chuyện, trong đại sảnh đã có người hô lên: “Ra giá đi! Rốt cuộc là bao nhiều tiền, hoặc là bao nhiêu khoáng thạch?”
“Hừ! Vô Trọng quả quý giá như vậy, cho dù cho ngươi cũng sẽ lãng phí.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên, người nói chuyện trong đại sảnh đột nhiên đứng dậy: “Con mẹ nó, là ai nói đó?”
“Thực lực của ngươi chỉ mới là kỳ đầu Tôn Hoàng thôi, có Vô Trọng quả thì dùng được gì? Huống hồ Vô Trọng dịch nhất định phải là Dược tễ sư cấp bậc tông sư mới chế tạo được, ngươi có bản lĩnh này sao?” Giọng nói đó lại vang lên lần nữa, người đứng dậy lập tức đỏ bừng mặt, giọng nói đó lại vang lên: “Vô Trọng quả sao có thể dùng khoáng thạch để đong đếm? Cho dù dùng khoáng thạch, ngươi có thể lấy ra được bao nhiêu viên khoáng thạch cực phẩm?”
Trong đại sảnh lặng ngắt như tờ, giọng nói này vô cùng nghênh ngang nhưng lại nói rất đúng, những người ngồi trong đại sảnh này đều có thực lực nhất định, nhưng với Vô Trọng quả thì lại không gánh nổi, nam nhân đứng dậy tức giận ngồi xuống không nói gì nữa. Vào lúc này đấu giá viên mở miệng cười ha ha: “Vị khách này nói rất đúng, hôm nay Vô Trọng quả không tính bằng tiền bạc và khoáng thạch, mà dùng dược tễ để trao đổi.”
Dược tễ? Toàn bộ nơi này đều xôn xao lên, nếu là dược tễ thì những người trong đại sảnh này càng không có vốn liếng. Vân Phong ngồi trong phòng nhướn mày, dược tễ đổi lấy Vô Trọng quả? Mắt đen xuyên qua bức tường trong suốt nhìn về một phía, xem ra người đến vì Vô Trọng quả đúng là không ít.
“Dược tễ sinh mạng đại sư ba sao.” Một giọng nói trầm thấp vang lên, tất cả mọi người trong đại sảnh đều im lặng, bọn họ cũng hiểu người cạnh tranh tiếp theo đều không cùng đẳng cấp với họ. Vân Phong cong môi cười, vừa mới bắt đầu đã là đại sư ba sao, khởi điểm cũng thật sự cao.
Kế tiếp lại là vài giọng nói ra giá, đều là dược tễ đại sư ba sao, chỉ có điều là các loại dược tễ khác nhau, trong cấp bậc đại sư ba sao có cao có thấp. Đấu giá viên cười tủm tỉm chờ đợi, trong mắt gã xem ra hai trái Vô Trọng quả đáng giá cao hơn, quả nhiên...
“Dược tễ luyện cốt cấp bậc tông sư một sao.” Giọng nói lạnh băng vừa rồi xuất hiện đầu tiên lại vang lên lần nữa, toàn bộ hiện trường đều xôn xao, dược tễ cấp bậc tông sư cũng xuất hiện luôn rồi sao? Nụ cười trên mặt đấu giá viên lại mở rộng thêm một chút, Vân Phong nhướn mày, cấp bậc tông sư một sao?
Mộc Thương Hải ở một bên khẽ nhíu mày: “Cấp bậc tông sư một sao, hẳn là cao nhất rồi, Vân Phong muội...”
Vân Phong cười ha ha, ngón tay mảnh mai nhẹ nhàng ấn nút, đôi môi khẽ hé mở: “Dược tễ cấp bậc tông sư hai sao.”
“Cấp bậc tông sư hai sao!” Tất cả mọi người đều bị chấn động, ngay cả đấu giá viên đó cũng hơi ngạc nhiên. Vừa rồi ra giá dược tễ luyện cốt cấp bậc tông sư một sao có giới hạn cực lớn, chỉ hữu dụng với Chiến sĩ, vốn dĩ thứ gã đang đợi là dược tễ cấp bậc tông sư một sao khác, nhưng lại không ngờ được sẽ xuất hiện dược tễ cấp bậc tông sư hai sao. Ánh mắt vui sướng của đấu giá viên nhìn thẳng về phía vị trí của Vân Phong, mở miệng với nụ cười sáng lạn: “Dược tễ cấp bậc tông sư hai sao lần thứ nhất.”
Vân Phong ung dung cười, cấp bậc tông sư hai sao chắc sẽ không có người nào gánh nổi nữa. Nếu không vì giúp Vân Tường một tay, nàng nhất định sẽ không dùng cấp bậc tông sư hai sao để đổi Vô Trọng quả này, Vô Trọng quả mặc dù quý giá, nhưng giá trị của dược tễ cấp bậc tông sư hai sao cao hơn nó rất nhiều.
“Dược tễ cấp bậc tông sư hai sao lần thứ hai.” Đấu giá viên dùng rất nhiều sức hô lên, kết quả dược tễ cấp bậc tông sư hai sao này đã đủ tốt rồi, vượt xa dự tính của gã, tin chắc người bán cũng sẽ đương đối hài lòng.
“Dược tễ cấp bậc tông sư hai sao...” Vào lúc đấu giá viên hô lần thứ ba muốn gõ xuốn, thì giọng nói lạnh băng đó lại xuất hiện: “Chờ một chút!”
Vân Phong nhướn mày, nàng biết ngay sẽ có người chen chân vào phút cuối cùng, đấu giá viên đứng trên đài cười lúng túng một chút: “Vị khách này, ngươi muốn ra giá cao hơn sao?”
“Muốn giao dịch bằng dược tễ thì nhất định phải đưa dược tễ ra trước, bằng không mở miệng nói bừa thì ai mà chẳng làm được.”
Giọng nói vừa dứt liền có được sự đồng tình của mọi người, Vân Phong giật giật khóe miệng vẻ không quan tâm. Nàng biết ngay sẽ có yêu cầu này, cũng may nàng có chuẩn bị trước, lúc rảnh rỗi cũng sẽ nghiên cứu sổ tay dược tễ của sư tôn một chút, vẫn có được sản phẩm thử nghiệm dược tễ cấp bậc tông sư hai sao.
“Nếu đã có người muốn xác định thật giả, không sao, có thể.” Vân Phong lười biếng nói một câu, đấu giá viên thở phào một hơi: “Vậy xin mời hai vị khách nhân lấy ra dược tễ mà mình đã ra giá, sẽ có người đến lấy.”
Rất nhanh đã có người đến phòng của Vân Phong, Vân Phong đưa dược tễ ra, chỉ trong chốc lát hai lọ dược tễ đã xuất hiện trước mặt tất cả mọi người, vô số ánh mắt tham lam phóng về phía hai lọ dược tễ này, phải biết rằng đây chính là cấp bậc tông sư, cho dù không phải mình dùng, nếu bán đi cũng sẽ có được một khoản tiền không tồi.
“Xin chờ một chút, chúng ta sẽ mời Dược tễ sư đến giám định một chút.” Đấu giá viên cười ha ha mở miệng, rất nhanh đã có một vị Dược tễ sư lên đài kiểm nghiệm. Khi nhìn thấy hai lọ dược tễ vị Dược tễ sư này cũng liên tục thán phục, sau khi xác định lại vài lần liền rất khẳng định mà nói rằng hai lọ dược tễ này đều không phải là giả, đúng là cấp bậc tông sư một sao và cấp bậc tông sư hai sao.
Lời này vừa nói ra hiện trường lại bàn tán xôn xao một phen, giọng nói lạnh băng vừa nãy không còn xuất hiện nữa. Vân Phong khẽ cười, xem ra hai trái Vô Trọng quả sẽ rơi vào trong túi của nàng chắc rồi. Người cuối cùng thắng được Vô Trọng quả chính là định giá dược tễ cấp bậc tông sư hai sao của Vân Phong, nụ cười trên mặt đấu giá viên như muốn nở hoa, Vân Phong đều không có hứng thú với những thứ được đấu giá tiếp theo. Rất nhanh đã có người đưa chiếc hộp nhỏ này đến cho Vân Phong, nàng mở nắp hộp ra nhìn một cái, hai trái Vô Trọng quả lẳng lặng nằm ở đó. Vân Phong khẽ cười, cất hộp nhỏ này vào rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Ngay lúc mở cửa ra, Vân Phong đối mặt với một đám người, những người này cũng trùng hợp đẩy cửa ra ngoài, chỉ cách một đoạn với Vân Phong, hai bên đều nhìn nhau một cái. Vân Phong thu ánh mắt về, đi lên phía trước với Mộc Thương Hải, định đi lướt qua đám người này, nhưng lại không ngờ bị một người trong đó ngăn lại.
“Tránh ra.” Mộc Thương Hải lạnh lùng mở miệng, vẻ mặt lạnh băng, nhưng người ngăn cản lại không có ý định nhường đường chút nào. Hai mắt khác màu của Mộc Thương Hải thoáng qua tia hung ác, bàn tay lớn bỗng nắm chặt trong không trung, một nữ nhân khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi bước tới, Vân Phong làm dấu ý bảo Mộc Thương Hải trước tiên đừng ra tay.
“Chính là ngươi muốn tranh giành Vô Trọng quả với ta sao?” Nữ nhân hơi giận dữ nhìn Vân Phong, nữ nhân trước mắt này là Tôn Hoàng cấp chín, thực lực hẳn là tương tự với Vân Tường, cũng là đang trong giai đoạn đột phá, bằng không cũng sẽ không cần gấp Vô Trọng quả này.
Vân Phong cười: “Ngươi cần, ta cũng cần, người nào ra giá cao thì người đó có được.”
Nữ nhân càng căm tức hơn: “Ngươi có biết mình đã cướp đồ của ai không?”
“Đây là khu đấu giá, ta đã nói là người nào ra giá cao thì người đó sẽ có được.” Vân Phong khẽ ngước mắt lên, nhìn thoáng qua nữ nhân ở trước mặt. Nữ nhân nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi khẽ quát: “Ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không? Ta chính là người của Thân Đồ gia, là người của gia tộc nhất đẳng trong Nội vực này, vậy mà ngươi lại dám giành đồ với ta!”
Vân Phong lạnh lùng cười cười, Thân Đồ gia? Cũng thật là oan gia ngõ hẹp, xem ra nàng giành lấy là đúng rồi, bằng không thì thế hệ trẻ tuổi của Thân Đồ gia rất có khả năng sẽ xuất hiện cường giả Tôn Thần, nhổ đi mầm mống này cũng tốt.
“Chỉ là Thân Đồ gia mà thôi.” Vân Phong lạnh nhạt mở miệng, ánh mắt của nữ nhân trở nên hung dữ, vậy mà ả ta lại không hề để ý đến Thân Đồ gia.
“Ngươi là gia tộc nào?” Nữ nhân lạnh lùng hỏi một câu, Vân Phong nhếch môi: “Tránh ra.”
Nữ nhân nhướn mày: “Ta đang hỏi ngươi, ngươi là gia tộc nào?”
“Tránh ra!” Mộc Thương Hải lạnh lùng quát lên, bàn tay lớn nắm lại thật chặt trong không trung, không gian lập tức xuất hiện uốn nếp mãnh liệt, Vân Phong nhìn thấy mắt đen liền lóe sáng, xem ra trong vòng năm năm này thực lực của Mộc Thương Hải cũng đã tiến bộ không ít, năng lực khống chế không gian lại nâng cao lên rất nhiều.
Không gian uốn nếp khiến nữ nhân lập tức kinh ngạc, thân thể theo bản năng mà phóng ra áp lực của Tôn Hoàng cấp chín, nhưng lại không hề có chút xíu ảnh hưởng nào đối với Vân Phong và Mộc Thương Hải. Trong khi nữ nhân đang chật vật thì Vân Phong và Mộc Thương Hải thản nhiên đi ngang qua bên cạnh nàng ta, cũng không liếc nhìn một cái, vẻ mặt của nữ nhân trở nên lúng túng đứng ở đó, mãi sau mới phát hiện đôi mắt khác màu đó của Mộc Thương Hải liền bừng tỉnh đại ngộ, Vân gia!
Vân Phong và Mộc Thương Hải đi ra khỏi khu đấu giá, đã lấy được Vô Trọng quả, bước tiếp theo chính là phải bắt đầu chế tạo Vô Trọng dịch, để tránh đêm dài lắm mộng vẫn là nên nhanh chóng chế tạo ra sẽ tốt hơn. Vân Phong định lập tức quay về tổng bộ Vân gia, vừa muốn khởi hành rời đi thì mắt đen lại nhìn thấy một bóng dáng trong dòng người đông đúc. Vân Phong khẽ nheo mắt lại, bóng dáng đó cũng nhìn chăm chú vào nàng, ánh mắt của hai người gặp nhau trong không trung, Vân Phong rõ ràng cảm nhận được sự miệt thị và mỉa mai trong mắt đối phương.
Là người quen cũ sao? Vân Phong lục tìm trí nhớ, cũng không có ấn tượng về người này, nhưng người này rõ ràng là có một thái độ quen biết nàng, và còn ý nghĩa khó hiểu được truyền đạt qua ánh mắt vừa nãy đều khiến cho Vân Phong cảm thấy nghi hoặc.
“Làm sao vậy? Vân Phong?” Mộc Thương Hải nhìn Vân Phong đứng yên hồi lâu, ngẩn người nhìn về một phía nào đó, liền hỏi một tiếng.
“Dường như có khách không mời mà đến.” Vân Phong thì thào nói nhỏ, Mộc Thương Hải khẽ nhíu mày, khách không mời mà đến? Rốt cuộc là ý gì? Vân Phong lại nâng mắt lê, bóng người vừa rồi đứng ở đó đã biến mất, trong lòng Vân Phong chùng xuống, mắt đen nhanh chóng tìm kiếm xung quanh, lại lần nữa phát hiện tung tích của người đó.
“Ở đây đợi ta, một lát nữa ta sẽ quay lại.” Vân Phong nói xong, bóng dáng nhanh chóng lóe lên biến mất trong đám người chen chúc, Mộc Thương Hải trợn mắt há hốc mồm đứng tại chỗ, nàng ta đi cũng không khỏi nhanh quá rồi.
Vân Phong xuyên thẳng qua đường phố của Hòa Bình trấn, dòng người chen chúc cũng không thể cản trở tầm nhìn của nàng, bóng người đó dường như cũng đang cố tình dẫn dắt Vân Phong, khoảng cách của hai người không thấy rút ngắn lại cũng không thấy kéo dài ra. Dưới sự cố ý dẫn dắt của bóng người này, Vân Phong đến được một góc hẻo lánh kỳ lạ của Hòa Bình trấn, lúc Vân Phong đuổi tới ở trước mặt là một ngõ cụt, nhưng lại không thấy bóng dáng của người đó.
Phù...!
Một âm thanh rất nhỏ vang lên từ sau lưng, Vân Phong xoay người lại, người dẫn mình đến đây đã ở trước mắt, chiều cao không có nhiều chênh lệch với bản thân, vóc dáng dậy thì đầy đặn thướt tha cực kỳ chín chắn, ngũ quan trên mặt tỏa ra khí chất trưởng thành, một đôi mắt quyến rũ lúc này đang nhìn Vân Phong, bên trong chất chứa sự mỉa mai không nên lời.
“Ngươi quen biết ta sao?” Vân Phong nhướn mày, nữ nhân ở đối diện lạnh lùng cười cười, đưa mắt dò xét Vân Phong từ trên xuống dưới một lượt, khinh thường mở miệng: “Ngươi là Vân Phong?”
Mắt đen của Vân Phong sầm xuống, nàng ta tới là muốn xác định thân phận của mình sao? Nàng ta rốt cuộc là ai?
“Ta là Vân Phong.” Vân Phong mở miệng, nữ nhân lại lạnh lùng cười cười: “Ta vốn tưởng là một nữ nhân như thế nào, nhưng không ngờ... Lại tồi tệ như vậy.”
Tồi tệ? Vân Phong cũng bực rồi, một nữ nhân tự dưng xuất hiện, nói mình tồi tệ, rốt cuộc nữ nhân tự dưng xuất hiện này nhảy ra từ nơi nào? Sắc mặt Vân Phong lạnh đi, nữ nhân nhướn mày: “Chỉ mới là Tôn Thần cấp ba như ngươi, thì sao có thể xứng đôi với huynh ấy?”
Huynh ấy? Vân Phong nhướn mày thật cao, “huynh ấy” này nếu như nàng không lầm thì... Hẳn là...
“Ngươi quen biết Khúc Lam Y?”
“Khúc Lam Y?” Nữ nhân nhíu mày, tiếp theo trong mắt thể hiện ra sự chán ghét rõ ràng: “Khúc Lam Y... Vậy mà đổi luôn cả họ!”
Trong lòng Vân Phong lóe sáng, nàng có thể khẳng định trăm phần trăm nữ nhân đột ngột nhảy ra ở trước mắt này quen biết Khúc Lam Y, hơn nữa dường như có mối quan hệ khá sâu với Khúc Lam Y, nếu không thì cũng sẽ không trưng ra bộ dạng như mình cướp nam nhân của nàng ta mà đến mỉa mai mình.
“Hừ! Chẳng trách được, ngươi căn bản không biết gì cả, không biết thân phận tôn quý của huynh ấy ấy và cả gia tộc cổ xưa nữa.”
Lửa giận của Vân Phong lập tức biến mất: “Nếu nói đến cổ xưa, gia tộc Vân này hẳn là có thể sánh với Nạp Khê đấy.”
Nữ nhân khẽ biến sắc, tiếp theo khinh thường lên tiếng: “Vậy thì thế nào? Vân gia hiện giờ cũng không xứng được sánh với tộc Nạp Khê nữa rồi.”
Vân Phong lạnh lùng cười cười: “Ngươi là ai, ta không có hứng thú muốn biết, Vân gia không phải là cho ngươi đánh giá.”
Nữ nhân hơi sửng sốt, sau đó lạnh lùng mở miệng: “Ta lần này là đến để cảnh cáo ngươi, tránh xa Lam Y ca ca xa một chút, ngươi không hề xứng với huynh ấy!”
Vân Phong cao giọng cười cười, mắt đen châm chọc nhìn nữ nhân ở trước mặt: “Chuyện giữa ta và chàng ấy, không đến lượt ngươi xen vào.”
“Ta là vị hôn thê của huynh ấy ấy, tất nhiên ta có tư cách xen vào!” Nữ nhân chanh chua mở miệng, sắc mặt hết sức tức giận. Vân Phong nghe xong cao giọng cười cười: “Vị hôn thê? Lúc các ngươi kết hôn nhớ bảo ta một tiếng, ta kính ngươi một ly rượu mừng.”
Nữ nhân tức đến nỗi đỏ bừng mặt, tiếp theo lại cười khẩy: “Ta không khua môi múa mép với ngươi nữa, ngươi không có tư cách bước vào tộc Nạp Khê. Tôn Thần cấp ba, ở trước mặt ta ngươi chỉ là con kiến, huống chi là Lam Y ca ca!” Lời nói của nữ nhân vừa dứt, bàn tay không hề do dự, một luồng chiến khí lập tức bay ra, không gian xung quanh bởi vì chiến khí này xuất hiện mà xảy ra sự vặn vẹo mãnh liệt, thậm chí đã hơi bị uốn cong. Vân Phong nhìn không gian bị uốn cong trong chớp mắt, chỉ dùng chiến khí mà có thể đạt đến mức độ như vậy, nữ nhân này... Đúng là có chút thực lực.
“Na na!” Nhục Cầu trên vai Vân Phong đứng dậy, lông toàn thân lập tức dựng đứng, một hàm răng sắc bén như ẩn như hiện, nữ nhân chậm rãi thả tay xuống, nhìn vào khe nứt bị xé toạc ra của không gian, lạnh lùng cười cười: “Vân Phong, ngươi không xứng với huynh ấy, tộc Nạp Khê căn bản sẽ không chấp nhận ngươi.”
Vân Phong nhếch môi: “Ta đã nói rồi, đây là chuyện giữa ta và chàng ấy.”
Nữ nhân thấy thái độ của Vân Phong không hề thay đổi, không khỏi có chút nóng giận, uy hiếp của nàng ta đều vô dụng, thật sự rất khó xơi: “Ta không giết ngươi là bởi vì sẽ hạ thấp thân phận của ta.”
Vân Phong lạnh lùng cười cười, lưng đứng thẳng tắp, mắt đen nhìn thẳng vào nữ nhân ở trước mặt, ngọn lửa nóng rực phát ra từ mắt khiến nữ nhân hơi kinh ngạc. Vân Phong khẽ cười một tiếng, không nói lời nào mà cất bước rời đi, nữ nhân đứng tại chỗ nheo hai mắt, thật là một Vân gia khó xơi.
- --
“Vân Phong!” Mộc Thương Hải nhìn thấy Vân Phong xuất hiện lần nữa, lập tức đi qua. Vân Phong ngẩng mặt lên khẽ cười một tiếng: “Chúng ta đi thôi, quay về Vân gia.” Mộc Thương Hải nghi hoặc nhìn Vân Phong, vẫn luôn cảm thấy nàng có chút khác lạ, ánh mắt lướt đến Nhục Cầu trên vai, phát hiện sắc mặt của Nhục Cầu cũng có chút không đúng, nhưng Vân Phong không nói lời nào, gã vẫn là nên đừng hỏi gì thì tốt hơn.
Hai người lập tức rời khỏi từ Hòa Bình trấn, trên đường đi Vân Phong đều chạy nhanh ở phía trước, Mộc Thương Hải yên lặng theo sau, đôi mắt khác màu lo lắng nhìn bóng lưng của Vân Phong. Vân Phong nắm chặt nắm đấm, mắt đen nhìn thẳng về phía trước, lời nói vừa rồi của nữ nhân đó vẫn luôn quanh quẩn trong đầu, nắm đấm không khỏi siết chặt hơn, đột nhiên khuôn mặt tuấn tú của Khúc Lam Y hiện lên trong đầu, và cả đôi mắt đen dịu dàng như nước kia, còn có giọng nói thì thầm trầm thấp từ tính của hắn. Vân Phong chậm rãi nhắm mắt lại, dường như có thể cảm nhận được hơi thở của hắn ở ngay bên cạnh, cái ôm ấm áp của hắn cho đến bây giờ vẫn chưa từng rời xa.
Lam Y, từ trước tới nay chàng đều chưa từng từ bỏ ta, chàng trao trái tim của mình cho ta, tất nhiên ta cũng sẽ không bởi vì lời nói của người khác mà bị dao động. Ta đã từng nói sẽ không để cho chàng thất vọng, cho dù phía trước có thêm bao nhiêu gai nhọn, có thêm bao nhiêu gian khổ, ta cũng sẽ cất bước đi tiếp, chỉ vì có chàng.
Vân Phong thở ra một hơi thật sâu, ngay khoảnh khắc được mở ra, trong đôi mắt đen thoáng qua một tia sáng, đôi môi đỏ mọng chậm rãi cong lên, trên chặng đường này tất cả những thứ mà hai người đã trải qua rõ ràng ngay trước mắt, bàn tay của Vân Phong đặt lên vị trí trái tim đang đập của mình, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ dưới tay mình. Lam Y, từ sau khi gặp được chàng thì ta đã không còn cô độc nữa, chàng vẫn chưa từng rời đi, chàng vẫn luôn ở trong lòng ta.