Mục lục
Thiên Tài Triệu Hồi Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi rời khỏi Áo Uy, Vân Phong không trở về Phong Vân ngay mà tiếp tục đi tới Thánh Diệu cùng Già Diệp trước, có Áo Uy làm mẫu cho nên Thánh Diệu và Già Diệp cũng dễ dàng chấp nhận hơn, đương nhiên sự uy hiếp của Vân Phong tương đối có tác dụng lớn, không muốn tiêu hao nhiều tâm tư cho Thánh Diệu và Già Diệp, cho nên bằng khí thế quân chủ cấp bậc của Vân Phong một đường chạy tới, đoán rằng hai Công hội lính đánh thuê cũng phải hiểu được cái gì gọi là biết xem xét thời thế.



Dưới sự cường thế của Vân Phong, Công hội lính đánh thuê của tam đại đế quốc đồng loạt đồng ý ý kiến làm chung nhiệm vụ, vốn dĩ không can thiệp chuyện của nhau, bị ngăn cách trong trạng thái tứ đại phân bộ*, từ lúc Vân Phong bắt đầu cho cơ hội này, đã dần dần liên hệ lẫn nhau, cùng nhau giao thiệp, thế lực Công hội lính đánh thuê ở Đông đại lục càng phát ngày càng bền vững, củng cố, còn hoàng thất ở tứ đại đế quốc cũng có vài phần kiêng kị, có vẻ thành thật hơn.



*mỗi phân bộ là một công hội hiện có của bốn đế quốc



Tam đại thủ đô đế quốc đồng ý đề nghị của Vân Phong, sau khi Vân Phong xử lý xong chuyện ở Già Diệp và Thánh Diệu, lập tức khởi hành trở về đế quốc Phong Vân, trở về Cát Nguyên, về Công hội lính đánh thuê Phong Vân đã lâu ngày không thấy, không biết ai để lộ tin tức, Vân Phong mới về tới cổng lớn Công hội lính đánh thuê, thì đã bị một đám đông người sớm chờ ở nơi đó làm cho ngẩn người, Chính Nhiên đứng đầu tiên, bất đắc dĩ cười cười, Vân Phong chỉ thông báo cho một mình hắn, tin này hẳn là do Triệu Nghiêm tiết lộ ra ngoài.



“Ta chỉ là... Báo bình an cho phụ thân và Vương thúc biết.” Triệu Nghiêm đứng một bên cười hắc hắc, có chút xấu hổ xoa đầu, hắn xác thực chỉ nói cho phụ thân Triệu Minh Khải, cũng nói với Vương Minh, Triệu Minh Khải dĩ nhiên rất vui vẻ, mặt mày hồng hào, Vương Minh vui vẻ hô lớn: “Tiểu... Tiểu thư đã về đến!” Một tiếng hô này chỉ vô tình, nhưng lúc ấy ở tổng bộ Hồng Phong tất cả lính đánh thuê đều nghe nhất thanh nhị sở*, Vương Minh vừa mới dứt lời, toàn bộ các dong binh đều chạy tới.



“Đội trưởng! Ngài nói tiểu thư đã về tới đây sao?!”



“Khi nào thì về tới?”



“Rốt cuộc khi nào thì tiểu thư trở về!”



Vương Minh xấu hổ cười cười, tự biết chính mình vừa rồi cao hứng quá nên có chút đắc ý vênh váo, chắc là lần này tiểu thư lặng lẽ trở về làm việc, những lính đánh thuê biết tung tích của Vân Phong tiếp tục phát tán ra, coi lời hắn hô vừa rồi tin thật.



“Chuyện này, chuyện này...” Vương Minh bị các dong binh vây quanh ở chính giữa, ai nấy cũng nhìn bằng đôi mắt đầy hưng phấn, Vương Minh thật sự không biết nên nói gì, Triệu Minh Khải ho khan một cái, nói sơ qua tin Vân Phong sắp về tới, sau khi các dong binh Hồng Phong xác thực được tin Vân Phong trở về, liền lập tức bùng nổ!



“Tiểu thư về đến rồi! Vạn tuế!”



“Ta muốn nhìn thấy tiểu thư! Không biết thực lực của tiểu thư đã tấn chức đến cấp bậc gì rồi!”



“Nhất định là rất mạnh, đại tiểu thư Hồng Phong mà!”



Tổng bộ Hồng Phong tràn ngập vẻ vui mừng, Triệu Minh Khải và Vương Minh nhìn thấy các dong binh nhảy nhót la hét cũng không khỏi cười, Vân Phong trở về cũng chuyện bọn họ đã dự đoán rất lâu, không biết trải qua một khoảng thời gian dài như vậy, tiểu thư nay đã biến thành bộ dáng gì nữa.



Nhưng mà không nghĩ rằng, tin Vân Phong trở về không những truyền trong Hồng Phong, mà toàn thể Công hội lính đánh thuê đều truyền ra tin này, Công hội lính đánh thuê tại Phong Vân náo nhiệt hẳn lên, các dong binh Hồng Phong vẫn luôn lấy Vân Phong làm niềm tự hào, tuy nhiên các dong binh đế quốc Phong Vân cũng lấy Vân Phong làm niềm kiêu ngạo! Thậm chí các dong binh đoàn khác còn trêu chọc một câu, “Hồng Phong, đừng nhỏ mọn như vậy chứ! Vân Phong là tiểu thư Công hội lính đánh thuê Phong Vân mà.”



Các dong binh Hồng Phong dĩ nhiên muốn đi lý luận một phen, Vân Phong đã sớm ở trong lòng tất cả lính đánh thuê trong Công hội lính đánh thuê, sau khi biết tin Vân Phong trở về, toàn bộ các dong binh ở Cát Nguyên xuất động ra nghênh đón, tạo thành thanh thế thật lớn, làm cho dan chúng ở Cát Nguyên không khỏi giật mình.



Vân Phong nhìn Chính Nhiên cười, Chính Nhiên cũng vui mừng gật đầu, Vân Phong nhìn lướt qua những người trước mặt, có rất nhiều gương mặt quen thuộc, bốn vị đội trưởng năm sao ban đầu nay còn ba người đứng ở chỗ này, một người còn lại chính là Triệu Minh Khải.



“Tại sao... Tất cả đều ra đây?” Triệu Nghiêm nhìn một đống người trước mắt, cứng đờ lưỡi, hắn chỉ nghĩ các dong binh Hồng Phong toàn thể xuất động, lại không nghĩ rằng các dong binh đoàn khác cũng vô góp vui!



Khúc Lam Y nhìn biển người trước, không khỏi cười lớn, Yêu Yêu im lặng đứng bên cạnh Khúc Lam Y, đôi mắt đề phòng nhìn chằm chằm mọi người, Nhục Cầu ngồi trên vai Vân Phong lười biếng đánh ngáp một cái.



“Bọn họ nhất định muốn tới đón ngươi, cho nên không còn biện pháp.” Chính Nhiên có chút bất đắc dĩ cười cười, Vân Phong lắc đầu, cao giọng nói với các dong binh: “Cảm tạ các vị đã nhiệt tình tới nghênh đón, bất quá hiện tại có việc muốn nói, nên mới các vị trở về trước.”



Các dong binh ai cũng không nhúc nhích, cứ như vậy nhìn chằm chằm Vân Phong, Vân Phong giật nhẹ khóe miệng, nhìn về phía Minh Khải, “Triệu thúc, tí nữa ta sẽ quay về tổng bộ Hồng Phong.” Triệu Minh Khải kích động gật đầu, ba vị đội trưởng đứng bên cạnh hắn mở miệng muốn nói gì đó nhưng Vân Phong chỉ cười, dời tầm mắt đi. Ba vị đội trưởng thực vì xấu hổ, Triệu Minh Khải mở miệng, “Ba vị nếu không chê, xin mời đến tổng bộ Hồng Phong.”



Ba vị đội trưởng chỉ có thể cười khổ, đi theo Triệu Minh Khải quay về, các dong binh Hồng Phong vừa nghe thế lập tức điên cuồng đi về phía tổng bộ, chỉ cần nghĩ sắp được nhìn thấy Vân Phong, bọn họ liền vui vẻ, còn các dong binh khác tất nhiên không có đãi ngộ này, chỉ có thể thừa dịp cơ hội này nhìn xem một chút.



Hai người Vân Phong và Chính Nhiên tiên sinh rới đi, Triệu Nghiêm đã theo phụ thân trở về Hồng Phong, Khúc Lam Y ngẫm nghĩ rồi cũng mang theo Yêu Yêu đi theo, Nhục Cầu nói gì cũng không chịu rời khỏi Vân Phong, an vị ngồi trên vai Vân Phong, nhe răng nhếch mép với Khúc Lam Y thực không hữu hảo.



Cuối cùng Nhục Cầu đi theo Vân Phong, cùng Chính Nhiên hướng về phía đại lâu tổng bộ Công hội lính đánh thuê, trên đường đều là các dong binh, vừa nhìn thấy Vân Phong và Chính Nhiên cùng nhau đi, vội vàng tránh đường, nhìn hai người đi qua. Tuy rằng Vân Phong đã có rất nhìn lần bị chú ý, nhưng tầm mắt nhiệt tình như vậy cùng hướng đến khiến cho nàng có chút không được tự nhiên, Chính Nhiên vẫn giữ bộ dạng cười tủm tỉm, đã lâu như vậy một chút đều không đổi. Dưới ánh nhìn thân thiết chú ý, hai người cuối cùng đã vào đến đại lâu tổng bộ, vào tới phòng Chính Nhiên, Vân Phong mới chậm rãi thở phào một hơi.



“Bọn họ quá nóng lòng, nghe được tin ngươi về liền muốn tới gặp ngươi.” Chính Nhiên cũng ngồi xuống, đôi mắt đầy vẻ tán thưởng đánh giá Vân Phong, mới một khoảng thời gian không gặp, thưc lực của đứa nhỏ này lại tăng mạnh rồi.



“Ta biết, trong lòng cảm kích.” Vân Phong nhợt nhạt cười, “Thục lực của Chính Nhiên tiên sinh lại tăng lên, thật đáng mừng.”



Chính Nhiên cười ha ha, ánh mắt cười thành một vòng cung, nhìn qua rất hòa ái dễ gần, “Ta cái thân này lão xương cốt hẳn không so nổi với người trẻ tuổi, ta đã nghe thoáng được chuyện ngươi làm ở Áo Uy, kể lại xem thử.



Vân Phong gật đầu, trình bày lại suy nghĩ trong lòng mình cho Chính Nhiên nghe, vẻ mặt Chính Nhiên nghiêm túc lắng nghe, thời gian hai người bàn luận không ngắn, Nhục Cầu ngồi trên vai Vân Phong cực kỳ nhàm chán, đầu nhỏ nhìn Đông nhìn Tây, chán đến nỗi không biết đã ngáp hết mấy cái, Vân Phong thướng dùng ngón tay búng đầu Nhục Cầu, Nhục Cầu không vui uốn éo thân mình, mông xoay sang phía trước.



“Ngươi đứa này.” Vân Phong nhìn thấy động tác của Nhục Cầu không khỏi bất đắc dĩ nở nụ cười, tốn cả một khoảng thời gian Chính Nhiên cũng coi như đã hiểu ý Vân Phong, trầm mặc trong chốc lát, ý tưởng của Vân Phong rất kỳ lạ, có thể nói là can đảm tương đối lớn.

“Tuy rằng ta có thể hiểu rõ chuyện này, bất quá còn bề trên.”, Chính Nhiên nhỏ giọng nói, Vân Phong cười ha ha, “Ta tin tưởng bề trên Công hội lính đánh thuê sẽ không phản đối, việc này nói như thế nào đều là đối với Công hợi lính đánh thuê có lợi mà không có hại.”



Chính Nhiên cuối cùng cũng gật đầu, “Ngươi nói cũng đúng, việc có lợi mà không hại tất nhiên sẽ không phản đối, ta đồng ý.”



Vân Phong gật đầu, “Chuyện này nếu Chính Nhiên tiên sinh đã đồng ý, Công hội lính đánh thuê của tứ đại đế quốc đều nhất trí hiệp nghị, chuyện kế tiếp làm phiền Chính Nhiên tiên sinh vậy.” Vân Phong nói đến để vẫn là một cái bình thường lính đánh thuê, sự tình quán triệt thực thi nàng cũng giúp không được gấp cái gì, còn muốn làm phiền Chính Nhiên tiên sinh.



“Yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta làm. Đúng rồi, tình huống của phụ thân ngươi còn chưa biết à.”



Vừa nghe đến phụ thân Vân Phong lập tức gấp gáp! “Cha ta? Làm sao vậy!”



Nhìn thấy dáng vẻ dáng vẻ lo lắng của Vân Phong Chính Nhiên cười ha ha, “Đứa nhỏ này, nếu là tin tức xấu ta làm sao có thể tới tận bây giờ mới nói?”



Gánh nặng trong lòng Vân Phong liền được gỡ xuống, nói cũng phải, nếu phụ thân thật sự xảy ra vấn đề gì, trước tiên đại ca phải thông báo cho mình chứ! Nếu không phải chuyện xấu, vậy là như thế nào? Chẳng lẽ phụ thân mặt than phát sinh chuyện gì sao?



Chính Nhiên bỗng nhiên cười ha ha: “Hiện tại phụ thân của ngươi chính là nam nhân độc thân đắc giá nhất ở Đông đại lục.



Vân Phong sửng sốt, nam nhân độc thân đắc giá nhất? Lão cha mặt than của mình sao? Dựa theo tình hình phát triển của Vân gia, lão cha mặt than thật đúng là người đàn ông độc thân hoàng kim, Vân gia không chỉ có địa vị lớn mà còn có sự tương trợ của Vân Phong, chẳng qua là... Ai có can đảm dám làm mẹ kế Vân Phong chứ?



Hơn nữa theo lời Chính Nhiên nói thì dường như còn có thâm ý khác, Vân Phong có chút nôn nóng, xem ra thời gian qua, Vân gia đã xảy ra một số chuyện mà nàng không biết!



“Được rồi, chuyện ở Công hội lính đánh thuê ta sẽ xử lý, ngươi vẫn nên trở về nhà nhìn xem thử.” Chính Nhiên cười nói, Vân Phong lập tức gật đầu rời đi, lúc đẩy cửa ra trong lòng Vân Phong bỗng có cảm giác quái dị, rốt cuộc Vân gia đã xảy ra chuyện gì?



Vừa về tới tổng bộ Hồng Phong, Vân Phong chỉ vội vàng nói với Triệu Minh Khải một tiếng sẽ rời đi, tuy rằng trong lòng có kinh ngạc nhưng Triệu Minh Khải cũng không hỏi cái gì, các dong binh Hồng Phong vốn tưởng rằng Vân Phong sẽ ở lại một vài ngày, nhưng lúc biết được Vân Phong phải đi ngay đều ai nấy đều thất vọng, Vân Phong chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, Triệu Nghiêm biết tin Vân Phong gấp gáp đi không khỏi lo lắng hỏi, “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”



Biểu tình của Vân Phong cổ quái nhìn Triệu Nghiêm liếc mắt một cái, “Cha ta- Vân Cảnh là nam nhân độc thân đắc giá ở Đông đại lục?”



Triệu Nghiêm sửng sốt, sau đó mới chuyển ánh mắt sang phụ thân mình, Triệu Minh Khải xấu hổ cười, “Ta cứ nghĩ là tiểu thư đã biết...”



Sắc mặt Vân Phong nhất thời suy sụp, Khúc Lam Y bỗng nhiên bật cười, Vân Phong trợn mắt trừng hắn, Khúc Lam Y lúc này mới miễn cưỡng thu liễm ý cười lại, Vân Phong nói với Triệu Minh Khải qua một thời gian nữa sẽ quay về đây lần nữa, đến lúc đó sẽ cùng với hắn thương lượng một chuyện rất trọng yếu, Triệu Minh Khải gật đầu, Vân Phong liền vội vàng rời đi, điều này làm cho các dong binh ở Công hội lính đánh thuê thở dài không thôi, cũng làm cho một số người vừa đuổi theo đến tức anh ách.



“Cái gì hả? Đi rồi sao!” Người của Tthương gia và Đức gia mới vừa đuổi tới thở hổn hển hô to một câu, biết được đáp án chính là Vân Phong đi rồi, chắc là về Xuân Phong trấn, người của hai nhà chỉ cảm thấy một trận đau đầu.



“Ta đã nói tới Xuân Phong trấn chờ đi!”



“Còn vô nghĩa gì nữa, đi thôi!”



Người của hai đại gia tộc vội vàng rời khỏi Cát Nguyên, như một cơn gió đuổi theo tung tích Vân Phong mà chạy, Vân Phong vốn định tới Xuân Phong trấn, ban đầu là định như thế, nhưng khi liên lạc với Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm mới biết được lão cha mặt than của mình đang ở Mộc thành, ngày Mộc Tiểu Cẩm sinh còn không đến nửa tháng, lão cha mặt than tất nhiên phải tới đó rồi. Vân Phong hỏi đại ca Vân Thăng tình huống hiện nay của lão cha mặt than, làm Vân Thăng bỗng nhiên xấu hổ cười khổ.



“Phong nhi, muội đến thì biết... Mộc thành bởi vì phụ thân mà muốn loạn rồi.”



Vân Phong kinh ngạc, câu tiếp theo Vân Thăng nói càng làm cho Vân Phong giật mình hơn: “Phụ thân xác thực khác xa với lúc trước.”



Sau khi cắt đứt liên lạc với Vân Thăng, Vân Phong lập tức thay đổi phương hướng về Mộc thành, trên bầu trời đế quốc Phong Vân đột nhiên xẹt qua hai đạo bóng dáng, cứ như lưu tinh trên không trung chợt lóe mà qua, Khúc Lam Y trêu ghẹo nói, “Ta thật không ngờ tới, già cũng đã già, vậy mà còn đào hoa.”



Vân Phong nhíu chặt chân mày, “Ta cũng không nghĩ đến... Lão cha mặt than cư nhiên được hoan nghênh như vậy.”



“Được hoan nghênh không phải tốt sao? Nên biết rằng Vân gia là nơi mà rất nhiều người muốn có chút quan hệ, nếu có thể gả vào trong Vân gia, đây chính là một chuyện tốt lớn!”



Vân Phong lạnh lùng cười, con ngươi đen nhìn về phía trước chỉ một mảnh lãnh ý, “Đây là giả tình giả nghĩ.”



Khúc Lam Y hơi nhíu mi mắt lại, bàn tay to ấm áp nắm lấy ngón tay Vân Phong, nhanh tay nắm chặt trong lòng bàn tay, “Tình cảm của ta không phải là giả...”



Vân Phong không đáp lời lại, hai người đi ở không trung rất nhanh, chỉ tốn nửa ngày đã tới trên không Mộc thành, nhìn thành thị ồn ào náo nhiệt phía dưới, Vân Phong quay đầu lại, nhìn Khúc Lam Y lạnh nhạt cười, “Dĩ nhiên ta biết rõ tình cảm của ngươi.”



Đáy mắt Khúc Lam Y hiện lên vẻ lo lắng, bàn tay đột nhiên dùng sức kéo Vân Phong lại gần chính mình, “Vậy ngươi hiểu rõ tình cảm của mình không?”



Mặt Vân Phong đỏ lên, giương tay đẩy Khúc Lam Y ra, có chút thẹn quá thành giận lao về phía trước, một câu nói thản nhiên theo gió bay tới, làm cho Khúc Lam Y cười sảng khoái, “Vô nghĩa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK