Vân Lạc Trần biết Vân Phong bế quan cũng không định quấy rầy, sau đó gật đầu, đột nhiên Khúc Lam Y nghĩ đến điều gì: “Thạch Thái Hoa gì đấy của Thạch gia còn tới đây sao?”
Nhắc tới vấn đề này, Vân Lạc Trần đau đầu không thôi, cũng may cuối cùng hôm nay cũng đã giải quyết được: “Ừ, lúc này tới nhưng may đã đi rồi, xem ra sẽ không quay lại đâu.”
“Ồ? Dùng cách nào mà giải quyết được một mẻ vậy?”
Vân Lạc Trần có chút không được tự nhiên ho khan một tiếng, nhìn về phía Hạ Thanh: “Lần này cũng phải làm phiền Hạ cô nương, phải nói là vất vả một lần suốt đời nhàn nhã.”
Khúc Lam Y quét mắt sang phía Hạ Thanh, Hạ Thanh cười cười, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đỏ: “Không sao, ngươi là người nhà của sư phụ, chuyện nhà mọi người thì tất nhiên ta cũng phải giúp một tay.” Khúc Lam Y nghe nói thế thì vươn tay xoa đầu nàng: “Nhưng nếu viên kẹo da trâu ấy dễ bỏ như vậy thì phải cảm ơn trời đất rồi.
Hạ Thanh và Vân Lạc Trần không khỏi có chút nghi ngờ, Khúc Lam Y cười vô cùng thần bí: “Chờ đến ngày mai đi.”
Hạ Thanh ở lại trong viện của Vân Phong, phải nói nhóm người này đều ở trong viện của Vân Phong cả, màn đêm từ từ buông xuống, mỗi ngày đều có người tới bái phỏng đại trạch Vân gia để có được một mối quan hệ tốt với gia tộc này, vì vậy lúc nào đèn đuốc ở Vân gia cũng sáng choang, dĩ nhiên, khu viện của Vân Phong chính là nơi mà không ai dám tới quầy rầy.
Lúc này Hạ Thanh chưa ngủ, một người lẳng lặng đứng trong đình viện, gió mát buổi đêm thổi tới, Hạ Thanh nhắm mắt để cảm nhận chút yên tĩnh nơi đất trời, cảm nhận nguồn năng lượng bắt đầu khởi động trong cơ thể kia, nàng đã mạnh hơn rồi. Trên ngón tay nàng chính là chiếc nhẫn không gian mà Vân Phong cho nàng lúc trước, bên trong là Hoa Ưng đó, không thể nghi ngờ gì khi hiện tại chính là thời cơ khế ước tốt nhất, nhưng Hạ Thanh muốn để Vân Phong thấy tận mắt, thấy được thời khắc nàng khế ước Hoa Ưng.
Nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, suy nghĩ của Hạ Thanh đã bay đến rất xa, sau khi nàng rời khỏi Hạ gia đã mang mẫu thân ra ngoài, sắp xếp xong hết tất cả mới dám đi tu luyện với Vân Phong, cũng không biết bây giờ mẫu thân thế nào rồi. Hạ Thanh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm tối đen, ánh mắt có chút mông lung.
“Không ngủ mà đứng đây làm gì?” Rất nhanh đã có một giọng nói mất kiên nhẫn vang lên, Hạ Thanh quay đầu, một thiếu niên đáp xuống đất, khuôn mặt tuấn mỹ khả ái, nhìn thế nào cũng không thể liên tưởng tới hình thái hung ác khi biến thành hoả lang kia.
“Tiểu Hoả ca ca.” Hạ Thanh kêu lên đầy vui mừng, lúc Tiểu Hoả ra khỏi bóng tối, Hạ Thanh mới nhìn thấy trên mặt hắn như có vài vết thương: “Tiểu Hoả ca ca, huynh bị thương rồi!” Hạ Thanh vội đi tới xem vết thương cho Tiểu Hoả, Tiểu Hoả vô cùng rầu rĩ phất tay: “Không có gì quan trọng cả.”
Hạ Thanh bật cười, Tiểu Hoả có chút sửng sốt: “Huynh vẫn chả thay đổi gì, tính khí vẫn thối như vậy!” Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Thanh toả sáng lấp lánh dưới bầu trời đêm, Tiểu Hoả vừa nhìn thấy đã vội tránh qua chỗ khác: “Nha đầu ngu xuẩn nhà ngươi! Đừng có nói mấy lời ngốc nghếch đó nữa!”
Hạ Thanh càng cười vui vẻ hơn: “Những vết thương này có nặng không? Sao lại nhiều như vậy...”
Tiểu Hoả tặng cho nàng một ánh mắt ngươi rất dài dòng: “Mấy thứ này chả là gì với ta, ma pháp sư ám hệ mà thôi, lúc trước khi bị khế ước, ta toàn đánh nhau với ma thú cả đấy.”
Hạ Thanh nhíu mày không nói thêm gì, Tiểu Hoả thấy nàng không nói chuyện thì nhịn không được quay mặt sang: “Nha đầu ngốc, sao vậy?”
“Không có gì.” Hạ Thanh lắc đầu, cười với Tiểu Hoả, Tiểu Hoả lại bất mãn nhíu mày: “Cười khó coi thế thì đừng cười còn hơn.”
Hạ Thanh hơi sững ra, đột nhiên Tiểu Hoả vươn tay sờ đầu nàng: “Tốt nhất là nên bỏ hết mấy ý nghĩ đó trong đầu ngươi đi, mấy thứ này không là gì với ta cả.” Đầu Hạ Thanh bị Tiểu Hoả vò tới rối bù, Hạ Thanh đưa tay chỉnh tóc mình, ngẩng đầu lên, lúc này Tiểu Hoả cũng bị ánh trăng bao phủ, một vầng sáng nhàn nhạt bao bọc quanh người hắn, hoá hình hoàn mỹ này khiến Hạ Thanh có chút hoảng hốt, Tiểu Hoả ca ca, thật sự rất tuấn tú... Cho dù là hình người hay ma thú cũng vậy.
“Nên ra ngoài một chút rồi.” Tiểu Hoả nhìn sự tĩnh lặng của bóng đêm, bản tính của ma thú vốn rất hoang dã, tính cách điên loạn đã sớm cắm rễ trong thân thể bọn họ, dung nhập vào từng giọt máu từng sớ thịt, cho dù là ma thú có tính cách ôn hoà vô hại đến thế nào đi nữa thì vẫn có chút dã tính kia, huống chi là Hoả Vân Lang luôn lấy sự dũng mãnh táo bạo để xưng vương?
“Grào!” Một tiếng gầm nhẹ đầy hưng phấn vang lên, Tiểu Hoả có chút mất kiên nhẫn muốn đi dạo trong màn đêm này, đột nhiên thân thể to lớn mỹ lệ của Hoả Vân Lang xuất hiện khiến Hạ Thanh bị doạ, Tiểu Hoả hơi quay đầu lại nhìn Hạ Thanh đang có chút bất ngờ, dường như đã hạ quyết tâm gì đó: “Muốn đi cùng không?”
Hạ Thanh nghe nói như thế, từ từ trừng lớn mắt, dường như có chút không dám tin, Tiểu Hoả chờ trong chốc lát lại không thấy nàng trả lời, có chút lúng túng: “Không đi thì thôi!” Vừa đình phóng lên không trung, bỗng nhiên Hạ Thanh vươn tay ra, còn định mở miệng nói chờ một chút, nhưng động tác của Tiểu Hoả quá nhanh, nàng đang định dùng hành động để tỏ rõ ý của mình, nhưng rất rõ ràng, đã hỏng rồi.
Tiểu Hoả tức đến mức phun khí, tâm tình bây giờ của hắn không tốt, cũng đang phải kìm nén rất nhiều, Hạ Thanh chậm rãi rút tay về, đứng ở đó với vẻ mặt vô cùng áy náy, nàng không cố ý, thật sự không cố ý mà!
“Nha đầu chết tiệt kia! Ngươi dám túm đuôi bản đại gia à?” Cuối cùng cũng không nhìn được mà gầm lên một tiếng, còn có cả một luồng khí nóng phả vào mặt Hạ Thanh, Hạ Thanh cười khan, thật sự không phải là nàng cố ý, lúc nãy chỉ có thể túm đuôi thôi, vì nàng không muốn cho hắn đi, cho nên không chút suy nghĩ đã... Túm đuôi của hắn mất rồi.
“Lên đi!” Tiểu Hoả cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, bị túm đuôi, sỉ nhục, quá nhục nhã!
Hạ Thanh hơi sợ không dám tiến lên phía trước, mặt dù nàng không biết rõ nhưng dù sao hành động vừa rồi của mình cũng có chút quá đáng, lửa giận của Tiểu Hoả ca ca đang bùng lên kìa... Có điều nàng đã nhớ rồi, không thể túm đuôi.
Mắt sói đen nhánh như bảo thạch toát ra chút ánh sáng trong đêm tối, thấy dáng vẻ ngờ nghệch không dám đến gần của Hạ Thanh, Tiểu Hoả không thể nhịn lại gầm lên lần nữa: “Nha đầu chết tiệt kia! Đừng để bản đại gia phải nói lần hai!”
Hạ Thanh không dám chần chừ, bò lên người Tiểu Hoả một cách chật vật, bộ lông mềm mại tren người Vân Lang khiến Hạ Thanh thích nơi này ngay lập tức, dán cả người lên, dường như rất sảng khoái, nàng vùi sâu ở nơi đó không muốn ra ngoài.
Tiểu Hoả cảm nhận được nha đầu trên lưng đang áp sát vào mình, trong đôi mắt sói có chút vẻ đắc ý cùng thoả mãn, đột nhiên cả người bay lên không về phía bầu trời nơi xa, Hạ Thanh tiếp tục nằm trên người Tiểu Hoả, bộ lông mềm mại ấy đã cản hết gió lạnh, cảm giác ấm áp dễ chịu khiến người ta phải lưu luyến.
Vân Lang mỹ lệ to lớn rong ruổi trong không trung, hoá thành một bóng đen lướt qua bầu trời trấn Tụ Thuỷ, bộ lông tuyệt đẹp bị từng cơn gió nhẹ thổi qua, hai tai sói đầy khả ái cũng khẽ động, Tiểu Hoả thích thời điểm có thể hành động tự do như thế, nhất là bây giờ, cảm thụ sức nặng trên lưng kia, đột nhiên Vân Lang gầm lên một tiếng, bay tới chỗ xa hơn.
Rõ ràng Tiểu Hoả đã có chút vui vẻ quá mức, cứ rong ruổi trên không trung như vậy một đêm, mãi cho tới lúc trời tờ mờ sáng, Tiểu Hoả mới nhớ tới việc cần trở về, mà Hạ Thanh chôn trên lưng hắn đã ngủ rất say từ sớm.
Lúc Tiểu Hoả hoá thành hình người ôm Hạ Thanh trở lại viện của Vân Phong, Lam Dực đang cười đứng ở nơi đó, dường như đã đợi rất lâu, Yêu Yêu đứng bên người Lam Dực, đôi mắt màu lam trong suốt kia như có thể nhìn thấu tất cả, Nhục Cầu trực tiếp nhảy lên đầu Tiểu Hoả, tức giận kêu mấy tiếng: “Na na, na na!”
“Cục thịt kia, đừng có nói lung tung!” Sắc mặt Tiểu Hoả hơi đỏ, đột nhiên quát khẽ một tiếng, dường như Nhục Cầu vẫn còn nói thêm mấy lời nữa, vẻ mặt của Tiểu Hoả vô cùng đặc sắc.
“Trở lại rồi à, Hoả Huynh.” Lam Dực cười nói một câu, Tiểu Hoả trợn mắt, Lam Dực đứng đó cười không nói gì thêm, cặp mắt trong veo của Yêu Yêu khiến Tiểu Hoả không thể chống đỡ nổi, hơn nữa lời nói sau đó của nàng lại khiến Tiểu Hoả hoàn toàn phát điên!
“... Thích!” Yêu Yêu chỉ nói một chữ, Lam Dực gật đầu thêm một cái để phụ hoạ, trong nháy mắt ngũ quan của Tiểu Hoả đã xoắn cả vào nhau, khuôn mặt thiếu niên kia đỏ bừng lên rồi!
“Đáng chết! Không phải là vậy!” Tiểu Hoả gầm nhẹ một câu, Yêu Yêu không nói gì thêm, chẳng qua đôi mắt màu lam nhìn Tiểu Hoả như có thể soi đến tận đáy lòng của hắn, Tiểu Hoả đỏ mặt, không nói hai lời liền xoay người ôm Hạ Thanh trở về, sau đó lại vòng ra ngoài, lúc này Yêu Yêu lại nói thêm một chữ ‘thích’ nữa. Hai từ giống hệt nhau như thứ gì đó gõ mạnh vào lòng Tiểu Hoả.
“Rắc rắc.” Là tiếng thứ gì đó vỡ vụn, đột nhiên Lam Dực biến sắc, ôm lấy Yêu Yêu nhanh chóng bay lên không trung, mà chỗ Yêu Yêu vừa đứng lại có một dấu vuốt sói sâu hoắm hằn lên!
Trong nháy mắt Tiểu Hoả hoá thành hình thái ma thú, đột nhiên bắt đầu tấn công Yêu Yêu, cũng may Lam Dực tránh kịp, nếu không chắc chắn Yêu Yêu đã bị thương nặng rồi.
“Hoả huynh, huynh làm gì vậy?”
Tất cả mọi sự bạo ngược ẩn trong cơ thể Tiểu Hoả đã hoàn toàn bạo phát, Lam Dực nhận thấy sát ý quanh người hắn thì sợ hãi không thôi, Tiểu Hoả vẫn luôn là đồng bạn của bọn họ, Yêu Yêu cũng là ma thú mà chủ nhân muốn khế ước, nếu không phải do nàng đã chạm tới ranh giới cuối cùng của Tiểu Hoả, hắn sẽ không có dáng vẻ như thế, càng không thể ra tay với bọn họ!
Trong đôi mắt đen tràn ngập sát khí, đó là sát ý thật sự, không hề kìm nén chút nào!
“Hải Yêu, nếu ngươi để ta nghe được một câu nữa, nhất định bản đại gia sẽ xé xác ngươi!” Tiểu Hoả vừa nói xong, cả người đã biến thành một luồng sáng màu đỏ rồi biến mấy, mà khí tức kinh người ban nãy do hắn phát ra vẫn còn ở nơi đó, Lam Dực biết, những lời kia của Tiểu Hoả không phải là đùa, nếu Yêu Yêu vẫn còn nói thêm, nhất định Tiểu Hoả sẽ làm như vậy!
Lam Dực ôm Yêu Yêu đứng trong không trung, Yêu Yêu ngước mắt lên: “... Tại sao?”
Nàng không hiểu tại sao, nhưng Lam Dực chỉ trả lời: “Bởi vì chúng ta là ma thú.”
Đúng như Khúc Lam Y đã đoán, việc Vân Lạc Trần làm ngày đó không thể để Thạch Thái Hoa chết tâm, hôm trước ả ta đi thật, nhưng ngày hôm sau lại tới tiếp, nhưng lần này không chỉ có mình ả mà còn có cả Thạch gia chủ tới cửa bái phỏng.
Vân Thiên Phàm vừa thấy Thạch gia chủ và Thạch Thái Hoa cùng tới thì đã biết chuyện có chút khó giải quyết, dáng vẻ Thạch Thái Hoa vô cùng uất ức, mặt ngoài Thạch gia chủ không có biểu cảm nhưng cũng không vui vẻ gì mấy, khi mấy người này vừa ngồi xuống, Vân Thiên Phàm mở miệng: “Thạch gia chủ lần này là...”
Đột nhiên Thạch Thái Hoa khóc nấc lên, mày Thạch gia chủ nhíu lại: “Vân gia chủ, mặc dù Thạch gia chỉ là một gia tộc tam phẩm, nhưng chúng ta vẫn có mặt mũi của mình! Nữ nhi của ta bị người khác ức hiếp, tất nhiên không thể nào để như thế được!”
Vân Thiên Phàm nghe cũng hiểu chắc có liên quan tới Vân Lạc Trần: “Thạch gia chủ có ý gì đây?”