Mục lục
Thiên Tài Triệu Hồi Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nham gia chủ toàn thân run rẩy, y phục trên người gần như ướt đẫm mồ hôi, ông ta nên trả lời thế nào mới làm cho vị tổ tông này yên ổn rời đi mà bảo toàn Nham thành? Nếu như nói sai chỗ nào, một khi nổi giận thì Nham thành này sẽ bị hủy trong tay của vị tiểu tổ tông này mất.



“Vân, Vân đại nhân, sao, sao người lại nói vậy?”



Nham gia chủ toát mồ hôi lạnh, ngước nhìn Vân Phong, vừa nhìn thấy ma thú tứ hệ ngay bên cạnh lập tức run rẩy lại cúi đầu, Triệu hồi sư tứ hệ, nếu mà có sơ suất gì thì hôm nay ông ta phải trả giá rồi. Ông ta chết, tất nhiên cũng sẽ không có ai thay mặt Nham gia làm việc gì, đây cũng chính là điểm không tốt ở một gia tộc trung lập, không đứng về phía bên nào cũng không dựa dẫm bất cứ ai, đại họa ập xuống đầu cũng không có ai có thể giúp một tay.



Vân Phong ánh mắt lạnh lùng nhìn Nham gia chủ, nàng biết lần đến đột ngột này sẽ khiến ông ta sợ xanh mặt, xem như nàng cũng đã đạt được mục đích, muốn một gia tộc trung lập đã lâu nhất thời lựa chọn phe cánh, tất nhiên là điều không thể. Nham gia không đứng về phe Vân gia cũng không sao, chỉ cần ông ta có thể giữ vững lập trường trung lập là được.



“Nham gia chủ, nếu như không muốn đứng về phía Vân gia cũng không sao.” Câu nói này của Vân Phong khiến cho Nham gia chủ thở phào nhẹ nhõm, thân thể cũng trở nên nhẹ nhàng đi nhiều: “Chỉ cần ngươi có thể giữ vững cái thân phận trung lập này, ta cũng sẽ tán thưởng ngươi.”



Nham gia chủ cơ mặt hơi giật, lập tức hiểu ra ý của Vân Phong, không đứng về phía Vân gia cũng được, nhưng bên nào, phe nào ngươi cũng đừng quan tâm. Nếu không thì... Sau này ngươi có nhất thời thay đổi chủ ý, e rằng tiểu tổ tông trước mặt ngươi lúc này sẽ là người đầu tiên không tha cho ngươi.



“Vâng vâng vâng. Xin Vân đại nhân yên tâm, Nham gia lâu nay vẫn luôn trung lập tất nhiên sẽ không thể nào đột ngột thay đổi, điều này xin Vân đại nhân hãy yên tâm.”



Vân Phong cười lạnh lùng: “Nếu như Nham gia chủ đã nói như vậy, ta sẽ ghi nhớ điều này, mong rằng sau này đừng có để ta phải thất vọng.”



“Vâng vâng vâng vâng.” Nham gia chủ lúc này chỉ biết khom lưng cúi đầu nói vâng ngoài ra không nói gì thêm. Uy thế của Tôn Hoàng cấp tám làm cho Nham gia chủ cảm thấy lòng mình như đang bị một ngọn núi đè nặng, sắp thở không ra hơi.



Vân Phong cười sảng khoái: “Nham gia chủ, cáo từ.”



Vân Phong rời khỏi Nham thành cùng với tiếng cười và những tia sáng chói rọi, cũng giống như lúc đến, lúc rời khỏi cũng mang một khí thế khiến người ta phải nín thở. Sau khi những tia sáng biến mất hoàn toàn, Nham gia chủ mới dám ngẩng đầu lên, nhìn về phía Vân Phong rời đi, trong lòng vẫn còn rùng mình.



Xem ra Vân gia muốn thoát ra khỏi Bạch gia rồi, đến đây uy hiếp ông ta phải giữ vững vị trí trung lập. Nham gia chủ suy tư một lúc rồi bật cười: “Hừ, Bạch gia cứ tưởng là mình có thể nắm chặt Vân gia trong tay, ta thấy cũng chỉ là vọng tưởng mà thôi. Vân gia có nhân vật như thế, làm sao có thể để cho người khác siết chặt cánh của mình được? Chim ưng, sớm muộn gì cũng sẽ bay.”



Trong vòng một đêm, bốn thành trì trung lập lớn đều bị Vân Phong lần lượt thăm hỏi, khí thế kinh người cùng với thân phận Triệu hồi sư tứ hệ càng khiến cho các vị thành chủ trung lập sững sờ, đặc biệt là khi biết đến tên Vân Phong, càng hết sức kinh ngạc. Đứng trước mặt một nhân vật thế này, trước mặt của một Triệu hồi sư tứ hệ, bốn thành trung lập càng xác định thân phận trung lập của mình, cho dù có một ngày không ở vị trí trung lập nữa, cũng là đứng về phía Vân gia.



Đồng thời, cái tên Vân Phong cũng được truyền đi khắp địa vực, trong mười thành không ai là không biết đến, Vân Phong là Triệu hồi sư tứ hệ



“Ngươi nói cái gì? Triệu hồi sư tứ hệ?” Khương gia Khương thành, Khương thành chủ nghe tin vô cùng kinh hãi. Những người trẻ tuổi của Khương gia tham gia đại hội bình chọn cũng có cùng tâm trạng, Triệu hồi sư tứ hệ, Vân gia không ngờ lại có Triệu hồi sư tứ hệ.



“Gia chủ, chuyện này, chuyện này chưa chắc đã là thật.” Khương Kiến Bình giọng nói run run, gã không tin đây là sự thật, Triệu hồi sư tứ hệ, sao, sao có thể?



“Liệu có phải... Có phải là Thuần thú sư giả trang?”



Ánh mắt Khương gia chủ đột nhiên ảm đạm, sắc mặt u ám: “Thuần thú sư? Ngươi cho rằng gia chủ của bốn thành trung lập đều là kẻ mù sao? Nhẫn khế ước cũng không phân biệt được? Nghe nói lúc Vân Phong đến, bên cạnh còn có ma thú tứ hệ, họ chính mắt nhìn thấy. Hơn nữa... Ma thú khế ước tứ hệ con nào cũng bất phàm.”



“Nếu quả thật là từ Vân gia... Thì tại sao Vân gia mấy năm nay sao lại sa sút như vậy?”



Sắc mặt Khương gia chủ lại u ám: “Điều này không thể hiểu được, huyết mạch Triệu hồi sư của Vân gia không thể xem thường, nhiều năm qua ta cứ tưởng huyết mạch cũng đã đến nước khô kiệt, nhưng bây giờ xem ra... Không những không phải, mà càng kinh người.”



“Vân gia cũng thật biết nhẫn nhịn.” Khương Kiến Bình nghiến răng nói.



Khương gia chủ lại cười nhạt: “Bây giờ đáng cười nhất có lẽ là Bạch gia... Vân gia có thể có nhân vật phi thường thế này thì sẽ không thể nào dưới trướng Bạch gia được, phải xem Bạch gia có tâm trạng thế nào đây?”



Sau khi cái tên Vân Phong chỉ trong một đêm đã truyền khắp địa vực, Bạch gia chủ Bạch gia nghe xong cũng cảm thấy giật mình, Triệu hồi sư tứ hệ. Vân gia lại có thể có Triệu hồi sư tứ hệ. Tại sao trước giờ lão không hề biết đến cái tên Vân Phong này, không lẽ là Vân gia đã che giấu? Lão tốn biết bao nhiêu năm cũng không thể nhìn thấu được Vân gia, mấy lão già Vân gia đúng là biết cách che giấu.



“Người đâu?” Bạch gia chủ đột nhiên hô lên, lập tức có người đến: “Gia chủ, có gì căn dặn?”



Trong mắt Bạch gia chủ lóe lên sự kích động, suy nghĩ một lát mới nói: “Mau gửi thư cho đại trưởng lão Vân gia, Vân gia có thể có nhân vật thế này ta đương nhiên phải đi chúc mừng.”



“Vâng.” Người hầu lập tức rời khỏi.



Bạch gia chủ đứng dậy, sự tham lam ẩn trong đôi mắt, lão mong đợi quả không sai, dụng tâm mấy năm nay của Bạch gia quả thật rất đúng. Huyết mạch Triệu hồi sư của Vân gia lão nhất định phải có được. Triệu hồi sư tứ hệ xuất hiện lúc này thật đúng lúc, bằng mọi cách lão cũng phải để Triệu hồi sư tứ hệ vào Bạch gia, bằng bất cứ giá nào cũng phải cho huyết mạch Triệu hồi sư này phải chảy trong huyết mạch của Bạch gia.



Mười thành đều nhận được tin tức này, Vân Tường vừa về đến Vân gia nghe xong tin này liền bật cười, Vân Phong, Vân Phong, muội đúng là rất tuyệt. Vân gia trước nay chưa hề nhìn thấy một người vốn dĩ lạnh lùng như Vân Tường lại có thể cười sảng khoái như vậy, thật ngạc nhiên. Vân Tường lập tức đi tìm Vân gia tam trưởng lão, nàng ta muốn mang tin tức này nói cho tam trưởng lão biết đầu tiên, nhưng nàng ta lại không biết, ba vị trưởng lão đã sớm biết đến cái tên này.



“Ha ha ha, không ngờ là nha đầu đó.”



Sau khi tin tức chỉ sau một đêm được truyền khắp, Vân gia đại trưởng lão cười ha ha. Nhị trưởng lão và tam trưởng lão mắt sáng lên, cái tên Vân Phong này đối với họ vô cùng lạ lẫm, ở Vân gia này cũng không có người như vậy, nếu như đại trưởng lão đã biết, ắt hẳn là nha đầu dùng vân gia lệnh đó rồi.



“Đại ca, là nha đầu đó thật sao?” Tam trưởng lão hỏi một câu, đại trưởng lão cười ha ha gật đầu.



Nhị trưởng lão nghe xong cũng bật cười: “Vân Phong, Triều hồi sư tứ hệ, năng lực của tiểu nha đầu đó thật khiến cho người ta phải kinh phục.”



“Ha ha, cũng không xem thử là người của nhà nào.” Tam trưởng lão cười ha ha, vẻ mặt biểu lộ sự vui mừng không ngớt. Đại trưởng lão và nhị trưởng lão cũng hết sức vui mừng, nha đầu này có thể xuất hiện vào lúc này đúng thật là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, một trận mưa đúng lúc.



“Trưởng lão! Đại trưởng lão, nhị trưởng lão, tam trưởng lão!” Vân Tường thở hổn hển chạy vào, ba vị trưởng lão vui vẻ nhìn Vân Tường người xưa nay luôn điềm tĩnh nay có hơi mất chừng mực rồi.



“Vân Tường, ngươi chạy cái gì?” Tam trưởng lão cười ha hả nói.



Vân Tường thở một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn bộ dạng tươi cười của ba vị trưởng lão: “Ba vị trưởng lão đã biết tin đó rồi sao?”



Đại trưởng lão nhướn mày, ánh mắt vui vẻ: “Ngươi nói là Triệu hồi sư tứ hệ Vân Phong?”



Vân Tường lập tức gật đầu: “Vâng. Lần này con về là để nói cho ba vị trưởng lão chuyện của Vân Phong, muội ấy là...”



Nhị trưởng lão xua tay, Vân Tường ngẩn người, nhị trưởng lão khẽ cười: “Không cần nói nữa, chúng ta đều đã biết nó là ai.”



“À?”



Vân Tường có chút ngốc nghếch “a” lên một tiếng. Ba vị trưởng lão cười không nói gì, đại trưởng lão cười ha ha nói: “Còn con, vội vàng chạy qua đây nói chuyện của nó, không lẽ đã gặp nó rồi sao?”



Vân Tường nhìn bộ dạng ra vẻ giữ bí mật của ba vị trưởng lão, bất giác gật đầu: “Dạ, con đã gặp muội ấy ở Bạch thành.”



“Bạch thành? Sao con lại đi đến đó?” Ba vị trưởng lão lập tức nhăn mặt.



Vân Tường tự nói trong lòng chết rồi, sau đó kể hết sự việc ra. Ba vị trưởng lão nghe xong vẻ mặt vui mừng biến mất, tam trưởng lão giọng đầy oán hận: “Đại ca, Bạch Chi Vu ức hiếp người quá đáng. Lão mưu đồ với huyết mạch Vân gia từ lâu, ba người chúng ta đều đã biết mục đích của lão, tại sao không dứt khoát vạch mặt lão?”



Nhị trưởng lão cũng mở miệng: “Bạch gia dòm ngó Vân gia đã bao năm nay, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nhiều lần cầu thân bất thành ắt hẳn Bạch Chi Vu đã không kiềm chế được nữa rồi.”



Vân Tường ở một bên lắng nghe, nghe xong sắc mặt liền u ám, nàng ta cứ nghĩ hi sinh bản thân mình gả vào Bạch gia thì có thể trừ đi mối nguy hại cho Vân gia, nhưng bây giờ xem ra nàng ta đã quá ngây thơ. Bạch Chi Vu lão già này tham lam như vậy, không có được huyết mạch của Vân gia thì tuyệt đối sẽ không cam lòng. Cho dù nàng ta có gả vào Bạch gia, cũng không có chút tác dụng nào, chỉ càng khiến cho tình hình tồi tệ thêm. Cũng may là Vân Phong đến kịp lúc, nếu không thì...



Đại trưởng lão nghe nhị trưởng lão và tam trưởng lão nói xong liền cười ha hả, nụ cười trên mặt thâm sâu khó đoán: “Thời cơ chưa đến, vội cái gì? Cái vỏ bọc kết giao tốt của Bạch gia và Vân gia, Bạch gia đã không muốn phá vỡ, chúng ta cớ gì phải làm loạn? Lão muốn tiếp tục cứ mặc lão, có điều ta sẽ không để cho lão có cơ hội như ý muốn. Bây giờ không cần phải nghĩ đến chuyện này nữa, nha đầu đó nếu đã quay về, thì chúng ta nên nghênh đón tưng bừng mới được.”



Tam trưởng lão cười ha ha: “Tuy nói là tứ hệ, chuyện nghênh đón để cho đệ và nhị ca là được, đại ca không cần đâu...”



Đại trưởng lão cười ha ha: “Lão tam, nha đầu đó là Triệu hồi sư tứ hệ Tôn Hoàng cấp tám đấy, ta đi đón nó cũng là phải thôi.”



“Cái gì? Tiểu nha đầu kia mà lại đến Tôn Hoàng cấp tám?” Tam trưởng lão kinh ngạc hô lên.



Đại trưởng lão cười ha hả gật đầu, Vân Tường ở một bên nghe chỉ cảm thấy đại trưởng lão cao thâm khó đoán, người làm sao biết Vân Phong là Tôn Hoàng cấp tám?



Đại trưởng lão cười không nói gì, lúc trước ông ta nói với nha đầu đó rằng nếu không đạt đến Tôn Hoàng cấp tám thì đừng đến Vân gia, bây giờ nó đã đến rồi, ngưỡng cửa Tôn Hoàng cấp tám chắc chắn đã qua. Chỉ một năm rưỡi ngắn ngủi, nó lại có thể đột phá lên Tôn Hoàng cấp tám, tư chất của nha đầu này... Đến ông cũng phải kinh ngạc.



“Triệu hồi sư tứ hệ Tôn Hoàng cấp tám...” Nhị trưởng lão vẻ mặt tươi cười, Vân gia có một vị Triệu hồi sư quay về thật đúng lúc.



“Cũng khó cho nha đầu đó rồi, còn chưa về nhà đã bắt đầu lo lắng cho Vân gia.” Đại trưởng lão cười ha ha.



Tam trưởng lão tán thưởng: “Tiểu nha đầu này đúng là có bản lĩnh, đợi nó trở về ta phải ngắm thật kỹ mới được, xem thử là một nha đầu thế nào.”



“Lão tam, đệ đừng có hù dọa nha đầu đó chạy mất đó.” Nhị trưởng lão cười ha ha, tam trưởng lão cũng cười.



Đại trưởng lão nhìn Vân Tường: “Việc của Bạch gia chắc nha đầu Vân Phong đó đã nhìn ra manh mối, nếu không thì cũng không có hành động lần này, còn về việc của Bạch gia chúng ta tạm thời xếp lại.”



Vân Tường gật đầu: “Vân Phong cũng nói như thế, nhìn muội ấy rõ ràng nhỏ hơn con, nhưng suy nghĩ sự việc lại chu đáo hơn nhiều, hơn nữa... Còn rất biết nhìn xa.”



Đại trưởng lão khẽ cười, tính nói gì thì lại nghe thấy bên ngoài có người báo cáo: “Đại trưởng lão, nhị trưởng lão, tam trưởng lão. Bạch gia đưa tin đến, Bạch gia chủ muốn đến bái kiến.”



Vân Tường nghe xong lập tức sắc mặt u ám: “Lão già đó còn đến Vân gia làm gì? Lão còn mặt mũi đến?”



“Hừ, Bạch Chi Vu cũng thật nhanh, lão không sợ quá nóng vội sẽ để lộ đuôi hồ ly của lão sao?” Nhị trưởng lão cười nhạt.



Tam trưởng lão cắn răng: “Không lẽ lão già đó có chủ ý với Vân Phong?”



Lời này vừa nói ra, trong lòng mọi người đều trầm lặng, Triệu hồi sư tứ hệ lại còn xuất thân Vân gia, người như vậy e là ai cũng đều muốn có được, đặc biệt là Bạch gia người luôn muốn có được huyết mạch Triệu hồi sư của Vân gia bao năm nay.

“Mặc kệ Bạch Chi Vu có ý đồ gì, lần này lão cũng phải trắng tay ra về thôi.” Đại trưởng lão lạnh lùng nói, ai cũng đừng mong động vào hậu bối của Vân gia. Ai cũng không được dòm ngó đến huyết mạch của Vân gia.



“Vân Tường, chuyện của Bạch gia không được nói cho người nào biết, tình hình của Vân gia lúc này... Vẫn chưa thích hợp.”



Nhị trưởng lão dặn dò, Vân Tường liền gật đầu. Nhìn thấy ba vị trưởng lão còn có việc quan trọng cần bàn, Vân Tường liền rời khỏi. Vừa đi không bao lâu, một giọng nói vang lên gọi nàng lại:



“Vân Tường!”



Vân Tường quay đầu lại, nhìn thấy một trong hai Triệu hồi sư của Vân gia, Vân Lăng. Dáng vẻ cao gầy, làn da có hơi tái nhợt nhìn ra vẻ không có gì là khỏe mạnh, tố chất thân thể Triệu hồi sư yếu ớt, hoàn toàn không giống vẻ mạnh mẽ thiết cốt của Chiến sĩ, khuôn mặt thanh tú có vài phần cao ngạo. Dù sao với thân phận Triệu hồi sư, cũng đã là cao hơn người ta một bậc, nhưng trước mặt Vân Tường Tôn Hoàng cấp chín, thì lại đỡ hơn nhiều.



“Mấy ngày nay muội đi đâu ta không thấy? Tiêu Tiêu tìm muội nhiều lần.” Vân Lăng đi tới nhẹ nhàng nói.



Vân Tường cười ha ha: “Ta đi Bạch gia Bạch thành một chuyến, đi hỏi thăm một chút.”



“Hóa ra là như vậy, sao muội không nói với ta, ta cùng đi với muội. Bạch bá bá vẫn khỏe chứ?”



Vân Tường miễn cưỡng cười: “Rất tốt.” Đây là tầng lớp hậu bối của Vân gia, có biết bao nhiêu người bị che mắt, bao nhiêu người gọi lão già Bạch Chi Vu kia một tiếng bá bá.



“Bạch gia và Vân gia chúng ta kết giao nhiều năm, nên qua lại nhiều, lần sau nếu như muội lại đi nhất định phải nói ta, đúng rồi, ba vị trưởng lão tìm muội có việc gì, có phải là vì đại hội tuyển chọn?” Vân Lăng lúc hỏi chuyện này có chút thấp thỏm lo âu.



Vân Tường ánh mắt ảm đạm: “Việc của đại hội tuyển chọn ngươi cũng biết đó, một trăm miếng khoáng thạch cực phẩm mới có tư cách tham dự, Vân gia chưa chắc có thể đưa ra được.”



Vân Lăng nghe đến đó thở phào: “Sợ gì chứ, đến lúc đó Bạch bá bá nhất định sẽ giúp chúng ta, không thành vấn đề.”



Vân Tường lại trầm lặng, chính là vì một trăm miếng khoáng thạch cực phẩm này mà lão già Bạch Chi Vu nói những lời đó với đại trưởng lão, đại trưởng lão đã từ chối, Vân gia lần này e là không có duyên với đại hội tuyển chọn rồi.



“Việc đó... Ba vị trưởng lão có nói tham gia đại hội tuyển chọn lần này sẽ phái ai không?” Vân Lăng thận trọng hỏi, ánh mắt lộ ra vẻ mừng rỡ.



Vân Tường nhìn gã: “Không nói đến việc này, Vân Lăng, ngươi muốn tham gia đại hội tuyển chọn lần này sao?”



Sắc mặt vốn dĩ trắng nhợt của Vân Lăng đột nhiên ửng hồng: “Có cơ hội... Ta vẫn muốn.”



Gia chỉ có hai Triệu hồi sư, Vân Tiêu Tiêu vừa mới đạt đến cấp bậc Tôn Hoàng, gã ta là Tôn Hoàng cấp hai, tất nhiên là chọn gã ta rồi, hoàn toàn không có người nào khác để chọn.



Vân Tường hơi nhíu mắt, đột nhiên cảm thấy Vân Lăng trước mặt dường như kiêu ngạo hơn nhiều, không phải gã ta nghĩ Triệu hồi sư Tôn Hoàng cấp hai là đã rất giỏi rồi không?



“Vân Lăng, ngươi đã nghe qua cái tên Vân Phong bao giờ chưa?”



Vân Lăng khẽ giật mình, lập tức ngẩng đầu: “Ta cũng đã nghe nói ít nhiều, nhưng Vân gia không hề có người này, cái gì mà Triệu hồi sư tứ hệ cũng là lừa gạt chứ gì, Triệu hồi sư tứ hệ, hai hệ đã là đặc biệt rồi, còn tứ hệ?” Vân Lăng khi nói những lời này có hơi khinh thường, trên mặt lộ rõ vẻ không tin, Vân Tường cười ha ha: “Vân Lăng, trên đời này việc ngươi không tin không có nghĩa là không có, chưa thấy Triệu hồi sư tứ hệ cũng không có nghĩa là không có.”



Vân Lăng nhìn Vân Tường: “Muội nói như vậy là sao?”



Vân Tường nhẹ nhếch môi: “Không có ý gì cả, còn việc ngươi không tin có Triệu hồi sư tứ hệ, sẽ có một ngày ngươi sẽ được gặp tận mắt.”



Vân Tường nói xong quay người rời đi, trong lòng khó tránh khỏi có hơi thất vọng về Vân Lăng, Vân Lăng hiện tại nên có người dập tắt bớt nhuệ khí của gã ta, để cho gã ta biết cái gì là người giỏi còn có người giỏi hơn.



Vân Lăng đứng ở đó nhìn Vân Tường rời đi, ngẫm nghĩ về những điều nàng ta nói lúc nãy, trong lòng không khỏi lo lắng, không lẽ Vân Phong đó thật sự là người của Vân gia? Không lẽ nàng thật sự là Triệu hồi sư tứ hệ? Vân Lăng nắm chặt tay, cảm giác khó chịu đè nén trong lòng càng lúc càng mãnh liệt, thân phận Triệu hồi sư Tôn Hoàng cấp hai của gã trước nay luôn được coi trọng ở Vân gia, đại hội tuyển chọn lần này cũng tự cho mình là lựa chọn tốt nhất, nếu như tên Vân Phong gì đó trở về, tất cả không phải đều sẽ thay đổi sao?



Không, sẽ không đâu! Triệu hồi sư tứ hệ thì làm sao? Tứ hệ cũng đâu có chắc là thực lực sẽ hơn gã, gã là Tôn Hoàng cấp hai đấy. Vân Phong gì đó cùng lắm cũng là cấp bậc Tôn Vương mà thôi.



Vân Phong với khí thế không gì có thể ngăn cản được, nhanh như chớp đã thăm hỏi bốn thành trung lập, bốn thành đều tỏ vẻ kinh sợ giữ vững vị trí trung lập. Mục đích của Vân Phong đạt được cũng có phần nhẹ nhàng, có hơi ngoài dự đoán của nàng, nàng cứ nghĩ sẽ phải dùng chút thủ đoạn, không ngờ bốn vị gia chủ ai cũng đều là những người thận trọng, trong lòng họ e là cũng không dám có bất cứ ý đồ nào.



Bốn thành đã lần lượt thăm hỏi, cái tên Vân Phong cũng đã truyền khắp các phố lớn hẻm nhỏ, Khúc Lam Y cười ha ha nhìn Vân Phong: “Tiểu Phong Phong, bước cờ tiếp theo nàng tính đi thế nào?”



Vân Phong cười ha ha, cưỡi trên Tiểu Hỏa, tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mượt dưới cổ của Hỏa Vân Lang, đôi mắt đen láy ẩn chứa nụ cười: “Mồi đã thả, ta không tin lão già Bạch Chi Vu đó sẽ không cắn câu.”



Mộc Thương Hải đi cùng nhíu mày: “Ngươi định dùng Bạch Chi Vu để dụ Bạch gia sao?”



Vân Phong gật gật đầu, Khúc Lam Y ở một bên khẽ cười: “Mộc Thương Hải nè, đầu óc ngươi đến lúc nào mới có thể nhanh nhẹn hơn một chút đây?”



Mộc Thương Hải lạnh lùng liếc nhìn Khúc Lam Y, không nói gì, đầu óc gã quả thực không nhanh nhẹn, gã không nói gì là được chứ gì. Khúc Lam Y đột nhiên tiến lại gần Vân Phong, nhảy lên lưng của Tiểu Hỏa, Tiểu Hỏa lâp tức gầm gừ tỏ vẻ không thích. Vân Phong trấn tĩnh nó, Tiểu Hỏa khịt khịt vài tiếng mới yên lặng.



Khúc Lam Y cười ha ha ôm Vân Phong vào lòng: “Nương tử, có phải nàng đã đến lúc cho ta một danh phận rồi không? Không thể chậm trễ, lần trở về Vân gia này luôn được không?”



Tiểu Hỏa nghe thấy liền liếc mắt, Lam Dực và Nhị Lôi cũng có thần sắc như thế, chỉ có Yêu Yêu hồn nhiên hỏi một câu: “Tiểu Phong, danh phận là gì?”



Vân Phong cười ngượng ngùng, thật không biết phải nói gì với nam nhân này cho được, Khúc Lam Y lại cười: “Vi phu nói đùa thôi, không vội không vội, lần này ta cũng sẽ được như ý muốn thôi, biết nương tử lo lắng chuyện của Vân gia, vậy thì đợi giải quyết xong chuyện của Vân gia rồi nói, vi phu ta đợi được.”



Hắn ta thở nhẹ bên tai Vân Phong, mặt nàng liền đỏ lên. Khúc Lam Y cười, ôm chặt Vân Phong vào lòng, nhìn khuôn mặt ửng hồng của nữ nhân trong lòng hắn, ta sẽ luôn đợi nàng.



“Vân Phong, chúng ta bây giờ đi đâu?” Nhị Lôi ở một bên nhàm chán hỏi một tiếng.



Lam Dực cười ha ha: “Vấn đề này còn phải hỏi sao?”



Nhị Lôi trừng mắt Lam Dực, Tiểu Hỏa có chút hưng phấn gầm lên một tiếng, thân thể đỏ rực của Hỏa Vân Lang đột nhiên tiến về phía trước: “Ngu xuẩn, đi đâu còn phải hỏi sao?”



Vân Phong cười ha ha, cặp mắt đen láy ẩn chứa niềm vui nhìn về phía trước, hít một hơi thật dài: “Tất nhiên là về nhà.”



Đúng vậy, cách biệt xa như vậy, xa cách lâu như vậy, cuối cùng nàng cũng đã tìm lại về được huyết mạch Vân gia. Nàng đã chờ đợi bao lâu nay, tìm kiếm lâu như vậy cuối cùng cũng đã tìm được, lần này nàng cuối cùng được về nhà rồi.



Trên không trung những tia sáng lấp lánh như sao băng lóe sáng lướt qua, mang theo những tia sáng xinh đẹp chói lòa tiến về phía trước, họ tiến thẳng về Vân thành.



Dân chúng Vân thành khắp nơi nhìn thấy những tia sáng trên không trung lập tức hò reo kinh ngạc: “Gia gia, gia gia! Mau nhìn nè. Trên trời có sao băng, có rất nhiều sao bang.”



Những đứa bé hưng phấn hò reo, các trưởng bối ngước nhìn lên trời không dám tin giữa ban ngày lại có sao băng, quả thật trên trời có những tia sáng lấp lánh sáng chói xẹt qua, giống như sao bang.



“Thật là kỳ lạ, ban ngày sao lại có sao băng?”



Những thị vệ đang canh gác nghiêm ngặt Vân thành đang kiểm tra cẩn thận những người có giấy thông hành vào thành, đột nhiên cảm thấy bên ngoài thành mọi người đang náo loạn lên, nghe thấy người hét lên: “Mau nhìn lên trời, đó là cái gì thế?”



Thị vệ lập tức ngẩng đầu, vừa nhìn thấy lập tức hốt hoảng la lên: “Người đâu? Có người xông vào thành.” Lúc này thị vệ lập tức nhảy lên: “Người xông vào thành kia mau đứng lại.”



Mấy vệ binh lập tức phi thân đuổi theo, chưa kịp la lên lần nữa, bọn họ liền nghe thấy một giọng nói trong tia sáng lấp lánh truyền đến, cho cảm giác thân thiết và vui vẻ: “Ta không phải là người xông vào Vân thành, ta là Vân Phong. Giấy thông hành ở đây.”



Mấy vệ binh thấy một món đồ bay tới, lập tức đón lấy, quả nhiên là giấy thông hành Vân thành, lúc này mấy người họ mới thở phào nhẹ nhõm, không phải người xông vào thành thì tốt, nếu không thật khó xử lý, sau đó từ từ nghĩ lại: “Khoan, khoan đã! Lúc nãy người đó nói tên gì nhỉ?”



“Vân, Vân Phong!”



“Vân Phong? Chính là Triệu hồi sư tứ hệ... Vân Phong.”



Mấy người họ lập tức nhìn về phía trước, chỉ nhìn thấy những đuôi sáng lấp lóe, trong lòng kinh ngạc: “Đúng thật là. Ta cứ nghĩ tin tức đó chỉ là người ta đồn bậy, sao có thể có Triệu hồi sư tứ hệ chứ.”



“Trăm nghe không bằng một thấy, tuy là ta cũng không nhìn rõ tận mắt, nhưng Triệu hồi sư tứ hệ, ôi mẹ ơi, là người của Vân gia chúng ta đó.”



“Ha ha ha, nói rất đúng, nói rất đúng! Triệu hồi sư của Vân gia, chính là oai như vậy đó.”



Vân Phong tiến thẳng về phía trước, bước vào Vân thành bỗng nhiên có một cảm giác thân thuộc trào dâng, không cần bất cứ sự chỉ dẫn nào, Vân Phong nhắm mắt, cảm nhận thời khắc kỳ diệu này. Tiểu Hỏa và Vân Phong tâm linh tương thông, chân đạp trên ngọn lửa tiến về phía trước, càng đi vào trong Vân thành, Vân Phong càng cảm thấy thân thuộc vô cùng, khi nàng vừa hé mở mắt ra, phủ của Vân gia đã hiện ra trước mắt.



Cặp mắt đen láy của Vân Phong nhìn chăm chú, bốn ma thú khế ước cũng cảm nhận được tâm trạng của nàng lúc này, nhìn khung cảnh kiến trúc giản dị nhưng đầy khí thế trước mắt, nhìn từng miếng gạch mái ngói, tuy nàng chưa từng thấy qua, tuy rắng nàng chưa từng đến, nhưng lại không hề xa lạ.



Vân gia, nàng ta đã trở về rồi.



Đại trưởng lão đang ngồi ở chính sảnh nhìn thấy Bạch Chi Vu không mời mà tới, cố kiềm chế sự bực bội và chán ghét tiếp chuyện lão, đột nhiên một chấn động trong không gian kỳ lạ truyền đến, mang theo một cảm giác hết sức quen thuộc, luồng khí này ông đã từng tiếp xúc, chính là thông qua Vân gia lệnh năm xưa.



Đại trưởng lão nét mặt bình tĩnh hé nở một nụ cười, nhị trưởng lão và tam trưởng lão vừa nhìn liền hiểu ngay. Bạch Chi Vu hoài nghi nhìn ba vị trưởng lão: “Đại trưởng lão, ông...”



Đại trưởng lão không thèm để ý lão mà đứng lên, nhị trưởng lão và tam trưởng lão cũng như vậy: “Đại ca, lẽ nào là...”



Đại trưởng lão cười ha hả gật đầu, lập tức bước nhanh ra trước, nhị trưởng lão và tam trưởng lão lập tức đuổi theo. Bạch Chi Vu đột nhiên bị gạt qua một bên không kịp thích ứng, nhìn thấy ba vị trưởng lão Vân gia vội vàng đi ra trước, rốt cuộc là đã xảy ra việc gì?



Bạch Chi Vu lập tức cũng theo sát phía sau, ba vị trưởng lão Vân gia mặc kệ Bạch Chi Vu theo sau, đại trưởng lão một mạch đi ra trước, trong mắt, trong lòng đều là sự vui sướng: “Nha đầu đó, cuối cùng cũng về rồi.”



***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK