Mục lục
Thiên Tài Triệu Hồi Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ vài ngày tin tức khu bán đấu giá ở Nhạc thành xuất hiện dược tễ cấp đại sư đã lan truyền khắp cả thành, các gia tộc lớn nhỏ dù là bình dân hay quý tộc đều rất hiếu kì, phần còn là hiếu kì với người có thể lấy loại dược tễ này ra bán, nhưng khu bán đấu giá giữ bí mật rất kỹ, càng phủ thêm một lớp màn thần bí lên người người nọ. Mọi người đều thi nhau bàn tán, chẳng mấy chốc nó trở thành chủ đề được bàn tán náo nhiệt nhất, người đấu giá thần bí nọ cũng thành tiêu điểm của cả Nhạc thành.



Mấy hôm nay Vân Phong và Khúc Lam Y vẫn đang nhàn nhã ở lại trong một lữ điếm nào đó ở Nhạc thành, cả ngày không bước ra ngoài như hai người còn nghe phong phanh tin tức nọ, đủ để thấy chuyện này lan truyền nhanh tới cỡ nào. Vân Phong cười, tốc độ xử lý việc này của khu đấu giá không tệ, tốc độ lan truyền tin tức cũng rất nhanh, xem sức trùng kích của lọ thuốc cấp đại sư này khá là mạnh.



“Tiểu Phong Phong, nàng đoán sẽ có mấy nhà tìm tới tận cửa?” Khúc Lam Y lười biếng tựa lên ghế, một tay vuốt ve mái tóc đen ngắn ngủn của mình, ánh mắt nhìn Vân Phong nóng rực, nhưng bị hắn cẩn thận dấu đi, một tay khác chống cằm, giương mắt nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài là núi non trùng điệp nối tiếp nhau.



“Đoán không sai thì Cung gia của một trong tứ đại gia tộc sẽ đến, còn mấy gia tộc lớn nhỏ khác ta không chắc lắm, nhưng có một gia tộc, chắc chắn cũng sẽ tìm tới.”



Khúc Lam Y cười nghiền ngẫm: “Nàng sẽ cho họ cơ hội? Chỉ vì gia tộc đó có hắn ta?”



Vân Phong lắc đầu, sắc mặt lạnh căm: “Ta đã nói, ta chỉ quan tâm U Nguyệt thế nào, còn U gia, không dính dáng gì tới ta cả, nếu họ dám lấy U Nguyệt làm cớ, đừng trách ta dẫn U Nguyệt rời khỏi U gia.”



Bàn tay đang vuốt cằm của Khúc Lam Y khựng lại, giương mắt nhìn sang Vân Phong: “Sớm muộn gì hắn ta cũng rời khỏi đó, chờ khi hắn ta hoàn toàn thất vọng.”



Vân Phong im lặng, quay đầu nhìn ra cửa sổ: “Tới lúc đó phải xem ý của nhị ca thế nào, nếu huynh ấy muốn đi, ta sẽ không để huynh ấy lại một mình. Huống chi...”



Nghĩ tới phần hồn phách còn sót trong cơ thể U Nguyệt, Vân Phong lại thấy tim mình thắt lại, giờ nàng đã dám chắc đó là linh hồn thuộc về nhị ca Vân Khải, nếu đã thuộc về Vân Khải, đương nhiên sẽ không ở lại trong gia tộc khác. Càng huống chi U gia không thể làm Vân Phong hài lòng, gia tộc như vậy, sớm muộn gì cũng khiến U Nguyệt thất vọng triệt để.



“Khoan nghĩ những chuyện khác đã, cứ thuận theo tự nhiên đi. Nhưng nếu U gia biết được bình dược tễ này xuất phát từ tay nàng, đoán chừng họ sẽ nửa vui nửa buồn.” Đột nhiên nghĩ tới chuyện này, Khúc Lam Y cười xấu xa: “Nếu họ biết nàng là Dược tễ sư cấp đại sư, sẽ thành vừa khóc vừa cười luôn.”



Lúc này U gia đã rối loạn, khi tin tức lan truyền khắp nơi, các bậc trưởng bối của U gia cũng ôm bụng nhiệt huyết, vì hiện giờ họ muốn tìm ra người bán đấu giá đó hơn bất kì gia tộc nào. Mặc kệ người nọ có phải Dược tễ sư hay không, chỉ bằng việc lấy ra được lọ thuốc đó đã đủ biết người nọ không tầm thường. U gia chỉ vừa vào Nhạc thành, họ thiếu nhất là một thế lực giúp đỡ, nếu có thể làm quen với người nọ, U gia sẽ như hổ mọc thêm cánh. Còn nếu người nọ là Dược tễ sư, vậy sợ là cả Cung gia cũng phải nể nang U gia mấy phần.



Đương nhiên U gia chủ đã phái người tìm hiểu tin tức, vì khu bán đấu giá ra giá quá cao nên U gia muốn tìm được người nọ trước, nhưng đã mấy hôm rồi, người nọ như bốc hơi khỏi Nhạc thành, không tìm được bất kì manh mối nào. Họ phải tìm được người nọ trước các gia tộc khác, U gia chủ sứt đầu mẻ trán chạy lo chuyện này, trên dưới U gia cũng đều bàn tán nghiên cứu không thôi.



“Có nghe chưa, trong khu đấu giá xuất hiện thuốc sinh mệnh cấp đại sư đó.”



“Người nọ rốt cuộc có phải là Dược tễ sư không, quá mức thần bí.”



“Hình như gia chủ đã phái người đi tìm nhưng vẫn không tìm được, nếu người nọ là Dược tễ sư thật, ta muốn gặp một lần quá.”



“Phải đó, có thể quen được người như vậy là cực kì vinh dự. Nếu có thể kết bạn với người nọ...”



“Nè nè, đừng nằm mơ giữa ban ngày chứ, loại người như vậy chúng ta gặp được đã là may mắn, còn muốn kết bạn...”



“Hừ! Ta chỉ nói thôi, cả tưởng tượng cũng không được à?”



Ngoài tiểu viện tử vắng vẻ của U gia vang lên tiếng nói chuyện của hai người, người thanh niên đang nhắm mắt tu luyện trong phòng mở mắt ra, mắt loé lên tia sáng: “Dược tễ cấp đại sư mà họ đang nói... Phong Nhi à?”



U Nguyệt ngồi dậy, bước ra ngoài. Đây là một tiểu viện tử đơn sơ, từ khi U Nguyệt về U gia, tầng lớp cấp cao ở U gia chưa từng hỏi thăm câu nào, đã quẳng gã tới tiểu viện vắng vẻ, cách chủ trạch của U gia khá xa, gần như có ý muốn U Nguyệt tự sinh tự diệt. U Nguyệt chẳng thèm để ý, có lẽ là vì đã quen sống một mình nên khi trở về gia tộc bị rồi ghẻ lạnh, gã cũng không để tâm lắm.



Từ ngày đó Vân Phong không tới U gia lần nào nữa, trong lòng U Nguyệt luôn thấy hơi lạ, thi thoảng gã lại lo cho Vân Phong, lo đủ chuyện, nào là giờ nàng sao rồi, nào là có rời khỏi Nhạc thành chưa, nếu đã đi sao không tới từ biệt mình, rồi thì đi tới vùng khác liệu có gặp phải nguy hiểm không? So với việc lo cho mình, U Nguyệt hầu như dồn hết tâm tư lo lắng cho Vân Phong.



Tin tức lan truyền trong Nhạc thành, U Nguyệt cũng đã biết qua lời bàn tán của mọi người, người đầu tiên gã nghĩ tới là Vân Phong. Dù gì lúc ở trong sơn động nàng cũng từng lấy ra lượng lớn thuốc sinh mạng cấp đại sư, vả lại trong một thời gian ngắn vậy, không thể có thêm một Dược tễ sư nào khác ghé qua Nhạc thành, huống chi còn là Dược tễ sư cấp đại sư. U Nguyệt dám chắc người bán đấu giá nọ chính là Vân Phong.



“Sao Phong Nhi phải đấu giá dược tễ? Chẳng lẽ muội ấy đang cần gấp thứ gì đó?” U Nguyệt nghĩ vậy, lòng lại càng thêm lo lắng. Mấy hôm nay gã vẫn nhốt mình ở U gia, không bước ra ngoài nửa bước, người U gia dường như cũng quên mất sự tồn tại của gã. U Nguyệt đẩy cửa đi thẳng ra ngoài, nếu tin tức truyền ra, vậy tức là Phong Nhi chưa rời khỏi Nhạc thành, lòng thầm vui vẻ. U Nguyệt biết, Phong Nhi sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi nơi này, mấy hôm nay gã vẫn nên ở cạnh nàng thì hơn.



“Nè! Ngươi chính là cái người vừa từ Ngoại vực về à?”



U Nguyệt đứng lại, thấy trên bức tường cao của viện tử bên cạnh, có một thanh niên đang đứng, từ trên cao nhìn xuống mình, U Nguyệt cau mày: “Là ta.”



Thanh niên nhảy xuống đất, ngông cuồng quan sát U Nguyệt: “Chậc chậc, sao ngươi lại về U gia?”



U Nguyệt sững sờ, ánh mắt thanh niên nọ vẫn rất ngông cuồng, như thể có gai nhọn bên trong, mặt U Nguyệt lạnh tanh: “Ta thân là người của U gia, đương nhiên phải về góp sức cho gia tộc.”



“Hả? Ngươi nói góp sức ấy hả? Ha ha ha ha!” Thanh niên bật cười càn rỡ, ngay sau đó cửa viện tử bên cạnh bị đẩy ra, có thêm hai người trẻ tuổi bước vào. Mắt U Nguyệt tối lại, thực lực của họ đều cao hơn gã.



“Nghe thấy chưa, một Tôn Giả đỉnh phong nói muốn góp sức cho U gia kìa!” Thanh niên cất tiếng cười ta, hai người nọ cũng cười châm chọc.



Thanh niên cười xong đột nhiên đánh U Nguyệt một quyền, U Nguyệt bị đau, lùi ra sau mấy bước: “Nghe cho kỹ! Trong cái U gia này, ngươi chỉ là một Tôn Giả đỉnh phong, lại dám ăn nói càn rỡ vậy, sao ngươi không biết tự lượng sức của mình nhỉ? Góp sức cho gia tộc? Với thực lực này của ngươi à, chỉ xứng xách giày cho ta!”



U Nguyệt lấy tay che chỗ bị đánh, đứng thẳng dậy không nói gì. Thanh niên thấy U Nguyệt im lặng, chẳng còn hứng thú gì nữa, cơn tức trong lòng cũng trút được phần nào: “Được rồi, nói nhiều với loại người này chỉ vô ích, chúng ta đi. Đúng là tự tin quá mức, không biết gia chủ nghĩ sao nữa, loại người thế này cứ vứt đi cho rồi, giữ lại làm gì không biết?”



Đám người nghênh ngang bỏ đi, U Nguyệt đứng tại chỗ, tay siết chặt thành quyền, nổi đầy gân xanh, gã cắn răng nhịn cái cảm giác đau đớn khủng khiếp từ cú đánh vừa nãy, trán toát mồ hơi, ngậm chặt miệng. Gã đứng đó một lúc lâu, mới cất bước bỏ đi, chỉ có điều sắc mặt rất tệ.



“Sao ngươi lại ở đây! Không ngoan ngoãn ở chỗ mình, đi lung tung làm gì?” Đột nhiên có tiếng quở trách vang lên. U Nguyệt ngẩng đầu, thấy nam nhân vội vã bước tới chỗ mình.



Nam nhân khinh thường liếc gã cái, rồi bực dọc mở miệng: “Ngươi đi theo ta, gia chủ muốn gặp ngươi.”



“Gia chủ?” U Nguyệt sững sờ, đây là lần đầu tiên gia chủ triệu kiến gã từ sau khi về U gia.



Nam nhân bực tức trừng U Nguyệt: “Đi theo ta, nhanh lên!”



U Nguyệt đi theo, nam nhân vẫn giữ một khoảng cách U Nguyệt, như thể không muốn lại quá gần gã, thi thoảng lại nghiêng đầu sang bên nhìn U Nguyệt đang đi theo mình, chán ghét than thở: “Thật là, còn tưởng là người giỏi giang thế nào, hoá ra chỉ là một gã ăn không ngồi rồi, Tôn Giả đỉnh phong... Cấp bậc thế này cũng có mặt mũi trở về?”



Những lời ông ta nói chui thẳng vào tai U Nguyệt. U Nguyệt không rõ cảm giác bây giờ trong lòng mình thế nào, cảm giác chua xót xen lẫn tức giận dâng trào, tay lại siết thành nắm đấm, cúi đầu im lặng đi theo sau nam nhân.



“Về cũng chỉ làm mất mặt U gia, Tôn Giả đỉnh phong, có trời mới biết mất bao lâu nữa mới lên được Tôn Vương, nếu thế hệ trẻ của U gia đều thế này, U gia xem như xong đời rồi, sao không ở Ngoại vực luôn đi, trở về cũng có giúp được gì đâu.”



Nam nhân vừa đi vừa oán thầm, như cố ý muốn U Nguyệt nghe. U Nguyệt nhẫn nhịn đi theo, không nói một lời, chỉ có nắm đấm ngày càng siết chặt, lòng bàn tay hằn lên cả một vết ngấn đỏ sâu hoắm.



“Mau vào đi, gia chủ đang chờ ở trong.” Nam nhân dẫn U Nguyệt tới chủ trạch, chỉ vào cánh cửa lớn trước mặt, chán ghét nhìn U Nguyệt.



U Nguyệt trầm mặc bước tới, đẩy cửa vào, nam nhân trợn mắt nhìn gã: “Xem đi, cả đường cứ như người câm, không nói được tiếng nào.”



U Nguyệt đẩy cửa bước vào, U gia chủ đợi sẵn bên trong, chỉ vào cái ghế bên cạnh: “Ngồi đi.”



U Nguyệt cúi đầu im lặng ngồi xuống, U gia chủ cũng ngồi đó, im lặng quan sát U Nguyệt, một lúc sau mới hỏi: “Ngươi... Muội muội kết nghĩa đó của ngươi rốt cuộc xuất thân thế nào?”



U Nguyệt hơi nheo mắt, ông ta hỏi Phong Nhi làm gì? Chẳng lẽ U gia đang tính lợi dụng gì Phong Nhi?



“Phong Nhi không có xuất thân gì cả.”



Mắt U gia chủ tối đen: “Nếu ngươi đã về U gia, thì cũng là một thành viên trong gia tộc, giúp sức cho U gia là chuyện hiển nhiên, ta hỏi ngươi, Phong Vân có phải là người bán đấu giá lọ thuốc sinh mạng không?”



U Nguyệt thầm cười khổ, ông ta hỏi thẳng thừng, không hề lòng vòng gì luôn: “Không phải, Phong Nhi không phải Dược tễ sư.”



U gia chủ không tin: “Ngươi nghe cho kỹ đây, nếu nàng ta thật sự là người bán đấu giá lọ thuốc sinh mệnh, U gia ta giành được trước, vậy sẽ giúp ích rất lớn cho U gia. Nếu người nọ không phải Dược tễ sư, vậy chắc chắn cũng có quen biết với Dược tễ sư, U gia cũng sẽ có được một mối quan hệ. Ngươi đã nhận nàng ta làm muội muội, nói thế nào nàng ta cũng có quan hệ với U gia, chúng ta có thể giành ưu thế.”



Trong lòng U Nguyệt dấy lên lửa giận, U gia muốn gã làm trâu làm ngựa, gã cũng nhận, bởi vì gã họ U, nhưng họ lại muốn lợi dụng Phong Phi. Phong Nhi và U gia chẳng có quan hệ gì cả, họ muốn lợi dụng nàng, gã tuyệt đối không cho phép.



“Sợ là phải làm gia chủ thất vọng, ta và Phong Nhi cùng về Nhạc thành, theo ta biết, muội ấy không phải Dược tễ sư, người bán đấu giá kia là người khác.” U Nguyệt ngẩng đầu cười nhìn U gia chủ, giọng nói hơn phần lạnh lùng.



U gia chủ lạnh lùng trừng mắt nhìn U Nguyệt, như muốn bới móc đáp án thật sự trong lòng gã, một lúc sau, U gia chủ phất tay: “Đã vậy thì thôi, ngươi đi đi.”



U Nguyệt đứng dậy, bước thẳng ra ngoài, nhiệt huyết trong lòng dần nguội lạnh. U gia chủ vẫn im lặng nhìn theo bóng lưng gã, mãi tới khi gã đi khuất, ông ta vẫn còn suy tư: “Không phải thật à? Hừ! Vốn cho là gã còn có tác dụng, chẳng ngờ vẫn vô dụng như vậy.”



U Nguyệt nhanh chóng rời khỏi U gia, chỉ cảm thấy U gia này như một sợi xích sắt, cột chặt trên cổ mình, khiến mình không cách gì thở nỗi. Mãi đến khi bước ra khỏi đại trạch của U gia, U Nguyệt mới thở phào giống như được sống lại, mắt nhìn xuống dưới, hắn quên mất mình chỉ là Tôn Giả đỉnh phong không có năng lực đi trên không, đại trạch U gia lại nằm ở tầng núi thứ hai, muốn đi xuống, chỉ có thể đi bộ.



U Nguyệt ước chừng khoảng cách, với tốc độ của gã, đi đi về về cũng cần cả tháng, trong đó có nửa tháng là để đi xuống dưới, cũng không biết có gặp được Phong Nhi không nữa. U Nguyệt cắn răng bước xuống núi, mấy người đứng ngoài cửa U gia thấy vậy cười trộm: “Đó là người vừa từ Ngoại vực về mấy hôm trước à?”



“Phải đó, trông hắn ta quê mùa vậy, nói ra không sợ làm mất mặt U gia à? Ta còn tưởng người về là thiên tài gì đó, ai dè chỉ là một Tôn Giả đỉnh phong.”



“Kỳ thật thực lực của Tôn Giả đỉnh phong không tệ, nếu ở trong mấy gia tộc khác cũng coi là có ích, nhưng biết làm sao được, ai bảo U gia chúng ta là đại gia tộc, cấp bậc này làm sao xứng được với U gia.”



“Chứ còn gì nữa, mà gã cũng to gan ghê, đi bộ xuống núi, không sợ giữa đường trượt té à?”



“Gia tộc như U gia đương nhiên có cách riêng để đưa người xuống núi, ai bảo gã không cần? Cho dù té xuống cũng là đáng đời!”



Hai người đứng thì thầm cười trộm một lúc lâu, bóng U Nguyệt đã khuất khỏi cửa núi U gia, bước lên con đường xuống núi. Có lẽ vì mối ràng buộc với linh hồn của người Vân gia, U Nguyệt vừa xuống núi, Vân Phong đã thấy mình hơi mất tập trung, ngẫm nghĩ một lúc, mấy hôm rồi nàng không đi thăm U Nguyệt, không biết huynh ấy ở U gia thế nào nữa.



Khúc Lam Y thấy Vân Phong mất tập trung, kéo tay Vân Phong, đẩy nàng ra ngoài.



“Khúc Lam Y, chàng làm gì vậy?”



Vân Phong bị đẩy ra khỏi lữ quán, Khúc Lam Y nhướn mày: “Trông nàng mất hồn mất vía vậy, có phải đang lo lắng cho hắn ta không?”



Vân Phong giật mình, suy nghĩ trong lòng nàng không thể giấu được hắn, dường như nàng nghĩ gì Khúc Lam Y cũng biết, tới giờ lúc nào hắn cũng biết nàng muốn gì. Khúc Lam Y nhìn thần sắc trên mặt Vân Phong, vươn tay nhéo má nàng: “Ta là con giun trong bụng nàng đấy, nàng nghĩ gì ta đều biết cả.”



Vân Phong xấu hổ, giun trong bụng gì chứ, hắn không tìm được ví dụ nào hay ho hơn à? Nàng ngẩng đầu nhìn núi non muôn trùng bên trên: “Ta lo lắng thật, U gia đối xử với huynh ấy như vậy, trong lòng ta không yên tâm được.”



“U gia đối xử với hắn ta thế nào, trong lòng nàng cũng biết, với tính cách của họ, đoán chừng sẽ quẳng hắn ta sang bên không thèm quan tâm, đây đã coi như là kết quả tốt nhất.”



Vân Phong sa sầm mặt, quẳng một bên không quan tâm cũng được, tối thiểu U Nguyệt sẽ không bị làm phiền, trong lòng huynh ấy ít nhiều cũng còn trung thành với U gia. Nhưng nếu không chỉ có vậy thì sao, theo thói thường trong các đại gia tộc, ức hiếp sỉ nhục là chuyện bình thường, nhất là với thân phận như U Nguyệt.



“Được rồi, lo thì đi thăm thôi.” Khúc Lam Y nắm tay Vân Phong.



Vân Phong gật đầu, hai người ngự không đi thẳng tới tầng núi thứ hai của U gia, một đường lên cao, mắt Vân Phong đột nhiên dừng lại ở một chỗ, sắc mặt thay đổi.



“Nhị ca!” Vân Phong hét to một tiếng, đột ngột lách người sang bên cạnh. Khúc Lam Y nhìn theo, thấy có người đang bị treo lơ lửng trên vách đá. Hoá ra người nọ là U Nguyệt đang cố gắng bấu vào vách đá dựng đứng, tay rướm đầy mồ hôi và vết trầy, đường xuống núi còn dốc hơn những gì gã tưởng, thậm chí còn không có đường để đi. U Nguyệt sơ sẩy một chút đã rơi xuống, may mà gã kịp dùng vũ khí ghim lên vách đá mới giữ cho mình không rơi xuống, nhưng chung quanh không có lấy một chỗ để đặt chân, một khi trượt tay, gã sẽ ngã vào vực sâu vạn trượng.



Tiếng thét của Vân Phong làm U Nguyệt run lên, nghiêng mặt qua liền trông thấy Vân Phong vẻ mặt đầy lo lắng, con Sư ưng đẹp tới lạ thường kia cũng xuất hiện ngay sau đó. Thấy Vân Phong xuất hiện, gã cũng tới cực hạn, mệt mỏi thả tay ra, Lam Dực lao xuống, đón lấy U Nguyệt để gã ngã xuống người nó.



“Nhị ca, huynh có sao không?” Vân Phong leo lên lưng Lam Dực, lo lắng quan sát U Nguyệt. Nghĩ tới cảnh vừa rồi, Vân Phong lại thấy hoảng sợ, nếu nàng không tới, nếu nàng tới chậm một bước, nhị ca sẽ... Nghĩ vậy, lửa giận bốc lên trong lòng Vân Phong.



“U gia dám đối xử với huynh thế này!” Vân Phong quát giận.



Khúc Lam Y cũng chạy tới, nói một câu làm Vân Phong tỉnh táo lại: “Chưa chắc, gia tộc như U gia bình thường đều có cách riêng để đưa người xuống núi, chắc hắn ta không biết đó thôi. Đương nhiên, không loại trừ có người cố ý giấu hắn ta.”



U Nguyệt chật vật nằm trên lưng Lam Dực, nhếch miệng: “Ta không sao đâu Phong Nhi, là do ta vô dụng.”



“Vô dụng cái gì! Huynh là nhị ca của muội, sao có thể vô dụng được!” Mắt Vân Phong bốc lên lửa giận. Dù U Nguyệt không biết chuyện, nàng không tin trong U gia không có ai nhìn thấy huynh ấy định xuống núi. Đã biết huynh ấy muốn xuống núi, còn mặc cho huynh ấy đi bộ, đó là cố ý.



“Chủ nhân, chúng ta đi đâu?” Lam Dực bay vòng trên không, hỏi.



Vân Phong nhìn chung quanh: “Tìm một vùng đất bằng phẳng đáp xuống đi.”



Lam Dực gật đầu, đôi cánh xinh đẹp vỗ một cái, xoay người bay lên cao.



Không lâu sau, Lam Dực tìm đuợc một khoảng đất không lớn nhưng đủ để đặt chân. Lam Dực cẩn thật đáp xuống, hoá thành tia sáng xanh bay vào nhẫn khế ước. Vân Phong lấy một lọ thuốc sinh mệnh ra định đút cho U Nguyệt, U Nguyệt cười khổ lắc đầu từ chối, chống người ngồi dậy: “Phong Nhi, ta chỉ bị trầy da thôi, không cần dùng tới nó đâu.”

Khúc Lam Y cười bất đắc dĩ, Tiểu Phong Phong thật là, lấy thuốc sinh mệnh chữa vết thương nhỏ vậy, thuốc sinh mệnh trong tay nàng cứ như cải trắng, quơ tay là có cả bó.



Vân Phong lại dùng Thuỷ nguyên tố giúp U Nguyệt chữa thương, chắc rằng đó chỉ là vết thương ngoài da, nàng mới thở phào. U Nguyệt cười khẽ: “Hoá ra người bán đấu gia làm cả Nhạc thành nhốn nháo thật sự là Phong Nhi.”



Vân Phong cười: “Sao vậy? Nhị ca không ngờ là muội à?”



“Ta nghĩ tới muội đầu tiên, có điều cần phải bán đấu gia lọ thuốc cao cấp thế này, muội đang cần gấp thứ gì à?”



Vân Phong và Khúc Lam Y cười, hai người không giải thích nhiều: “Đương nhiên có việc cần, à phải, nhị ca, muội có âm bài rồi, sau này hai ta liên lạc cũng dễ hơn.”



Vân Phong lấy âm bài ra, U Nguyệt cười: “Lúc trước đã nói sẽ dẫn muội đi mua, người làm ca ca như ta thật đúng là...”



“Được rồi, chỉ là chuyện nhỏ, đây là chuyện muội nên làm.” Vân Phong ngắt lời U Nguyệt, đột nhiên phát hiện về mặt này nhị ca rất giống đại ca, Vân Thăng cũng thích lải nhải như vậy, chỉ là Vân Phong không thấy phiền chán mà thôi.



Đưa khí tức của U Nguyệt vào âm bài, Vân Phong mới cất nó vào, trên người U Nguyệt toàn là ngoại thương, được Thuỷ nguyên tố của Vân Phong chữa xong thì đã khôi phục hoàn toàn. Khúc Lam Y ứng cạnh như lơ đãng hỏi: “U gia chủ không tới tìm huynh à?”



U Nguyệt giật mình, cười khổ gật đầu: “Hôm nay có tới tìm ta, hỏi ta là người bán đấu giá dược tễ có phải là Phong Nhi không.”



“Hừ, lão nhân đó cũng thông minh nhỉ, có thể liên tưởng tới Tiểu Phong Phong.”



“Có thể là ông ta nôn nóng lại không điều tra được gì, nên mới liên tưởng tới ta. Tiếc là dù ông ta hỏi vậy nhưng trong lòng không hoàn toàn tin tưởng, chuyện ta là Dược tễ sư cấp đại sư, nếu không phải bày ra trước mặt thì ông ta không tin đâu.” Vân Phong lạnh lùng nói.



Khúc Lam Y lại nhìn U Nguyệt: “Nếu ông ta hỏi huynh, vậy huynh trả lời thế nào? Phải biết, nói ra chuyện này, địa vị của huynh trong mắt U gia chủ sẽ tăng lên đáng kể.”



U Nguyệt nhếch môi: “Người U gia muốn lợi dụng ta thế nào cũng được, nhưng muốn lợi dụng Phong Nhi, ta tuyệt đối không cho phép!”



Vân Phong nghe vậy lòng thấy rất ấm áp. Khúc Lam Y thì lại ngạc nhiên, hắn không ngờ U Nguyệt sẽ che chở Vân Phong tới vậy. Tình cảnh của gã ở U gia chắc chắc không tốt gì cho cam, nếu gã nói tin Vân Phong chính là người bán đấu giá cho U gia chủ, vậy ông ta sẽ ra sức lấy lòng gã để tiếp cận Vân Phong, thậm chí sẽ thông qua mối quan hệ đặc biệt giữa hai người mưu cầu lợi ích. Nếu thật vậy, hắn sẽ không tha cho U gia. Chỉ có điều, Khúc Lam Y không ngờ U Nguyệt sẽ chủ động ngậm chặt miệng.



“Dù ta không phải đại ca ruột của Phong Nhi, nhưng trong lòng ta, muội ấy không khác gì muội muội ruột cả.” U Nguyệt nói rất chắc chắn.



Vân Phong cười, ấm áp vô cùng, phần linh hồn nhỏ trong cơ thể huynh ấy thuộc về nhị ca Vân Khải, dù U Nguyệt có phải vì phần linh hồn đó mới đối xử với nàng tốt vậy không, nàng cũng ghi nhớ tâm ý này trong lòng.



Vân Phong hít một hơi, im lặng một lúc, mặt có vẻ nghiêm túc: “Nhị ca, dù huynh chỉ mới về U gia được mấy ngày, nhưng chắc huynh cũng đã nhìn rõ vài thứ, U gia có đáng để huynh dốc lòng hy sinh vậy không?”



U Nguyệt im lặng, những lời mỉa mai vẫn còn vang lanh lảnh bên tai, trong lòng làm sao dễ chịu được, nhưng gã vẫn còn lòng trung thành với gia tộc đó. Vào lúc này lập trường và tâm tính của U Nguyệt cực kì mâu thuẫn, mối liên hệ với gia tộc nào có thể dễ dàng chặt đứt như vậy, trừ phi là bị gia tộc vứt bỏ, bị gia tộc buông tay thì mới có thể triệt để cạn tình với gia tộc.



Vân Phong thấy U Nguyệt khó xử, cười khẽ: “Nhị ca, Phong Nhi chỉ có một câu, nếu huynh muốn rời khỏi U gia, Phong Nhi sẽ dẫn huynh đi.”



U Nguyệt sững sờ, ngẩng đầu nhìn Vân Phong, nhìn vào đôi mắt đen bình lặng của nàng, bên trong chỉ có quan tâm và che chở. U Nguyệt hít sâu, tại sao, tạo sao nghĩa muội mà gã nhận lại đối xử tốt với gã vậy, còn những kẻ cùng chung dòng máu U gia lại đối xử với gã như thế? Đó là máu mủ chí thân thật à? Thật đúng là buồn cười.



U Nguyệt nhếch môi, cười nhìn Vân Phong: “Được, lời Phong Nhi nói, ta sẽ nhớ kỹ.”



Vân Phong gật đầu, U Nguyệt chợt nhớ tới một chuyện, lo lắng nói: “Phong Nhi, dã tâm của U gia đã vượt xa tưởng tượng của ta, hôm nay U gia chủ nói với ta rất nhiều, mỗi câu đều liên quan tới muội, muội đừng bao giờ dính liếu gì tới U gia, không thì họ sẽ như dơi hút máu cắn chặt lấy muội. Nếu họ biết muội là người bán đấu giá, còn là Dược tễ sư, vậy quan hệ giữa hai ta...” Ánh mắt U Nguyệt tối đi: “Cho dù muội muốn cắt đứt quan hệ với ta, ta cũng cam lòng.”



Vân Phong cười bất đắc dĩ, Khúc Lam Y liếc gã: “Ta nói này U Nguyệt, thân là nhị ca của Vân Phong, huynh thông minh xíu được không? Nếu huynh không muốn cắt đứt quan hệ với Tiểu Phong Phong tới vậy, sao không cắt đứt quan hệ với U gia? Giữa U gia và Tiểu Phong Phong, huynh chọn ai, từ lâu trong lòng huynh đã có đáp án, đúng không?”



“Nhưng... Đó dù gì cũng là gia tộc của ta...”



Vân Phong cười: “Máu mủ quả thật là mối ràng buộc kiên cố, nhưng ràng buộc này không phải thứ vĩnh viễn bền vững, một khi thứ gọi là thân tình, thứ gọi là máu mủ ấy thay đổi về chất, gia tộc cũng sẽ thay đổi. Thứ gọi là gia tộc, thứ gọi là máu mủ đó nên là hậu thuẫn kiên cố cho huynh dù huynh đi tới bất cứ đâu, dù huynh gặp được bất kì khó khăn gì cũng sẽ sẽ suối nguồn động lực cho huynh, thứ gọi là tộc nhân, là người thân, dù gặp chuyện gì cũng nên lo lắng suy nghĩ cho huynh đầu tiên.”



Tay Vân Phong khẽ đặt lên ngực, nơi đó có một cảm giác ấm áp quẩn quanh: “Đó mới là người thân, đó mới là quan hệ máu mủ ruột rà, dù ở nơi tăm tối thế nào, họ cũng sẽ thành ánh mặt trời soi sáng cho huynh.”



Sắc mặt Khúc Lam Y cứng đờ, mắt nhìn Vân Phong, trên mặt nàng là vẻ dịu dàng và ấm áp không nói nên lời. U Nguyệt ngơ ngác hỏi lại: “Có một gia tộc như vậy ư?”



Vân Phong cười: “Có, người thân của muội là như vậy.”



Khúc Lam Y chậm rãi cúi mặt, mái tóc ngắn màu đen che khuất hai mắt hắn, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, nụ cười cứ thế xuất hiện, bên trong xen lẫn rất nhiều cảm xúc phức tạp. Khúc Lam Y xoay người đi, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phương xa, đó là thứ gọi là người thân, thứ gọi là gia tộc à?



“Phong Nhi thật may mắn.” U Nguyệt thì thào.



Vân Phong gật đầu: “Phải, muội thật sự rất may mắn.”



Có thể đi tới thế giới này, có thể có được người nhà như vậy, có thể có được mọi thứ như bây giờ, nàng quả thật rất may mắn. Cho dù nàng phải gánh trên lưng rất nhiều thứ, nhưng nàng vẫn vui vẻ chịu dựng.



“Nên đưa huynh ấy về thôi, ta nghĩ người nên ghé thăm chúng ta cũng đã đến rồi.” Khúc Lam Y quay lại, thần sắc lúc nãy đã biến mất sạch, Vân Phong gật đầu.



U Nguyệt lo lắng nhìn Vân Phong: “Phong Nhi, ta không thể giúp muội được gì, nhưng ta sẽ không để U gia lợi dụng muội.”



Vân Phong cười khẽ: “Họ muốn cũng phải xem muội có chịu không.”



Đưa U Nguyệt tới ngoài sơn môn của U gia, hai người có âm bài để liên hệ đã tiện hơn rất nhiều. Vân Phong và Khúc Lam đi rồi, U Nguyệt một mình trở về U gia, hai người canh cổng thấy U Nguyệt về, không khỏi sửng sốt. U Nguyệt lạnh mặt đi vào, một lúc sau cả hai mới hoàng hồn.



“Sao gã về sớm vậy?”



“Ai biết, chắc chưa đi được bao lâu đã vòng lên lại.”



“Dù vậy, ta vẫn cứ thấy có gì đó không ổn...”



Vân Phong và Khúc Lam Y vừa về tới lữ điếm, lão bản đã chạy ra đón, thì thầm vào tai Vân Phong: “Phong tiểu thư, có người tới tìm ngươi, ta đã làm theo lời dặn của ngươi, dẫn họ vào phòng đợi.”



Vân Phong cảm ơn lão bản một tiếng, cùng Khúc Lam Y bước lên lầu. Lão bản nghe Vân Phong cảm ơn, mặt mày hớn hở, dù Phong tiểu thư trong rất trẻ tuổi nhưng khí thế không thua kém bất kì ai, có thể nhận được tiếng cám ơn của nàng, trong lòng vô cùng thoải mái.



Vân Phong đẩy cửa vào, mấy người ngồi trong phòng đợi một lúc lập tức nhìn sang, đều là mấy nam nhân trong lanh lẹ khôn khéo. Vân Phong và Khúc Lam Y bước vào, đóng cửa lại, mấy nam nhân nhìn chằm chằm vào Vân Phong đầy nghi hoặc, dường như không dám tin đây là người bán đấu giá họ muốn tìm, nhìn vẻ ngoài, nàng còn quá trẻ.



Vân Phong và Khúc Lam Y ngồi xuống, mấy nam nhân lúng túng nhìn nhau, một người bước ra, mặt mày loáng thoáng vẻ ngạo nghễ: “Ta đại diện Cung gia tới đây, chắc các hạ cũng từng nghe thấy tên tuổi của Cung gia thuộc một trong tứ đại gia tộc rồi.”



Vân Phong im lặng, người nọ không biết nói gì tiếp. Vốn tưởng khi nghe tên Cung gia, nàng sẽ tỏ vẻ gì đó, chẳng ngờ lại chẳng thèm quan tâm, người nọ lúng túng ho khan: “Cung gia chủ phái ta tới là muốn hỏi ý các hạ, các hạ muốn dùng lọ thuốc sinh mệnh đó đổi lấy thứ gì? Nếu như các hạ cho phép Cung gia có vinh hạnh được đón tiếp mình, vậy ta có thể mời các hạ tới Cung gia một chuyến không?”



Lời người nọ làm mấy nam nhân khác đều căng thẳng, phần nhiều là tức giận, nhưng không dám hó hé gì, họ cũng vì mục ích thế này mới tới, không ngờ Cung gia cũng nhúng tay. Cung gia đòi người, các gia tộc nằm ở tầng thứ hai này dám tranh giành à? Nếu cùng cấp thì thôi đi, nhưng nếu là một trong tứ đại gia tộc, họ chỉ đành ngậm ngùi nhìn theo.



Lúc nói chuyện, người nọ tỏ ra cực kì khí phách, giống như chắc chắn rằng Vân Phong sẽ đi, thấy Vân Phong đứng lên, người nọ đắc ý nhếch môi: “Mời các hạ.”



Vân Phong nhướn mày, nhìn người nọ: “Ta có nói muốn đi à?”



Người nọ ngẩn ra: “Không phải các hạ đã đồng ý à. Vậy các hạ...”



“Tai nào của ngươi nghe ta nói đồng ý?” Vân Phong liếc sang.



Người nọ mấp máy môi: “Nhưng, nhưng...”



Đây là lời mời của Cung gia, lời mời của một trong tứ đại gia tộc, sao nàng có thể thẳng thừng từ chối? Có thể được một trong tứ đại gia tộc mời là vinh dự không phải ai cũng có được. Dù nàng quen biết với Dược tễ sư kia, làm vậy cũng quá mức ngạo mạn rồi.



“Các hạ nên suy nghĩ cho kỹ, Cung gia mời các hạ là muốn thông qua các hạ quen biết vị Dược tễ sư kia, các hạ đừng quá tự đề cao mình!” Người nọ chưa bao giờ bị từ chối, vội vã nói.



Vân Phong nhếch môi: “À, hoá ra là muốn làm quen với Dược tễ sư?”



Người nọ hơi xấu hổ: “Nếu các hạ đã biết, vậy...”



“Các người cũng tự đại diện cho gia tộc của mình tới đây?” Vân Phong không thèm nghe người nọ nói gì.



Người nọ lúng túng đứng đó, lần đầu tiên biết thế nào là sỉ nhục, tức giận nhìn Vân Phong. Nếu không phải gia chủ hạ lệnh, nếu không phải băn khoan mối quan hệ giữa nàng và Dược tễ sư kia, sao ông ta cho phép nàng ta cư xử với mình như vậy.



Đại diện mấy xa tộc khác vội vàng gật đầu, Vân Phong bật cười: “Các vị cũng muốn thông qua ta để quen biết vị dược tễ sư kia?”



Đại diện các gia tộc nhìn nhau, mắt loé lên tia sáng, đại diện Cung gia cao ngạo quá mức, đã chọc giận nàng, nhưng họ thì chưa. Tiểu cô nương này là con đường duy nhất để làm quen Dược tễ sư, đương nhiên phải lấy lòng nàng mới gặp dược Dược tễ sư, nếu chọc giận nàng, đừng mơ gặp dược Dược tễ sư.



“Không phải, là vì muốn làm quen với các hạ.” Đại diện các gia tộc cười đáp. Đại diện Cung gia nghe xong tức điên lên, đám gia tộc nhị lưu này dám cướp người với Cung gia.



Vân Phong nhếch môi, cười tuôi: “Nếu tộc trưởng các vị muốn làm quen với ta, vậy nói với họ, muốn làm quen thì đích thân tới đây.”



Mọi người ngẩn ra, đích thân tới? Bảo tộc trưởng một gia tộc đích thân tới ư? Nàng quá kiêu ngạo rồi.



“Việc này...” Các đại diện đều do dự.



Vân Phong bật cười: “Nếu chút thành ý này mà các tộc trưởng cũng không chịu bỏ ra, vậy đi thong thả, cửa ở đằng kia.”



Vân Phong chỉ ra cửa, mặt vẫn là nụ cười bình thản nhẹ nhàng. Đại diện Cung gia tức tối phất tay áo bỏ đi đầu tiên, hừ lạnh một tiếng, xem chừng bị chọc điên rồi, những người còn lại cũng nhìn nhau, lần lượt bỏ đi.



Đợi họ đi hết rồi, Khúc Lam Y mới cười: “Cứ thế đuổi họ đi hết à?”



Vân Phong ngã người ra sau dựa vào ghế: “Không lâu đâu, họ sẽ vòng về thôi.”



Lần này Vân Phong cho họ một đòn cảnh cáo, còn kiêu ngạo nói muốn tộc trưởng các gia tộc tự mình tới, tin này truyền vào tai các tộc trưởng, xuất hiện đủ các biểu hiện, có người tức giận, có im lặng, kỳ lạ nhất là Cung gia chủ. Nghe thuộc hạ tức giận thêm bớt không ít chuyện, Cung gia chủ im lặng vài giây, đột nhiên bật cười thoải mái.



“Ha ha, ha ha!”



Người báo cáo ngẩn ra, run lên, có phải mình đã nói sai gì rồi không? Sao gia chủ cười tới vậy, cười còn... Rất vui vẻ?



“Ha ha ha! Nhóc con này thú vị đấy, tự mình tới, ha ha, được, lão phu đích thân tới gặp nàng ta.”



Không ngoài dự liệu, hôm sau các vị khách quý đều tới cửa, mấy vị tộc trưởng gặp nhau ngoài cửa lữ điếm nơi Vân Phong ở, sắc mặt khác thường nhìn nhau, lòng chỉ có một suy nghĩ, hoá ra đều tới cả? Mọi người đứng trên không, tự biết hôm nay tất cả đều tranh giành một người, không khỏi mỉa mai nhau.



“Chậc chậc, ta tưởng chỉ có mình ta chịu hạ mình tới đây, hoá ra chư vị cũng bất chấp tất cả nhỉ.”



“Hừ! Như nhau thôi, ai cũng có suy tính của mình, ai chẳng biết?” U gia chủ nói xong, mắt hiện lên vẻ lo lắng. Mấy tộc trưởng khác cũng giữ thái độ tương tự, chưa gặp được Vân Phong, họ đã bắt đầu cướp người.



“Nếu đã tới, vậy cùng vào đi, ai giành được là bản lĩnh của người đó.” Triệu gia chủ nhìn quanh, liếc xéo U gia chủ cái, thầm nghĩ một khi giành được vị Dược tễ sư này, chắc chắn sẽ cho U gia một bài học.



Các tộc trưởng đáp xuống, ngay lúc này một tiếng cười sang sảng vang lên: “Ha ha ha, lão phu không biết, các vị cũng tới đây hết à?”



Các gia chủ nghe vậy, sắc mặt sầm xuống, hay rồi, Cung gia chủ của một trong tứ gia gia tộc đã tự mình tới.



“Cung gia chủ tự mình tới, thật đúng là bất ngờ.” Các gia chủ cười đáp nhưng trong lòng lại bật khóc. Có Cung gia chủ, họ còn cướp người gì nữa? Mẹ nó, không ai nghĩ Cung gia chủ sẽ tự mình tới đây, có khác gì đang nói giỡn đâu chứ.



“Ha ha ha, nhóc con này rất thú vị, ta phải tới để xem thử chứ.” Cung gia chủ bình thản đáp. Các gia chủ đều mắng thầm trong lòng, xem thử cái gì, lão già ngươi tới xem thử, ngay cả cơ hội ra tay bọn ta cũng không có.



“Được rồi, chúng ta đi vào gặp nhóc con dám bảo ta đích thân tới thôi.” Cung gia chủ cười sang sảng, đáp người xuống. Mấy gia chủ khác thấy vậy, chỉ đành cắn răng đi theo.



Vân Phong đang ngồi trong phòng mở choàng mắt, miệng cười khẽ, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tốt lắm, đến đủ hết cả rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK