Vân Phong đứng dậy ngồi trên giường, thu lại khí tiết của mình, cả người trầm lắng lại, như muốn chìm vào trong thế giới của mình, trước mắt là một nơi tối hù, nhưng Vân Phong vẫn cảm giác được ý thức của bản thân đang không ngừng giảm xuống, giảm xuống, cứ giảm dần xuống, thế giới của nàng như một cái vực sâu không đáy, Vân Phong cũng không biết tới khi nào mới rơi xuống đáy, tới khi nghe thấy âm thanh kim loại chạm qua mặt đất.
Ánh mắt Vân Phong ngẩn ra, kịp thời ý thức được đã dừng lại, nàng chậm rãi đi về phía trước, tiếng xiềng xích tha trên mặt đất vẫn tiếp tục vang lên, càng ngày càng rõ ràng, tim Vân Phong bỗng nhiên đập nhanh hơn, nếu có tiếng xiềng xích trượt qua lại, vậy thì chứng tỏ ở trong này có gì đó bị khóa lại, là người hay là cái gì khác chứ? Vân Phong nghe thấy tim mình đập càng kích động hơn, cẩn thận tới gần, âm thanh xiềng xích kéo lê trên mặt đất đột ngột yên lặng, Vân Phong sửng sốt, bước chân cũng theo đó mà dừng lại, ngay khi phía đối diện yên tĩnh đi, thì không gian tối thui này đột nhiên xảy ra biến hóa, một mảnh tối đen giống như bị xé rách, hiện ra một vết nứt cực lớn, hình như có cái gì đó muốn từ trong bóng tối lao ra!
Một tia sáng chói mắt không biết từ chỗ nào nơi chiếu vào, ánh sáng này chiếu xuống dưới, cũng làm cho Vân Phong thấy được dây xích màu đen huyền, rất là tráng kiện, chỉ cần một chiếc xiềng xích thôi là Vân Phong đã không thoát được! Đây là xiềng xích gì thế! Ánh sáng chợt lóe qua, không gian lần nữa lâm trong bóng tối, cái khe lúc nãy xuất hiện cũng biến mất, tựa như ảo giác, Vân Phong ngơ ngác đứng đó, sâu bên trong bóng tối, hình như có cái gì đó đang chuyển động, âm thanh xiềng xích nặng nề kéo lê trên mặt đất tạo nên tiếng vang.
Vân Phong như bị ma nhập, chậm rãi vươn tay hướng tới trong bóng đêm tìm kiếm, nàng có dự cảm có thể chạm đến thứ gì đó, hoặc có thể bắt được thứ gì đó! Nàng nhìn bàn tay mình dần dần bị bóng tối nuốt hết, phía trước là một mảnh hư vô, Vân Phong cắn chặt răng, cất bước đi vào, bỗng một thanh âm vang dội đánh vỡ hết thảy!
“Na na!” Âm thanh chuyên thuộc của Nhục Cầu la lên làm Vân Phong kinh ngạc, vừa mới bước vào bóng tối lập tức lui lại ngay, ý thức của Vân Phong nhanh chóng bị kéo về! “Hự!” Đột ngột mở hai mắt, Vân Phong liền thấy được đôi mắt to tròn ngập nước của Nhục Cầu tràn đầy lo lắng, Yêu Yêu ở bên cạnh cũng lo lắng nhìn nàng, sau khi nhìn thấy Vân Phong mở mắt ra, Yêu Yêu liền nhào tới, ôm chặt lấy Vân Phong.
“Vừa rồi ta làm sao vậy?” Vân Phong thì thào tự nói, trên trán toát ra mồ hôi lạnh như băng, không gian bóng tối vừa rồi, còn có dây xích rất lớn giấu ở sâu bên trong, xiềng xích kia rốt cuộc trói thứ gì! Hơn hết, vì sao trong thân thể mình lại có cái thế giới như vậy! Hô hấp Vân Phong dần chậm lại, Nhục Cầu nhảy lên bả vai, nhẹ nhàng chà xát hai má Vân Phong, “Na na, na na na na!” Nhục Cầu giống như đang nói gì đó, tuy nhiên một chữ Vân Phong cũng nghe không hiểu, Nhục Cầu không khỏi có chút nóng nảy, “Na na, na na, na na kia!
“Ta nghe không hiểu.” Vân Phong bình tĩnh nói một câu, Nhục Cầu lúc này mới uể oải cúi đầu xuống, Vân Phong bất đắc dĩ cười, có Tiểu Hỏa ở đây thì tốt rồi, ít nhất có thể nghe hiểu một chút, Vân Phong nghĩ tới một điều, nếu Nhục Cầu nói chuyện mà nàng nghe không hiểu, đây là nỗi khó chịu trong lòng nàng.
“Trong thân thể ta có cái gì hả?” Vân Phong nghi ngờ hỏi một câu, Nhục Cầu lập tức gật gật đầu nhỏ, gật y như trống bỏi, Vân Phong vừa thấy thần sắc không khỏi nghiêm túc hẳn, “Ngươi có biết đó là cái gì không.
Nhục Cầu vô tội mở to mắt to, cuối cùng lắc đầu, tay Vân Phong đem thân hình đầy thịt của Nhục Cầu nhắc tới trước mặt mình, “Nhục Cầu, đừng gạt ta.”
Nhục Cầu vẫn cứ lắc đầu, cái đuôi nó vỗ vỗ mu bàn tay Vân Phong: “Na na, na na...” Thấp giọng kêu vài tiếng, Vân Phong nhíu mày, không được rồi, nàng căn bản là nghe không hiểu!
“... Có chuyện gì vậy?” Yêu Yêu lo lắng hỏi, Vân Phong lắc đầu, tay vuốt ve mái tóc mềm mại của Yêu Yêu: “Không có việc gì, không có việc gì.” Yêu Yêu bán tín bán nghi* nhìn Nhục Cầu, Nhục Cầu nhảy trở lại lên vai Vân Phong không hề tiếng nào nữa, bên trong thân thể của nàng đúng thật có thứ gì đó đang tồn tại, có thể bị sợi dây xiềng xích thô to kia chặt khóa thì định cũng không phải thứ gì đó bình thường, là người hay là... Ma thú chứ? Bên trong thân thể của nàng sao lại cất giấu một cái thế giới như vậy, rốt cuộc chuyện này...!
*nửa nghi ngờ nửa tin tưởng
Bất luận thứ đó là cái gì, người cũng được mà thứ khác cũng thế, hẳn là sẽ không gây nguy hiểm cho nàng, trước mắt cứ tạm thời mặc kệ đi, sau này có cơ hội thì sẽ biết rõ thôi! Vân Phong dứt khoát bỏ qua mối nghi vấn này, cửa cũng bị người ta đẩy vào, Khúc Lam Y ung dung cười dựa vào bên cạnh cửa, “Ngủ có được không, tiểu Phong Phong?”
Vân Phong bỗng nhiên nhớ tới những lời nói đêm qua lúc hai người ở cùng một chỗ, sắc mặt không khỏi ửng hồng, Khúc Lam Y day day thái dương của mình, “Xem ra nàng ngủ rất tốt, bất quá ta thì lại mất ngủ.” Cặp mắt đẹp kia quả thật có tơ máu, Vân Phong đứng dậy, “Tại sao lại mất ngủ?”
Khúc Lam Y nhếch khóe miệng: “Không phải do nàng sao, trêu chọc làm cho ta không ngủ được?”
Vân Phong thẹn quá hóa giận gầm lên: “Không liên quan đến ta! Ngươi tên biến thái này!”
Khúc Lam Y khoái trá cười ha ha, mặt Vân Phong càng đỏ hơn, Yêu Yêu khó hiểu nhìn hai người đang náo động, cuối cùng hướng mắt nhìn về hướng Khúc Lam Y, “... Khi dễ tiểu Phong.” Yêu Yêu chậm rãi há mồm, một hàm răng nanh sắc nhọn lộ ra, bản tính hung tàn kia liền sắp lộ, cặp mắt màu lam nhìn về phía Khúc Lam Y đã tràn ngập địch ý!
“Nói giỡn thôi.” Vân Phong trấn an ôm lấy Yêu Yêu, Yêu Yêu lúc này mới đỡ hơn, thần sắc cũng dịu đi không ít, Khúc Lam Y ở một bên thấp giọng cười, “Cho dù Yêu Yêu có tức giận ta cũng không để ý, bộ dạng đỏ mặt của nàng thật sự rất đẹp.”
Vân Phong không nói gì, bởi vì hai má lại đỏ lên, bất chợt một giọng nói từ bên ngoài vang lên, “Xem ra hai vị đều dậy rất sớm.” Vân Phong nhìn qua, thì ra là Mục Thanh. Nhớ đến đêm hôm qua trong lúc vô ý nhìn thấy cảnh đó Vân Phong liền có chút không được tự nhiên.
“Nếu có gì muốn hỏi, thì đi tới thư phòng đi, chỗ đó không có ai quấy rầy.” Mục Thanh nói xong trực tiếp xoay người rời đi, vẻ xấu hổ trên mặt Vân Phong cũng giảm bớt, Khúc Lam Y ngạc nhiên hỏi: “Nàng làm sao vậy, dáng vẻ thực...”
“Không có gì, chúng ta đi tới thư phòng.” Vân Phong cắt ngang lời Khúc Lam Y, đi về phía thư phòng, Khúc Lam Y đi theo ở phía sau vẫn cảm thấy Vân Phong có điểm không được thích hợp lắm, hai người đi đến thư phòng, Mục Thanh đã chờ sẵn ở trong, sau khi hai người bước vào, cửa khép lại rất im lặng.
“Ngồi đi.” Mục Thanh khoát tay mời, Vân Phong và Khúc Lam Y ngồi xuống, Vân Phong tận lực không nhìn Mục Thanh, đêm qua xác thực quá mức xấu hổ, Mục Thanh cũng đã nhận ra Vân Phong không được tự nhiên, “Vân Phong làm sao vậy?”
t r u
y e n c u a t u i N e t Vân Phong giật nhẹ khóe miệng, chống lại ánh mắt nghi hoặc của Mục Thanh, nếu hắn biết chuyện hôm qua bị nàng nhìn thấy, không biết sẽ có cảm tưởng gì, đem cảm giác không được tự nhiên trong đầu vứt bỏ, Vân Phong điều chỉnh thần sắc, Vân Phong chưa kịp mở miệng, Mục Thanh đã nói tiếp, “Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, để cho ta trước tiên nói vài chuyện đại khái đã, nếu ngươi còn muốn biết chuyện gì, thì hỏi tiếp cũng không muộn.”
Vân Phong gật đầu, hai tay Mục Thanh đan vào nhau đặt trước ngực, thản nhiên nói, “Công hội lính đánh thuê của tứ đại đế quốc ở Đông đại lục đều tự có phân bộ, mỗi phân bộ cũng có được không dưới trăm nhóm dong binh đoàn, dong binh đoàn ở tứ đại đế quốc đều tự hoạt động ở khu vực mình, không có gì đáng ngại. Nhưng mà một năm qua, một dong binh đoàn nhanh chóng quật khởi, dần dần đánh vỡ cục diện vốn có.” Ánh mắt Mục Thanh nhìn về phía Vân Phong, “Đúng vậy, chính là dong binh đoàn Hồng Phong. Dong binh đoàn Hồng Phong một năm qua đột nhiên tăng mạnh, trực tiếp tăng lên tới hàng ngũ dong binh đoàn năm sao, hơn nữa... Khu vực hoạt động cũng không chỉ có ở đế quốc Phong Vân.”
Mục Thanh tiếp tục nói sang chuyện khác: “Đương nhiên đây là một chuyện tốt, tứ đại đế quốc không có khả năng cứ ngăn cách như thế mãi được, nói gì đi nữa thì dong binh đoàn vốn đã có tính chất tự do, lúc trước cũng không có quy định không thể hoạt động ở đế quốc khác.”
“Hồng Phong nhanh chóng quật khởi, là điều tất nhiên, đây là chuyện chúng ta ai cũng có thể đoán trước được, dần dần, nhiệm vụ mà Hồng Phong tiếp nhận càng ngày càng khó khăn, khi hoàn thành cũng không phải đều hoàn mỹ, nhưng danh tiếng cũng càng lúc càng lớn, đến cuối cùng, thậm chí hoàng thất quốc gia khác cũng xin Hồng Phong giúp đỡ, từ từ phạm vi hoạt động của Hồng Phong cũng lớn hơn, có thể nói, tứ đại đế quốc đều có người ủy thác nhiệm vụ cho Hồng Phong, không có dong binh đoàn nào có chuyện như này, cũng không có vinh dự cao như thế.”
Vân Phong cũng không đắc ý, mà chỉ nhíu mày lại, ánh mắt đen thâm trầm, “Cũng không có dong binh đoàn nào tồn tại nhiều địch nhân giống như vậy.”