Mục lục
Thiên Tài Triệu Hồi Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Phong ngạc nhiên nhìn vật nhỏ đang chuyển động trong tay, tay không nhịn được nắm chặt nó hơn một chút, nhưng trên bề ngoài vật này dường như có một lớp chất nhầy, rất trơn ướt, Vân Phong bắt lấy cũng rất tốn sức. Bước chân vội vàng vừa rồi ở bên ngoài lại quay trở về, Vân Phong nhướn mày, xem ra tiểu tử này cũng chút bản lĩnh, trong vài phút ngắn ngủi lại trốn thoát được sự truy đuổi của nhiều Giao Nhân như vậy. Xem ra mình cũng nên nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng mục tiêu la bàn hôm nay của Vân Phong vẫn chưa tìm được, nàng không muốn lãng phí công sức của mình.



“Đám thùng cơm (*) các ngươi! Vậy mà lại để cho người khác xâm nhập vào đây!” Giọng nói sốt ruột tức giận của Đồ đại nhân truyền đến từ bên ngoài, môi đỏ của Vân Phong cong lên, đang lo lắng lần này chỉ sợ phải trở về tay không thì Đồ đại nhân này lại tự đưa tới cửa.



Đồ đại nhân lại quát lớn vài câu ở bên ngoài, đuôi cá đột nhiên hết một mở cửa lớn, vội vã đi đến trước bàn dài trong phòng. Đồ đại nhân lập tức đưa ngón tay khẽ chạm vào mấy vị trí, chiếc hộp mà Vân Phong mở lần thứ hai nhô lên, Đồ đại nhân có chút luống cuống tay chân mở ra, sau khi nhìn thấy bên trong trống rỗng, sắc mặt có biến hóa lớn.



“Bị lấy mất rồi... Vậy mà lại bị lấy đi rồi!” Đồ đại nhân thì thào lẩm bẩm, không hề chú ý đến trong không gian này còn che giấu một người, đó chính là Vân Phong. Vân Phong hết sức cẩn thận dùng không gian phong tỏa che giấu bản thân, ở gần ngay gang tấc nhìn thần thái và động tác của Đồ đại nhân. Nhìn thấy bộ dạng hồn bay phách lạc như thế của Đồ đại nhân, Vân Phong nghi hoặc nhìn về thứ đang bị nắm chặt trong tay mình.



Đồ đại nhân trở nên thế này đã chứng minh vật này không tầm thường, hơn nữa còn có thiếu niên đó xuất hiện cũng là vì tranh đoạt vật này, nếu như vật này quý giá như vậy tại sao ti văn lại đặt nó ở nơi vắng vẻ thế này? Hay là nói... Vương ti văn của tộc Giao Nhân cũng không biết có sự tồn tại của vật này?



Vật trong tay Vân Phong đột nhiên dồn sức, dùng lực lật qua lật lại, cơ thể cuộn lại thành một đống dường như muốn giãn ra, Vân Phong suýt chút nữa nắm không vững, chất nhầy bài tiết ra từ trên cơ thể của nó càng lúc càng nhiều, dường như có dấu hiệu muốn chạy trốn. Ngón tay của Vân Phong bị vật này vặn vẹo đến nỗi hơi hơi mở ra, chỉ thấy có hai sợi râu thật dài vươn ra ngoài, xuyên qua khẽ hở giữa các ngón tay của Vân Phong mà ngọ nguậy trong không trung. Vân Phong nhìn thấy hai sợi râu nhỏ gần như trong suốt này, đột nhiên nghĩ ra gì đó.



Nàng tiếp xúc với nhiều ma thú như vậy, chỉ có một loại có râu thôi, không lẽ con này cũng là... Ngón tay của Vân Phong nắm chặt, kẹp hai sợi râu đó ở bên ngoài, vật bị nắm chặt hình như vô cùng tức giận, không ngừng vặn vẹo một cách mãnh liệt, sức lực vặn vẹo to lớn khiến cho Vân Phong không nắm được nữa rồi.



Vai hơi bị đè xuống, Vân Phong biết là Nhục Cầu từ trong vòng tay không gian đi ra, Nhục Cầu đi ra cũng không có phát tiếng động, chỉ là thân thể bay tới một chỗ trên lòng bàn tay của Vân Phong, nhe cả miệng đầy răng nhọn ra hướng về phía vật đó. Vân Phong cảm giác được rõ ràng vật vừa nãy còn đang vùng vẫy kịch liệt bất chợt dừng lại, lập tức yên tĩnh ngoãn ngoan lại.



Mũi nhỏ của Nhục Cầu khịt khịt, đôi mắt đen nhìn lướt một cái lúc này mới lại nhảy lên vai Vân Phong lần nữa, thân thể nhỏ nhắn cọ cọ vài cái rồi lóe lên quay lại bên trong vòng tay không gian của Vân Phong. Vân Phong cười cười bất đắc dĩ, Nhục Cầu cũng thật sự có chút tài lẻ, không ngờ đến chủng loại trong hải tộc này lại sợ nó đến vậy.



Lòng bàn tay cuối cùng cũng yên tĩnh, Vân Phong cũng thở phào một hơi. Lúc này Đồ đại nhân mặt mũi tối sầm hiển nhiên không biết nên làm thế nào, cuối cùng đột nhiên kêu lớn một tiếng: “Bắt tiểu tử đó về đây! Không tiếc bất cứ giá nào cũng phải bắt được về đây. Lập tức phong kín cửa thành, cho dù có la bàn cũng không cho ra khỏi thành.”



Vân Phong nghe xong sắc mặt sầm xuống, nếu phong kín cửa thành thì sẽ còn phải trì hoãn một khoảng thời gian nữa, nhưng cũng không sao, dù sao thì tiêu điểm lúc này đều ở trên người tiểu tử đó, nàng không có chút áp lực nào. Mặc dù bây giờ cửa thành bị phong tỏa, nhưng la bàn vẫn cần thiết. Nhét vật trong tay vào trong vòng tay không gian, có Nhục Cầu ở đây, vật đó hẳn sẽ rất ngoan ngoãn. Một trận âm phong khẽ nổi lên, lướt nhẹ qua bên cạnh Đồ đại nhân, vô cùng nhỏ nhẹ, rất khó để cho Đồ đại nhân phát giác được, âm phong qua đi, Đồ đại nhân vẫn không có bất kỳ phản ứng nào như trước. Âm phong nhanh chóng bay ra khỏi trạch viện của Đồ đại nhân, đáp xuống một góc hẻo lánh ở bên ngoài, Vân Phong đi ra từ không gian phong tỏa, nhìn la bàn trong tay khẽ cười một tiếng. Cất kỹ la bàn, Vân Phong vừa định bước về phía trước, chỉ nghe một giọng nói vang lên ở bên cạnh.



“Vật tới tay rồi hả? Ngươi cũng rất thông minh!”



Nụ cười trên mặt Vân Phong tắt dần, chậm rãi quay người liền nhìn thấy thiếu niên đã gặp vừa nãy dựa vào bên tường, đôi mắt đen lóe lên lửa giận và xấuy hổ nhìn Vân Phong, nhưng lại không có lập tức ra tay.



Vân Phong nhướn cao mày: “Ngươi cũng có chút tài lẻ đấy.” Có thể tránh được nhiều người như vậy trong thời gian ngắn, còn có gan quay về tìm nàng, có thể thấy được quyết tâm muốn có được vật trong tay nàng.



“Bớt nói nhảm đi! Thứ đó đâu? Đưa ra đây!” Thiếu niên đứng thẳng người, hung dữ nhìn Vân Phong, nhưng Vân Phong lại nghi hoặc: “Thứ đó? Ngươi nói thứ gì cơ?”



“Đừng có giả ngu với ta! Ngươi cái đồ hải tộc gian xảo, giao thứ đó cho ta, bằng không ta cho ngươi biết tay!”



Vân Phong lạnh lùng cười cười, tiểu tử này hẳn là sẽ không thật sự cho rằng nàng sẽ bị gã ta quản chế chứ? Trong phòng sở dĩ bị gã ta kiềm lại, một là bởi vì thời cơ ra tay, hai là bởi vì nàng không muốn tạo ra tiếng động quá lớn, sự nhượng bộ của Vân Phong dường như khiến cho thiếu niên này cho rằng thật sự có thể đè đầu cưỡi cổ Vân Phong, giọng điệu không khỏi có chút ảo tưởng tự đại.



truy cập http://truyencuatui.net/ để đọc truyện❤

“Cho ta biết tay?” Vân Phong cười ha ha: “Tùy ngươi, ta không biết thứ mà ngươi nói, nếu như ngươi muốn có thể trở về một chuyến.” Vân Phong nói xong liền không để ý tới thiếu niên đó, xoay người rời đi. Thiếu niên cắn môi, giận dữ đột nhiên xuất chưởng, ngón tay lập tức thú hóa, biến thành móng vuốt vô cùng sắc nhọn của thú, lao thẳng về phía Vân Phong.



“Ngươi không đưa, ta sẽ cướp, tiện thể lấy luôn mạng của ngươi!” Trên mặt thiếu niên lộ ra vẻ tàn bạo, móng vuốt thú không hề lưu tình, hạ xuống vô cùng mạnh mẽ, nhắm vào lưng Vân Phong mà cắm xuống, định một phát moi hết tim gan từ trong cơ thể của Vân Phong ra. Thế nhưng không ngờ đến Vân Phong lại nâng cánh tay lên, cơ thể khẽ nghiêng qua, bàn tay nhanh chóng thú hóa, đưa ra không trung liền ngăn lại tay của thiếu niên này ngay trước mặt.

“Cái gì?” Thiếu niên kinh ngạc nhìn móng vuốt thú của mình bị cản lại, và cả đôi mắt quái dị kia của Vân Phong. Thiếu niên cắn chặt răng không tin, lại gia tăng sức lực, nhưng lại phát hiện móng vuốt thú của Vân Phong kẹp chặt gã ta, mặc kệ gã ta dùng bao nhiêu sức lực đi nữa cũng sẽ không lay động được chút nào.



“Đáng ghét!” Thiếu niên tức giận khẽ quát một tiếng, Vân Phong lạnh lùng cười cười: “Nếu ngươi còn dính lấy ta nữa, ta sẽ lập tức bóp nát tay của ngươi!”



Sắc mặt thiếu niên trắng bệch, cảm giác được lực lượng kinh khủng truyền đến từ móng vuốt thú của Vân Phong, trong lòng không khỏi e sợ vài phần, thì ra nàng ta cũng không phải kẻ yếu, còn mạnh hơn ta không ít. Nhìn thấy sự sợ hãi thoáng qua trong mắt thiếu niên, lúc này Vân Phong mới buông móng vuốt thú ra, đưa mắt nhìn thiếu niên một cái, xoay người rời đi.



Nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của Vân Phong, thiếu niên nắm chặt nắm đấm cắn chặt răng, rõ ràng nàng ta đã lấy vật đó, bằng không mấy vệ binh Giao Nhân kia cũng sẽ không đuổi theo gã ta như vậy! Nàng ta còn trưng ra một bộ dạng không biết rõ tình hình. Thiếu niên suy nghĩ một hồi, bóng dáng đột nhiên đuổi theo hướng Vân Phong, nếu nàng ta đã không chịu giao ra, gã ta cũng sẽ không chịu để yên.



Vân Phong bước đi trên đường phố, hẳn là tin tức phong tỏa cửa thành đã truyền ra ngoài, Vân Phong có thể nghe được tiếng phàn nàn của những Giao Nhân. Trong lúc này mọi người ở đây đều bàn luận liên tục, không có chuyện gì mà lại phong tỏa cửa thành làm cái gì chứ. Nghe những tiếng oán giận này, Vân Phong nhanh chóng tìm được một nơi có thể ở lại, việc phong tỏa cửa thành đoán chừng sẽ phải tiếp tục một khoảng thời gian, cũng rất có thể lùng tìm trong phạm vi lớn ở trong thành, nàng vẫn là nên hành động cẩn thận thì tốt hơn.



Mọi thứ đều dàn xếp xong, Vân Phong phong tỏa không gian xung quanh, lấy thứ đã lộ ra cả nguyên hình cơ thể ra khỏi vòng tay không gian. Nhục Cầu cũng nhảy ra theo, nhảy lên vai Vân Phong đôi mắt to khinh thường nhìn thoáng qua, dường như không thích lắm.



Thứ vốn co lại thành một đống không thấy rõ được ngoại hình, lúc này đã hoàn toàn giãn ra, hai sợi râu gần như trong suốt chậm rãi uốn lượn, thân hình ngắn nhỏ mà lại lớn mập, vảy trên cơ thể lóa ra tia sáng nhàn nhạt, Vân Phong chỉ cần liếc mắt một cái đã biết được nó là cái gì.



Lúc đầu Vân Phong đến Vô Tận Hải cũng là vì tìm thứ có thể hồi sinh Mộc Thương Hải, một trong số đó có tên là Trung Đới thảo, thực chất lại là râu của một loại hải tộc nào đó, loại hải tộc này tên là U Nhan. Con trước mắt này nhìn sao cũng thấy giống một con U Nhan nhỏ hơn chút, chính xác mà nói đây là trạng thái của U Nhan khi còn nhỏ.



Loại hải tộc U Nhan này có số lượng thưa thớt, hơn nữa hành tung rất khó nắm bắt, vốn không có hải tộc từng nhìn thấy nó, hơn nữa từ sau con U Nhan vô liêm sỉ lần trước kia, Vân Phong không có quá nhiều thiện cảm với loài này. Lúc này con U Nhan nhỏ này mở to đôi mắt tò mò nhìn Vân Phong, dường như muốn đến gần, nhưng vì trở ngại từ Nhục Cầu, hơi co rúm lại mà giãy giụa thân thể, nhìn Vân Phong một cách đáng thương.



Trên địa bàn của tộc Giao Nhân xuất hiện U Nhan cũng không kỳ lạ, nhưng con U Nhan nhỏ này rốt cuộc đến từ đâu? Vì sao Đồ đại nhân lại giấu giếm cẩn thận, sợ bị người khác phát hiện như vậy, sau khi phát hiện mất rồi lại còn có hành động lớn là phong tỏa cửa thành... Con U Nhan này rốt cuộc có ý nghĩa gì?



Trong đầu Vân Phong xuất hiện rất nhiều dấu chấm hỏi, chỉ cảm thấy bản thân dường như bước vào trong một vòng bí ẩn. Và cả thiếu niên kia nữa, gã ta có biết trong chiếc hộp có chứa U Nhan không, thứ mà gã ta muốn tìm là vật này hay thứ khác?



Vân Phong đang suy nghĩ, nhưng không ngờ không gian phong tỏa bỗng bị chấn động mãnh liệt, một luồng khí tức bất ngờ xuyên thấu qua không gian phong tỏa chui vào trong, một lực hút lập tức hút nguyên con U Nhan nhỏ qua đó: “Hừ, thứ này sớm muộn gì cũng sẽ là của ta!”



Vân Phong nghe được giọng nói này không khỏi kinh ngạc, không ngờ lại là thiếu niên đó! Thực lực của gã ta ở dưới mình, nhưng lại có thể xuyên qua không gian phong tỏa của mình. Mắt đen của Vân Phong tối sầm lại, đứng dậy đuổi theo khí tức của thiếu niên đó, động tác của thiếu niên cực nhanh bay về phía trước, Vân Phong không ngừng đuổi theo ở phía sau. Bây giờ cửa thành bị phong tỏa, cảnh giới lại nghiêm ngặt thêm vài phần, tất nhiên thiếu niên không có năng lực xông ra ngoài, chỉ có thể không ngừng chạy vòng quanh ở trong thành, nhưng làm thế nào cũng không dứt được Vân Phong, cuối cùng chỉ có thể kiếm một góc vắng vẻ mà dừng lại.



Thiếu niên tức giận khẽ quát một tiếng, phát ra một loại âm thanh kỳ lạ, tựa như là tiếng của bản thể hải tộc của gã ta, Vân Phong nhướn mày nhìn thiếu niên, thiếu niên hết sức tức giận nhìn Vân Phong: “Vật này là của ta!”



Vân Phong cười ha ha: “Ngươi cần con U Nhan này làm gì?”



Thiếu niên ngây người, đột nhiên mở lòng bàn tay mình ra, mắt đen trừng lớn. Vân Phong nhìn thần thái của thiếu niên liền biết được thứ gã ta muốn không phải là cái này. Thiếu niên tức giận hồng hộc mà bóp lại một chút, U Nhan nhỏ đáng thương hơi đau đớn mà vùng vẫy vài cái, đôi mắt to tỏ vẻ đáng thương nhìn Vân Phong, mắt đen của Vân Phong sầm xuống: “Nếu đã không phải là thứ ngươi muốn, trả lại cho ta.”



“Là ngươi! Nhất định là ngươi đã đánh tráo rồi!” Thiếu niên khẽ quát, sắc mặt của Vân Phong hết sức khó chịu, mắt đen lạnh như băng: “Nói lại lần nữa, trả nó cho ta!”



***



(*) Thùng cơm: Chỉ những người vô dụng, nuôi tốn cơm gạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK