Rất nhanh, mười tổ tuyển thủ đều đã phân thắng bại, cũng có được mười người bước tiếp vào vòng trong. Lần thi đấu xếp hạng năm nay ngược lại cũng có nhiều chuyện đáng để chú ý, trận chiến của U Nguyệt và U Bạch, U Bạch rời trận đấu với tư thế như vậy làm cho người khác kinh ngạc. Còn có sự xuất hiện của Vân Phong khiến phe của ngũ trưởng lão được nhiều người ủng hộ hơn. Thiên Quy và Hoa Linh phía môn hạ của tam trưởng lão cũng thuận lợi thăng cấp. Các đệ tử môn hạ của các trưởng lão khác thắng thua cũng đều trong dự tính. Vòng thứ nhất của cuộc thi xếp hạng trong Nội viện tạm thời kết thúc, bảy ngày sau sẽ tiến hành tranh tài lần hai.
Bảy ngày này là để thư giãn, để những đệ tử quan môn có đầy đủ thời gian chuẩn bị và nghỉ ngơi. Trong bảy ngày này điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất để đối đầu với trận đấu tiếp theo. Đợt thi đấu thứ hai chính là đấu theo đội hai người với nhau, mức độ sẽ còn khó hơn vòng trước.
Năm người đệ tử của ngũ trưởng lão đã tham gia chỉ còn lại Vân Phong và Dung Tâm. Phía ba người U Nguyệt, hai người kia đều bị loại. Tuy không được người khác coi trọng nhưng ngũ trưởng lão vẫn vui vẻ, dù sao thành tích trước đó cũng không tốt mấy. Đệ tử quan môn trong môn hạ của ngũ trưởng lão cũng đều nghĩ thoáng hơn, hiện giờ có ba người có thể tiến vào đợt thứ hai, điều này cũng coi như là chuyện đáng mừng. Vài đệ tử lúc trước có thành kiến với Vân Phong cũng nhờ đó mà thay đổi suy nghĩ, càng tôn kính hơn đối với Vân Phong.
Trong viện tử của Vân Phong là khung cảnh yên tĩnh, bảy ngày này không có ai đến quấy rầy nàng, dù là Dung Tâm cũng không ngoại lệ. Biết Dung Tâm có việc hay không cũng đến tìm nàng, ngũ trưởng lão liền nghiêm khắc ra lệnh không cho phép bất kì ai tới quấy rầy. Tuy những đệ tử khác cũng có chuyện muốn nói với Vân Phong, nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn kích động trong lòng, tĩnh tâm chờ đợi. Ngũ trưởng lão cũng không đến tìm Vân Phong, điều đó vượt qua dự liệu của nàng. Nàng vốn tưởng rằng tiểu lão đầu kia ít nhiều gì cũng tới tìm mình một lần, nhưng lại không có lần nào cả. Cứ cho là ngũ trưởng lão hỏi tố chất thân thể của nàng xảy ra chuyện gì, cùng lắm nàng trả lời một câu chăm chỉ khổ luyện.
Tuy thân thể Vân Phong mạnh mẽ, nhưng nếu thật sự đối đầu với Tôn Vương cấp tám, thậm chí là Chiến sĩ cấp bảy, chỉ dựa vào sức lực vẫn không chiếm được chút lợi nào. Dù sao Chiến sĩ cũng là Chiến sĩ, cơ thể Vân Phong cũng chỉ là đã từng cải tạo mà thôi, sức lực đối phó với Ngọc Cẩm vẫn đủ, nhưng trong trận đấu tiếp theo, những người còn lại đều không phải người thường, đương nhiên Vân Phong cũng sẽ không lỗ mãng hành sự.
U Nguyệt thăng cấp lên mười vị trí đầu cũng coi như là thành tích tốt nhất, nhưng nếu có thể liều lĩnh một phen, tất nhiên cũng muốn liều, cho nên mấy ngày nay U Nguyệt nắm bắt thời gian củng cố năng lực Tôn Vương cấp bốn của bản thân. Vốn định trả lại vũ khí cho ngũ trưởng lão, nhưng ngũ trưởng lão lại ha ha cười một tiếng, hào phóng tặng cho U Nguyệt, dựa theo lời nói của ngũ trưởng lão thì giữ lại cũng chỉ để trang trí.
“Lão đầu kia vậy mà lại không tiếc tặng cho U Nguyệt vũ khí Tôn Vương cấp chín.” Khúc Lam Y lười biếng dựa vào lưng ghế, toàn thân lộ vẻ biếng nhác.
Vân Phong ngồi một bên chỉ cười cười. Khúc Lam Y hơi nhướn mày: “Không cần nghĩ cũng biết lão đầu kia đang lấy lòng nàng.”
“Thế cũng tốt, nếu ngũ trưởng lão chịu che chở nhị ca, ta đi rồi cũng an tâm.”
“Tiểu Phong Phong, lúc nào nàng cũng nhắc tới nhị ca, không sợ ta ghen sao?” Khúc Lam Y nhìn qua, Vân Phong khẽ giật mình, có chút dở khóc dở cười, ghen cái gì cơ chứ?
Đề tài này có vẻ như để mở đầu câu chuyện: “Trạch Nhiên, Mộc Thương Hải, người mắt hoa đào đó, còn có Sắc Kim lâu rồi chưa xuất hiện, rồi còn Diêm Minh, còn cái gì Linh nữa, những người này cũng đủ làm ta phiền rồi, nàng nói có phải không?”
Nhìn vẻ mặt không vui của Khúc Lam Y, Vân Phong chỉ có thể than khẽ một tiếng. Muốn nàng nói sao đây, nàng cũng chẳng có tình cảm đặc biệt gì với những người này, nhiều lắm chỉ xem như bằng hữu, người trong lòng nàng là ai, Khúc Lam Y còn không rõ hay sao, máu ghen của nam nhân này lại lớn như vậy.
“Đúng rồi, cái tên Vân Khinh Thần chết tiệt lại còn nói muốn cưới nàng về nhà, tức cười!” Một câu nói tức giận của Khúc Lam Y lại gợi lên suy nghĩ của Vân Phong. Tiểu tử Khinh Thần kia hiện tại hẳn là đã trưởng thành rồi. Lần xa cách này lại là mấy năm, đoán chừng lúc gặp lại tiểu gia hỏa kia hẳn là đã trở thành nam tử hán rồi. Còn có phụ thân, nhị ca, Tiểu Cẩm, binh đoàn Hồng Phong Dung, Vân gia quân và người Vân gia ở Tây đại lục nữa, bọn họ vẫn khỏe chứ...
“Sao vậy?” Khúc Lam Y đi tới, ngồi xuống trước mặt Vân Phong, hơi ngửa đầu nhìn nàng, ánh mắt hai người chạm nhau: “Nhớ nhà?”
Trước mặt Khúc Lam Y, Vân Phong không hề che giấu suy nghĩ, thành thật gật đầu: “Nhớ, từ biệt họ cũng đã nhiều năm, không biết họ có khỏe không, ngọc bội truyền âm cũng không thể liên lạc được, để kết thúc việc ở đây phỏng chừng còn phải tốn vài năm nữa.”
Khúc Lam Y nở nụ cười ấm áp, bàn tay lớn sờ lên má Vân Phong: “Vân gia ở Đông Tây đại lục tự khắc sẽ có người che chở, bọn họ sẽ không có chuyện gì đâu.”
Vân Phong gật gật đầu, má nhịn được kề vào lòng bàn tay ấm áp của Khúc Lam Y. Hắn vẫn luôn khiến cho nàng an tâm như thế, dường như chỉ cần có hắn ở đây sẽ luôn có một thứ động lực mãnh liệt nào đó Đi suốt một đường dài như vậy nàng chưa bao giờ cảm thấy cô độc.
“Thi đấu xếp hạng cũng là chuyện của mấy ngày nữa, tiếp theo chính là trao đổi thi đấu hữu hảo. Nếu như vẫn không tìm được tên mắt hoa đào kia, chúng ta cũng mặc kệ hắn đi, trực tiếp tìm kiếm tin tức Vân gia. Hiện tại tình huống tổng bộ Vân gia còn chưa biết, nhưng Tiểu Phong Phong, nàng cũng phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
“Sao vậy? Lẽ nào chàng biết được chuyện gì sao?”
Khúc Lam Y khẽ giật khóe miệng: “Không phải, chỉ là trực giác của ta mà thôi Theo lý mà nói Vân gia hẳn là một gia tộc tương đối có sức ảnh hưởng. Cho dù bị suy yếu thế nào nhưng cũng để lại tầng tầng lớp lớp manh mối. Đây là một gia tộc hiển hách bất phàm, một gia tộc như thế tất nhiên sẽ luôn có phiền phức vây quanh. Còn có một nhóm người đằng sau nam tử đội mũ trùm đầu, rõ ràng là đang theo dõi Vân gia. Tình hình tổng bộ Vân gia cũng không lạc quan mấy.”
“Ý của chàng là Vân gia ít nhiều gì cũng sẽ gặp phiền phức?” Sắc mặt Vân Phong vô cùng căng thẳng, vừa nhắc tới Vân gia, lòng nàng liền có chút nôn nóng.
“Trước mắt tất cả điều này cũng chỉ là phỏng đoán của ta, nhưng Vân gia khiến người khác dòm ngó lại là sự thật không thể chối cãi. Có người dòm ngó thì sớm muộn gì cũng sẽ ra tay. Trước mắt không có nguyên nhân để ra tay có lẽ là vì thực lực của Vân gia vẫn rất mạnh. Chúng ngại ra tay có lẽ cũng có nguyên nhân khác...” Nhìn thấy lông mày Vân Phong ngày càng nhíu chặt, Khúc Lam Y hơi hối hận vì đã nói nhiều như vậy, ngón tay xoa xoa nơi mi tâm của Vân Phong: “Dù nàng lo lắng những chuyện này thì cũng vô ích, đợi khi đến tổng bộ Vân gia tự nhiên sẽ sáng tỏ.”
“Ừ, ta biết rồi.” Vân Phong gật đầu, trong lòng lại có gánh nặng đè ép. Nhưng Vân Phong lại không biết rằng thời gian của nàng chỉ còn lại mười năm, mà hiện tại đã gần ba năm trôi qua, thời gian của nàng cũng không còn nhiều nữa rồi.
Trong vòng bảy ngày này, trên dưới Tụ Tinh học viện có thể nói là liên tục nghị luận. Chuyện mà mọi người bàn luận ngoại trừ Phong Vân, chính là U Bạch và U Nguyệt của U gia. U Bạch cưỡng ép mình dùng dược tễ đã khiến bản thân tổn thương. Tuy bảo vệ được cái mạng nhỏ, nhưng cũng như Vân Phong đã nói, sau này cũng chỉ có thể làm một kẻ nửa tàn phế. Hơn nữa, hành vi lén lấy dược tễ trong phòng chứa đồ của Dược tễ trưởng lão khiến cho Dược tễ trưởng lão tức giận, ngũ đại trưởng lão nhất trí khai trừ U Bạch ra khỏi Tụ Tinh học viện. Tin tức này khiến cho U gia chủ cảm thấy như sét đánh ngang tai, làm cho ông ta vô cùng kinh ngạc, đầu óc choáng váng.
U Bạch bị khai trừ cũng đại biểu cho việc U gia luôn ỷ lại vào vị thiên tài này nay đã hoàn toàn hết hy vọng rồi. Đã mất đi cái danh đệ tử quan môn mà tứ trưởng lão đắc ý, bản thân U Bạch đã thật sự trở thành một phế vật. U gia còn lại gì đây? Trong lòng U gia chủ có thể gọi là ngũ vị tạp trần, vô cùng đau khổ. Một thiên tài tốt đẹp như thế sao lại rơi vào kết cục như vậy. Con đường của U gia sau này phải đi thế nào đây? Thật vất vả leo lên được Thiên Phong thành, hiện tại e là phải té xuống thật đau rồi.
Rất nhanh, tâm U gia chủ gần như đã chết lại le lói chút hy vọng. Không có U Bạch chẳng phải vẫn còn U Nguyệt hay sao. Tôn Vương cấp bốn, đệ tử quan môn của ngũ trưởng lão. Hiện tại thứ hạng trong lần thi đấu này cũng rất đáng kinh ngạc. Gã chính là cứu tinh của U gia, cũng là trụ cột kế tiếp.
U gia chủ lập tức muốn đi tìm U Nguyệt, hy vọng ít nhiều gì có thể cứu vãn được chút, cho dù bắt ông ta ở trước mặt nhận tội hay quỳ xuống đều được hết. Còn Vân Phong nữa, nếu biết trước nàng sẽ là đệ tử quan môn của ngũ trưởng lão, lại được nở mặt nở mày như bây giờ, hơn nữa nghe nói mấy vị trưởng lão khác cũng rất ưng ý nàng thì đã sớm tôn thờ nha đầu đó làm bà tổ rồi. Thái độ mà mỗi lần U gia chủ đối xử với Vân Phong và U Nguyệt lúc trước, tránh không được làm ông ta vô cùng hối hận, nghĩ thầm có thế cứu vãn bao nhiêu hay bấy nhiêu. Ít ra U Nguyệt còn mang họ U, gã không thể nào đối xử với U gia tuyệt tình như vậy. Phong Vân kia nhận U Nguyệt làm nhị ca, nếu như U Nguyệt có thể hồi tâm chuyển ý, Phong Vân cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn đối với U gia. Đến lúc đó U gia nhất định chiếm được lợi thế.
Cho tới bây giờ U gia chủ còn đang suy nghĩ sẽ chiếm lợi ích gì từ chỗ U Nguyệt và Vân Phong. Cũng chỉ có thể cảm than ông ta làm chuyện phí công vô ích rồi. U gia chủ căn bản không gặp được U Nguyệt và Vân Phong. Viện tử của ngũ trưởng lão há lại là nơi ông ta muốn vào là có thể vào hay sao? Cho dù là tứ đại gia tộc cũng phải có sự đồng ý của ngũ trưởng lão mới có thể tiến vào, huống hồ ngũ trưởng lão còn đích thân ra lệnh không cho phép ai quấy rầy. U Nguyệt và Vân Phong ở chung một chỗ, U gia chủ muốn gặp căn bản chính là si tâm vọng tưởng.
Vốn tràn đầy kỳ vọng mà đến, U gia chủ lại bị chặn ở ngoài. Mặc kệ ông ta có nói gì cũng không vào được, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ ra về, thầm nghĩ chắc chắn sẽ có cơ hội gặp được. Không còn trông cậy vào U Bạch được nữa, sau này gã ta sẽ là một phế nhân. Hiện tại cũng chỉ còn dựa vào U Nguyệt, dựa vào gã và mối quan hệ của gã và Phong Vân, U gia mới có thể khởi sắc, mới có thể có tương lai.
Nhưng U gia chủ lại không biết, tâm U Nguyệt đã lạnh. Nhiệt tình và mong đợi lúc trước đổi lại là cái gì? Đổi lấy đều là những việc bẩn thỉu trong gia tộc. Tính tình U Nguyệt mặc dù không lạnh lùng, nhưng tâm một khi đã lạnh, đương nhiên những thứ khác cũng đều lạnh nhạt. Hơn nữa U Nguyệt đã chủ động rời khỏi U gia, trong lòng của gã, Phong Nhi mới là người thân thiết nhất. U gia căn bản không thể so sánh với Vân Phong. Chỉ cần trong đầu U gia chủ có ý muốn lợi dụng Vân Phong, U Nguyệt sẽ không còn dính dáng tới U gia dù chỉ một chút.
Đợt thi đấu xếp hạng lần hai đúng hạn tiến hành. Những nghị luận suốt một tuần cuối cùng cũng dâng trào tới đỉnh điểm. So với vòng một, những người trẻ tuổi kia kỳ vọng rất nhiều vào vòng hai. Từng người đè nén hưng phấn xuống thấp, bọn họ không vì ai khác mà chính là để nhìn Phong Vân ra sân, xem Phong Vân xuất thủ.
“Lần này nàng phải sử dụng ma thú khế ước rồi nhỉ.”
“Điều đó là đương nhiên. Lần này có trò hay để xem rồi, thật sự mong đợi ma thú khế ước của nàng là gì. Người đối đầu với nàng chẳng phải là kém may lắm sao? Ha ha ha ha.”
Cung Thiên Tình ngồi trên ghế khán giả, nghe tiếng nghị luận hung phấn của người khác, trong lòng là cảm giác kiêu ngạo và tự hào không nói nên lời, bằng hữu nàng ta kết giao quả nhiên khí phách, quả nhiên rất cường hãn. Ngoại trừ những người trẻ tuổi kích động, ngay cả năm vị trưởng lão đều mong chờ trận đấu hôm nay. Nhất là ngũ trưởng lão, ông rất kỳ vọng vào năng lực của Vân Phong. Ông tin chắc năng lực của Vân Phong càng khiến cho nhiều người kinh ngạc.
Mười người tiến hành rút thăm lần nữa. Vân Phong nhìn số trong tay mình, lại nhìn vẻ mặt gần như nở hoa của Dung Tâm, hai người họ rút số thăm giống nhau. Cuối cùng Dung Tâm cũng đã đạt được ước muốn rồi.
“Tiểu sư muội, tiểu sư muội, chúng ta là đối thủ ha ha ha. Ta thật sự vui quá đi mất.” Dung Tâm nhìn số trên tay mình, cười đến nỗi mắt gần như cong thành hình lưỡi liềm, thậm chí còn vui mừng khoa tay múa chân. Những người khác thấy bộ dạng Dung Tâm như vậy đều thấy gã kém thông minh, nào có chuyện sau khi biết đối thủ là Phong Vân vẫn vui vẻ như thế. Không phải kém thông minh thì là gì?
U Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, Vân Phong khẽ thở dài: “Cũng tốt, cùng huynh ấy đối đầu tránh cho sau này lại đến làm phiền ta nữa.”
“Ha ha ha. Ông trời đối xử với ta thật sự không tệ. Không phải là nghe được lời cầu nguyện của ta mấy ngày nay rồi đó chứ?” Dung Tâm ở một bên tự mình vui vẻ. Vân Phong không có ý định để ý đến gã, nhìn số trong tay U Nguyệt, ánh mắt tối sầm lại, đối thủ của nhị ca vậy mà lại là Thiên Quy.
“Tuy trận này chắc chắn thua, nhưng ít nhiều gì ta cũng sẽ cố gắng một chút.” U Nguyệt mỉm cười.
Vân Phong gật gật đầu: “Nhị ca cẩn thận là được.”
Thiên Quy nhìn số trong tay mình, đúng là có chút thất vọng. Hắn vốn cho là sẽ được đọ sức với Vân Phong ở trận thứ hai. Sư phụ trở về cũng khen Phong Vân không ngớt làm Thiên Quy càng muốn giao đấu cùng Phong Vân, đáng tiếc trời không cho người toại nguyện.
“Quy sư huynh, phỏng chừng U Nguyệt không phải là đối thủ của huynh.” Đối thủ của Hoa Linh là đệ tử quan môn của nhị trưởng lão, Thiên Quy đấu với U Nguyệt, kết quả đã rõ ràng.
“Ừ.” Thiên Quy chỉ ừ một tiếng, Hoa Linh nhìn bộ dạng của Thiên Quy, đương nhiên biết đối thủ mà gã ta mong đợi là ai, không khỏi khẽ thở dài. Phong Vân... Mị lực của ngươi thật không nhỏ. Trước nay trong mắt Quy sư huynh đều chỉ có làm thế nào để tăng thực lực, lần này vẫn là lần đầu tiên để ý người khác, để ý đối thủ là ai.
Trận đấu rất nhanh bắt đầu. Vân Phong cũng không phải số đầu tiên. Những người chờ xem Vân Phong xuất hiện đều có chút lo lắng, nhưng cũng không khiến họ phải đợi quá lâu, trận đấu của tuyển thủ tổ một qua đi, liền đến phiên Vân Phong ra trận. Tuy trận đấu đầu tiên cũng rất khá, nhưng rõ ràng không khơi dậy được nhiệt tình của người xem. Tuyển thủ tổ một trùng hợp là Hoa Linh. Lúc thấy người xem chẳng hò hét ủng hộ chút nào, Hoa Linh không khỏi cảm thấy ngượng ngùng. Cũng may không ảnh hưởng đến việc phát huy thực lực, thuận lợi đánh bại đối thủ, thắng trận đầu tiên.
“Tổ một, Hoa Linh thắng!”
Trên chỗ khán giả truyền đến tiếng vỗ tay thưa thớt. Hoa Linh có chút xấu hổ đi xuống đài, trong lòng lúng túng. “Tuyển thủ tổ hai lên sân khấu.”
Theo tiếng hô lớn này Dung Tâm điên cuồng nhảy lên: “Tiểu sư muội, cuối cùng cũng đến phiên chúng ta rồi, ta đợi thời khắc này đã lâu lắm rồi.”
Vân Phong cũng đứng lên, đối với sư huynh thiếu tâm nhãn và ngây thơ thật sự không biết nên nói gì cho phải. Dung Tâm cười hì hì: “Tiểu sư muội, chúng ta nhanh lên nào.”
Dung Tâm vỗ vai Vân Phong một cái, lập tức một ánh mắt lạnh như băng truyền đến. Dung Tâm chẳng hiểu sao lại rùng mình một cái. Ánh mắt Vân Phong hướng đến chỗ Khúc Lam Y, quả nhiên thấy được một gương mặt cực kỳ thối.
“Đi thôi.” Vân Phong lướt qua người Dung Tâm đi lên đài. Dung Tâm lập tức cười đi theo, bước chân vô cùng hưng phấn.
Người xem vừa thấy Vân Phong xuất hiện, lập tức mừng rỡ kêu lên: “Nhìn xem! Là Phong Vân! Nàng ra sân rồi!”
“Phong Vân thế mà lại là tổ hai ha ha. Ta còn tưởng rằng phải đợi lâu lắm mới lên.”
“Người quyết đấu với nàng vậy mà lại là đồng môn. Có thấy không, hai vị triệu hồi sư quyết đấu nhất định là đặc sắc. Phong Vân! Phong Vân!”
Những người trẻ tuổi kia đều điên cuồng hô Phong Vân. Không khí lập tức vì Vân Phong xuất hiện mà dâng trào đến đỉnh điểm. Điều này khiến cho Hoa Linh trước đó bị lạnh nhạt lập tức đỏ mặt. So sánh nhân khí của cả hai quả thật vô cùng thê thảm. Dung Tâm và Vân Phong đứng đối diện nhau. Vân Phong mang vẻ mặt lạnh nhạt, còn Dung Tâm lại mang vẻ mặt tươi cười, tim gã có hơi run rẩy, hung phấn tràn trề.
“Tiểu sư muội, chúng ta cần phải giao kèo trước, không được nhường nhau.” Dung Tâm lên tiếng, Vân Phong khẽ giật mình, lập tức có chút dở khóc dở cười. Không được nhường nhau? Lẽ nào thật sự muốn nàng đánh cho tới chết?
“Biết rồi.” Vân Phong chỉ có thể trả lời một câu. Nhường thì nhất định phải nhường, nhưng cũng phải nhường có kỹ thuật.
“Ha ha ha ha, tốt!” Dung Tâm cười một tiếng, tay chạm lên khế ước giới chỉ của mình, lập tức ánh sáng màu vàng đất từ trong khế ước giới chỉ bay ra, rơi xuống bên cạnh Dung Tâm, hóa thân thành một ma thú hình con rùa khổng lồ. Mai rùa cứng rắn, lưỡi đao sắc nhọn màu vàng, Nham Vương Quy ra trận.
“Tiểu sư muội, Triệu hồi sư đấu với Triệu hồi sư, chúng ta cũng không cần khách khí.” Dung Tâm hét to một câu. Vân Phong cười ha hả, trên ngón tay mảnh khảnh đã sớm đeo xong khế ước giới chỉ màu đỏ, lập tức trở nên nghiêm túc, ngọn lửa sáng ngời từ giới chỉ bay ra rơi xuống bên cạnh Vân Phong. Thân hình khổng lồ của Hỏa Vân Lang xuất hiện, nhiệt độ không khí càng tăng thêm.
“Đây chính là ma thú khế ước của tiểu sư muội? Quả nhiên không tầm thường.” Dung Tâm liếc mắt liền nhận ra huyết thống biến dị của Hỏa Vân Lang, lập tức trong lòng không khỏi thêm bội phục. Tiểu sư muội mà lại có thể khế ước được ma thú biến dị, quả nhiên không đơn giản.
Hai ma thú khế ước xuất hiện khiến cho không khí hiện trường lại điên cuồng bạo phát lần nữa. “Hai ma thú khế ước hiện thân. Trời ạ, đúng là Triệu hồi sư có khác.”
“Phong Vân, bọn ta muốn xem một trận đấu đặc sắc. Đánh cho đã đi, tuyệt đối đừng hạ thủ lưu tình.”
Người trẻ tuổi cuồng nhiệt hò hét khiến Dung Tâm cười ha hả: “Tiểu sư muội, xem ra đây chính là nguyện vọng của mọi người. Ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình đâu.”
Vân Phong giật nhẹ khóe miệng, nghe được truyền âm của Tiểu Hỏa: “Chủ nhân, gã nói là đừng nhường nhau đấy.”
Tay Vân Phong vỗ vỗ cổ Tiểu Hỏa, truyền âm nói: “Liệu mà hành động, nhường được bao nhiêu thì nhường bấy nhiêu.”
“Gào!” Tiểu Hỏa đột nhiên nhếch cổ rống lên một tiếng, bộ long màu lửa hiện lên ánh sáng đỏ, Nham Vương Quy ở đối diện nhịn không được rùng mình một cái. Ý thức sự nguy hiểm trời sinh của ma thú cũng rất mạnh, mắt rùa căng thẳng nhìn chằm chằm Tiểu Hỏa, biết rằng Hỏa Vân Lang này rất khó đối phó.
Bàn tay Dung Tâm đột nhiên vỗ trên mặt đất, trong mắt xẹt qua tia hưng phấn, tinh thần lực cũng vì thế mà sinh động dị thường, tức khắc từ trong cơ thể tràn ra. “Thổ hóa thạch, thạch thứ!” Tức khắc những viên đá trên đài lập tức nảy lên, rất nhiều cột đá cứng rắn đâm lên trên không. Vân Phong và Tiểu Hỏa nháy mắt nhảy vào không trung. Nham Vương Quy vừa cong lưng, lưỡi đao bằng đá liền tản ra khắp trời.
“Gào!” Tiểu Hỏa mở miệng, hỏa cầu chứa Hỏa nguyên tố nồng độ cao liền từ miệng sói phun ra, trên không trung hóa thành biển lửa, biến toàn bộ trận thạch này thành một mảnh đất khô cằn.
Hai người chỉ ra tay có vài giây nhưng lại tạo ra động tĩnh không nhỏ. Dung Tâm nhìn thấy lại càng thêm hung phấn. Ma thú khế ước của tiểu sư muội quả nhiên không đơn giản. Dung Tâm đứng lên, nhẹ chuyển cổ tay, một thanh ma trượng xuất hiện. Tiểu Hỏa hơi nheo cặp mắt sói: “Chủ nhân, tiểu tử này có vẻ muốn chơi thật.”
Vân Phong cười khổ, xem ra đã khơi gợi toàn bộ ý chí chiến đấu của Dung Tâm rồi. Gã muốn theo đuổi một trận chiến thật sự thống khoái. Nếu đã như vậy... Vân Phong cũng khẽ chuyển cổ tay, ma trượng sư tôn để lại cho nàng lần nữa hiện thân.
“Lão ngũ, ma trượng trong tay nha đầu đó là sao vậy?” Nhị trưởng lão đột nhiên hô lớn một tiếng, ngũ trưởng lão ngây người.
Tứ trưởng lão cũng theo đó nhìn qua, đột nhiên hai mắt hiện lên kinh ngạc: “Ma trượng đó vậy mà lại là...”
Ngũ trưởng lão thấy dáng vẻ của bọn họ như thế, ánh mắt dừng trên người Vân Phong, tỉ mỉ cảm nhận, trong lòng mãnh liệt run lên, ma trượng trên tay nha đầu này vậy mà, vậy mà lại là...
“Lão ngũ, ngươi có được ma trượng cấp bậc này lúc nào vậy?” Ánh mắt sắc bén của nhị trưởng lão và tứ trưởng lão quét tới.
Ngũ trưởng lão cũng chỉ biết cười khổ một tiếng: “Ma trượng kia không phải là ta cho đâu.”
“Các ngươi đang nói cái gì? Ma trượng kia có gì không đúng sao?” Đại trưởng lão và tam trưởng lão lên tiếng hỏi, tay nhị trưởng lão khẽ run lên: “Ma trượng kia... Nếu ta đoán không sai, ít nhất phải là cấp bậc Tôn Thần đấy.”
“Cái gì!” Đại trưởng lão và tam trưởng lão nghe xong liền cảm thấy không thể nào.
Cấp bậc Tôn Thần! Chí ít cũng là ma trượng cấp Tôn Thần!
“Lão nhị, liệu huynh có nhìn lầm hay không?” Tam trưởng lão vội hỏi một câu: “Cho dù Phong Vân là tư chất yêu nghiệt, nhưng cũng không thế sở hữu đồ vật cấp bậc này. Ma trượng cấp bậc Tôn Thần, sao có thể có được.”
“Lão tam, ngươi hiểu sai rồi. Không phải cấp bậc Tôn Thần, chính là ít nhất cũng là cấp bậc Tôn Thần. Rất có thể ma trượng kia đã ngoài cấp bậc Tôn Thần.”
“Ngoài Tôn Thần?!” Tam trưởng lão lại không khỏi kinh ngạc, tứ trưởng lão nhíu chặt lông mày: “Ta và lão nhị may mắn từng thấy qua ma trượng Tôn Thần. Ma trượng cấp bậc này một khi ra tay sẽ khiến nguyên tố đặc thù chấn động. Loại nguyên tố chấn động này không phải người bình thường có thể cảm nhận được. Nếu không phải ta và lão nhị đã từng cảm nhận rồi, thì cũng sẽ không phát hiện.”
“Chiếu theo lời của các ngươi mà nói, ma trượng mà nàng cầm ít nhất cũng là cấp bậc Tôn Thần, điều này là thật sao?” Đại trưởng lão hơi nheo lại hai mắt, nhị trưởng lão và tứ trưởng lão liếc nhìn nhau: “Không sai, thiên chân vạn xác.”
“Phong Vân rốt cuộc làm sao mà có được ma trượng này. Nếu là ngoài ý muốn có được, thì có được ở đâu, nếu không phải thì lại là được ai tặng, người đó là ai?”
“Nếu thật sự có người tặng, thân phận của người đó...” Nhị trưởng lão vừa nói ra, sắc mặt của mấy vị trưởng lão đều trầm xuống.
“Thân phận người này tất nhiên là chúng ta đều không bằng được, sau lưng nha đầu này thậm chí lại còn có cao nhân như thế, thật sự không ngờ...”
“Nếu sau lưng nha đầu này thật sự có cao nhân như thế, sao nàng lại tới Tụ Tinh học viện?” Tam trưởng lão nói một câu.
Mấy vị trưởng lão khác cười ha hả: “Đúng là nha đầu này đã đến, nhưng ngươi tự nhận mình có tư cách dạy nàng sao? Chỉ bằng ma trượng trong tay nàng, e rằng thứ nàng học được còn nhiều hơn so với chúng ta.”
Tam trưởng lão lập tức nói không ra lời, mấy vị trưởng lão cũng đều im lặng. Ma trượng trong tay Vân Phong đem đến chấn động không nhỏ.
“Nếu có thể, phải chăng sẽ được trông thấy vị cao nhân sau lưng nàng?” Trong lời nói của nhị trưởng lão không khỏi có chút mong đợi. Các trưởng lão khác như cũng có điều suy nghĩ. Nếu như bọn họ có thể may mắn gặp vị cao nhân này thì không còn gì tốt hơn nữa.
Vân Phong trên sân không biết rằng ma trượng trong tay mình dẫn tới chấn động không nhỏ cho năm vị trưởng lão. Bản thân nàng cũng không rõ cấp bậc của ma trượng này cho lắm. Đương nhiên cũng chưa từng tìm hiểu. Giữ ma trượng trong tay, Vân Phong và Dung Tâm hai mắt nhìn nhau, đồng thời hai người giơ cao cánh tay hô to một tiếng: “Thổ giới!”
“Hỏa giới!”
“Rào...” Nguyên tố vàng và đỏ nháy mắt từ chung quanh ma trượng tung ra, mở rộng thành hình vòng tròn, nhanh chóng lan ra, cho đến khi hai loại nguyên tố đụng vào nhau, đụng tới ranh giới của giới.
“Gào! Vương Bát Quy, nhận lấy một trảo của bổn đại gia.” Tiểu Hỏa đột nhiên nhảy lên, móng vuốt mang theo ánh sáng nhào tới Nham Vương Quy.
Nham Vương Quy bị một tiếng Vương Bát Quy của Tiểu Hỏa chọc giận: “Lão sói vẫy đuôi, ta muốn xem xem ngươi làm sao bắt được mai rùa của lão tử.”
“Xì xì xì.” Nguyên tố giới của Thổ nguyên tố và Hỏa nguyên tố tạo thành ma sát lẫn nhau. Một khắc va chạm Dung Tâm liền cảm nhận được một cảm giác áp bách cường đại. Tính công kích của Hỏa nguyên tố vốn rất cường hãn, xem ra tiểu sư muội vận dụng phương tiện nguyên tố tương đối thuần thục, hơn nữa nàng đối với việc không chế nguyên tố cũng quá chính xác rồi.
Dung Tâm nhíu chặt lông mày, lòng bàn tay đầy mồ hôi. Nếu không phải phòng ngự của Thổ nguyên tố công hiệu, phỏng chừng Nguyên tố giới của gã đã sớm bị đẩy ra.
Vân Phong đứng trên không trung, cặp môi đỏ mọng khẽ nhếch, ma trượng trong tay yên lặng xoay chuyển. Hỏa nguyên tố xung quanh ma trượng lập tức càng thêm nồng đậm. Từ khi lấy ma trượng ra, năng lực khống chế nguyên tố của Vân Phong phải gọi là đạt tới đỉnh điểm. Lực lượng nguyên tố quanh ma trượng cũng được phát huy vô cùng triệt để.
Nguyên tố giới mà Hỏa nguyên tố tạo thành đột nhiên bành trướng thêm vài phần. Dung Tâm chỉ cảm thấy không chống đỡ nổi, bàn tay run lên, chỉ thấy ranh giới của Thổ giới trong nháy mắt bị Hỏa nguyên tố mở ra một lỗ hổng, chớp mắt màu đỏ nhanh chóng thay thế màu vàng, đốt cháy Thổ nguyên tố đang tán loạn trong không khí thành tro bụi.