Mục lục
Thiên Tài Triệu Hồi Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mavis Clay



“Ngươi có cách?” Vân Phong ngước mắt nhìn nam tử đang mỉm cười nhu hòa trước mặt mình, nàng chỉ mới gặp Mặc Trường Ca vài lần, huống chi lần nào gặp mặt cũng rất quỷ dị, đến giờ nàng vẫn chưa hiểu rõ vì sao Mặc Trường Ca lại xuất hiện ở Đông Đại Lục, mà giờ thì hắn lại đang đứng trước mặt mình, nói một câu khiến sự nặng nề trong lòng của nàng nhẹ đi.



“Không sai, ta đã có cách.” Mặc Trường Ca nhướn cao chân mày, đôi mắt hoa đào nhìn Vân Phong chằm chằm, dường như đang coi thường tất cả những người xung quanh, chỉ chờ câu trả lời của Vân Phong.



“Ngươi có cách? Nói nghe thử xem nào?” Khúc Lam Y lạnh mặt nhìn nam nhân đang đắc ý trước mặt, đáy lòng bắn ra từng tia lửa, Mặc Trường Ca không phải Triệu Hồi Sư, có thể xuất hiện trong Đại Hội Triệu Hồi Sư, điều đó chứng tỏ thân phận của hắn không hề tầm thường! Có thể là một trong những nhân vật mà Liên Minh mời tới, cũng có thể là liên quan tới ba vị Điện chủ! Một con người có thân phận cao như vậy sao lại lọ mọ tới Tây Đại Lục làm gì, theo dõi Vân Phong làm gì?



Khúc Lam Y không tin là Mặc Trường Ca vừa gặp là đã yêu Vân Phong, cho dù có quả thực đối với Vân Phong động tâm đi chăng nữa cũng không chắc là không có mục đích. Ám Nguyên Tố trong người Hạ Thanh mạnh như vậy, Quang Nguyên Tố của hắn hiện giờ chỉ có tác dụng áp chế, mà hắn lại nói có cách. Hừ, thật muốn nghe thử đó là cách gì!



Trong mắt Vân Phong thoáng qua ý lạnh, Mặc Trường Ca bật cười, cứ như vậy đứng đó, không hề quan tâm tới dáng vẻ cà lơ phất phơ của mình, làm hỏng tới phong thái thân sĩ mà hắn vẫn luôn quảng cáo. “Chịu để ý tới ta rồi sao?” Đôi mắt hoa đào của Mặc Trường Ca ánh lên ý cười, ý lạnh trong mắt Vân Phong càng sâu hơn.



“Muốn ta làm gì?” Vân Phong nhìn Mặc Trường Ca, nàng không cho là nam nhân này lại ra tay giúp không công như vậy, hắn bất đắc dĩ thở dài, tay đỡ lấy trán, “Lâu rồi không gặp, sao bộ dáng của nàng lại xa lánh ta như vậy chứ? Ôi lòng của ta ơi...”



“Có cách gì thì nói mau lên coi!” Tiểu Hỏa tức giận rống lên, nhưng hắn không thèm để ý tới, “Vân Phong, còn nhớ lúc trước, sau khi rời đi ta đã nói gì không, nàng tới Tây Đại Lục mà vẫn chưa chịu tìm ta, làm sao ta có thể chịu nổi, hả?”



Tiểu Hỏa thấy Mặc Trường Ca không thèm để ý đến mình, muốn xông lên nhưng bị Lam Cực cản lại, “Hỏa huynh, bình tĩnh đừng nóng!” Lam Dực thấp giọng khuyên, trong mắt Tiểu Hỏa hừng hực lửa giận, nhìn gương mặt không một giọt máu của Hạ Thanh, đáy lòng quặng đau, cuối cùng chỉ có thể đứng đó tru lên một tiếng. Nếu có cơ hội, hắn muốn xé nát đầu cái tên nam nhân đội mũ trùm đầu kia, hắn cũng muốn xé nát cái tên có đôi mắt hoa đào từ đâu chui ra kia!



Mục Thiếu Hoa, Thiên Thược Dược, còn có Gia Tinh Vũ đứng thu lu không dám nói tiếng nào, những người tới hoàn toàn xa lạ, nhưng trong người họ có những luồng khí thế vô hình đè nặng lên người ba người họ làm họ không dám nói gì.



“Có gì thì cứ nói thẳng, sức kiên nhẫn của ta có hạn!” Nhìn vẻ mặt nam nhân đang làm bộ đau lòng kia, Vân Phong nghiến chặt răng, nàng chẳng còn bao nhiêu kiên nhẫn nữa, nếu như hắn còn không chịu nói, nàng không ngại tung một quyền vứt hắn đi!



“Đóa hồng xinh đẹp quả nhiên có gai...” Mực Trường Ca nói thầm, cợt nhã nhìn Vân Phong, sức kiên nhẫn của nàng lập tức tuyên bố không còn, đánh tới một chưởng, Mặc Trường Ca đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất lập tức lui mình, tránh né công kích của Vân Phong! Vân Phong khẽ híp mắt, nam nhân này thực có tài.



“Chậc chậc, uổng công ta còn nghĩ cho nàng, thật là làm lòng ta đau quá.” Mặc Trường Ca đứng thẳng người, ta đỡ lấy cằm, nửa bên mặt vô cùng tuấn mỹ, đôi mắt như có thể chảy ra nước, nữ nhân vừa nhìn một cái đã thấy yêu thương.



Lửa giận trong lòng Vân Phong bị khơi lên, tên này không chịu giúp thì thôi đi, còn làm vậy với nàng! “Vân Tiểu Thư!” Một tiếng gọi lo lắng vang lên, tiếp đó là bóng một người mặc đồng phục có chút chật vật chạy tới, “Vân Tiểu Thư, ta nghe nói xảy ra chuyện!” Linh chạy tới, thấy Vân Phong bình yên vô sự thì thở nhẹ một hơi, trái tim Vân Phong có chút ấm áp, “Người xảy ra chuyện không phải ta, là Hạ Thanh, đệ tử của ta.”



Linh lập tức đánh mắt nhìn sang Hạ Thanh, lông mày lập tức nhíu lại, “Đây là...!” Linh khẽ giật mình, vẻ mặt Vân Phong âm trầm độc ác, Linh thấy thế nói, “Vân Tiểu Thư, trước hết cứ đem Hạ Thanh cô nương về lầu đã, những chuyện khác tính sau.”



Vân Phong và Khúc Lam Y gật đầu, “Tạm thời tình hình của Hạ Thanh vẫn ổn.”



Linh vỗ tay một cái, không biết từ đâu chui ra một đám người mặc đồng phục giống nhau, thận trọng nâng Hạ Thanh dậy, đưa tới phòng của Vân Phong ở lầu tiếp đãi, Khúc Lam Y lập tức đi theo, Tiểu Hỏa bước dài theo cạnh Hạ Thanh, Lam Dực nhận chỉ thị của Vân Phong cũng đi theo. Ánh mắt Mộc Thương Hải lóe lên, gật đầu với Vân Phong một cái rồi rời đi.



“Vân Tiểu Thư, chúng ta đi theo đi, tình huống của Hạ Thanh cô nương có vẻ không tốt.” Linh khẽ mỉm cười với Vân Phong, vừa định đưa Vân Phong rời đi đột nhiên để ý tới nam nhân đang cười như không cười đứng đằng xa, trên mặt lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó hóa thành nụ cười nhạt, “Trường Ca thiếu gia cũng tới?”



Mực Trường Ca cười lạnh, đi tới, “Hửm? Giờ mới để ý tới ta sao?”



Linh vẫn cười nhạt, “Trường Ca thiếu gia chẳng phải nên ở khu A với Diêu Mạn tiểu thư sao, sao tự dưng lại chạy tới khu C?”



Mực Trường Ca nhướn cao mày, đôi mắt thâm sâu nhìn Linh, “Một nhân viên phục vụ bậc nhất của Liên Minh Triệu Hồi Sư sao lại bỏ bê trách nhiệm của mình, chạy tới đây vậy?”



Linh mỉm cười, Mặc Trường Ca cũng cười lại, Vân Phong đứng giữa cảm thấy áp suất trong không khí càng ngày càng cao, khiến nàng rất không thoải mái, “Ta đi trước.” Vân Phong xoay người muốn đi, Mặc Trường Ca cất giọng gọi, “Vân Phong! Ta thật sự có thể giúp nàng, như thế nào?”



Ám quang trong mắt Linh chợt lóe, Vân Phong chậm rãi xoay người, cười lạnh nhìn Mặc Trường Ca, “Vậy thì chờ đến khi ngươi ra tay giúp ta, hồi hẵng tới nói điều kiện!”



“Được! Một lời đã định!”



Vân Phong xoay người nhanh chóng rời đi, bên khu C vẫn rất náo nhiệt, hai người đứng đối diện nhau nhìn đối phương, trong trái tim vô cùng khó chịu với nụ cười của người trước mặt, vô thức đồng thời lùi về phía sau, bọn họ nên nhanh chóng rời khỏi đây thì hơn.



“Linh, lâu rồi chúng ta không gặp lại nhau nhỉ.”



“Phải, cả năm nay không thấy Trường Ca thiếu gia, Trường Ca thiếu gia vẫn như ngày nào, phong lưu phóng khoáng, tiêu diêu phiêu dật, lưu luyến với ngàn vạn đóa hoa, chơi đùa với nữ sắc, nói năng phóng túng, khiến người ta bội phục.”



“Ha ha, ngươi cũng vậy, khoác một tấm da dê, lời nói ác độc, nụ cười giả tạo trên mặt thật khiến người khác kinh tởm.”



“Trường Ca thiếu gia quá khen, Linh còn chẳng bằng một phần vạn của ngài.”



“Đối với cái mặt nạ của ngươi, ta thực cảm thấy không bằng.”



Hai nam nhân tuấn tú nói chuyện với nhau, trên mặt đều là một tia cười yếu ớt, nhìn thì vô cùng ôn hòa lễ độ, nhưng lời nói ra lại khiến chung quanh lạnh như mùa đông, khí áp càng ngày càng trầm xuống, đám đông cũng dần tản ra xa hai nam nhân này.



“Trường Ca thiếu gia cũng biết Vân Tiểu Thư?”



Mặc Trường Ca nhíu mày, đột nhiên cười lên, “Cuối cùng ngươi cũng không biết chuyện, hay lắm, lần này ta thắng.”



Linh vẫn cười yêu mị, tay đẩy mắt kiếng lên sống mũi của mình, “Chuyện Trường Ca thiếu gia tự mình tới Đông Đại Lục, không biết ý của lệnh huynh thế nào?”



Mặc Trường Ca cứng đờ, Linh vẫn cười híp mắt, “Có cần ta về xin phép lệnh huynh thêm lần nữa không?”



Mi tâm của Mặc Trường Ca giật nhẹ vài cái, khóe miệng cũng vậy, “So với tên côn đồ kia, quả nhiên ta ghét ngươi hơn.”



Linh khẽ cúi đầu, “Thật là không vinh hạnh.”



Đôi mắt của Mặc Trường Ca hiện lên vẻ tức giận, bộ dáng của Linh vẫn là nụ cười mị hoặc, chợt Mặc Trường Ca nghĩ tới cái gì, tâm tình đột nhiên chuyển tốt, “Ngươi vội vã tới đây, xem ra là cũng để ý tới Vân Phong rồi nhỉ.”



Linh cười, nhưng rõ ràng đã thêm vài tia lạnh lẽo, thấy hắn không phản bác, Mặc Trường Ca càng hứng thú hơn, “Ta cũng rất để ý vị Vân Tiểu Thư kia, ngươi nói làm thế nào đây? Ta có nên nói đại ca tới bắt trói nàng mang về không? Hay là lợi dụng cơ hội này lấy nàng cho bằng được?”



Linh vẫn cười nhạt, tay vô thức nâng kính, vẻ mặt lạnh lẽo và cứng ngắc, Mặc Trường Ca thấy không thú vị cất bước đi, Linh chậm rãi nói, “Nếu Trường Ca thiếu gia làm vậy, ta tin chắc Diêu Mạn tiểu thư sẽ mang tới cho ngài một kinh hỉ.”



“Cái gì...?” Cả người Mặc Trường Ca cứng đờ, nhìn nụ cười trên mặt Linh, hắn thực có cảm giác muốn tới xé nát nụ cười đó, đập thẳng một quyền trên gương mặt đó.



“Trường Ca thiếu gia, chẳng phải ngài nói là có cách sao? Vậy thì đi thôi.” Linh lại trở về như cũ, Mặc Trường Ca giật giật khóe miệng, tức giận phẩy tay áo bỏ đi, con hồ ly đáng chết thối tha!



Hạ Thanh được hộ tống cẩn thận về phòng của Vân Phong, nàng nằm trên giường, Khúc Lam Y mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế ở gần giường, Tiểu Hỏa thì quỳ gối trên giường, đôi mắt lo âu nhìn Hạ Thanh chằm chằm, cứ như thể giây tiếp theo nàng sẽ tỉnh lại vậy. Lam Dực và Mộc Thương Hải đứng ở một bên, vẻ mặt suy tư, người của Liên Minh đã rút ra ngoài, Vân Phong đẩy cửa vào, mọi người trong phòng quay ra nhìn nàng.



Vân Phong không nói gì, bước tới bên người Hạ Thanh, Tiểu Hỏa tính đứng dậy, nhưng Vân Phong ngăn hắn lại, nàng cầm bàn tay nhỏ bé của Hạ Thanh, giờ đây nó hoàn toàn lạnh lẽo. Tinh Thần Lực chậm rãi truyền vào cơ thể Hạ Thanh thông qua nơi giao nhau của bàn tay hai người, sắc mặt Vân Phong trầm xuống.



Đúng như Khúc Lam Y nói, nếu như không phải hắn ra tay kịp thời, e là cơ thể Hạ Thanh đã bị Ám Nguyên Tố giày vò cắn nát trong chớp mắt, đến lúc đó, Hạ Thanh... Nghĩ tới đây, tay Vân Phong không khỏi tăng lực, nếu như không phải vì nàng, nam nhân kia sẽ không hạ thủ với Hạ Thanh, tai họa này là do nàng mang tới cho Hạ Thanh.



“Thanh Thanh...” Vân Phong gọi khẽ, cô bé trên giường vẫn nằm bất động, nếu không phải là gương mặt tái nhợt và thân thể lạnh băng kia, trông cứ ngỡ như nàng chỉ thiếp đi mà thôi. Vân Phong nhẹ nhàng vuốt gương mặt lạnh lẽo nhỏ nhắn của Hạ Thanh, “Thanh Thanh, con vẫn luôn là đồ đệ mà ta tự hào nhất, sư phụ luôn lấy làm kiêu ngạo.”



Vân Phong chưa bao giờ nói những lời ấy ra miệng, nếu Hạ Thanh nghe thấy chắc sẽ cười vui vẻ dữ lắm, nó thích nhất là được khen mà. Ánh mắt nàng quét qua ngón tay của Hạ Thanh, đột nhiên phát hiện chiếc nhẫn khế ước trên tay Hạ Thanh đã biến đâu mất.



“Nhẫn khế ước của nàng rất có thể đã bị tên nam nhân kia cường đoạt mất.” Khúc Lam Y đứng cạnh nhàn nhạt nói, đứng lên tới cạnh Vân Phong, “Lúc ấy rất hỗn loạn, nam nhân kia lên đài chỉ làm mấy động tác, Hạ Thanh đã bị té ra khỏi lôi đài, rồi ta chẳng còn để ý tới chuyện gì khác nữa.”



“Đáng chết! Đáng chết!” Tiểu Hỏa gầm gừ tức giận, vẻ mặt vô cùng đau đớn, Vân Phong nhìn ngón tay Hạ Thanh, khóe môi cười lạnh, “Thanh Thanh, nhẫn khế ước của con sư phụ sẽ đoạt lại giúp, tất cả những gì hắn đã làm với con, ta sẽ trả lại tất cả không thiếu một thứ nào!”



Cửa bị đẩy ra, Mặc Trường Ca và Linh đi vào, Vân Phong thấy hai người thì nhẹ nhàng đứng dậy, “Đi tới chỗ khác nói chuyện đi.”



Linh cười gật đầu, Mặc Trường Ca nhún vai tỏ vẻ sao cũng được, Khúc Lam Y vuốt trán của mình, cả người tựa nhẹ lên người Vân Phong, ra vẻ thân mật như có như không, Vân Phong nghĩ hắn đã tiêu hao không ít Quang Nguyên Tố nên cả người đã bắt đầu thấy mệt mỏi.



“Tới phòng của ta đi.” Mộc Thương Hải lạnh lùng nói, “Vậy thì làm phiền rồi.” Vân Phong nói thầm, chủ động cầm lấy tay Khúc Lam Y, khóe miệng hắn giương nhẹ, nắm lại tay nàng, Mặc Trường Ca thấy hai người thân mật như vậy, sắc mặt không khỏi lạnh đi, “Phòng của ngươi ở đâu?”



Mộc Thương Hải xoay người đi ra ngoài, Mặc Trường Ca nhìn Vân Phong và Khúc Lam Y chằm chằm, Linh cũng không nói gì đi ra ngoài, “Tiểu Hỏa, Lam Dực, các ngươi ở lại đây.”

“Vâng, chủ nhân.” Tiểu Hỏa cảm kích nhìn Vân Phong, giờ này điều hắn mong muốn nhất là được ở bên cạnh Hạ Thanh, chẳng muốn đi đâu cả, Lam Dực gật đầu, “Chủ nhân yên tâm, có ta và Hỏa huynh ở đây, Thanh Thanh sẽ không có chuyện gì đâu.”



Vân Phong ừ một tiếng, dẫn Khúc Lam Y đi ra khỏi phòng, gian phòng trong nháy mắt yên tĩnh, Lam Dực ẩn trong góc, Tiểu Hỏa vẫn tiếp tục quỳ gối bên giường, cả người căng cứng như một tảng đá, tay của hắn nắm chặt lại đặt trên đầu gối, lòng bàn tay ân ẩn nhỏ ra máu.



Tiểu Hỏa cứ quỳ như vậy, đôi mắt cứ nhìn như vậy, tay đặt trên đầu gối, không hề chạm vào Hạ Thanh, đôi mắt đen vô cùng khổ sở, gương mặt của thiếu niên căng cứng, giống như thân thể của hắn.



“Nha đầu thối, ngươi mở mắt ra coi... Bản đại gia ta đang ở cạnh ngươi này.” Bỗng nhiên, Tiểu Hỏa mở miệng, âm thanh khàn khàn tức giận và đau đớn, trong đôi mắt chứa tình cảm đè nén, “Nha đầu thối, ngươi mở mắt ra nhìn bản đại gia một cái coi...”



Trong căn phòng không hề có tiếng đáp lại lời hắn, chỉ có âm thanh khàn khàn không ngừng quanh quẩn trong không trung, còn có những tình cảm đè nén trong lòng chưa hề nói ra, thân thể thon dài của Lam Dực để lại bóng trên mặt đất, lưng dựa lên vách tường, nghe Tiểu Hỏa tự lẩm nhẩm, đôi mắt xanh dương ánh lên từng đạo u quang.



“Nha đầu thối, chỉ cần ngươi mở mắt ra, bản đại gia sẽ xóa bỏ những lời trước đây.” Tiểu Hỏa vẫn tiếp tục nói, đôi mắt nhìn Hạ Thanh chằm chằm không chớp, “Nha đầu thối, ngươi đừng giả vờ câm điếc nữa, ngươi nghe thấy mà, ta chắc rằng ngươi nghe thấy mà.”



“Hỏa huynh...” Lam Dực rốt cuộc cũng không đành lòng, nhàn nhạt mở miệng, Tiểu Hỏa làm như không nghe thấy, “Nha đầu thối, bản đại gia không ghét ngươi... Ngươi có nghe thấy không đó, bản đại gia không hề chán ghét ngươi chút nào.”



Lam Dực khẽ mím môi, từ đó không nói gì nữa, cuối cùng chữ “thích” đã nói ra khỏi miệng, nhưng người nằm trên giường không hề có bất kỳ phản ứng nào, nhắm mắt như đang an tĩnh ngủ say, dường như nàng chỉ biết chìm vào trong mộng đẹp của mình.



Bên trong phòng của Mộc Thương Hải, mọi người lần lượt ngồi xuống, Khúc Lam Y vẫn tựa lên người Vân Phong, vẻ này mệt mỏi trên mặt vẫn chưa hề biến mất, Mặc Trường Ca liếc mắt nhìn hai người, khóe môi nâng lên ý cười, “Một nhân vật như vậy tới Đại Hội Triệu Hồi Sư, thật sự là khiến người khác bất ngờ.”



“Mặc Trường Ca, ngươi thật sự có cách sao?” Vân Phong nói, Mặc Trường Ca bật cười, “Thật khiến ta vui mừng, quả nhiên nàng vẫn nhớ tên của ta.” Đôi mắt hoa đào ánh lên, cứ như vậy ném mị nhãn về phía Vân Phong, ánh mắt Khúc Lam Y lạnh lẽo, “Có cách thì nói thẳng ra đi.”



Mặc Trường Ca lười biếng dựa ra sau, “Mặc Trường Ca ta luôn lười xen vào chuyện người khác, nếu như không phải là Vân Phong, sống chết của tiểu cô nương kia liên quan gì tới ta?”



Sắc mặt Vân Phong lạnh lẽo, Linh đẩy nhẹ mắt kính, “Trường Ca thiếu gia, nói huỵt toẹt ra như vậy dường như không phải phong cách của ngài.”



Mực Trường Ca trừng mắt nhìn Linh, “Chẳng phải ngươi bận rộn có nhiều chuyện phải làm sao? Nếu rảnh như vậy ở đây chi vậy?”



Linh bật cười, “Hiện giờ đúng lúc ta rỗi, Trường Ca thiếu gia.”



“Hừ! Thật sự là ta có cách, cơ thể của tiểu cô nương kia đang bị Ám Nguyên Tố ăn mòn, thật ra thì rất đơn giản, chỉ cần thanh trừ Ám Nguyên Tố trong cơ thể nó là được rồi.”



“Ngươi cho rằng ta không nghĩ tới sao? Nhưng Ám Nguyên Tố này quá bá đạo, hơn nữa thực lực rất cường hãn.” Khúc Lam Y hừ lạnh nhìn thoáng qua, châm chọc nhìn Mặc Trường Ca, Mặc Trường Ca cũng đáp lại Khúc Lam Y bằng một nụ cười, “Ngươi không có cách không có nghĩa là ta không có, ta có cách lôi Ám Nguyên Tố ra khỏi người tiểu cô nương kia, chỉ là...”



“Nói đi, điều kiện của ngươi.” Cuối cùng cũng nói tới điểm quan trọng, vẻ mặt Vân Phong nghiêm túc nhìn Mặc Trường Ca, vẻ mặt của hắn lập tức như bị tổn thương, “Sao vẻ mặt của nàng bàn về chính sự căng thẳng quá vậy, chúng ta cũng đâu phải người lạ gì.”



“Chỉ mới gặp qua mấy lần mà thôi.” Khúc Lam Y nói, Vân Phong không vui cau mày, nam nhân này đang nói cái quái gì thế! “Nói lẹ lên!” Vân Phong không vui mở miệng, thấy nàng mất hứng, Mặc Trường Ca không cỗ cãi nhau với Khúc Lam Y nữa.



“Điều kiện của ta rất đơn giản, lần thi đấu trên đôi đài này nàng nhất định phải đi tiếp, sau đó đánh Diêu Mạn xuống! Bất chấp nàng dùng thủ đoạn gì!” Mực Trường Ca nói đến phần sau như đang nghiến răng nghiến lợi, hận không thể tự tay xé nát Diêu Mạn.



Linh nghe thấy thế không khỏi thoáng kinh ngạc, “Trường Ca thiếu gia, nhưng Diêu Mạn tiểu thư là...”



“Nàng ta không phải!” Mặc Trường Ca quát, tiếp tục bình tĩnh nhìn Vân Phong, “Mặc dù nàng là Triệu Hồi Sư Lôi Hệ cấp quân chủ tột cùng, nhưng để hạ bệ nàng ta thì đối với nàng chắc không thành vấn đề, ta đã tận mắt xem cuộc tỉ thí giữa nàng và Diêu Mạn ở lôi đài, Diêu Mạn không phải là đối thủ của nàng.”



Vân Phong ngồi yên lặng, nàng có chút kinh ngạc, Mặc Trường Ca biết cả Diêu Mạn sao? Diêu Mạn đến từ Thiên Tuyết Điện, chẳng lẽ Mặc Trường Ca ở Thiên Tuyết Điện là... “Tại sao không tự mình ra tay? Thực lực của ngươi đâu tồi.” Đôi mắt trong suốt nhìn về phía Mặc Trường Ca, như muốn nhìn thấu vào lòng của hắn, hắn cười khổ, “Nếu như ta có thể tự mình ra tay thì tốt rồi.”



“Diêu Mạn chẳng phải là một nhân vật quan trọng của Thiên Tuyết Điện sao, hay chính xác hơn là người của một gia tộc rất quan trọng ở Thiên Tuyết Điện.” Khúc Lam Y nhàn nhạt nói, Mặc Trường Ca hừ một tiếng, “Quả thực vậy, cho nên nữ nhân giả tạo kia lúc nào cũng làm ra vẻ thanh cao.”



“Vân Phong giúp ngươi chính là đắc tội với Diêu Mạn.” Mộc Thương Hải đứng cạnh lạnh lùng nhìn Mặc Trường Ca, nói, “Đến lúc đó thì ngươi chẳng còn phải bận tâm điều gì nữa, nhưng Vân Phong thì khác.”



“Hay một chiêu mượn đao giết người.” Khúc Lam Y cười lạnh, giễu cợt nhìn Mặc Trường Ca, làm hắn có chút xấu hổ, nhìn về phía Vân Phong, “Ta không phải là người như vậy, tin ta đi, ta sẽ không mang phiền phức tới cho nàng đâu. Chỉ cần nàng giúp ta đánh bại Diêu Mạn, để cho nàng ta mất tư cách đi tiếp, còn lại cứ để cho ta!”



Vân Phong ngồi im không nói gì, một hồi sau, đôi mày nàng khẽ chau, “Hoạt động sau là gì, là chỉ cái gì? Mất đi tư cách? Mất tư cách khỏi cái gì?”



Tròng kính của Linh lóe lên ánh sáng nhạt, “Vân Tiểu Thư, đây chính là chuyện mà ta đề cập tới với cô lúc trước, nếu như lần này số lượng người đi tiếp quá mức bình thường, có lẽ sẽ phải sửa lại quy trình, thêm một lần so tài nữa, đây là chuyện trong nội bộ Liên Minh. Vân Tiểu Thư được vào vòng trong rồi sẽ biết.”



“Không sai, nếu như có một vòng tranh tài nữa, thì hãy đánh bại nàng ta! Còn nếu như không có, trong hoạt động sau, hãy để cho nàng rút khỏi đây!”



“Thật không ngờ, nàng ta lại khiến kẻ khác không thích đến vậy.” Vân Phong nhàn nhạt nói, nghĩ tới bộ dáng khinh cuồng tự phụ, lúc nào cũng ra vẻ ưu việt tài trí hơn người của Diêu Mạn, đáy lòng Vân Phong không khỏi cười nhạo, chợt nghĩ đến một chuyện, “Trận đấu giữa ta và Diêu Mạn khi nãy, ta đã rời đi giữa chừng, e là đã phán ta thua rồi.”



Mặc Trường Ca nghe tới đó bật cười, “Nàng thua? Kẻ mù cũng biết ai thua ai thắng! Cùng lắm là phán hoà mà thôi.”



Vân Phong trầm mặc một lát, điều kiện của Mặc Trường Ca đối với nàng cũng không mấy khó khăn, giữa nàng và Diêu Mạn cũng có chút xích mích, trong lòng của nàng ta chắc chắn sẽ có sự bất mãn đối với nàng, coi như sự tranh đấu giữa nàng và Diêu Mạn cũng là hợp lý, cho dù không có tranh đấu... Nàng cũng sẽ tạo ra một cuộc tranh đấu!



“Được, ta đồng ý với ngươi.” Vân Phong không thể không nghĩ tới thân phận của Diêu Mạn, còn có bối cảnh gia tộc sau lưng nàng ta, nàng vẫn chưa quen với Thiên Tuyết Điện, nhưng giờ đối với nàng chẳng việc gì cả, giờ việc quan trọng nhất là Hạ Thanh phải không sao trước đã, hơn nữa còn có tên nam nhân đội mũ trùm đầu kia, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!



“Tốt rồi!” Mặc Trường Ca thở phào một hơi, giống như đã trút bỏ đi được một gánh nặng.



“Thế cách mà ngươi nói là gì đây? Nếu như không thể giúp được Hạ Thanh, ta sẽ không làm cho ngươi bất kỳ chuyện gì.” Vân Phong lạnh lùng nói, Mặc Trường Ca cũng bật cười, đôi mắt hoa đào ánh lên lưu quang nhàn nhạt, “Quang Hệ Ma Pháp Sư cùng lắm chỉ có thể biết cách áp chế Ám Nguyên Tố, muốn hoàn toàn giải trừ hết Ám Nguyên Tố, dĩ nhiên là phải đi tìm Ám Hệ Ma Pháp Sư.”



Trong đầu Khúc Lam Y và Vân Phong cùng thoáng qua một cái tên, Viêm Triệt! Đây là Ma Pháp Sư duy nhất mà Vân Phong biết, nhưng đáng tiếc, Viêm Triệt đã sớm rời đi, Vân Phong cũng không biết làm cách nào để liên lạc được với hắn.



“Ngươi biết?” Mộc Thương Hải nhíu mày, Mặc Trường Ca gật đầu, “Ừ, không biết trong bao lâu, nhưng mà đối với hắn, khiến tiểu cô nương kia khỏe lại chắc không thành vấn đề.”



“Khi nào thì hắn tới được?” Vân Phong hỏi, Mặc Trường Ca giật nhẹ khóe miệng, “Nếu nhanh thì chỉ trong vòng một hai ngày là tới. Mà cho dù tới chậm, hắn cũng sẽ không để tiểu cô nương kia xảy ra chuyện gì, đúng không, Quang Hệ Ma Pháp sư?”



Vẻ ngoài của Khúc Lam Y đang cười nhưng trong lòng không hề cười, áp chế Ám Nguyên Tố đã khiến trong người hắn cảm thấy mệt mỏi, hắn chẳng buồn nói thêm gì nữa!



“Bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới.” Vân Phong nhìn Mặc Trường Ca, vẻ mặt nghiêm túc, “Đồng thời, ta cũng sẽ lấy tốc độ nhanh nhất kết thúc Diêu Mạn.”



Đôi mắt hắn sáng lên, “Hay lắm! Một lời đã định!”



Mặc Trường Ca rời đi với bộ dáng vô cùng vui vẻ và hài lòng, gánh nặng trong lòng Vân Phong cũng nhẹ đi một chút, cuối cùng cũng có cách cải thiện tình hình của Hạ Thanh, mặc kệ có thể thành công hay không, Ám Nguyên Tố là thứ mà Ám Hệ Ma Pháp Sư quen thuộc nhất, đương nhiên sẽ biết cách diệt trừ nó như thế nào.



Vân Phong, Khúc Lam Y và Mộc Thương Hải trở lại phòng của Vân Phong, Lam Dực thấy Vân Phong trở lại thầm gọi “Chủ nhân”, Tiểu Hỏa vẫn quỳ ở đó, thấy Vân Phong trở lại tính đứng dậy nhưng lại loạng choạng khuỵu xuống, Vân Phong thở dài, đặt tay lên đầu Tiểu Hỏa, nhìn Hạ Thanh đang nằm trên giường, trong lòng đau nhói không thôi.



“Đợi sau khi nàng bình phục, có lẽ nên thả nàng tự do.” Vân Phong từ từ nói, người trong phòng thoáng ngạc nhiên, Vân Phong cười khổ, “Đi theo bên cạnh ta, Thanh Thanh càng gặp phải nhiều nguy hiểm, huống chi những việc về sau ta làm cũng không thể dẫn nàng theo được, ta cũng không thể bảo bọc nàng mãi dưới đôi cánh của mình. Để nàng độc lập trưởng thành là cách tốt nhất, để nàng tự do hành động một mình.”



Vân Phong nhìn sang Tiểu Hỏa, “Tiểu Hỏa, nếu ngươi tình nguyện đi cùng Thanh Thanh, ta sẽ...”



“Không bao giờ!” Tiểu Hỏa nhanh chóng cắt lời Vân Phong, “Ta sẽ không rời chủ nhân một khắc nào cả.”



Vân Phong khẽ thở dài, “Tiểu Hỏa, đừng vì khế ước mà trói buộc bản thân, ta hiểu ngươi thích Hạ Thanh đến cỡ nào.”



Đôi mắt nó lóe lên, kiên định lắc đầu, “Ta sẽ đi theo chủ nhân, không bao giờ rời đi!”



“Chủ nhân, kinh nghiệm đi theo của nhân của ta và Hỏa Huynh nhiều như vậỵ, chắc chắn sẽ không rời người đâu.” Lam Dực đứng cạnh nói, Vân Phong cười bất đắc dĩ, không nói gì nữa rời khỏi chỗ Tiểu Hỏa, Khúc Lam Y đứng cạnh cười cười, “Thanh Thanh nếu muốn trưởng thành, thì sẽ phải tự mình vượt qua những thử thách của bản thân, phải dựa vào chính mình để chiến thắng khó khăn.”



Vân Phong gật đầu, nghĩ tới lời hứa với Mặc Trường Ca, đôi mắt đen trầm xuống, “Xem ra trong đại hội lần tới, tất cả phải làm nhanh chấm dứt nhanh rồi.”



“Nhắc tới tên Mặc Trường Ca kia, muội không tò mò thân phận của hắn sao?” Mộc Thương Hải nghi hoặc, Vân Phong chỉ cười, “Ta có nghĩ về thân phận của hắn, nhưng ta tò mò chuyện khác, tại sao hắn lại xuất hiện ở Đông Đại Lục, tại sao lại xuất hiện trong khu di tích của Vân gia chúng ta, hắn muốn tìm cái gì ở đó?”



“Những chuyện này sớm muộn gì rồi cũng sẽ biết, trước mắt chuyện thiết yếu là đối phó với tên nam nhân mũ trùm đầu kia, Tiểu Phong Phong, đây là lần đầu nàng đụng phải Ám Hệ Triệu Hồi Sư, nếu như có thể dò ra lai lịch của kẻ đó thì tốt quá.”



Vân Phong cười lạnh, “Không vội, đằng nào ta và hắn cũng gặp nhau, Ám Hệ Triệu Hồi Sư, ta thật muốn tìm hiểu thử xem, thuận tiện để ta bóc một lớp da xuống nghiên cứu thử.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK