“Ngậm chặt miệng mày lại! Nếu để tên biến thái kia phát hiện ra thân phận thật của mày, mày cứ đợi chôn cùng với em trai mình đi!”
“Đừng lề mề nữa! Mau xuống dưới!”
Tô Cẩm Mịch nhìn sắc mặt ác độc của mẹ kế, lại nhìn em gái kế vì không muốn gả cho kẻ tàn phế mà đẩy cô ra thay thế, trong lòng chấn động.
Cô thật sự sống lại rồi, hơn nữa còn trọng sinh ngay trước khi gả cho Thời Cảnh An.
Cô cúi đầu nhìn bộ váy cưới trắng tinh trên người, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng.
“Tôi gả.”
Kiếp trước, cô bị mẹ kế và em gái kế làm lãng phí cuộc đời.
Cho dù sau khi cô gả cho Thời Cảnh An rồi, vẫn bị bọn họ nghiền ép như quỷ hút máu.
Cuối cùng, bọn họ còn hại chết em trai cô, lừa cô ra ngoài đẩy cô xuống biển.
Trước khi chết, việc duy nhất cô muốn làm chính là báo thù!
Đem hết đau khổ cô phải chịu đựng, trả lại cho bọn họ gấp trăm gấp nghìn lần.
“Coi như mày thức thời, nếu mày dám trốn, ống thở của em trai mày sẽ bị rút ra ngay lập tức.”
Mẹ kế hài lòng gật đầu, vừa bóp chặt tay Tô Cẩm Mịch, vừa giục cô xuống lầu.
Xe hoa của nhà họ Thời đã dừng dưới lầu rồi, Tô Cẩm Mịch bước từng bước đi về phía xe hoa.
Kiếp trước, Thời Cảnh An không tới đón dâu, chỉ chờ cô trong biệt thự.
Trong kiếp này, anh cũng không tới như trước, trong chiếc xe hoa trống rỗng, chỉ có một người lái xe.
Không có hôn lễ, không có tiệc cưới.
Cô trực biết bị bán vào nhà họ Thời.
Bố của Tô Cẩm Mịch nợ nhà họ Thời năm nghìn vạn, không có tiền trả, cho nên cô bị đẩy ra ngoài giống một món đồ.
…
Nửa tiếng sau, xe hoa dừng trước cửa biệt thự nhà họ Thời.
Tô Cẩm Mịch được đưa đến phòng Thời Cảnh An.
Người đàn ông trong bộ tây trang màu đen đang ngồi trên ghế sô pha, đôi chân thon dài vắt chéo lên nhau, tư thế lười biếng, nhìn lịch sự tao nhã nhưng lại có chút tự phụ. Nếu như bỏ qua lớp mặt nạ lạnh buốt trên mặt anh đi, vậy thì tất cả đều hoàn mỹ.
Trái tim Tô Cẩm Mịch đập mạnh một nhịp.
Người này chính là Thời Cảnh An.
Kiếp trước cho dù cô làm ầm ĩ thế nào, Thời Cảnh An vẫn chiều theo ý cô.
Nhưng…
Kiếp trước, Tô Cẩm Mịch bị mẹ kế và em gái kế tiêm nhiễm vào đầu tư tưởng, Thời Cảnh An là một kẻ biến thái, khiến cô sinh ra bóng ma trong lòng, hơn nữa sau khi kết hôn cô còn tận mắt trông thấy Thời Cảnh An xử lý kẻ dưới phản bội, cho nên cô vẫn luôn sợ anh.
Nhưng trước khi cô chết, Tô Tú Anh lại nói, người đàn ông này thích cô, đã từng làm rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi vì cô.
Nghĩ đến điều này, đôi mắt sáng ngời thấu triệt của cô rơi trên người Thời Cảnh An.
Nhìn anh chăm chú.
“Cởi quần áo ra.” Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha mở miệng, giọng nói trầm thấp, khản khàn, quyến rũ không chịu nổi.
Cả người Tô Cẩm Mịch run lên, trong lòng chấn động.
Giọng nói vừa quen thuộc vừa lạ lẫm ấy, giống như xa cách cả nghìn năm, chỉ trong chớp mắt đã ùa vào trong đầu cô, khiến cô trở tay không kịp.
Cô run rẩy, Thời Cảnh An nhìn thấy rõ ràng, cặp mắt lạnh lẽo dưới lớp mặt nạ híp lại, bờ môi nhếch lên, lộ rõ vẻ không vui.
Anh đứng dậy, đi về phía Tô Cẩm Mịch.
Tô Cẩm Mịch ngẩng đầu, nhìn thẳng vào cái cằm gợi cảm của anh, thu lại tất cả ý nghĩ trong đầu.
Tất cả những việc này, giống kiếp trước như đúc, sau đó, Thời Cảnh An sẽ mạnh mẽ muốn cô, khiến cô ba ngày không dậy nổi giường.
Kiếp trước cũng vì lần này Thời Cảnh An quá độc ác, khiến Tô Cẩm Mịch tin tưởng lời đồn đại bên ngoài, cho rằng anh chính là kẻ biến thái…
“A…” Cô bị ném lên giường, váy cưới bị xé rách, người đàn ông quen thuộc ép đến.
Thời Cảnh An luôn mạnh mẽ cố chấp, Tô Cẩm Mịch đã quen từ lâu rồi, nhưng cô vẫn bị dáng vẻ tàn nhẫn này của anh dọa sợ, cơ thể co lại, lông mi run rảy, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ lớn bàng lòng bàn tay trắng bệch.
“Sợ à?” Ngón tay Thời Cảnh An lướt qua mặt cô, hơi thở bao trùm cả người Tô Cẩm Mịch.
Tô Cẩm Mịch dừng lại, run rẩy mở mắt ra, trong mắt tràn ngập sương mù, có chút ấm ức: “Sợ.”
Hơi thở của người đàn ông trên người cô lập tức cứng đờ, bầu không khí xung quanh lạnh hơn vài độ.
Tô Cẩm Mịch lại mở miệng nói tiếp: “Chưa từng có người đàn ông nào… Gần tôi như vậy.”
Cô thật sự chưa từng có bạn trai, Thời Cảnh An là người đàn ông đầu tiên của cô.
Lúc này giữa hai người gần như không còn bất kỳ khe hở nào, khoảng cách ấy khiến Tô Cẩm Mịch không thở nổi, tim đập như sấm, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào Thời Cảnh An.
Vì những lời này của cô, động tác của Thời Cảnh An dịu dàng hơn vài phần: “Thả lỏng.”
Tô Cẩm Mịch nghe lời thả lỏng cơ thể, cố gắng khiến mình không giống như đang kích động.
Sau này anh chính là chồng cô.
Kiếp trước như vậy, kiếp này cũng thế.
Tô Cẩm Mịch hít sâu một hơi, chậm rãi vươn tay ra, ôm lấy eo Thời Cảnh An, nhỏ giọng cầu xin: “Vậy anh… Anh nhẹ nhàng chút nhé.”
Nghe thấy tiếng cười khẽ trên đỉnh đầu, dù cách một lớp mặt nạ lạnh lùng, Tô Cẩm Mịch cũng có thể phát hiện ra được tâm trạng Thời Cảnh An không tệ.
Anh cố nhẫn nại, cho cô thời gian thích ứng, không giống kiếp trước, vừa bắt đầu đã công thành đoạt đất khiến cô đau đến mức khóc lóc, hôn mê bất tỉnh.
Lần này, cảm giác còn không tồi…
Nhất là khi anh thở gấp cùng cô leo lên đỉnh vu sơn.
Cảm giác ấy khiến đầu óc cô mơ màng.
Tô Cẩm Mịch ôm chặt lấy người Thời Cảnh An trong đầu đều là ánh sao nhỏ lấp lánh, trong khoảnh khắc ấy đột nhiên cô nhớ tới vẻ mặt ghen ghét và vô cùng hâm mộ lúc Tô Tú Anh nói Thời Cảnh An thích cô.
Nếu như, người đàn ông này thật sự thích cô.
Vậy thì kiếp trước, rốt cuộc cô đã làm bao nhiêu chuyện ngu xuẩn?