Hơn nữa, có đôi khỉ anh nổi giận, cũng khiến cô nghĩ mãi không ra.
Giữa lúc cô đang xoắn xuýt nên trả lời sao cho khéo, đột nhiên Thời Cảnh An giữ chặt gáy cô, sau đó là nụ hôn dồn dập trên đôi môi mềm mại, giống như tham lam cướp lấy hơi thở thuộc về cô. Giống như đang dùng cách thức bá đạo mạnh mẽ này đế nói cho cô biết, cô chỉ thuộc về một mình anh.
Sau khi xóa bỏ chuyện hiếu lầm về ảnh chụp, ngày hôm sau, Thời Cảnh An lập tức bảo bộ phận kỹ thuận của công ty điều tra.
Rất nhanh Tô cấm Mịch đã nhận được tin tức, chuyện này đúng là do Tô Tú Anh đứng sau giở trò quỷ!
Khi biết được chân tường, cả người Tô cấm Mịch đều lộ ra vẻ vô cùng bình tĩnh.
Nhưng Thời Cảnh An lại không bình tĩnh như cô, Tô Tú Anh liên tiếp bắt nạt cô ba lần, anh không nhẫn nhịn được nữa.
“Xem ra không cho cô ta nếm chút đau khố thì cô ta sẽ không từ bỏ ý định!”
Thấy Thời Cảnh An tức giận vì cỏ bị sỉ nhục, ức hiếp, trong lòng Tô Cấm Mịch vô cùng cảm động.
Cô đứng dặy đi qua ngồi lên đùi anh, cánh tay tráng nõn ỏm lấy cố anh, dịu dàng trấn an anh: “ông xã, dạo này anh bận rộn lắm rồi, chuyện
này giao cho em xử lý đi.”
Trước tình cảnh cô năm lần bảy lượt từ chối sự giúp đỡ của anh, Thời cảnh An hơi khó hiểu.
“Loại chuyện này không đến mức đế em tự ra tay.”
Biết rõ là anh tốt bụng, hơn nữa cũng hiểu rõ, khi sử dụng sức mạnh của anh thì không chỉ có thế lập tức đánh Tô Tú Anh, mà còn có thể khiến nhà họ Tô phá sản trong phút chốc.
Cũng chính bởi vì điếm này nên cô mới mãi không dám giao chuyện này cho anh xử lý. Mắt thấy cơ thể của Thành Tú không ngừng tốt lên, thậm chí Trần Dịch Thành còn nói tỉ lệ cậu ấy khỏi bệnh là rất cao.
Bởi vậy, cô mới khỏng dám đế Thời Cảnh An tham gia vào, lỡ
như đến lúc Tô Minh Thắng xảy ra chuyện gì thì sau khi Thành Tú tỉnh lại biết rõ chuyện này, hẳn cậu ấy sẽ rất đau khố.
Thành Tú là người thân duy nhất trên đời này của cô, cô phải chịu khố chịu vất vả cũng không sao, chỉ cần Thành Tú vui vẻ, muốn cô làm gì cô cũng đồng ý.
Thời Cảnh An thấy cỏ đã quyết định, đồng thời cũng biết rõ tính cách bướng bỉnh của cô, một khi trong lòng quyết định điều gì đó thì người ngoài sẽ không thay đối được, vì vậy cũng chí
có thế đế mặc cô làm.
Nhưng để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn, anh vẫn lén lút sắp xếp nhiều vệ sĩ cho cô. Cùng lúc đó, nhân viên bảo vệ của nhà họ Thời cũng nhiều thêm vài người.
Hỏm sau, Tô cấm Mịch vẫn như bình thường, phối hợp với Trần Dịch Thành đế điều trị cho Thanh Tú.
Lúc nghỉ ngơi, Tống Minh Hiên đột nhiên gửi một tấm ảnh qua, là bức ảnh chụp cảnh anh ta ăn cơm với đối tác ở nhà hàng Tây.
Lúc mới quen biết nhau, Tô cấm Mịch luôn cho rằng Tống Minh Hiên chỉ là cậu ấm nhàn hạ tầm thường mà thôi, bình thường trồng hoa cỏ, thỉnh thoáng rảnh rỗi thì đi nghe lề hội âm nhạc, chỉ cần làm vài chuyện bản thân thích là được, khỏng có tính thi đua cạnh tranh sự nghiệp gì mấy.
Sau đó trong quá trình trò chuyện, cô mới giặt mình phát hiện
ra, không ngờ Tống Minh Hiên lại là là người kế thừa của tập đoàn nhà họ Tống. Tập đoàn nhà họ Thời lớn mạnh nhất thành phố này, tiếp theo đó chính là tập đoàn nhà họ Tống.
Lúc mới biết được tin tức ấy, Tô cấm Mịch thật sự kinh ngạc đến nỗi xém sái quai hàm.
Hôm nay thấy bức ảnh anh ta thay bộ đồ bình thường ra, mặc vào bộ trang phục nghiêm túc chuyên nghiệp đàm phán với đối tác, cô vẫn không kìm được mà giật mình.
Nhưng cô đã vỏ tình thấy bóng dáng của Tô Tú Anh trong một bức ảnh.
Nhớ tới lần trước những thủ đoạn của Tô Tú Anh, vì muốn gây xích mích trong mối quan hệ của cô và Thời cảnh An mà không tiếc trăm phương ngàn kế lén lút sắp xếp ở sau lưng, cô liền tức giận đến ngứa răng.
Đang suy nghĩ nèn làm thế nào đế trừng trị cô ta một trận thật mạnh, kết quả cơ hộl lại xuất hiện trước mắt như thế.
Tỏ Cấm Mịch bảo Tống Minh Hiên chụp một bức ảnh toàn cảnh bên trong nhà hàng Tây gửi cho cô.