Không có người đáp lại.
Tô Cấm Mịch thấp thỏm trong lòng, chắc hẳn là sẽ không tức giận đến mức chắng muốn đế ý tới mình nữa đâu nhỉ?
“Cảnh An ơi?” Tô cấm Mịch lại lên tiếng lần nữa, trong giọng nói tăng thêm vài phần cấn thận từng li từng tí.
Một lát sau, vẫn không nghe thấy người nào đáp lời.
Tô Cấm Mịch càng thấp thỏm hơn, cô áp sát vào cánh cửa, dán tai lên trên cánh cửa, cố gắng lắng nghe động tĩnh của Thời Cảnh An ở bên trong phòng làm việc.
Nhưng vọng vào tai cô lại là sự yên tĩnh.
Xong rồi!
Trong lòng Tô cấm Mịch kêu rên một tiếng.
“Em đang làm gì ở chỗ này?”
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ sau lưng.
Tô Cấm Mịch giật nảy mình, lập tức nhìn ra sau, chỉ thấy Thời Cảnh An với khuôn mặt âm trầm đang nhìn cô.
Hóa ra, anh khồng trong phòng làm việc sao?
“Thời… Ông xã, anh trở về rồi à? Em nhớ anh lắm đó ~”
Tô Cấm Mịch quyết định chủ động ra chiêu trước, cô nhào về phía Thời Cảnh An với vẻ mặt ngạc nhiên, vùi đầu trong lồng ngực rắn chắc của anh, dùng sức cọ xát, nịnh hót: “Chỉ mới rời xa anh có mấy ngày thôi, vậy mà em đã cảm thấy mình sắp không sống nối nữa rồi. õng xã, em thật sự rất nhớ anh đó, anh có nhớ em không?”
Nói xong, Tỏ cấm Mịch ngấng đầu lên, bên trong đôi mát trong veo hiện lên sự chờ mong.
Một giây sau, cỏ ngây ngấn cả người.
Trên khuôn mặt của Thời Cảnh An vẫn giữ biếu cảm lạnh lùng như cũ, trong con ngươi đen nhánh cất giấu cảm xúc mà cô không hiếu rõ, khiến người ta cảm thấy hơi sợ hãi.
“Ông xã… ông xã?” Tô cấm Mịch cấn thận từng li từng tí, thăm dò hỏi một cảu: “Anh… Anh làm sao vậy?”
Thời Cảnh An không nói lời nào, cúi người bế Tô cấm Mịch lên, cất bước đi về phía phòng ngủ.
Tô Cấm Mịch không dám nhúc nhích, ngoan ngoãn đế mặc người đàn ông bế mình.
Thời Cảnh An đặt Tồ cấm Mịch lên giường, cúi nghiêng người xuống đè lên cô.
Tô Cấm Mịch có chút ngượng ngùng dời tầm nhìn, dường như nhận ra được điều gì đó nên thấp giọng nói: “ông xã, em mới
từ bên ngoài trở vê, vân chưa tăm rửa đâu.”
Giọng nói của cỏ mềm mại như bông vải, giống như đang làm nũng, nghe thôi cũng khiến lòng người ngứa ngáy.
Thời Cảnh An vươn tay nắm lấy cái cằm của Tô cầm Mịch, xoay mặt cô quay thẳng về phía mình.
Đối diện với hai con ngươi trong veo hiện rõ sự ngại ngùng kia, anh cúi đầu, chậm rãi hỏn.
Thời Cảnh An hôn lên đôi mắt của Tô cấm Mịch, sau đó từ từ di chuyến xuống, đế lại một nụ hôn nhẹ nhàng trẽn má cô, sau đó dừng lại ở đôi môi đầy đặn và mềm mại kia, trằn trọc hôn.
Tô Cấm Mịch ngoan ngoãn mở ra cánh môi mỏng của mình, mặc cho người đàn ông cướp đoạt hỏ hấp của cô.
Dần dần, cô cảm thấy cơ thế mình trở nên mềm nhũn và nóng hơn, vỏ thức đáp lại người đàn ỏng.
Đúng lúc này, Thời Cảnh An lại đột nhiên bứt ra rồi rời đi.
Tô Cấm Mịch hổn hến mở mắt ra: “ông xã?”
Cô ngoẹo đầu, giọng nói bởi vì nhuốm màu tình dục mà trở nên khàn khàn, nhưng lại tràn ngập sự quyến rũ.
Thời Cảnh An kéo cà vạt trên cổ, cở ra mấy cúc áo trên chiếc áo sơ mi, lộ ra lồng ngực vừa rộng lớn vừa rán chắc.
Anh đứng ở bên giường, từ trên cao nhìn xuống Tô cấm Mịch,