“Cỏ…” Sác mặt của Tỏ Tú Anh đỏ lên, ngón tay chỉ vào Tô cấm Mịch run rấy, khuôn mặt được hóa tranh xinh đẹp trở nên vặn vẹo: “Tô Tú Anh, cỏ đừng quá đắc ý!”
“Đúng, không sai, tôi đang đắc ý đó.” Tô cấm Mịch vươn tay lèn gảy sợi tóc trên trán, đế lộ ra chiếc nhẩn cưới đặc biệt trẽn ngón tay: “Ai bảo người được gả vào nhà họ Thời không phải là cô cơ chứ, người được Thời Cảnh An cưng chiều cũng không phải là cô.”
Tô Tú Anh siết chặt nắm tay, kiềm chế xúc động muốn đánh Tô Cấm Mịch: “Nhưng chúng ta là người nhà của chị mà. Cho dù… Cho dù chị hận em và mẹ, nhưng còn bố thì sao? Sao chị lại có thế nhẩn tâm đến vậy.”
Cô ta cúi thấp đầu, dáng vẻ giống như đang sợ hãi, lùi về sau một bước.
Tỏ Cấm Mịch cảm thấy không thích hợp, nhanh chóng giương mắt quét một vòng xung quanh, nhìn thấy một cô gái ở chỗ ngoặt đang cầm điện thoại lén lút quay bọn họ.
Tô Cấm Mịch nhận ra, cô gái này là bạn của Tô Tú Anh.
“Hóa ra cỏ định chơi cái trò này.” Tô cấm Mịch nở nụ cười, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng: “Tô Tú Anh, có phải IQ của cô bị chó ăn rồi không? Cồ cho rằng làm một vài trò mèo là có thế ngăn cản tôi tiếp tục trả thù nhà họ Tô sao? Tôi nói cho cô biết, không có khả năng!”
“Lúc đầu nế tình Thành Tú vần còn thích Tô Quốc Vĩ, cho nên tôi mới cầu tình với Thời Cảnh An.” Nói đến đây, trẽn mặt Tỏ Cấm Mịch hiện lên sự chán ghét: “Thế nhưng tôi cảm thấy tôi đã sai rồi, các người không đáng giá. Yên tâm, tôi sẽ không để cho nhà họ Tô phá sản nhanh như vậy đâu, tôi muốn tận mắt nhìn xem các người dần dần chìm vào tuyệt vọng.” Giống như cô ta lúc trước.
‘Cô dám!”
“Tại sao tôi không dám? Các người còn dám ngang nhiên chạy đến nhà họ Thời cướp người cơ mà, cô cảm thấy tôi sẽ không dám sao?”
“Cô chỉ có mỗi cái thân phặn người nhà họ Thời này đế lên mặt thôi.” Tô Tú Anh không cam lòng nhìn Tô cấm Mịch, giọng nói bén nhọn, sắc mặt nhăn nhó: “Người được gả vào nhà họ Thời phải là tôi mới đúng, người được anh Cảnh An nâng trong lòng bàn tay che chở cũng phải là tôi mới đúng… Tô cấm Mịch, cô chẳng qua chỉ là thế thân của tôi mà thôi, nếu anh cảnh An biết sự thật, nhất định sẽ vứt bỏ cô!”
Tô Cấm Mịch cảm thấy hô hấp của mình ngừng lại trong giây lát.
“Vậy cô đi nói ra đi.” Tô cấm Mịch lộ ra biếu cảm chẳng hề quan tâm.
“Cỏ nói cái gì?” Tô Tú Anh hoài nghi rằng mình vừa nghe nhầm.
Tỏ Cấm Mịch dám đế cho Thời Cảnh An biết chuyện này thật à, cô không sợ bị vứt bỏ sao?
“Tuổi còn trẻ, lỗ tai đã có vấn đề rồi hả?” Tô cấm Mịch chậm rãi đi đến trước mặt Tô Tú Anh, cúi đầu, ánh mầt nhìn cô ta rất có cảm giác áp bách: “Tôi nói, vậy cô cứ đỉ nói cho cảnh An biết đi. Nói cho anh ấy biết nhà họ Tô thay mặn đổi đào, tùy ý thay đối ứng cử viên cô dâu. Nói cho anh ấy biết, người đáng lẽ phải trởthành vợ của anh ấy là Tô Tú Anh cô, mà không phải là Tô Cấm Mịch tôi đây.”
“Cỏ cho rằng Thời Cảnh An là hạng người gì?” Tỏ cấm Mịch xích lại gần, nhẹ giọng nói nhỏ bên tai Tô Tú Anh: “Một vương giả sát phạt quyết đoán. Cô nói xem, nếu anh ấy biết nhà họ Tô lừa gạt mình như thế, liệu anh ấy sẽ tiếp tục dùng thủ đoạn nhẹ nhàng như thế này đế trả thù các người không.”
Hai con ngươi của Tỏ Tú Anh bồng nhiên co lại, vô thức lùi về phía sau một bước, suýt chút nữa té ngã xuống mặt đất.
“Cấn thận một chút, đừng ngã sấp xuống, em gái.” Khi nói đến hai chữ cuối cùng, âm cuối trầm xuống, thể hiện rõ sự trào phúng.
Tô Tú Anh hoảng sợ đấy Tô cấm Mịch ra, nhìn cô bằng ánh mắt không thế tin nối.
Ánh mát liếc sang người bạn lúc đầu vụng trộm trốn tránh, bây giờ đã quang minh chính đại xuất hiện ở bên cạnh, sắc mặt của Tô Tú Anh lập tức thay đối.
“Anh Cảnh An tuyệt đối sẽ không thích loại phụ nữ ác độc như cồ!” Nhận ra rằng mình vừa bị mất mặt mũi trước bạn bè của mình, Tô Tú Anh lập tức phản bác: “Nếu như tôi là vợ của anh ấy, nhất định anh ấy cũng sẽ thương tôi yêu tỏi… Tỏ cấm Mịch, cô nhất định sẽ bị anh cảnh An vứt bỏ!”
Đối mặt với lời nguyền độc ác giống như rắn độc của Tô Tú Anh, Tô Cấm Mịch vẫn không biếu hiện ra sự phần nộ: “Nếu vậy, trước khi tôi bị ném bỏ, tôi sẽ khiến cho người nhà họ Tô trôi qua đau đớn đến mức không muốn sống nữa.”
“Tô Cẩm Mịch, cô đừng có mà không biết tốt xấu như vậy!” Cuối cùng Tô Tú Anh cũng kéo xuống lớp ngụy trang, lột trần
vẻ mặt thật sự: “Cô cũng giống như bà mẹ kia của cô, đều không biết tốt xấu, nếu không bà ta cũng sẽ không…”
Như thế nhận ra rằng những lời sắp phun ra ngoài miệng là điều không thể nói, Tô Tú Anh đột nhiên ngậm miệng.
Mẹ và em trai là vảy ngược của Tô cấm Mịch, người khác đối xử với cô thế nào cô cũng chịu được, nhưng nếu là bọn họ thì dù chỉ một lời cũng không thế nhịn. Nhất là lời này còn phát ra từ miệng của một đứa con gái ngoài giá thú.
Bốp!