Ban đầu Thời Cảnh An định lạnh nhạt thờ ơ với cô một khoảng thời gian, đế cô nhận ra sai lầm lần này.
Nhưng kết quả lại là, rõ ràng chính anh là người quyết định lạnh nhạt với cô, cuối cùng lại là người ngủ không yên trong phòng làm việc, trong đầu đều là suy nghĩ cô ấy có ngủ được không.
Sau khi xoân xuýt một phen, anh quyết định về phòng ngủ, lúc này mới phát hiện ra cô đã ngủ say sưa từ lâu rồi.
Một mình anh ở trong phòng làm việc buồn bực không chịu nối, thậm chí còn đang nghĩ có phải mình hơi quá đáng hay không.
Kết quả ngược lại, cô không hề có chút giác ngộ nào về sai lầm của mình cả.
Tỏ Cấm Mịch đang ngủ say, đột nhiên cảm thấy có ngời đang véo má mình, đối phương ra tay hơi mạnh, hình như còn mang theo vẻ tức giận.
Cô buồn ngủ muốn chết, chỉ khẽ “Ưm” một tiếng, rồi cau mày ngoan ngoãn lăn sang bên cạnh.
Vốn dĩ cô cho rằng mình đã nhượng bộ, đối phương sẽ buông tha cho cô…
Ai ngờ, cảm giác đau đớn từ trên môi đột nhiên truyền đến, giọng nói bên tai mang theo đầy dục vọng: “vẫn chưa tỉnh sao?”
Sau khi nghe thấy giọng nói này, trái tim cô lặp tức run lên, cô mở mắt ra thì phát hiện Thời cảnh An đang ở bên cạnh, chỉ trong tích tắc cảm giác buồn ngủ đã tan thành mây khói.
Nhìn thấy vẻ mặt âm u của anh, Tô cấm Mịch yếu ớt nói: “Anh… Đêm nay không phải anh ngủ ở phòng làm việc sao?”
“Đột nhiên anh quyết định quay về phòng ngủ.” Hai tay Thời Cảnh An chống hai bẽn đầu cồ, giọng nói âm u.
Phát hiện ra sắc mặt khó coi của anh, tròng mắt Tô cấm Mịch khẽ đảo một vòng, sau đó nói: “Vậy anh ngủ đi, em dịch sang bên này một chút nhé?”
Anh không có bất kỳ hành động nào, vẫn nhìn chằm chằm vào cô như thế, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.
Bất đắc dĩ cô đành phải thở dài, nhìn thẳng vào mắt anh: “Hay
là thế này nhé, chúng ta nói…”
Cô còn chưa kịp nói hết câu, đột nhiên Thời cảnh An lại cúi người xuống, từng nụ hôn dồn dập rơi trên môi cô, dáng vẻ hung ác mạnh mẽ, giống như hận không thể nuốt cô vào trong bụng!
“A…Ị”
Tồ Cấm Mịch đau đớn chống tay lên ngực anh, cau mày muốn đấy anh ra.
Hiến nhiên Thời Cảnh An đã lường trước được cô sẽ làm như vậy, anh nhanh nhẹn bắt lấy tay cô ấn xuống bên cạnh, áp người xuống, căn bản không cho cô cơ hội nhúc nhích.
Tất nhiên với sức lực của Tô cấm Mịch thì không thể đánh lại anh được, cô vùng vẫy vài cái, sau đó hoàn toàn thỏa hiệp…
Hôm sau.
Tô Cấm Mịch lại thức dậy trong cảm giác đau hết sống lưng, cô vô thức nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, thì phát hiện ra Thời Cảnh An đã rời giường rồi.
Cô nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần một lát, sau đó mới mò mẩm cầm lấy điện thoại trên bàn.
Vừa cầm điện thoại lên cô đã nhìn thấy tin nhắn Thịnh Hiền Hoa gửi tới cho cô từ một tiếng trước, giọng điệu đầy lo lắng bảo cô nhanh chóng lên mạng xem tin tức một chút.
Tỏ Cấm Mịch không hiểu ra sao, vừa sáng sớm đã xảy ra chuyện gì vậy?
Chương 49: Sao cô ta chưa chết đi
Khi cô mơ mơ màng màng mở Weibo lên xem, lúc ấy mới phát hiện ra trên mạng tràn ngập ảnh chụp giữa cô và Tống Minh Hiên, cư dân mạng cũng đang chửi rủa cô ầm ỹ.
Tô Cấm Mịch cố nhịn cơn giận xuống, lạnh lùng xem ảnh chụp và những lời chửi rủa cô trẽn mạng.
“Cô ả này buồn nôn quá! Lấy chồng rồi còn thường xuyên ở bên ngoài quyển rũ người khác, chỉ cần là đàn ỏng đều hận không thế dán lấy, đúng là đồ không biết xấu hố!”
“Nghe nói người chồng hiện tại của cô ta, là do cô ta dùng mọi thủ đoạn bỉ ối ác độc cướp của em gái mình!”
“Có người chị gái như vậy, em cô ta đúng là xui xẻo quá, ngay cả đi tham dự tiệc sinh nhật, cũng bị cô ta đấy vào trong hồ bơi làm trò cười cho thiên hạ.”
“Loại người ác độc thế này căn bản không xứng sống trên đời này, sao cô ta không chết đi!”