Hôn sự giữa nhà họ Tô và nhà họ Thời đã được xác định rất lảu trước kia, thế nhưng Tô Tú Anh lại bởi vì sợ Thời Cảnh An mà khóc lóc om sòm muốn Tô Quốc Vĩ gả Tô cấm Mịch qua
bên đó thay cho cố ta, hoàn toàn mặc kệ đối phương liệu có bởi vậy mà bị tốn thương hay không.
“Ngày đó vì bọn họ tưởng em bị anh tra tấn chạy về nhà, cho nên mới không mở cửa cho em?”
Tỏ Cấm Mịch sửng sốt, sau đó mới kịp hiếu ra là anh đang nói đến ngày lại mặt. Cô gật đầu: “Vì thanh danh bên ngoài của anh như vậy mà.”
Khuôn mặt Thời cảnh An chìm trong bóng tối, khồng nhìn rõ biếu cảm: “Em về phòng đi.”
“Ông xã, em…”
“Ngoan.” Nói xong anh còn vuốt ve mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu cô.
Tô Cấm Mịch biết rõ tính anh nói một không hai, đành phải cấn thận bước từng bước ra khỏi phòng làm việc, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng sau lưng mình.
Nằm trên chiếc giường lớn của hai người, cô lăn qua lăn lại mãi vẫn khỏng thế ngủ được.
Mỗi khi trời tối cô đã quen với việc có vòng tay của anh bên cạnh rồi, bây giờ chỉ có mình cồ ỏm lấy thân mình, không ngừng tự nhủ với bản thân: “ông xã nhất định sẽ tin mình, anh ấy nhất định sẽ tin mình.” Mỗi lần lặp lại là một lần hy vọng, cũng có thế nói là tự an ủi mình.
Cô không hề biết, lúc này Thời cảnh An đang đứng ngay ngoài cửa, nghe rõ từng tiếng lấm bấm của cô, cố nén dục vọng
muốn mở cửa vào phòng ôm lấy Tô cấm Mịch. Hôm sau.
Tỏ Cấm Mịch bị tiếng gõ cửa của quản gia đánh thức: “Mợ chủ, cậu chủ gọi mợ đến phòng khách, người nhà họ Tô đến rồi.”
Tô Cấm Mình lập tức xoay người ngồi dậy, người nhà họ Tô? Thời Cảnh An muốn làm gì?
“Được, tôi dậy ngay bây giờ.”
Lúc này quầng thâm dưới mắt Tô cấm Mịch đã đen sì, cô phải dùng kem nền đế che phủ, trang điếm nhẹ nhàng sau đó mới xuống lầu.
Vừa xuống đến nơi cô đã trông thấy, Tỏ Quốc Vĩ, Tỏ Tú Anh và Du Vân Linh đều có mặt đầy đủ.
“Cầm Mịch, đến đây.” Thời cảnh An nhìn về phía cầu thang, thấy cỏ xuống lầu anh lập tức vẳy tay với cỏ.
Không thế đoán ra được thái độ của anh, Tô cấm Mịch chỉ có thế ngoan ngoãn ngồi bẽn cạnh. Tay phải của anh thuần thục ôm lấy eo cô, rồi mới nhìn bọn họ.
“Hỏm qua chúng tôi nhận được một lá thư rất thú vị, cho nẽn mới gọi mọi người đến đây đế cùng nhau thưởng thức.” Nói xong anh giơ tay lên, ý bảo quản gia đặt thứ kia xuống trước mặt bọn họ.
“Xem ra vốn dĩ người nên làm vợ tôi phải là Tô Tú Anh phu nhân mới đúng.”
Một câu nói tạo nên nghìn tầng sóng, Tô Tú Anh kích động đứng dậy: “Cảnh An, trong lòng em chỉ có mình anh, nếu không phải do chị ta sử dụng mưu kế, chúng ta… Chúng ta mới là trời sinh một đôi.” Nói xong cô ta gục xuống chân Thời Cảnh An khóc lóc, còn khéo léo đế lộ ra đường sự nghiệp của mình.
Đối với màn biểu diễn của cô ta, Tô cầm Mịch còn chưa kịp có phản ứng gì, thì Tô Quốc Vĩ đã cho cô biết, thế nào gọi là không có người không biết xấu hổ nhất, chỉ có người không biết xấu hổ hơn.
“Nếu như tống giám đốc Thời đã biết rõ, vậy thì tôi cũng không giấu diếm nữa, tất cả những gì trên lá thư này viết đều là sự thật. Nhưng chúng tôi cũng bị Tô cẩm Mịch uy hiếp, không còn cách nào khác.” Ngay câu nói đầu tiên đã đổ hết trách nhiệm lên người Tô cẩm Mịch rồi.
Cô không nhịn được, cười mỉa mai: “Bố, hóa ra ban đầu còn có chuyện như vặy à? Mọi người cảm thấy con không có chứng cứ, cho nên có thể tùy tiện sỉ nhục con sao?”
Nghe thấy hai từ chứng cứ, Tỏ Quốc Vĩ và Tô Tú Anh đều sững sờ: “Chứng cứ? Con đang nói… Chứng cứ gì vậy?”
Nếu như Tô Cấm Mịch quay lại đoạn video bọn họ bức bách cô vậy thì không ốn.