Nụ cười trên mặt Tô Cẩm Mịch rất hồn nhiên vô tội, nhưng trong mắt Tô Tú Anh, nụ cười ấy lại mang đầy vẻ đắc ý.
Nhất là khi nhìn thấy hai người, một người cao lớn đẹp trai, một người nhỏ nhắn xin xắn, nhìn qua cực kỳ xứng đôi.
Trong lòng Tô Tú Anh cực kỳ không cam lòng.
Dựa vào đâu chứ?
Không phải trước đây mọi người đều nói Thời Cảnh An là đồ biến thái, là một kẻ tâm thần sao?
Nhưng bây giờ cô ta nhìn thấy, lại là loại hình đẹp trai tàn bạo, chỉ cần anh liếc mắt thôi đã khiến trái tim người ta đập loạn nhịp.
Cô ta nhìn Tô Cẩm Mịch đang kéo tay Thời Cảnh An, nhìn thế nào cũng cảm thấy chướng mắt! Vừa nhìn qua cô ta lại phát hiện ra Tô Cẩm Mịch đang mặc váy màu đỏ.
Tô Tú Anh cũng mặc váy màu đỏ.
Nhưng so sánh với Tô Cẩm Mịch như thiên nga trắng trước mặt, cô ta lại giống như vịt con xấu xí, từ khí chất, đến dáng người, đến khuôn mặt đều không bằng đối phương.
“Mày…”
Tô Tú Anh nhìn Tô Cẩm Mịch đang định nói gì đó.
Tô Cẩm Mịch đã cắt ngang lời cô ta không khách khí chút nào: “Sao hả? Không hoan nghênh chúng tôi à?”
“Sao có thể chứ!” Tô Quốc Vĩ vừa nghe thấy thế, lập tức trả lời ngay, trên mặt ông ta đầy ý cười nhìn Tô Cẩm Mịch nói: “Cẩm Mịch, mau mời cậu chủ Thời vào trong uống trà đi.”
Lúc này đầu óc ông ta đã xoay chuyển nhanh chóng.
Phải biết rằng, trước đó ông ta ném Tô Cẩm Mịch đến nhà họ Thời là để xóa bỏ số tiền nhà họ Tô nợ nhà họ Thời.
Vốn dĩ cũng không để ý đến Tô Cẩm Mịch.
Nhưng nếu con bé có thể sống tốt, thì nhà họ Tô có thể kéo gần quan hệ với nhà họ Thời…
Nếu vậy thì có thể nói, nhà họ Tô được lợi hơn rất nhiều. Chắc chắn không chỉ kiếm về một khoản tiền cỏn con như vậy, thậm chí giá trị và đẳng cấp của người nhà họ Tô cũng tăng lên theo.
Nghĩ vậy cho nên, trong mắt Tô Quốc Vĩ hiện lên vẻ cuồng nhiệt.
Ánh mắt nhìn hai người càng niềm nở hơn.
Thời Cảnh An đảo mắt nhìn qua người ông ta, cất bước vào nhà, đám người Tô Quốc Vĩ vội vàng đuổi theo,Tô Tú Anh nhìn Tô Cẩm Mịch đang quang minh chính đại đi bên cạnh Thời Cảnh An, trong mắt đều là ghen ghét và tức giận.
Tất cả những thứ này, vốn dĩ đều là của cô ta.
Tô Cẩm Mịch chính là một tên trộm.
Du Vân Linh đè tay cô ta lại, nhẹ nhàng lắng đầu, theo sát phía sau vào trong nhà.
Lúc này tạm thời bà ta còn chưa hiểu rõ thái độ của Thời Cảnh An, tạm thời đừng hành động thiếu suy nghĩ thì tốt hơn.
Dù Tô Tú Anh có không cam lòng hơn nữa, lúc này cũng chỉ có thể nhẫn nại.
Tô Cẩm Mịch vừa đi vừa cười nói: “Bố, con mới rời khỏi nhà có một ngày, mà quản gia trong nhà đã không nhận ra con nữa rồi, ngay cả cửa cũng không mở cho con vào.”
Vẻ mặt Tô Quốc Vĩ có chút xấu hổ.
Chuyện này tất nhiên là do Du Vân Linh dặn dò, chẳng qua lúc đó ông ta cũng có mặt, cũng ngầm đồng ý với tất cả chuyện này.
Bọn họ đều cho rằng, sau khi gả đi, Tô Cẩm Mịch sẽ chịu đủ mọi tra tấn, thậm chí còn chết ở nhà họ Thời.
Ai bảo cậu chủ Thời là người biến thái như vậy chứ?
Cũng vì chuyện này, ông ta chưa từng gặp mặt Thời Cảnh An, nên thật sự không muốn gả Tô Tú Anh qua đó. Dù sao lời đồn cũng đáng sợ như vậy, bây giờ xem ra…
Lời đồn chỉ là lời đồn mà thôi.
“Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm.” Tô Quốc Vĩ cười ha ha giải thích.
Tô Cẩm Mịch ồ một tiếng.
Trong lòng cô sáng như gương, kiếp trước cô còn có chút hy vọng, hy vọng một ngày nào đó bố cô nhìn thấy những gì cô đã bỏ ra, sẽ để ý chăm sóc em trai cô hơn một chút.
Nhưng căn bản đều vô dụng.
Trong mắt bọn họ, cô chỉ là công cụ để nhà họ Tô kiếm chác lợi ích.
Em trai chính là nhược điểm để bọn họ khống chế cô.
Lần này, cô sẽ không để em trai ở lại cái hố lửa nhà họ Tô này nữa.
Thời Cảnh An nhìn cô một cái, bàn tay rơi trên tấm lưng mảnh khảnh của cô, động tác rất thân mạt.
Anh ngước mắt, nhìn thẳng vào người Tô Quốc Vĩ.
“Hiểu lầm?”
“Ngay cả chủ của mình còn không nhận ra, người giúp việc như thế không cần phải giữ lại.”
“Có phải không?”
Lúc này rõ ràng lời Thời Cảnh An nói mang theo một dấu chấm hỏi, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ, không phải anh có ý định hỏi thăm.
Trong lòng Tô Quốc Vĩ càng lạnh lẽo hơn.
Du Vân Linh lại càng không dám xen lời, không còn chút dáng vẻ kiêu ngạo nào trước mặt Tô Cẩm Mịch như bình thường.
Tô Quốc Vĩ giơ tay lên lau mồ hôi đổ ra trên trán, lập tức tự mình đướng dậy pha trà cho Thời Cảnh An.
Ánh mắt Tô Tú Anh sáng rực nhìn chằm chằm vào Tô Cẩm Mịch, hận không thể lập tức biến ngay thành cô ấy. Con nhóc Tô Cẩm Mịch chết tiệt kia, sao có thể xứng với người như cậu chủ Thời?
Ánh mắt cô ta chuyển một vòng, trực tiếp đứng dậy bưng mâm đựng trái cây đi đến ngồi xuống bên cạnh Thời Cảnh An: “Cậu chủ Thời, mời cậu ăn hoa quả.” Nói xong, cô ta cầm một miếng hoa quả lên, định tận tay đưa cho Thời Cảnh An.
Trên mặt mang theo vẻ rụt rè có chút xấu hổ, cả người hiện lên bốn chữ đã thích còn ngại.
Tô Cẩm Mịch trực tiếp ngăn lại, cười nói: “Cảm ơn, chồng tôi không ăn.”
Thời Cảnh An nhíu mày nhìn về phía Tô Cẩm Mịch.
Tô Tú Anh không nhịn nổi, nhỏ giọng hỏi thăm: “Cậu chủ Thời không thích ăn nho sao?”
“Cũng không phải thế.”
Tô Cẩm Mịch cười cầm đĩa đựng trái cây lên, lấy một quả nhỏ ra, bóc vỏ đưa đến bên môi Thời Cảnh An, mỉm cười giải thích: “Chồng tôi thích sạch sẽ.”