Tô Cẩm Mịch cau mày, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, nhưng lại không thể không đi.
“Đã biết, tôi lập tức xuống ngay!”
Cô bước vào phòng để quần áo, thay xong bộ đồ mặc ở nhà, qua quýt búi mái tóc rối bời ra sau đầu rồi đi xuống lầu.
Chỉ thấy trong phòng khách có Tô Quốc Vĩ, Tô Tú Anh…
Không ngờ Du Vân Linh cũng có mặt!
Đây là tổng động viên cả nhà đến à!
“Cẩm Mịch, đến đây.” Thời Cảnh An đang ngồi ở trên ghế sa lon, nghe được tiếng bước chân thì quay đầu, thấy Tô Cẩm Mịch đi xuống mà không thèm trang điểm, khóe mắt lóe lên ý cười, sau đó vẫy vẫy tay với cô.
Động tác và giọng điệu tràn đầy cưng chiều.
Tô Tú Anh ghen tị, âm thầm cắn chặt hàm răng.
Tô Cẩm Mịch đi về phía Thời Cảnh An, ngồi xuống sát bên cạnh anh.
Sắc mặt của Tô Quốc Vĩ và Du Vân Linh ở đối diện có chút tái nhợt, hiển nhiên là không ổn lắm.
Khi Tô Cẩm Mịch nhìn sang, Du Vân Linh nhanh chóng dời ánh mắt, dường như không dám đối mặt với Tô Cẩm Mịch.
Tô Cẩm Mịch nghi hoặc, quay đầu nhìn Thời Cảnh An.
Thời Cảnh An vỗ vỗ bờ vai của cô để trấn an, giọng nói lạnh lùng kèm theo vài phần sát khí: “Bắt đầu đi.”
Bắt đầu cái gì?
Tô Cẩm Mịch ngẩn người.
“Tú Anh, mau xin lỗi chị gái con đi!” Tô Quốc Vĩ đẩy Tô Tú Anh ở bên người.
Trên mặt Tô Tú Anh hiện rõ sự không cam tâm nhưng lại không dám phản kháng, dưới sự thúc giục của Tô Quốc Vĩ chỉ có thể đi về phía Tô Cẩm Mịch.
Hai mắt Tô Tú Anh nhìn chòng chọc vào Tô Cẩm Mịch.
Trong lòng chỉ muốn xé nát khuôn mặt của Tô Cẩm Mịch trước mặt mình.
Thế nhưng cô ta không thể. Thời Cảnh An đã tạo áp lực cho Tô Quốc Vĩ vì Tô Cẩm Mịch, buộc cô ta phải đích thân đến xin lỗi.
Tô Tú Anh cắn răng, rầm một tiếng quỳ gối xuống trước mặt Tô Cẩm Mịch.
“Cẩm Mịch, em sai rồi, tha thứ cho em đi!”
Nhìn thấy cô ta quỳ xuống, Tô Cẩm Mịch có hơi bất ngờ.
Người cao ngạo như Tô Tú Anh, sao lại đột nhiên quỳ xuống dễ dàng thế này.
“Em không nên gây sự với chị trong bữa tiệc từ thiện, là em không đúng.”
Tốc độ nói của Tô Tú Anh rất nhanh, như thể cô ta đang trốn tránh điều gì đó.
Tô Cẩm Mịch hiểu rõ rồi, nhất định là Thời Cảnh An lại tạo chỗ dựa cho cô.
Cô yếu ớt thở dài một hơi. Vì lợi ích, Tô Tú Anh và Tô Quốc Vĩ thật sự đúng là cái gì cũng làm ra được.
Tô Cẩm Mịch không nói chuyện, bầu không khí lập tức trở nên có chút ngưng trọng.
Tô Quốc Vĩ nhìn chằm chằm vào Tô Cẩm Mịch, thấy cô không có ý muốn tha thứ cho Tô Tú Anh, lập tức lo lắng.
“Cái con nhóc chết tiệt kia, xin lỗi thành khẩn một chút cho bố!”
Tô Tú Anh hít một hơi thật sâu, đưa tay lên bắt đầu tự tát mình.
Mỗi một cái tát đều dùng sức, mỗi một cái tát đều vang dội.
Tô Cẩm Mịch nhìn một màn này, ký ức hiện về.
Cô đã từng phải chịu đựng kiểu đối đãi như thế này.
Năm đó cô chẳng qua chỉ không cẩn thận làm đổ chén trà trước mặt khách, vậy mà lại bị Du Vân Linh bắt phải quỳ xuống tự tát bản thân, nếu không sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
Khi đó Tô Cẩm Mịch chỉ mới mười hai tuổi, bị đuổi ra khỏi nhà đồng nghĩa với việc sẽ bị chết đói! Huống chi còn có em trai, cô càng không thể bỏ mặc đứa em trai mà rời đi một mình.
Khi đó cô quỳ gối trước mặt khách tự tát mình, trong khi Tô Tú Anh ngồi ở một bên, cười châm chọc.
Cho nên, Tô Cẩm Mịch không có cách nào sinh ra cảm xúc đồng tình với Tô Tú Anh.
Cô ngước mắt, nhìn về phía Du Vân Linh.
Du Vân Linh mím chặt cánh môi, sắc mặt tái mét, đau lòng cho con gái của mình.
Sau khi tát mười cái, Tô Tú Anh tự giác dừng lại.
” Cảnh An, đứa nhỏ Tú Anh này là do chú chiều quá nên hư. Chú thấy lần này con bé đã nhận được một bài học, cháu… Cháu giơ cao đánh khẽ, tha thứ cho con bé đi.”
Tô Quốc Vĩ lập tức nói thay cho Tô Tú Anh.
Trên mặt Thời Cảnh An không hiện chút biểu cảm nào, nhìn thấy Tô Tú Anh dừng lại động tác, trong mắt có chút bất mãn.
Anh cụp mắt xuống, dịu dàng kéo tay trái của cô, nắm trong lòng bàn tay: “Cẩm Mịch, em nói xem.”
Không ngờ anh lại giao quyền lựa chọn cho cô!
Trái tim của Tô Cẩm Mịch đập nhanh hơn vài nhịp.
Tô Quốc Vĩ vội vàng hướng ánh mắt chờ mong về phía Tô Cẩm Mịch: “Bây giờ truyền thông bên ngoài đang tung tin đồn rất ghê, nói nhà họ Tô và nhà họ Thời có bất hòa, cổ phiếu của nhà họ Tô đã bắt đầu giảm, nếu cứ tiếp tục như thế, nhà họ Tô sẽ phá sản!”